Chương 53: Lấy Thân Phận Con Người Ở Chung Ngược Lại Càng Khó Hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp với Thanh Mặc Nhan được bọn nha dịch từ trong đống phế tích đào ra.

Như Tiểu Niếp không sao, còn Thanh Mặc Nhan cả người đầy đất, tuy vậy cũng không tổn hại đến khí thế của hắn.

Hắn ôm Như Tiểu Niếp rời khỏi đống phế tích của cửa hàng rối gỗ, bọn nha dịch cũng hùng hổ ào ào đi vào cứu những người bị nhốt còn lại ra.

Huyền Ngọc cũng không có thương thế gì lớn, chỉ là hắn giống những người khác bị hôn mê bất tỉnh.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nhìn bé con trong lòng, hạ giọng thăm dò nói: "Bọn họ sẽ không sao chứ?"

Như Tiểu Niếp chớp con ngươi màu lục trong suốt, giống như viên phỉ thúy mê hoặc hồn người, "Bọn họ chỉ bị tà khí trong pháp trận ảnh hưởng thôi. Ngủ vài ngày tự nhiên sẽ tỉnh... Nhưng mà sẽ không bằng được thể chất ban đầu, càng sẽ vì vậy mà yếu đi, sau này rất khó lại dưỡng trở lại như cũ."

Thanh Mặc Nhan không dấu vết nhíu nhíu mày, nếu không phải vì cổ độc. thể chất của hắn cũng không khác bọn bọ là bao.

Thấy Thanh Mặc Nhan im lặng cúi đầu, Như Tiểu Niếp làm như thật dùng tay nhỏ bé vuốt đầu vai hắn, "Ngươi yên tâm. Có ta ở đây rồi, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện đâu."

Bị một đôi con ngươi mê người như vậy tha thiết nhìn chăm chú, đáy lòng Thanh Mặc Nhan buông lỏng. Một cảm giác nói không nên lời, tâm trạng thoải mái chiếm cứ toàn thân hắn.

Nhưng trên mặt hắn lại giấu diếm cảm xúc, hừ lạnh một tiếng: "Tự đại."

Như Tiểu Niếp không thèm để ý châm chọc của hắn, đúng lúc bên cạnh có nha dịch đi qua, vùi đầu vào trong lòng hắn.

Người ở bên ngoài nhìn vào, này bé gái này được Thanh Mặc Nhan cứu ra từ trong phế tích, cho nên cũng không ai dám đến gần hỏi, nhưng mà trong lòng Như Tiểu Niếp rõ ràng, đôi mắt màu lục của nàng quá mức quái dị, nếu như bọn họ nhìn thấy khó đảm bảo sẽ không nảy sinh ra ý nghĩ khác thường, cho nên nàng giả vờ làm bộ bị dọa xấu xí, trốn ở trong lòng Thanh Mặc Nhan không dám gặp người.

Rất nhanh, những người bị nhốt đều được cứu đi ra, trừ bỏ Đại Lý tự bên này, nha dịch trong Thuận Thiên phủ   cũng tổn thất mười mấy người. Thi thể cũng rất nhanh đã tìm được, tất cả đều nằm trên mặt đất, trên người đắp vải bố.

Như Tiểu Niếp vụng trộm nhìn thoáng qua, thở dài.

Những người đó coi như xui xẻo, bị người chế rối nhìn trúng trước móc tim ra.

Nếu không phải nàng đến kịp thời, Thanh Mặc Nhan cũng rất khó nói...

Một trận gió đêm thổi tới, Như Tiểu Niếp cảm thấy dưới mông lạnh lẽo .

Nàng nhớ trên người bản thân còn mặc xiêm y rối gỗ, váy quá ngắn  không thể che được mông.

Lúc đặc thù này, quả nhiên biến thành mèo hương nhỏ tiện hơn, cứ cho là không mặc gì nhưng ít ra trên người còn có một lớp lông, sẽ không giống hiện tại xấu hổ như thế .

Thanh Mặc Nhan phảng phất đoán trúng tâm tư của nàng, dùng ống tay áo thay nàng che đi thân dưới.

Lúc thu quân về Đại Lý tự. Có người nhìn thấy sắc mặt Thanh Mặc Nhan không tốt lắm, lại thấy trong lòng hắn ôm đứa bé, thế là mở miệng nói: "Thiếu khanh đại nhân, đứa nhỏ này giao cho chúng ta là được rồi."

Đầu Như Tiểu Niếp chôn ở trong ngực Thanh Mặc Nhan, nghe xong lời này không khỏi cứng ngắc thân thể.

Sớm biết rằng nàng nên biến trở về thành động vật mới đúng.

"Không cần." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói câu, giục ngựa đi nhanh hơn, mang theo Như Tiểu Niếp đi lên dẫn đầu đoàn người.

Đợi đến lúc bên cạnh không còn ai Thanh Mặc Nhan mới thấp giọng nói: "Vật nhỏ, đây là cơ hội của ngươi ."

Cơ hội? Cơ hội gì cơ?

Như Tiểu Niếp nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Thanh Mặc Nhan nhìn nàng không chớp mắt, "Ngươi chẳng lẽ còn muốn biến lại thành mèo hương?"

Mới là lạ, nàng vất vả lắm mới biến thành người, làm sao có thể cam tâm lại biến trở về.

"Nhưng mà..." Như Tiểu Niếp trộm nhìn nha dịch đi theo phía sau cách Thanh Mặc Nhan không xa, thân phận hiện tại của nàng vẫn là thứ cưng của hắn. Với thân thể là con người, nàng không thể lại giống trước kia mỗi ngày bị hắn mang trên người như vậy.

Thanh Mặc Nhan đưa tay nhéo nhéo mặt nàng.

Xúc cảm nơi gò má đầy đặn vô cùng thích, Như Tiểu Niếp lại đau đến nhe răng, "Buông tay!"

Thanh Mặc Nhan buông tay ra, ánh mắt dừng ở dây truyền đá ngũ sắc nàng đeo trên cổ, "Đã không muốn lại biến trở về, vậy cứ thành thật đợi ở bên cạnh ta."

Như vậy cũng có thể sao?

Như Tiểu Niếp đầy bụng hoài nghi, ngược lại nàng có chút tò mò hắn sẽ lấy lý do gì để người ngoài tin tưởng.

Suốt đêm trở về Đại Lý tự, Thanh Mặc Nhan không để ý mệt nhọc mang theo Như Tiểu Niếp đi gặp chính khanh đại nhân.

Như Tiểu Niếp chỉ chú ý làm ra bộ dạng bị dọa xấu. Hai cái tay nhỏ bé liên tục níu chặt xiêm y Thanh Mặc Nhan không tha, bộ dạng đáng thương nhỏ nhắn kia lập tức thu hút long thương của mọi người, mãi đến cuối cùng cũng không có ai đến gây khó dễ cho nàng.

Trời còn chưa sáng. Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Niếp trở lại nơi hắn đang làm việc ở Đại Lý tự, sai người ta chuẩn bị chút nước ấm, ép buộc vài ngày. Luôn muốn tắm rửa một phen rồi đi nghỉ ngơi.

Như Tiểu Niếp hiển nhiên nhìn Thanh Mặc Nhan thoát xiêm y, trong lòng cảm giác mãnh liệt.

Hỏng bét, nàng sao có thể quên. Hôm nay là ngày cổ độc trong cơ thể Thanh Mặc Nhan phát tác, nàng không thể rời khỏi bên người hắn được.

Nhìn thùng gỗ trong phòng đổ đầy nước ấm, nàng ừng ực nuốt nước bọt.

Dưới loại tình huống này, vẫn nên biến thành mèo hương, cho dù mặt nàng đỏ cũng không thể nhận ra.

Nàng nghĩ như thế, thế là nhắm mắt lại bắt đầu thúc giục nguồn nhiệt trong cơ thể .

Càng vội càng làm sai. Lúc trước nàng rất nhanh có thể biến trở về, nhưng là hôm nay không biết vì sao, luồng nhiệt trong cơ thể kia không chịu khống chế của nàng...

Thanh Mặc Nhan đã cởi hết xiêm y, phát hiện vật nhỏ trong lòng yên tĩnh khác thường, thế là cúi đầu qua xem.

Như Tiểu Niếp biến hóa thất bại, đang ảo não mở to mắt. Kết quả vừa nhấc đầu, mặt hai người kém chút đụng vào nhau, hơi thở quen thuộc trực tiếp phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Như Tiểu Niếp nhìn lại xuống phía dưới. Kinh ngạc thấy hắn đã không còn xiêm y.

"Ngươi... Ngươi ngươi làm cái gì?" Nàng lắp ba lắp bắp, đôi mắt to tròn tràn đầy khiếp ý.

Cứ cho là nàng biến thành người, nhất cử nhất động của nàng so với lúc làm mèo hương vẫn giống nhau như đúc.

Thanh Mặc Nhan càng cảm thấy thú vị. Vốn bởi vì vận dụng nội lực mà cổ độc trong cơ thể thỉnh thoảng lại ẩn ẩn làm đau, nhưng lại có sự tồn tại của vật nhỏ này khiến hắn bội phần cảm thấy thoải mái sung sướng.

"Đương nhiên là tắm rửa, cả người đầy đất chết đi được."

Như Tiểu Niếp khóc không ra nước mắt.

Hiện tại vấn đề lớn nhất là nàng không thể rời khỏi hắn, cũng không thể để nàng với hắn cùng nhau đi vào tắm được... Trước kia nàng có thể giả vở không thèm để ý. Bởi vì khi đó nàng vẫn là thân thể của mèo hương.

Nhưng hiện tại nàng rõ ràng là một đứa bé!

Cầm thú! Lưu manh!

Thanh Mặc Nhan đột nhiên nắm cằm của nàng, bức bách nàng ngẩng mặt lên, "Vật nhỏ, ngươi đang ở trong lòng mắng ta."

Cũng không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

Trong lòng Như Tiểu Niếp chột dạ, nỗ lực bày ra biểu cảm vô tội, cặp mắt to màu lục kia phảng phất đang nói: Ngươi đang nói gì thế? Sao người ta không biết gì cả...

Thanh Mặc Nhan chậm rãi tới gần, từng bước từng bước, áp lực vô hình cũng sẽ cách nàng gần hơn một chút.

Trong con ngươi trắng đen rõ ràng phản chiếu lại khuôn mặt nàng: khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thấu tựa như quả táo chín mọng.

Trời ạ, đây thật sự là mặt nàng sao.

Như Tiểu Niếp lui về phía sau, muốn tránh hắn.

Nhưng nàng quên một chuyện, thân thể hiện tại của nàng chỉ là một đứa bé, không có bao nhiêu sức lực, lui về phía sau làm nàng mất đi thăng bằng.

"Rầm" một tiếng, nàng thẳng tắp ngã sấp xuống đất.

Vốn là váy ngắn gọn không chịu nổi tất cả đều bị vén lên, lộ ra cẳng chân trắng trẻo, cùng với mông nhỏ.

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan run rẩy vài cái, thật vất vả mới nhịn được cười.

Thời gian hắn cùng vật nhỏ ở chung  cũng không ngắn, đã sớm thăm dò tính khí của nàng, lúc này nếu hắn chê cười nàng, tiếp theo nàng sẽ không lại chủ động thân thiết với hắn.

Còn nhiều thời gian, hắn sẽ đem nàng dạy dỗ thật cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro