Chương 67: Chiến Đấu Trong Bùn, Đánh Thua Mới Là Ném Mặt Của Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bé gái gần mười tuổi với một bé gái 4-5 tuổi, hai bé gái ở trong ao bùn trong loạn thành một đoàn.

Liễu Dương quận chúa bị dọa, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng ở trong nước bùn xảy ra ẩu đả.

Trong quá khứ cứ cho là giữa hai bé gái xảy ra tranh chấp, cũng phần lớn là để nha hoàn cùng hạ nhân bên cạnh nàng ra tay, nhiều nhất nàng đi lên đánh mấy bạt tai, trực tiếp giống như vậy ở trong nước bùn quay cuồng, hoàn toàn đảo điên nhận thức của nàng trong quá khứ.

Như Tiểu Niếp tuổi tuy nhỏ. Nhưng là động tay không chút nào yếu thế, đánh không lại liền cào; cào không được thì cắn; từ đầu đến chân, phàm là chiêu số có thể sử dụng đều đem ra dùng. Chỉ dọa tất cả chúng nữ trên bờ đứng đến ngơ ngác há miệng, không một ai dám xuống can ngăn.

Ở trong ao, nước bùn quay cuồng. Nước bùn bán tung tóe như trời đổ mưa, mọi người trên bờ đều không may mắn thoát khỏi bùn bắn đầy trên quần áo.

Liễu Dương quận chúa vất vả lắm mới tránh thoát bị Như Tiểu Niếp dây dưa. Lung lay thoáng động từ trong bùn đứng lên, nhìn chính mình khắp mặt, đầu, cổ đầy bùn, oa một tiếng khóc ra.

"Ngươi là đồ không có cha mẹ dạy dỗ... Ta muốn nói cho hoàng hậu nương nương, chặt... Chém đầu ngươi!"

Như Tiểu Niếp cũng không cam lòng yếu thế, nàng ngẩng cao đầu, kêu so Liễu Dương quận chúa càng vang hơn: "Thanh Mặc Nhan! Có người muốn chặt đầu ta, cứu mạng ta!"

Chúng nữ trên bờ vẻ mặt mờ mịt.

Loại phương thức đánh nhau này các nàng lần đầu tiên trông thấy.

Hóa ra trừ bỏ châm ngòi châm chọc, tính kế nhảy sông, còn có loại phương thức chiến đấu này, thật sự là khiến cho người ta được mở mang tầm mắt.

Giờ phút này Niên tiểu thư choáng váng cả đầu.

Liễu Dương quận chúa là cháu gái của hoàng hậu nương nương, là người Ngũ phủ bọn họ không thể trêu vào, thế này thì thảm rồi, đắc tội nàng, sau này trong cung lại mở tiệc chiêu đãi gì nàng sao còn dám lộ mặt?

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi oán hận Như Tiểu Niếp.

Tất cả đều tại nó!

"Liễu Dương quận chúa mau đi lên đi." Niên tiểu thư vội la lên.

Chúng nữ còn lại lúc này cũng phản ứng."Quận chúa đừng khóc, so đo với con nha đầu hoang dã không đáng đâu..."

"Cùng một kẻ người đầy bùn như khỉ đen so đo quả thật không đáng." Phía sau mọi người đột nhiên một giọng nam vang lên.

"Đúng vậy, quận chúa đừng khóc, mau chút đi lên thay xiêm y đi." Niên tiểu thư phụ họa nói.

Nhưng mà lên bờ trước không phải là Liễu Dương quận chúa, mà là Như Tiểu Niếp - kẻ gây tai họa.

"Thanh Mặc Nhan, các nàng ấy bắt nạt ta." Như Tiểu Niếp bổ nhào vào bên bờ, chỉ vào Liễu Dương quận chúa đang trong nước bùn đứng lên còn có Niên tiểu thư bên bờ, cùng với chúng nữ, "Các nàng... Các nàng bắt nạt người..."

Niên tiểu thư kinh hãi, quay đầu nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy vài nam tử đứng ở phía sau các nàng, người dẫn dầu là Đại Lý tự Thiếu khanh Thanh Mặc Nhan, Ngũ công tử cùng hầu phủ nhị thiếu gia đi theo phía sau, phía sau nữa còn có nhưng nam tử làm khách trong phủ.

Chúng nữ đều mặt biến sắc, ào ào cúi đầu che lấp chấm bùn trên người.

Liễu Dương quận chúa càng ngây ra ngơ ngác đứng ở trong nước hồ, nếu bộ dạng này của nàng truyền ra. Sau này làm sao mà gặp người khác đây, thanh danh của nàng... Nàng còn muốn hoàng hậu nương nương tứ hôn giúp nàng, tìm một nhà tốt gả qua.

"Thiếu khanh đại nhân!" Niên tiểu thư lắp ba lắp bắp nói, "Đây quả thực là đã hiểu lầm rồi..."

Thanh Mặc Nhan đi đến bên cạnh ao, sắc mặt âm trầm sắp chảy thành nước, "Hầu phủ dạy dỗ không tốt, nhưng mà so với con khỉ đen thì có cái gì đạo lý mà nói chuyện." Nói xong hắn lườm Liễu Dương quận chúa đang ở trong ao một cái.

Vẻ mặt nam khách phía sau kinh ngạc, "Người dính đầy bùn kia hình như là Liễu Dương quận chúa?"

"... Dính nhiều bùn quá, thật đúng là giống con khỉ đen đúa, hình dung của Thiếu khanh thật đúng là chuẩn xác."

Tuy rằng giáp mặt cười ra có chút thất lễ, nhưng bộ dạng Liễu Dương quận chúa thật sự rất buồn cười, nhóm khách nam rốt cuộc không nhịn được. Ào ào cười ra tiếng.

Như Tiểu Niếp cũng cả người đầy nước bùn, nhưng nàng lại không hề tự giác, đáng thương phụng phịu đưa ra cánh tay nhỏ về phía Thanh Mặc Nhan, "Thanh Mặc Nhan, ôm ôm..."

Người ầy bùn khiến cho người ta tránh không kịp, ngay cả nhị thiếu gia với Ngũ công tử đều né tránh về phía sau.

Thanh Mặc Nhan cúi người mò nắm bùn nhỏ lên, tất cả nước bùn đều dính hết lên người hắn, còn hắn đến một cái lông mày cũng không nhăn.

"Thật sự là khiến người ta không bớt lo lắng." Hắn dùng ống tay áo lau sạch mặt Như Tiểu Niếp. Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp nguyên bản của nàng.

"Các nàng ỷ vào nhiều người bắt nạt ta." Cáo trạng thừa dịp nhiều người, Như Tiểu Niếp gắt gao ôm cổ Thanh Mặc Nhan không buông tay, "Còn có nàng ta..."

Như Tiểu Niếp dùng một tay kia chỉ về hướng Niên tiểu thư.

Ngũ công tử chợt thay đổi sắc mặt. Đến gần muội muội, lớn tiếng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Niên tiểu thư trong lòng ủy khuất đến đòi mạng. Nàng chẳng qua là thiên vị Liễu Dương quận chúa một chút, lại bị con ranh kia cắn ngược.

"Các nàng cướp chim, còn nói ta là đứa bé hoang dã. Đẩy ta vào trong hồ..." Lúc đầu thương tâm của nàng đều là giả vờ, nhưng cái ôm của Thanh Mặc Nhan thật sự ấm áp, gợi lên trí nhớ của nàng ở thế giới kia.

Nàng là đứa bé được ông nội nhặt về, từ nhỏ ở trong trường học nhận lấy vô số kỳ thị của bọn nhỏ, bị bắt nạt là chuyện thường như cơm bữa, mỗi lần như vậy nàng cũng không dám nói cho ông nội của nàng.

Nghĩ chút chuyện thương tâm. Nàng kìm lòng không được đem mặt vùi vào gáy Thanh Mặc Nhan oa oa khóc, động tác vô cùng thân thiết mà thuần thục.

Thanh Mặc Nhan cảm giác được vài giọt nóng bỏng rơi vào trong cổ hắn.

Niên tiểu thư đứng ở đó, sắc mặt một hồi đỏ một hồi trắng, tất cả chúng nữ còn lại cũng đều trắng mặt.

Nhị thiếu gia thấy Niên tiểu thư như vậy cũng hoảng hốt, tiến lên muốn giải thích thay nàng vài câu, không nghĩ tới một ánh mắt Thanh Mặc Nhan liếc qua. Dọa hắn lập tức ngậm miệng.

Niên tiểu thư nhìn thấy trong lòng nhất thời lạnh đi nửa phần.

Không nghĩ tới nhị thiếu gia e ngại huynh trưởng hắn như thế, sau này nàng nếu gả qua, nàng làm gì có ưu thế. Nếu Thanh Mặc Nhan lại cưới vợ, đến lúc đó chức chủ mẫu cầm quyền trong hầu phủ có thể không có duyên với nàng.

"Thiếu khanh, chỗ này chắc chắn là có hiểu lầm." Ngũ công tử cũng chỉ có thể kiên trì thay muội muội nói chuyện.

Thanh Mặc Nhan cười lạnh. Ôm chặt nắm bùn nhỏ trong lòng xoay người bước đi.

Ngũ công tử ở một bên vội vàng phái người vớt Liễu Dương quận chúa từ trong hồ ra, bên này lại tiến đến trấn an Thanh Mặc Nhan, đồng thời làm sai người chuẩn bị xiêm y sạch sẽ với nước ấm. Theo hạ nhân dẫn đường trong phủ, đưa Thanh Mặc Nhan đi tắm rửa thay quần áo.

Như Tiểu Niếp tắm hết ba thùng nước lớn mới không còn vết bùn, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp bị nước ấm chưng đỏ bừng.

Thanh Mặc Nhan cũng bị nàng cọ một thân đầy bùn. Chẳng qua hắn chỉ bỏ đi áo choàng bên ngoài đơn giản lau một chút.

Lúc thay quần áo hắn đuổi hạ nhân Ngũ phủ lui ra ngoài.

Đổi xong xiêm y đi ra, nhìn thấy Như Tiểu Niếp ngồi trên kháng trong phòng khách gần cửa sổ lớn, miệng nàng đang ngậm gì đó.

Vừa rồi còn rơi nước mắt khóc sướt mướt, chỉ chớp mắt có đồ ăn ngon thì cái gì cũng quên hết.

Thanh Mặc Nhan yên lặng thở dài.

"Ngươi cũng biết người cùng ngươi đánh nhau kia là Liễu Dương quận chúa?" Thanh Mặc Nhan cố ý vênh mặt.

Như Tiểu Niếp trong tay đang cầm kẹo mật, đây là kẹo Ngũ công tử cố ý sai người đưa tới, đúng khẩu vị của nàng.

"Biết." Nàng gật gật đầu, tiếp tục nhét đồ vào miệng.

Thanh Mặc Nhan nhíu mày, "Vậy ngươi còn dám đánh nhau, lần trước còn bị ma ma giáo tập dạy dỗ, mới vài ngày lá gan đã to hơn rồi nhỉ?"

Như Tiểu Niếp trợn tròn mắt, "Đánh thua mới là ném mặt của ngươi, ta không thua, ta thắng!"

Bộ dạng nhỏ nhắn ngây thơ làm khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của Thanh Mặc Nhan ầm ầm tan rã.

Không nghĩ tới lời hắn từng nói qua, tất cả nàng đều nhớ được, hơn nữa còn nghe lọt, nhớ kỹ.

"Không sai, đánh nhau thua mới là ném mặt của ta." Thanh Mặc Nhan nheo mắt lại, lộ ra độ cong sung sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro