Chương 56: Nhận Nuôi Nàng, Ăn Thịt Cũng Phải Trao Đổi Điều Kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Lý tự chính khanh đại nhân híp mắt nhìn chằm chằm Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp bị ánh mắt của hắn khiến toàn thân không được tự nhiên, nếu không phải có Thanh Mặc Nhan ở bên cạnh nàng, nàng suýt nữa sinh ra xúc động muốn chạy trốn.

Lão hồ ly này đã nhìn ra sơ hở gì rồi?

Nàng đang nghĩ chợt sau đầu bị Thanh Mặc Nhan đè lại, nàng thuận thế vùi mặt vùi ngực Thanh Mặc Nhan.

Quên đi, đấu không lại thì ta còn tránh không phải sao?

Chính khanh đại nhân trầm mặc một lát, lúc này mới mở miệng nói: "Dù sao đây cũng là việc riêng của ngươi, chỉ sợ là cha ngươi bên kia sẽ mất hứng thôi."

Thanh Mặc Nhan cười nhẹ, "Chỉ là thêm một miệng ăn thôi. Cha ta sẽ không keo kiệt như thế."

Chính khanh đại nhân thu hồi ánh mắt từ trên người Như Tiểu Niếp, một lần nữa lại thảo luận về án tử.

"Mấy cái này tìm được từ trong tiệm rối gỗ ra, ngươi xem đi." Chính khanh đại nhân đưa qua vài phong thư.

Thanh Mặc Nhan đưa tay tiếp nhận. Hắn mở xem từng phong một, lông mày không khỏi dựng lên, "Nhị hoàng tử không phải đang mang binh xuất chinh sao. Vì sao nội dung thư tín... Đều liên quan tới hắn?"

"Không chỉ có cái này, còn có mấy bộ hồ sơ bị hủy trước đây, chuyện xảy ở chỗ này của ta với huyết án ở Trương phủ. Tất cả đều tập trung vào Binh bộ."

Thanh Mặc Nhan nhìn thư tín trong tay im lặng.

Như Tiểu Niếp nhìn trộm nhìn thư trong tay hắn, kiểu chữ này nàng chỉ có thể miễn cưỡng đọc được vài từ.

Đáng chết, cả đời đi học, đến chỗ này ngược lại biến thành thất học .

Thanh Mặc Nhan xem xong thư, đem đồ thả lại trên bàn của chính khanh đại nhân.

"Trong thành bây giờ hẳn là vẫn còn không ít người thờ phụng loại rối này trong nhà?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Chính khanh nhìn về phía Cố tiên sinh, Cố tiên sinh ngẩng mặt nói: "Đã thông báo cho Thuận Thiên phủ, lục soát nhà điều tra."

Thanh Mặc Nhan chậm rãi gật gật đầu, biểu cảm thả lỏng xuống.

"Ngày mai ta tiến cung diện thánh, vài ngày nay ngươi vất vả rồi, về hầu phủ có thể nghỉ tạm thêm mấy ngày." Chính khanh đại nhân mỉm cười nói.

Thanh Mặc Nhan chắp tay cảm ơn.

Đúng lúc này, vật nhỏ trong lòng hắn giòn tan nói: "Người chế tạo rối vẫn chưa chết, các ngươi phải cẩn thận."

Thanh Mặc Nhan đông cứng lại.

Tất cả mọi người đều bị lời này làm kinh sợ, không thể tin nhìn về phía Như Tiểu Niếp.

Lời vừa ra khỏi miệng Như Tiểu Niếp đã hối hận, phảng phất là bị mọi người nhìn với ánh mắt kinh sợ, nàng lùi về trong lòng Thanh Mặc Nhan.

"Người chế rối là ai?" Chính khanh hỏi.

Như Tiểu Niếp không dám lại tự tiện nói tiếp. Chỉ có thể tha thiết ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan, như đang đợi hắn đồng ý.

Hành động này của nàng làm trong lòng Thanh Mặc Nhan cực kì thoải mái, nàng là mèo cũng được, đứa bé cũng thế, ở trong mắt nàng đều muốn đặt hắn đặt ở vị trí thứ nhất.

"Nói đi, trả lời câu hỏi của chính khanh đại nhân." Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, trong ánh mắt hắn mang ánh sáng nhu hòa đủ để khiến người ta rung động.

Có câu nói này của hắn, Như Tiểu Niếp tăng thêm can đảm, "Người chế rối chính là chủ nhân của rối gỗ, hắn là người ở phía sau thao túng chúng."

Chính khanh đại nhân nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, "Không phải ngươi nói hắn đã chết sao?"

Thanh Mặc Nhan nhíu mày thật sâu, đêm đó hắn tận mắt thấy Như Tiểu Niếp nuốt tia sáng trắng từ miệng con rối chế tạo kia bắn ra, sau đó thân thể rối gỗ liền rời rạc ra.

Chẳng lẽ, như vậy vẫn chưa được xem là chết rồi?

Như Tiểu Niếp lắc đầu."Thân thể kia chỉ là thế thân thôi."

"Ngươi còn biết cái gì nữa?" Chính khanh đại nhân nghiêng người về phía trước một chút.

Như Tiểu Niếp đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy bàn tay Thanh Mặc Nhan đè lại mông nàng.

Đầu nhỏ lập tức dùng sức lắc lắc

Mặt Chính khanh đại tỏ ra thất vọng, "Ngươi nhớ kĩ lại xem, người chế rối kia trông như thế nào?"
"Ta không biết, ta chưa nhìn thấy hắn bao giờ." Như Tiểu Niếp nói thật lòng.

"Chính khanh đại nhân, đứa nhỏ này bị dọa sợ, chuyện có liên quan đến bản thân nàng cũng không nhớ được." Thanh Mặc Nhan hợp thời ngẩng mặt cắt đứt lời nói của Như Tiểu Niếp .

Chính khanh chỉ có thể bỏ qua, tiện thể lại dặn dò Thanh Mặc Nhan, "Chỗ này là Đại Lý tự, để đứa nhỏ ở chỗ này cũng không phải chuyện tốt."

Thanh Mặc Nhan sảng khoái đáp ứng, nhưng hắn cũng có lý do của hắn, "Nàng kinh hãi quá độ. Trừ bỏ ta không chịu tin tưởng bất cứ kẻ nào, ta cứ giữ nàng lại bên cạnh mấy ngày trước đã, đợi nàng ổn hơn sẽ đưa về hầu phủ."

Hai bên đều lui một bước, chính khanh đại nhân cũng không nói cái gì nữa, xua tay cho bọn họ ra ngoài.

Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Niếp vừa trở lại thư phòng của mình ở Đại Lý tự, chỉ thấy Huyền Ngọc quỳ gối ở cửa, cúi đầu.

"Thuộc hạ vô dụng, đã để thế tử thất vọng rồi." Huyền Ngọc hối hận nói.

Ở trong tiệm rối gỗ, hắn không thể bảo vệ được chủ của mình. Trong đầu đan xen hối hận, cho nên hắn vừa tỉnh lại đã chạy đến nhận tội.

Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Đứng lên đi."

Huyền Ngọc vẫn là quỳ không chịu đứng dậy."Xin thế tử trách phạt."

Thanh Mặc Nhan thở dài, Huyền Ngọc đi theo hắn đã rất nhiều năm, trung thành và tận tâm. Chỉ là có một chút không tốt, người này có chút cố chấp.

"Nếu ngươi muốn xin tội, trước hết đi làm chút gì ăn đến đây." Dọc đường đi Thanh Mặc Nhan đã sớm nghe được bụng đứa nhỏ thầm thì kêu.

Huyền Ngọc lúc này mới đứng lên. Lúc hắn nhìn thấy Như Tiểu Niếp có chút sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh dời mắt, hành lễ sau đó rời đi.

Trở lại thư phòng bên này, Như Tiểu Niếp lập tức liền buông tay Thanh Mặc Nhan ra, lạch cạch lạch cạch chạy vào trong viện, miệng tiếp đón ."Chó ngốc!"

Chó mực duỗi đầu lưỡi chạy lại, nó còn chưa kịp bổ nhào vào người Như Tiểu Niếp, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo vô hình đánh tới.

Gấp gáp dừng lại, ngẩng đầu, kinh ngạc thấy Thanh Mặc Nhan đứng ở phía sau Như Tiểu Niếp, ánh mắt lợi hại. Chính là đang nhìn chằm chằm nó.

U ám bao trùm tản ra khí lạnh.

Giờ phút này, ở trong mắt chó mực, Thanh Mặc Nhan không thua gì sát thần đen tối. Ánh mắt âm trầm dọa đến hồn phách nó đều bay hết.

"Ngao ô!" Chó mực gào thét xoay người chạy trốn.

Như Tiểu Niếp đang mở hai tay ra chuẩn bị nghênh đón "Nhiệt tình" của chó ngốc, đột nhiên nhìn thấy nó cụp đuôi chạy trốn.

"Sao nó lại đi rồi?" Vẻ mặt Như Tiểu Niếp không hiểu.

"Ai mà biết được, có thể là đã đói bụng thôi." Thanh Mặc Nhan ở phía sau thản nhiên nói. Hắn đi tới dắt tay nhỏ bé của nàng, mang nàng đi vào trong thư phòng.

Huyền Ngọc rất nhanh đã làm xong đồ từ phòng bếp Đại Lý tự mang tới.

Như Tiểu Niếp nhìn trong khay đặt hai bát cơm, còn có hai đĩa rau xào ăn cùng.

Thế này có nhạt nhẽo quá không.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nhìn đồ ăn."Hôm nay phòng bếp không làm thịt sao?"

"Không có." Huyền Ngọc thành thật nói.

Ở Đại Lý tự chẳng qua chỉ có chút đồ ăn bình thường, xem như là bữa cơm công vụ, tự nhiên cũng không có đồ ăn gì phong phú.

Nhìn đứa nhỏ ngồi đối diện bĩu môi thật cao. Thanh Mặc Nhan gắp ít thức ăn chay đặt vào trong bát của nàng, "Cứ ăn tạm cho đỡ đói đi, chờ đến trưa ta mang ngươi đi ra ngoài ăn."

Mắt Như Tiểu Niếp liền sáng lên.

Đi ra ngoài ăn!

Nàng đã sớm chờ đợi mỹ thực trong thành đã lâu rồi.

Thanh Mặc Nhan lại gắp cho nàng một đũa đồ ăn, "Chẳng qua ngươi phải nói cho ta biết những chuyện có liên quan tới người chế rối."

Như Tiểu Niếp khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt liền sụp xuống.

Cái gì đây, còn tưởng rằng Thanh Mặc Nhan cuối cùng cũng thay đổi trung thành mà chuyển biến tốt, hoá ra là muốn trao đổi với nàng.

Cắn đầu chiếc đũa, Như Tiểu Niếp thăm dò nói, "Ta có thể nói cho ngươi, nhưng mà ta muốn ăn đồ ăn ngon nhất trong thành, phải có thịt nữa!"

"Có thể." trên mặt Thanh Mặc Nhan  mang theo mỉm cười nhàn nhạt.

Vật nhỏ của hắn vẫn đơn giản như thế, một chút đồ ăn ngon đã có thể thu mua được nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro