Chương 61: Ta Đến Giúp Ngươi Tắt Thở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Mặc Nhan cũng không thay lại quần áo, hắn áo choàng thường ngày dẫn theo Như Tiểu Niếp đến khu phía trước trong viện.

Dọc theo đường đi tim Như Tiểu Niếp đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng .

Lần trước lúc nàng gặp Hầu gia, vẫn là hình dạng mèo hương nhỏ, lão Hầu gia đến cả một con vật cũng khôn g muốn thấy khiến Thanh Mặc Nhan suýt đánh mất nàng.

Cho nên đối với lão nhân này, nàng cũng không có một chút hảo cảm nào, cho nên bước chân vô thức chậm lại.

Thanh Mặc Nhan cũng hiểu lầm, hắn cho rằng đứa nhỏ đang sợ hãi.

Hắn dừng bước chân lại, thấy Như Tiểu Niếp mơ mơ màng màng đụng vào hắn.

"Đang nghĩ cái gì?" Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống.

Như Tiểu Niếp bĩu môi."Phụ thân ngươi không thích ta ."

Thanh Mặc Nhan cười khẽ: "Ngươi không cần thiết phải khiến hắn vui vẻ."

Nhìn vật nhỏ lơ mơ ngốc nghếch, hắn ngồi xổm xuống, kéo nàng đến trước mặt mình."Ngươi là thú cưng của ta, ngươi chỉ cần làm ta vui là đủ rồi."

Thú cưng? Xem ra kiếp này của nàng không thoát khỏi danh hiệu thú cưng này rồi.

Gặp Như Tiểu Niếp vẫn bĩu môi, Thanh Mặc Nhan cúi người ôm lấy nàng. Cánh tay nhỏ nhắn mập mạp ôm cổ hắn, thân thể tản mát ra mùi xạ hương nhàn nhạt.

Thanh Mặc Nhan không tiếng động thở dài, tuy Trường Hận nói chỉ cần một năm vật nhỏ có thể lớn lên. Nhưng hiện tại hắn đã bắt đầu cảm thấy gian nan.

Bị này cục thịt nhỏ mập mạp này kề cận, ngay cả tâm tình trầm trọng trong dĩ vãng cũng giảm bớt đi nhiều.

"Thanh Mặc Nhan đâu, sao còn chưa tới?" Trong phòng truyền đến tiếng nói không vui của lão Hầu gia.

"Đã sai người đi kêu đại ca ." Nhị thiếu gia trả lời.

Lão Hầu gia nạng nề ho, phun ra miệng đờm, "Nuôi một con vô dụng trong nhà còn chưa đủ, bây giờ lại mang về cái thứ không rõ lai lịch ... Nó chê ta sông quá yên tinh nên muốn làm không khí sôi động lên sao!"

Thanh Mặc Nhan từ cửa thả chậm bước chân, không dấu vết nhẹ nhàng vỗ lưng Như Tiểu Niếp một chút.

"Chúng ta vào thôi." Hắn trầm giọng nói.

"Ân!" Như Tiểu Niếp gật mạnh đầu, tay nhỏ bé nắm chặt xiêm y của hắn, hơi có chút ý tứ vì đại nghĩa quên thân trong đó.

Thanh Mặc Nhan không khỏi buồn cười, cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa, thấy nàng khẩn trương thành cái dạng này.

Trong phòng, lão Hầu gia đang nhận lấy trà nhị thiếu gia đưa qua, ngẩng đầu thấy Thanh Mặc Nhan ôm đứa đi vào, lập tức tối sầm mặt, đem tách trà trên bàn ném vèo một cái.

"Người tới rồi sao!" Hắn giận quát một tiếng.

Nhị thiếu gia khẩn trương nhìn về phía Thanh Mặc Nhan. Không biết vì sao.

Hạ nhân trong phủ cung kính tiến lên, lão Hầu gia chỉ vào đứa bé trong lòng Thanh Mặc Nhan nói: "Đi... Đem nhốt nhỏ súc sinh này cho ta."

Thân thể Như Tiểu Niếp cứng đờ, tay nhỏ bé theo bản năng chặt lại, móng tay không sâu khảm vào da Thanh Mặc Nhan, tuy rằng không đau, nhưng lại khiến lòng Thanh Mặc Nhan run lên.

Hồi nhỏ, hắn cũng thường xuyên bị phụ thân hạ lệnh đem nhốt, ban đầu hắn còn hỏi nguyên do, nhưng sau đó, hắn rõ ràng hỏi cũng không hỏi, vẫn duy trì im lặng? .

Hầu gia là cha hắn, nếu hắn phản kháng đó là bất hiếu, cho nên hắn đã học được tính nhẫn nại.

Nhưng mà, bé con trong lòng co rúm lại lại khơi dậy nội tâm phẫn nộ mà hắn giấu giếm nhiều năm.

Một người tiến lên, muốn đưa tay tiếp nhận Như Tiểu Niếp trong lòng hắn.

Thanh Mặc Nhan nhấc chân trực tiếp đạp qua. Lực đạo lớn, khiến người nọ lui về phía sau hơn năm bước.

"Huyền Ngọc." Thanh Mặc Nhan gọi.

"Thế tử!" Huyền Ngọc lập tức xuất hiện ở cửa.

"Lôi người này ra, chém tay." Tiếng Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.

Trong lòng Như Tiểu Niếp kinh ngác, chuyện này so với trực tiếp giết người càng đáng sợ hơn, người còn sống lại không có tay, sau này ngày chắc là sống không bằng chết.

Tuy rằng trong lòng rối rắm, nhưng nàng lại nhịn xuống không mở miệng, trơ mắt nhìn Huyền Ngọc lôi người nọ ra ngoài cửa.

Thanh Mặc Nhan tán thưởng nhìn nàng một cái.

Vật nhỏ tuy tâm tư lương thiện, nhưng sẽ không mềm lòng mù quáng, hôm nay nếu hắn là lộ ra nửa điểm ý muốn nhượng bộ, cha hắn lập tức sẽ bức hắn đến đường cùng.

Cho nên nếu muốn bảo vệ thứ gì đó mà mình muốn thì phải học được mưu sâu. Vô tình.

"Ngươi..." Lão Hầu gia bị khí thế của Thanh Mặc Nhan làm cho kinh sợ , đẩu ngón tay chỉ: "Ngươi dám!"

Thanh Mặc Nhan thong dong thả Như Tiểu Niếp xuống đất, thản nhiên nói: "Nàng gọi là Như Tiểu Niếp, từ nay về sau, con muốn nuôi nàng ở bên cạnh, tuy nàng sẽ không theo họ của chúng ta, nhưng nếu con biết nô tài nào trong phủ dám ở sau lưng bắt nạt nàng, đến lúc đó đừng trách ta vô tình."

Lão Hầu gia đang nghe thấy tên Như Tiểu Niếp thì ngẩn người.

Trước đó hắn cho rằng Thanh Mặc Nhan nhận nuôi đứa nhỏ là muốn mượn cơ hội chiếm gia sản, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan căn bản không thừa nhận đứa nhỏ này là nghĩa nữ của hắn.

"Sau này các ngươi cũng phải gọi nàng là tiểu thư biết chưa" Thanh Mặc Nhan nhìn chung quanh phòng trong. Tất cả nha hoàn đều cúi đầu, các nàng là người bên cạnh Hầu gia, nhưng trong lòng các nàng rõ ràng. Nếu thật sự chọc giận thế tử, cho dù bị hắn giết, lão Hầu gia cũng sẽ không giúp các nàng lấy lại công bằng.

Lão Hầu gia nghiêm mặt đánh giá Như Tiểu Niếp. Nửa ngày mới nói một câu, "Nha đầu hoang dã từ đâu tới, đến hành lễ cũng không biết sao."

Nghe xong lời này. Trong lòng Như Tiểu Niếp vừa động.

Lão Hầu gia có thể nói ra lời này cho thấy hắn đã nhượng bộ, nhưng mà cũng có thể là hắn cho chính mình một cái thang leo xuống, cho nên liền muốn nàng tiến lên hành lễ.

Nhưng từ sau khi Như Tiểu Niếp biến thành người vẫn chưa kịp học tập đi phúc lễ như thế nào, bình thường nàng chỉ nhìn thấy nam tử chắp tay lễ. Bọn nha hoàn đều quỳ xuống dập đầu, nàng còn lâu mới dập đầu hành lễ với lão già này.

Muốn ta hành lễ với ông, ông cũng không sợ uống nước lạnh đến nghẹn mà chết sao!

Lão Hầu gia ngồi chờ nửa ngày cũng không thấy đứa nhỏ đối diện tiến lên hành lễ, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Loại cô nhi nhặt được bên ngoài quả nhiên không được, ngươi đây là đang muốn làm ta tức chết sao!"

"Đứa nhỏ này mới vào trong phủ, ta còn chưa kịp dạy nàng quy củ đã bị phụ thân gọi tới." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói. Hiển nhiên đối với việc Như Tiểu Niếp cự tuyệt hành lễ với Hầu gia này tỏ ra thái độ dung túng.

"Dập đầu nàng chắc là làm được chứ!" Lão Hầu gia hung tợn nói, "Xem chuyện không nể mặt mũi gì đó này khiến ta nuốt không trôi cục tức này."

Thanh Mặc Nhan đang muốn mở miệng nói tiếp, chợt nghe Như Tiểu Niếp rụt rè nói: "Lão gia gia. Ngài đừng nóng giận, ngài nói cho ta biết, phải làm sao mới khiến ngài nuốt xuống cục tức kia. Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn ."

Trong phòng tạm thời một mảnh tĩnh mịch.

Nhị thiếu gia miệng há lớn có thể nhét vào một quả trứng gà .

Thanh Mặc Nhan trơ mắt nhìn sắc mặt phụ thân hắn từ đỏ thành trắng, lại từ trắng biến thành đen... Khóe miệng của hắn kìm lòng không được giật giật.

Trong phòng bọn nha hoàn gắt gao cắn môi, sợ cười ra tiếng.

Lão Hầu gia tựa như bị sét đánh. Trong đầu ong ong, lặp đi lặp lại cũng chỉ có câu kia: Ngài phải làm sao mới tắt thở.

"Hỗn láo!" Lão Hầu gia tiếng gầm gừ chấn động khiến nóc nhà rơi xuống bụi bặm.

Thanh Mặc Nhan trực tiếp cúi người vớt Như Tiểu Niếp từ dưới đất lên, không đợi Hầu gia đồng ý. Xoay người đi nhanh ra cửa.

"Hỗn láo, đem nghiệt súc này bắt về cho ta!" Hầu gia nổi trận lôi đình.

Bọn hạ nhân ào ào đuổi theo ra ngoài, nhưng lại không một ai thật sự dám tiến lên ngăn trở Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan một mạch ôm Như Tiểu Niếp ra sân, dưới ánh trăng, hắn dừng bước chân, ngắm Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp vừa rồi cũng nghẹn một ngụm tức khí, cho nên mới nói ra một câu như vậy, hiện tại nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Thanh Mặc Nhan trong lòng có chút không đáy.

Cho dù nói như thế nào đi nữa, lão Hầu gia vẫn là phụ thân hắn.

Nàng lấy lòng cọ xát mặt hắn, sợ hãi nói: "Vừa rồi không phải ta cố ý ... Ngươi đừng tức giận..."

Thanh Mặc Nhan đột nhiên phì cười ra tiếng, ban đầu vẫn là cười nhẹ, đến sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, liền ngay cả Huyền Ngọc đi theo phía sau cũng bị làm cho kinh ngạc.

Đời này hắn chưa từng thấy thế tử cười vui vẻ như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro