Chương 62: Đường Đường Là Thiếu Khanh Cũng Tranh Thủ Tình Cảm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Mặc Nhan liên tiếp vài ngày đều không đến Đại Lý tự làm việc, mỗi ngày ngoài ở trong thư phòng xử lý công vụ, còn lại là nhàn nhã nhìn Như Tiểu Niếp dẫn theo chó ngốc chạy tới chạy lui ở trong sân.

Lần trước chó ngốc lập công lớn trong vụ án tử ở tiệm rối gỗ, cho nên đãi ngộ của nó ở hầu phủ rõ ràng cao hơn lúc trước, có Như Tiểu Niếp ở đó, mỗi ngàynó cũng không bị người ta xích trong ổ chó nữa.

Cho nên cả một ngàytrong viện đều có thể nghe được tiếng chó sủa gâu gâu.

Huyền Ngọc thỉnh thoảng nhìn trộm đánh giá Thanh Mặc Nhan.

Trong quá khứ viện này một mảnh yên tĩnh, ầm ĩ như thế mà nói thế tử đã sớm lên tiếng gọi người đem chó đi làm thịt rồi, nhưng hiện tại Thanh Mặc Nhan lại giống như không nghe thấy gì.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy ầm ĩ, thật khó cho thế tử ở trong hoàn cảnh này còn có thể xem sách vào mắt.

Nhìn Như Tiểu Niếp ở trong viện chạy qua chạy lại. Huyền Ngọc do dự thăm dò nói: "Thế tử, ngài đánh mất con mèo hương kia... Thật sự không cần phái người đi tìm về sao?" Phải biết rằng con mèo hương kia có thể khắc chế được cổ độc trên người thế tử, mắt thấy kì hạn mười ngày lại sắp tới. Hắn càng ngày càng lo lắng.

"Không cần tìm, đến lúc đó nó sẽ tự trở lại." Thanh Mặc Nhan mắt chăm chú vào trang sách, cũng không ngẩng đầu lên.

Thế tử đã nói như thế rồi. Hắn cũng không tiện nói thêm gì, lại yên tĩnh đứng một bên.

"Đúng rồi, chuyện có liên quan đến con bạch điêu ngày ấy  chạy vào trong viện điều tra thế nào rồi?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

"Thuộc hạ đã điều tra qua. Bạch điêu chạy từ bên ngoài vào, không liên quan tới hạ nhân trong viện này." Huyền Ngọc nói.

Thanh Mặc Nhan phì cười lạnh một tiếng, "Cứ cho là không phải các nàng thả vào, thì cũng là người trong phủ này làm."

"Thế tử, ý ngài là..."

"Trong phủ có người muốn vươn tay ra ngoài." Thanh Mặc Nhan cười lạnh.

Huyền Ngọc cau mày, "Nhưng trừ thuộc hạ ra, cũng không có ai khác biết tác dụng của con mèo kia."

Thanh Mặc Nhan im lặng, giương mắt nhìn lại trong viện.

Chó mực hoan hỉ chạy qua, cục bột nhỏ cưỡi ở trên lưng nó, hưng phấn khua cánh tay nhỏ.

Sắc mặt Thanh Mặc Nhan đại biến, đứng dậy nhanh chóng đi ra sân viện, một tiếng đã nhấc cục bột trên người chó mực lên.

"Thanh Mặc Nhan?" Như Tiểu Niếp đang đùa đùa cao hứng, đột nhiên bị người nhấc lên giữa không trung.

"Buông tay ra!" Nàng lắc lắc thân thể.

Thanh Mặc Nhan từ trên cao nhìn xuống nắm cổ áo nàng, "Không được cưỡi trên mình chó"

"Vì sao?" vẻ mặt Như Tiểu Niếp vô tội, hồi nhỏ nàng đi theo ông nội, nhà cũ bên kia cũng có một con chó lớn như vậy, nàng thường xuyên bắt nạt con chó phải cõng nàng.

"Không vì cái gì cả, không được cưỡi chó." Thanh Mặc Nhan thả nàng lại mặt đất, không vui nhìntóc nàng lộn xộn, trên váy còn dính đầy bùn đất.

"Gâuu Gâuuu!" Chó ngốc vốn đã chạy xa , đột nhiên phát hiện người cưỡi trên người nó không thấy đâu, cho nên ngốc nghếch quay đầu lại.

Kết quả, nó thấy được cái gì.

Thế tử đen mặt,ánh mắt nhìn nó giống như đang nhìn chằm chằm một thi thể.

Tràn đầy sát khí.

"Ngao ô!" Chó ngốc kêu thảm, cụp đuôi chạy trốn nhanh như bay.

Như Tiểu Niếp bỗng thấy cạn lời, không nghĩ tới gia hỏa Thanh Mặc Nhan này có khi so với trẻ con còn ngây thơ hơn, tự nhiên chấp vặt với một con chó.

Thanh Mặc Nhan mạnh mẽ mang nàng đi tắm rửa thay quần áo, Như Tiểu Niếp lần nữa nhấn mạnh tự mình sẽ mặc quần áo như thường, nhưng Thanh Mặc Nhan lại ngoảnh mặt làm ngơ, chậm rãi thay cho nàng một bộ quần áo chỉnh tề.

"Tự ta sẽ mặc được!" Như Tiểu Niếp nghiến răng soàn soạt.

Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn nàng."Ngươi chắc chứ?"

Lần trước để nàng tự mặc, kết quả nàng không có mặc quần nhỏ, trực tiếp chân trần mặc váy chạy đi lúc thức dậy cẳng chân trắng mập đập thẳng vào mắt hắn, còn có một lần nàng còn  chưa mặc áo lót đã mặc xiêm yvào, lúc nô đùa cùng chó ngốc cổ áo bị xộc xệch, bả vaimượt mà lộ ra, tựa như ngó sen mọng nước...

May mắn là hạ nhân trong việnnày không nhiều lắm, bằng không hắn thật muốn đem tròng mắt củatất cả những người đó móc ra hết.

Vật nhỏ của hắn chỉ có thể là của hắn thôi!

Như Tiểu Niếp chỉ có thể nhẫn nại tính tình, để hắn giúp đỡ mình mặc xiêm y.

"Ta có việc muốn ra ngoài." Thanh Mặc Nhan thay vân vê tócnàng, "Chờsau khi ta trở lại nếu ta phát hiện trên người ngươi có bất cứ một sợi lông chó nào, ta sẽ giếtcon chó ngốc kia. Bam thành món thịt chó."

Biểu cảm trên mặtNhư Tiểu Niếp đã không thể dùng từ kinh hãi để hình dung nữa, nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưngThanh Mặc Nhan rời đi, nửa ngày chưa lấy lại được hồn phách.

Thế này cũng quá... Rất quá đáng đi.

Quay đầu, nhìn thấy chó ngốc tội nghiệp ngoài cửa sổ lộđầu ra, vẻ mặt nó cũng đau đớn kịch liệt.

Đường đường Đại Lý tự Thiếu khanh lại đi so cao thấp cùng một con chó, ngẫm lại cũng là say.

Như Tiểu Niếp không dám lại đi trêu chọc chó ngốc nữa, sau khi Thanh Mặc Nhan dẫn theo Huyền Ngọc đi, nàng thành thật ngủ trưa.

Trong lúc nàng mơ mơ màng màng, nghe thấy ngoài phòng có tiếng người nói chuyện.

"Đây là ma magiáo dưỡng Hầu gia phái tới..."

Như Tiểu Niếp mở to mắt. Lúc này quản sự trong phủ từ ngoài cửa đi vào,theo ở phía sauhắn còn có một bà lão chừng hơn năm mươi  tuổi.

Như Tiểu Niếp xoa mắt buồn ngủ ngồi dậy.

Quản sự trong phủ cùng cười tiến lên nói: "Tiểu thư tỉnh rồi sao?"

Như Tiểu Niếp thuận miệng trả lời, "Các ngươi đến làm gì?"

"Tại hạ phụng mệnhHầu gia. Tìm cho ma ma giáo dưỡng cho tiểu thư, sau này bà ấy sẽ dạy ngàiquy củ trong phủ."

Như Tiểu Niếp chỉ cảm thấy choáng váng cả đầu.

Lại là quy củ, phiền phức quá.

"Có thể không học được không?" Nàng chớp mắt to. Ánh mắt vô tội  không khỏi khiến quản sự lung lay, thầm nghĩ: Khó trách thế tử sủng áiđứa nhỏ nàynhư thế, chỉ cần một ánh mắt liềnlàm người ta khó có thể từ chối.

"Điều này sao mà được." Ma ma phía sau nói tiếp nói."Ngài đã được thế tử thu dưỡng, sau này mặc kệ đi đến đâu người khác cũng sẽ biết là người của thế tử, ngươi làm mất mặt cũng sẽ làm mất mặtthế tử, ngươi xấu mặt cũng làm thế tử xấu mặt, không thể để người ngoài nhìn thấy tiểu thưhầu phủ đi ra ngoài ngay cả phúc lễ tối thiểu cũng không biết được."

Tuy Như Tiểu Niếp đối với chuyện học tập quy củ gì đó cũng không đồng ý, nhưng lời của đối phương nói lại nhắc nhở nàng. Hiện tại nàng đang ở trên cùng một con thuyền với Thanh Mặc Nhan, nàng không thể khiến hắn mất mặt được.

Quản sự thấy thế lại phân phó vài câu, sau đó lui ra trước tiên.

Thanh Mặc Nhan lúc đi dẫn cả Huyền Ngọc đi, trong viện chỉ để lại mười tênhộ vệ, ma ma là người Hầu gia phái tới, lại nói là đến dạy quy củ. Cho nên bọn họ chỉ đứng bên ngoài cảnh giác nhìn chằm chằm vào phòng.

Ma ma đánh giá Như Tiểu Niếp một phen, sau đó bảo nàng đứng lên.

Như Tiểu Niếp vèo một cái từ trên giường nhảy xuống.

Đột nhiên "Ba" một tiếng, cẳng châncủa nàng thực sự đã trúng một cái.

Như Tiểu Niếp "Ai u" kêu một tiếng. Quay đầu chỉ thấy ma ma trong tay cầm thước, "động tác của bé gái không thể thô lỗ!"

Nhưng mà động tác quá mạnh, cái này có tính là bị đánh không?

Như Tiểu Niếp không khỏi có chút hối hận. Phá quy củ cái gì, dù sao nàng chỉ là mèo hương... Có thể nghĩ lại một chút, nàng đã từng muốn lấytư thái con người sống sót ở thế giới này. Như vậy thì sẽ không tránh được phải tiếp xúcvới người ngoài, nàng không thể cái gì cũng không biết, khiến cho Thanh Mặc Nhan thêm phiền toái mà nói ngay đến cả chính nàng cũng sẽ băn khoăn.

Kiên trì. Học quy củ đi.

Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần nàng nghiêm cẩn đứng lên, cáiquy củ này cũng không phải cái gì khó khăn, ai biết ma ma một lúc nói tư thế của nàng không đúng, một lúc lại nói động tác của nàng không thích hợp, chỉ cầnthân thể nàng hơi có động đậy, cẳng chân sẽ bị thước đánh vào.

Như Tiểu Niếp trong lòng cắn chặt răng? : Lão yêu bà, ngươi sẽ không phải là do Hầu gia cố ý phái tới chỉnh ta chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro