Chương 68: Đầu Ngón Tay Ngươi Ngọt, Bởi Vì Ta Là Đại Lý tự Thiếu khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Mặc Nhan thay đổi áo bào gấm màu trắng, ngồi xuống bên cạnh Như Tiểu Niếp.

"Liễu Dương quận chúa đã nói cái gì?"

Như Tiểu Niếp trong tay cầm kẹo mật, đứt quãng kể lại chuyện đã xảy ra ở bên cạnh ao nói, cuối cùng nhìn trộm đánh giá sắc mặt Thanh Mặc Nhan, nhỏ giọng nói: "Nếu nàng thật sự đi cáo trạng trước mặt hoàng hậu nương nương, có phải sẽ ngươi bị phạt đánh bằng roi hay không."

Thanh Mặc Nhan cười khổ."Lúc này mới biết sợ hãi sao?"

Như Tiểu Niếp ngẩng mặt nhỏ nhắn lên, ngôn từ nghĩa chính."Ta sợ ngươi bị liên lụy."

Thanh Mặc Nhan nâng tay đem bột phấn điểm tâm dính trên mặt nàng phủi xuống, "Là chủ nhân. Tự nhiên phải cấp cho thú cưng của mình một chỗ dựa."

Như Tiểu Niếp âm thầm bĩu môi.

Tuy rằng đối với danh hiệu thú cưng này chẳng làm sao vừa lòng được, nhưng là có người làm chỗ dựa cảm giác thật đúng là không tệ.

Cầm lấy khối kẹo mật cuối cũng. Nhét vào miệng.

Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn cái đĩa trống không.

"Làm thú cưng, chẳng lẽ không biết có đồ ăn ngon phải phần cho chủ nhân một miếng sao?" Hắn buồn bã nói.

Như Tiểu Niếp vừa mới đút miếng kẹo mật cuối cùng vào trong miệng, nghe nói như thế đông cứng lại.

Đáy cái đĩa này sáng bóng đến mức có thể làm thành gương để soi.

Thanh Mặc Nhan dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ cái đĩa bên cạnh, lẩm bẩm: "Đương kim Thái tử đó là hoàng hậu nương nương sinh ra, đắc tội hoàng hậu nương nương tương đương với đắc tội Thái tử, ngươi đánh lộn một trận với Liễu Dương quận chúa, bỗng chốc phải tội nhiều người như thế, hoàng thượng nếu truy xét xuống dưới, sợ là... Có chút khó khăn..."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Như Tiểu Niếp nhanh chóng nhổ nửa miếng kẹo mật trong miệng ra đem. Không chút nghĩ ngợi liền nhét vào trong miệng của hắn.

Mật cao mang theo nồng đậm đậu đỏ hương khí, nhập khẩu hóa thành vi mềm.

Đáy mắt Thanh Mặc Nhan chợt lóe qua ánh sáng nhàn nhạt, "Ngươi dám cho ta ăn đồ từ miệng ngươi nhổ ra ..."

Như Tiểu Niếp ngẩn ngơ, lắp ba lắp bắp nói, "Nếu không thì... Nếu không thì ngươi lại nhổ ra đi."

Ngay đến cả chính nàng cũng không hiểu vừa rồi tại sao mình lại có hành động như vậy.

Đường đường Thiếu khanh làm sao có thể ăn thứ người khác chừa lại gì đó, lại còn đã bị nàng cắn qua.

Tay với qua, chuẩn bị lấy kẹo mật trong miệng hắn ra, không nghĩ lại bị Thanh Mặc Nhan ngậm chặt đầu ngón tay.

Đầu ngón tay trắng mập, nhìn qua vừa mềm vừa thơm, trên tay vẫn còn dính vị điểm tâm ngọt. Thanh Mặc Nhan thậm chí có chút không phân biệt rõ cái nào là ngón tay của vật nhỏ, cái nào là kẹo mật trong miệng hắn.

"Ngươi đừng cắn!" Như Tiểu Niếp kêu lên, coi như hiện tại da thịt nàng mềm mại, bảo sao Thanh Mặc Nhan một miếng suýt cắn đứt ngón tay nàng.

Thanh Mặc Nhan thong thả nhấm nháp kẹo mật trong miệng, nhưng không nới ngón tay nàng ra, mà là dùng đầu lưỡi tinh tế liếm sạch mật với chè đậu đỏ dính trên ngón tay nàng.

Như Tiểu Niếp chỉ cảm thấy trên ngón tay ngứa ngứa, tựa như trong lòng có vô số tiểu con kiến đang bò, nàng muốn lui xuống lại bị hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn.

"Lần sau ta nhất định sẽ phần cho ngươi một miếng. Ngươi đừng cắn ta." Như Tiểu Niếp vẻ mặt đau khổ trịnh trọng hứa hẹn.

"Nhớ lời ngươi nói đó." Thanh Mặc Nhan nhả ngón tay của nàng ra.

Như Tiểu Niếp cuống quít xem xét ngón tay đáng thương của mình, trên rõ ràng hằn lên hai đường dấu răng.

"Đau không?" Trên đầu truyền đến câu hỏi của Thanh Mặc Nhan.

Ngươi bị cắn cái thử xem?

Như Tiểu Niếp trong lòng căm giận, nhưng cũng không dám nói rõ.

Tiệc rượu của Ngũ phủ chính thức bắt đầu, chuyện xảy ra bên cạnh ao đã truyền ra ai ai cũng biết.

Tục ngữ nói, chuyện tốt không ra đến cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Đặc biệt bởi vì bình thường Liễu Dương quận chúa đắc tội nhiều bé gái. Khó có dịp được bêu xấu nàng, việc này tựa như mọc thêm cánh lan truyền rộng rãi.

Cha mẹ Liễu Dương quận chúa đều không có chức quan gì thực tế. Nhưng là bởi vì bọn họ là hoàng thân, cho nên đi đến đâu cũng được người tâng bốc.

Lần này con gái bọn họ xảy ra chuyện lớn như thế. Tự nhiên là tức giận không thôi, yến tiệc bắt đầu không lâu liền đi lại tìm Thanh Mặc Nhan tính sổ.

Liễu Dương quận chúa thay bộ đồ mới. Hung tợn trừng mắt nhìn Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp nắm chặt góc áo Thanh Mặc Nhan, toàn bộ thân thể đều dựa vào trên đùi đối phương, nàng quay đầu, hướng về Liễu Dương quận chúa lè lưỡi ra. Làm mặt quỷ xấu xí.

Liễu Dương quận chúa giận trắng mặt, "Mẫu thân, ngươi nhìn nàng xem!"

Mẫu thân nàng liên tục trấn an, "Chẳng qua là con nha đầu hoang dã thôi. Xem phụ thân con đi giúp con trị nàng."

Cha Liễu Dương quận chúa là đệ đệ của hoàng hậu, giữ chức quan tam phẩm nhàn tản. Tuy trên tay không có thực quyền, nhưng chức quan so với Thanh Mặc Nhan cao hơn một cấp.

"Thiếu khanh nhận nuôi nha đầu không biết tốt xấu này. Suýt nữa khiến Liễu Dương quận chúa bị thương, việc này chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?" Hắn đứng ở trước mặt Thanh Mặc Nhan. Thái độ khí thế bức người.

Thanh Mặc Nhan bình tĩnh, dắt tay Như Tiểu Niếp nhập tiệc."Bằng không ngài muốn như thế nào?"

Cha Liễu Dương quận chúa cười lạnh, "Tất nhiên là bảo nàng ở trước mặt mọi người nhận lỗi với Liễu Dương quận chúa rồi, Thiếu khanh cũng không muốn việc này náo đến chỗ hoàng hậu nương nương chứ?"

Xem ra mình thật sự chọc đến phiền toái cho Thanh Mặc Nhan rồi.

Như Tiểu Niếp theo bản năng nhích lại gần Thanh Mặc Nhan, cứ cho là Thanh Mặc Nhan thật sự để nàng đi xin lỗi Liễu Dương quận chúa, nàng cũng sẽ không có một câu oán hận.

Da mặt đáng giá bao nhiêu tiền? Mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất.

Thanh Mặc Nhan cảm thấy được bé con bên cạnh khẩn trương, bên môi xẹt qua một tia ý tứ hàm xúc cười khác thường, nhéo nhéo má Như Tiểu Niếp, "Nếu ta nói chuyện này là do Liễu Dương quận chúa sai, chẳng lẽ chúng ta vẫn phải đi xin lỗi nàng trước?"

Như Tiểu Niếp chú ý tới, Thanh Mặc Nhan dùng từ "Chúng ta" này, mà không phải là "Nàng" .

Nói cách khác hắn không có không đếm xỉa tính toán, chuyện này hắn sẽ lo.

Nhất thời trong lòng Như Tiểu Niếp lắng xuống.

Quả nhiên chủ nhân của nàng là thiên hạ vô địch! Hô mưa gọi gió!

Nhìn ánh mắt vật nhỏ lóng lánh phát ra sùng bái sáng rọi, trong lòng Thanh Mặc Nhan rất hưởng thụ, như ở chỗ không người nắn bóp mặt nàng, thái độ vô cùng thân thiết khiến mọi người chung quanh vô cùng kinh ngạc.

Phụ thân Liễu Dương quận chúa lạnh mặt, "Xem ra việc này không thể không ồn ào đến hoàng hậu nương nương được ."

Đây rõ ràng là uy hiếp.

Nhị thiếu gia khẩn trương nuốt nước bọt, thấp giọng nói, "Đại ca... Không bằng để Tiểu Niếp bồi lễ cho quận chúa trước đi."

Sự việc nếu thật sự náo đến chỗ hoàng hậu nương nương, đến lúc đó ngay cả Hầu phủ đều sẽ bị liên lụy gặp tai ương.

Ngũ công tử cũng có chút đứng ngồi không yên, muội muội hắn muốn gả đến hầu phủ, hắn tự nhiên cũng không hy vọng loại chuyện này phát sinh.

Hắn đang muốn mở miệng khuyên giải vài câu, chợt thấy khóe miệng Thanh Mặc Nhan kéo ra một ý cười lạnh như băng.

"Có chuyện ta nghĩ ngài có thể đã quên, khuynh thành đầu bảng trong lầu Vân cô nương vẫn còn ở trong thành này, nếu như vì một chút việc nhỏ náo đến trong cung, nói không chừng ta nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra, ta nghĩ Liễu Dương quận chúa còn chưa biết, chính mình còn có một đệ đệ thứ xuất do ca kỹ sinh ra đâu nhỉ?"

Lời này Thanh Mặc Nhan nói ra bảo lớn không lớn, bảo nhỏ không nhỏ.

Tạm thời, tất cả người chung quanh đều ngừng lại hô hấp.

Xa xa Liễu Dương quận chúa đang ngồi cùng mẫu thân nàng cũng không biết bên này xảy ra chuyện gì, còn kiễng chân nhìn quanh.

Cha quận chúa lùi sâu hai bước, biểu cảm trên mặt tựa như thấy quỷ, "Ngươi... Ngươi làm sao biết được..."

"Bởi vì ta là Đại Lý tự Thiếu khanh." Thanh Mặc Nhan khóe môi tràn ra mỉm cười, tựa như đóa mạn châu sa hoa đà la, say lòng người nhưng mang theo nọc độc trí mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro