Chương 3: Làm loạn trong xiêm áo, xông nhầm cấm khu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt nhìn thấy bạch điêu,lòng bàn chân Như Tiểu Niếp như bị chuột rút.

Cách đó không xa truyền đến tiếng người ồn ào, hiển nhiên là tiếng binh lính đang tìm nàng đến .

Thật đúng là trước có sói, sau có hổ.

Hai chi ôm đầu, nàng không khỏi có chút tuyệt vọng.

Nếu không tính trước mắt đang có mối nguy này thì bằng vết thương bị bạch điêu mổ trên người cũng đủ lấy đi mạng nàng, cũng không biết liệu con súc sinh kia có lây truyền bệnh dại giống ở chó mèo cho nàng hay không...

Cân nhắc lợi hại trong chốc lát, nàng quyết định làm ra hành động cực kì lớn mật cùng liều lĩnh.

Nàng từ trên cây nhảy xuống, nhanh chóng tiếp cận nam nhân trên mặt đất kia.

Hắn vừa đúng lúc nhìn về hướng náng, trong ánh tơ máu nổi lên.

Như Tiểu Niếp đến cả tim cũng run bần bật: Ánh mắt rất quái dị đi, hắn sẽ không thật sự ăn thịt nàng chứ?

Hộ vệ ở một bên đang muốn vươn tay bắt nàng, người nọ khó khăn phun ra hai chữ: "Dừng tay..."

Hộ vệ do dự một chút, cuối cũng vẫn nghe theo lệnh.

Như Tiểu Niếp gan lớn hơn, dương móng vuốt trên người hắn.

Gió đêm thôi tới, Thanh Mặc Nhan ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt.

Cổ độc mới vừa rồi còn tàn sát bừa bãi trong ngực hắn bỗng chốc bình ổn lại, giống như cách mười ngày lại tái phát nhưng cực kì nhanh chóng qua đi, hơn nữa còn giống như nó chưa từng tồn tại.

Thanh Mặc Nhan thở phào một hơi, tơ máu trong đôi mắt lại lần nữa rút đi.

Quả nhiên, suy đoán của hắn là chính xác, vật nhỏ này có thể khắc chế cổ độc trong cơ thể hắn, hơn nữa nó cực kỳ cảnh giác, dường như không hề tin tưởng hắn.

Thanh Mặc Nhan thả chậm động tác trên tay, bắt được con mèo hương kia.

Lúc này vật nhỏ kia không hề động đậy tuy rằng toàn thân buộc chặt, giống như vô cùng khẩn trương, nhưng mà nàng cũng không có tính toán muốn chạy trốn.

Thanh Mặc Nhan đem nó đặt vào tay, lông tán loạn, chỉ lớn bằng bàn tay hắn, xem bộ dạng vẫn còn là mèo con.

Mắt tròn xanh lục trừng lên nhìn hắn.

"Bộ dạng có chút ngốc." Thanh Mặc Nhan lẩm bẩm nói.

Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!

Như Tiểu Niếp không nhịn dược tỏ ra kháng nghị trước mặt hắn.

Cứ cho nàng ngốc nghếch đáng yêu cũng được.

Hộ vệ đứng một bên kinh trợn mắt há hốc mồm: "Thế tử... Ngài... Ngài không sao chứ?"

"Ừ, về thôi." Thanh Mặc Nhan đem mèo hương ôm vào ngực, xoay người hướng doanh trại săn bắn đi tới.

"Là ai? Mau đứng lại!" Phía trước truyền đến tiếng hỏi của binh lính.

Thanh Mặc Nhan đang muốn mở miệng, chợt thấy vật nhỏ trong lòng có chút hỗn loạn.

Cúi đầu vừa thấy mèo hương kia loạng choạng hướng trong lòng hắn chui vào, nó kéo ngoại bào của hắn, chui vào y phục bên trong...

Móng vuốt nhọn xẹtqua da hắn, không rõ là đau hay là ngứa.

Thanh Mặc Nhan định kéo nó ra ngoài, nhưng nó càng chui càng sâu, toàn bộ đều chìm trong trung y của hắn.

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện hơn mười người cầm đuốc soi, "Ngươi là ai!"

Thanh Mặc Nhan không trả lời, Huyền Ngọc mở miệng quát khẽ: "Lớn mật, Đại Lý tự Thiếu khanh ở đây, chớ có vô lý!"

Bọn lính ngẩn người, lùi chút về phía sau.

Tuy bọn họ không tin tưởng cái gì Đại Lý tự Thiếu khanh, nhưng quan phục trên người đối phương vẫn nhận ra được.

Áo bào thêu hạc cưỡi mây, thắt lưng đeo lưu ly dược ngọc, hoàng, lục, xích, tử dệt thành vân hạc hoa cẩm thụ... Trang phục kia chỉ có quan viên tứ phẩm mới được mặc.

Bọn lính yên lặng nhường đường, sắc mặt Thanh Mặc Nhan lạnh lùng, mang theo Huyền Ngọc đi về phía doanh trại.

"Không biết Thiếu khanh đại nhân có gặp qua con mèo hương màu đen hay không?" Một binh lính phía sau không nhịn được hỏi một câu.

Thanh Mặc Nhan bước chân chậm một chút, cùng lúc đó phát hiện tiểu gia hỏa phía trong trung ý đang liều mạng bám vào hắn ngăn chính mình khỏi trượt xuống.

"Không có." Hắn thản nhiên nói, đồng thời bước chân nhanh hơn, cũng không quay đầu lại.

Như Tiểu Niếp lúc này hối hận muốn chết, nàng chỉ lo đem mình giấu đi, ai biết nàng lại chui vào lớp y phục trong cùng.

Lớn đến từng này, nàng chỉ nhìn qua thân thể của tổ phụ, lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với thân thể nam nhân ở cự ly gần như vậy.

Hơn nữa điều làm nàng muốn phát điên nhất là làn da hắn bóng loáng vô cùng, nàng căn bản là bắt không được, thân thể không khống chế được trượt rơi xuống dưới.

Không cần a, xuống chút nữa... Xuống chút nữa liền tới "Cấm khu" rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro