Chương 52: Tia Sáng Nhỏ, Xem Ta Ăn Ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chết cùng thinh lặng buông xuống.

Đồng tử Thanh Mặc Nhan chợt phóng lớn, màu máu trong tầm mắt, hắn phảng phất nhìn thấy chính giữa phòng đang chuyển động.

Rối gỗ treo trên tường ào ào rơi xuống đất.

Ngực nam tử xa lạ bị con dao hắn ném mạnh ra đâm trúng nhưng không bởi vậy mà ngã xuống, hắn như cơn gió xoay người hướng ra phía ngoài.

Phòng ở tiếp tục lay động.

Là ảo giác sao?

Thanh Mặc Nhan không xác định, vì hắn rất nhanh lại lần nữa cảm thấy đau đớn. Đem hắn từ trong chết lặng lôi trở về.

"Thanh Mặc Nhan!" Một thân ảnh bé gái nhào vào trong lòng hắn, hai tay nắm xiêm y hắn."Thanh Mặc Nhan, ngươi không sao chứ!"

Mí mắt Thanh Mặc Nhan  hơi co lại. Màu máu trong mắt tản ra một chút, một khối đá ngũ sắc thạch ánh vào mi mắt.

"Tiểu... Vật nhỏ?" Hắn quả thực không tin được hai mắt mình.

Một bé gái lớn chừng 4, 5 tuổi đang gắt gao ôm thắt lưng hắn. Trên cổ đeo dây chuyền khảm một viên đá ngũ sắc.

Có hóa thành tro hắn cũng sẽ không nhận lầm, bé gái này chính là thú cưng của hắn biến thành .

"Ngươi làm sao vào được?" Hắn khản giọng hỏi.

Trên người Như Tiểu Niếp mặc bộ xiêm y của rối gỗ hình trẻ con, váy vô cùng ngắn, lộ đến nửa cái mông .

"Chúng ta phải nhanh chút rời khỏi nơi này." Như Tiểu Niếp gấp muốn khóc, xiêm y quỷ quái này, thật sự là gió thổi qua cũng lạnh.

Nhưng lúc nàng biến thành người thời điểm lại không có gì để mặc, cũng không thể cứ thế đi ra.

Nàng nắm lấy xiêm y của Thanh Mặc Nhan, muốn đỡ hắn kéo dậy.

Đến lúc nào rồi còn hỏi chi tiết cái gì, trước tiên chạy đi mới đúng, bằng không đợi lát nữa người chế rối kia quay trở lại. Mạng nhỏ của nàng cũng có thể giữ được .

Nhưng mà dáng người của nàng thật sự là thấp bé quá mức, hơn nữa lại không có sức lực, không thể nâng Thanh Mặc Nhan dậy nổi.

"Ngươi lại dùng nội lực ?" Như Tiểu Niếp kinh ngạc nói.

Thanh Mặc Nhan vô lực gật gật đầu, nhưng mà hắn có thể cảm giác được, lúc này cổ độc phát tác không mạnh như lần trước.

Cũng không biết có phải hay không là do hắn lầm tưởng.

Như Tiểu Niếp đưa tay nhỏ bé ra kéo mở cổ áo hắn, nhìn thoáng qua phía trong.

"Chú pháp của ta còn chưa mất đi hiệu lực, ngươi cố dùng sức chút nha, ta không kéo được ngươi."

"Chú pháp?" Thanh Mặc Nhan không nhớ rõ lắm lần trước nàng làm cái gì với mình, nhưng mà lúc đó nàng quả thật là đem cổ độc trong người hắn  áp chế lắng xuống.

Thanh Mặc Nhan đẩy nàng ra, tự mình gượng dậy đứng lên.

Như Tiểu Niếp nắm chặt cánh tay hắn.

Không chờ bọn họ đi tới cửa. Trong phòng lại lần nữa phát sinh chấn động, rối gỗ rơi xuống trên đất tựa như bị sợi dây vô hình nắm trong tay, lập tức đánh về phía bọn họ.

Như Tiểu Niếp kinh hô ra tiếng: "Cẩn thận!" Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Thanh Mặc Nhan xoay người trực tiếp ôm lấy nàng, ngang nhiên dùng lưng đỡ lấy tập kích của rối gỗ.

Như Tiểu Niếp nghe thấy Thanh Mặc Nhan hừ một tiếng, nhưng nàng bị hắn ôm thật chặt, không biết vết thương của hắn như thế nào.

"Muốn chạy trốn sao?" Tiếng nam tử xa lạ vang lên.

Thanh Mặc Nhan quay sang, nhìn thấy nam tử xa lạ đứng ở nơi đó.
Nón đội đầu che đi khuôn mặt hắn không biết rơi xuống từ lúc nào, lộ ra khuôn mặt.

Đó là một khuôn mặt điêu khắc từ bạch ngọc, không một chút biểu cảm, lạnh như băng .

Không nghĩ tới thân thể đối phương ... Mặc nhiên cũng là rối gỗ.

Thanh Mặc Nhan cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, ôm Như Tiểu Niếp tay lại nhanh hơn vài phần.

"Vật nhỏ, ngươi không nên tới ." Hắn thấp giọng nói.

Như Tiểu Niếp mở to hai mắt.

Vì sao? Nếu nàng không đến. Chẳng phải là hắn chết chắc rồi sao.

Không có đợi đến đứa bé trong lòng trả lời, Thanh Mặc Nhan đột nhiên nở nụ cười."Cũng tốt, thú cưng của ta phải một lòng trung thành. Chủ nhân chết, nó cũng không thể sống một mình... Không phải sao?"

Như Tiểu Niếp há miệng thở dốc. Cuối cùng vẫn đem ý tưởng chân thật của nàng nuốt về trong bụng.

Cái gì mà một lòng trung thành, nàng cũng không phải là thú cưng thật sự, nàng chỉ nghĩ là đến cứu hắn, cho nên mới tới thôi.

Nào có cái gì mà không sống một mình như hắn vừa nói. Cứ cho là hắn chết, nàng vẫn sẽ sống thật tốt.

Nam tử xa lạ ngoắc ngón tay, tất cả rối gỗ trên đất đều đứng lên, đôi môi điêu khắc từ bạch ngọc mấp máy. Phun ra tiếng người.

"Các ngươi cho rằng một con chó mực nho nhỏ có thể đảo loạn pháp trận nơi này sao?"

Chó mực?

Thanh Mặc Nhan cũng không biết Như Tiểu Niếp làm sao vào được.

Như Tiểu Niếp từ trong lòng hắn thò đầu ra nhìn vẻ mặt sửng sốt của đối phương. Tiếp theo lộ ra một tia biểu cảm hưng phấn .

Thanh Mặc Nhan ôm nàng, cách quá gần cho nên nhìn thấy hết thần sắc chợt lóe trong mắt nàng.

"Chưa thử qua, làm sao ngươi biết là không thể?" Như Tiểu Niếp lè lưỡi với địch nhân. Sắc mặt hơi có chút ý muốn chơi xấu.

"Nàng có thể khắc chế cổ độc sao?" Nam tử bằng rối đột nhiên nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan không lên tiếng, ánh mắt lại rõ ràng thêm phầm u ám.

"Phi. Chẳng qua chỉ là cái đồ chơi thôi, giả thần giả quỷ cái gì." Ngữ khí Như Tiểu Niếp ngả ngớn, giống như cố ý muốn chọc giận đối phương.

Nam tử xa lạ có chút tức giận, "Vật nhỏ không biết sống chết, xem khả năng của ngươi còn có chút giá trị lợi dụng, ta cho ngươi được chết toàn thây."

Vừa dứt lời, người nọ hé miệng, một tia sáng trắng từ trong miệng hắn bắn ra.

Thanh Mặc Nhan quá sợ hãi.

Trước đây ở Đại Lý tự chính mắt hắn nhìn thấy có người bị tia trắng này bắn vào người, chịu sự khống chế của nó, hắn tuyệt đối không thể để thân thể vật nhỏ bị thứ này đụng tới.

Đang lúc toàn thân hắn căng thẳng chuẩn bị ôm theo vật nhỏ trong lòng  tránh đi tia này, chợt nghe thấy bé con trong lòng cười khanh khách ra tiếng.

Hắn ngây người, một cánh tay trắng như củ sen duỗi ra, không hề nao núng đem tia trắng kia chộp trong tay.

Thanh Mặc Nhan kinh sợ .

Đột nhiên hắn nhớ tới lần trước ở Đại Lý tự, vật nhỏ cũng như vậy một móng vuốt đem tia sáng kia đánh rớt xuống đất... Sau đó... Lại không cẩn thận bị nó nuốt vào bụng.

Đợi đến lúc hắn cúi đầu nhìn về phía Như Tiểu Niếp ở trong lòng, vừa vặn nhìn thấy nàng giơ tay lên, trực tiếp đem tia sáng nhét vào miệng.

"Vật nhỏ!" mặt Thanh Mặc Nhan nhất thời trắng bệch.

Như Tiểu Niếp nhìn hắn mỉm cười, nơi yết hầu giật giật, ực ực một chút nuốt thứ kia xuống.

"Nếu hắn là một người sống ta thật sự cũng không có cách nào khống chế hắn, không nghĩ tới thân thể này của người chế tạo rối này cũng chỉ là con rối giả vô dụng, chúng ta được lợi rồi." Nàng cười hì hì .

Trong nháy mắt lúc Như Tiểu Niếp nuốt tia trắng kia vào, thân thể nam tử xa lạ đối diện oanh liệt ngã xuống đất, ngay sau đó toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu lay động theo.

"Pháp trận sắp mất đi hiệu lực rồi." Như Tiểu Niếp nhắc nhở nói.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan chớp cũng không chớp nhìn chăm chú vào mặt nàng, "Ngươi thật sự không sao chứ?"

"Không có việc gì, thứ này với ta mà nói ngược lại có ích." Nàng cũng mới phát hiện ra chuyện này, nếu không phải trong lúc vô ý nuốt tia sáng trắng, nàng cũng sẽ không thể biến thành người mau như thế.

Tia sáng trắng ấy là hồn phách người chế tạo rối bắt được, lẽ ra không ai dám đem thứ này nuốt xuống, người thường nếu đụng phải thứ này thần kinh sẽ thác loạn, cuối cùng trở thành ngây ngốc.

Nhưng thân thể nàng hiện tại không phải là người, mà là động vật, cho nên mới không có cách nào khống chế được nàng.

"Pháp trận không còn, phòng ở này ngược lại sắp sập rồi." Như Tiểu Niếp ôm chặt lấy cổ Thanh Mặc Nhan .

Tận dụng thời chạy thoát, Thanh Mặc Nhan mạnh mẽ xoay người ôm nàng bảo vệ trong lòng.

Nóc nhà ầm ầm sập xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro