Chương 69: Muốn Ăn Tôm Say? Hôn Ta Một Cái Trước Đã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Mặc Nhan nói chuyện động trời khiến mọi người chung quanh trợn mắt há mồm.

Lẽ ra loại việc tư này nhà ai mà không có vài chuyện, nuôi dưỡng ngoại phòng ở bên ngoài, sinh vài đứa con riêng cũng không phải là chuyện hiếm gặp, nhưng nam nhân trong nhà sẽ che giấu vô cùng kĩ lưỡng, hơn nữa lại là người có quyền thế, rất ít lộ ra sơ hở.

Cho nên lời này của Thanh Mặc Nhan không khác gì một cú giáng mạnh. Trực tiếp đánh trúng điểm yếu của cha Liễu Dương quận chúa.

Sắc mặt hắn trắng bệch, nhìn thấy Thanh Mặc Nhan như đang thấy quỷ.

Thanh Mặc Nhan mặt mang nụ cười. Chỉ cười mà mọi người phía sau lạnh cả sống lưng.

Đại Lý tự là nơi tra khảo thẩm tra xử lý vụ án, cho nên nó tất nhiên cũng có thể đề cập tới một chút chuyện bí mật riêng. Trong đó bao gồm cả chút việc tư của quan viên trong triều, đều sẽ được ghi lại trong hồ sơ.

Ở đây không ít người đều toát mồ hôi lạnh thay cha Liễu Dương quận chúa.

Hoàng hậu nương nương chán ghét nhất là loại chuyện này. Nếu bị loại chuyện này làm cớ để gièm pha ảnh hưởng tới danh dự của Thái tử, chỉ sợ vinh hoa phú quý đều sẽ hóa thành hư không.

Liễu Dương quận chúa nhìn cha của nàng vội vã phản hồi lại, thế là truy hỏi: "Thiếu khanh có đồng ý để con nha đầu hoang đã kia đến nhận lỗi với con không?"

"Việc này cứ để sau." Cha nàng hàm hồ nói, "Ta còn có việc, đi trước một bước." Nói xong rời khỏi cũng không quay đầu lại.

Liễu Dương quận chúa cùng mẫu thân nàng hai mặt nhìn nhau.

Như Tiểu Niếp đứng ở bên cạnh Thanh Mặc Nhan mặt mũi đều là tươi cười.

Tuy rằng vừa rồi Liễu Dương quận chúa ở bên kia không nghe thấy Thanh Mặc Nhan nói gì, nhưng miệng người sẽ truyền lời, tin rằng rất nhanh nàng có thể biết được chuyện này.

Có đệ đệ thứ xuất do ca kỹ sinh ra, tin tưởng Liễu Dương quận chúa tuyệt đối sẽ đại náo một hồi.

Trong lòng Như Tiểu Niếp đang thoải mái, Thanh Mặc Nhan nhéo nhéo mặt nàng, "Lại đang tính toán quỷ kế đa mưu gì?"

"Không có." Như Tiểu Niếp vội vàng ân cần đưa tay thay hắn gắp một đũa đồ ăn."Ngươi ăn cái này đi."

Khó được tiểu gia hỏa ân cần như thế, Thanh Mặc Nhan tự nhiên cũng không ngại hưởng thụ, há mồm ăn.

Nhìn bộ dạng nàng cầm chiếc đũa ngốc nghếch, Thanh Mặc Nhan cho người lấy thìa tới thay cho Như Tiểu Niếp.

Thìa so với đũa tiện tay hơn nhiều, nhưng có chút đồ ăn lại rất khó dùng thìa múc lên, cho nên không lâu sau đã làm cho thức ăn vương vãi ra ngoài mâm.

Tâm tình mọi người ngồi chung quanh phá lệ phức tạp.

Ban đầu bọn họ cho rằng lúc này đây Thanh Mặc Nhan chắc chắn sẽ làm lớn chuyện Liễu Dương quận chúa lên, không nghĩ tới hắn nhẹ nhàng bâng quơ liền hóa giải sự tình, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Thanh Mặc Nhan, hắn còn biết không ít bí mật của người khác.

Mọi người ào ào nâng chén. Tất cả biểu cảm khi nói giỡn đều cứng ngắc .

Chỉ có Như Tiểu Niếp cúi đầu tự cố tự há mồm dùng bữa.

Mỹ thực trước mặt, nàng mặc kệ nhiều người như vậy, dù sao tất cả nhược điểm của nàng đều bị Thanh Mặc Nhan nắm trong tay, chết tử tế không bằng vẫn còn sống, ăn no trước mới là lẽ phải.

Như Tiểu Niếp ăn nhập tâm, lại không nghĩ tới hiện tại nàng đang ngồi ở bên cạnh Thanh Mặc Nhan, tự nhiên có vẻ càng chói mắt.

Niên tiểu thư nắm chặt chiếc đũa trong tay, ánh mắt như chớp như không chăm chú vào trên người Như Tiểu Niếp.

"Tướng ăn xấu như thế... Đứa nhỏ này là ai vậy?"

"Là người hôm nay cùng Liễu Dương quận chúa xảy ra tranh chấp... Nghe nói là được Thiếu khanh nhận nuôi."

"Quả nhiên là không quy củ. Xem ra Thiếu khanh không thể không dạy dỗ một phen ."

Nghe chung quanh khe khẽ nói nhỏ, Niên tiểu thư ngón tay nắm càng nhanh.

Có Thanh Mặc Nhan ở đó, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn nhìn qua, Hầu phủ nhị thiếu gia cho dù ngồi ở bên cạnh cũng không có ai chú ý tới.

Ở dưới hào quang của huynh trưởng hắn, hắn tựa như đang tồn tại trong cái góc âm u.

Trong lòng Niên tiểu thư không rõ nảy lên một trận rung động.

Nàng chọn sai rồi, cho dù Thanh Mặc Nhan thật sự một thân bệnh nặng không thể chữa trị. Nàng cũng hẳn là nên lựa chọn kết thân cùng hắn.

Nàng tin chỉ bằng thủ đoạn của nàng, nếu Thanh Mặc Nhan thật sự chết đi. Nàng cũng hoàn toàn có thể ngồi được vị trí đương gia chủ mẫu của Hầu phủ.

Nhị thiếu gia kia thật sự là khiến nàng rất thất vọng rồi, tuy mẫu thân nàng lần nữa khuyên bảo nàng. Chỉ có tính tình như vậy mới khiến nàng đắn đo, nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Cả đời gả cho một kẻ bất lực như thế, thật sự là rất thiệt thòi cho nàng .

Nghĩ đến đây, nàng âm thầm định ra tâm tư: Nàng nhất định phải thử một lần đánh chủ ý lên người Thanh Mặc Nhan, bằng không nàng sẽ không chết tâm .

Như Tiểu Niếp cầm thìa lại một lần nữa thất bại. Đồ ăn rơi lên trên bàn.

Thanh Mặc Nhan thở dài, tay đưa qua cầm lại thìa trên tay nàng.

"Thiếu khanh e là đang muốn dạy dỗ lại đứa nhỏ này thôi?" Có người vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Liễu Dương quận chúa lấy lòng.

Liễu Dương quận chúa nhìn về phía Như Tiểu Niếp, hận không thể lập tức sai người đang miệng đầy thức ăn vương vãi ném ra ngoài, đáng tiếc nơi này là Ngũ phủ. Không là đình viện nhà mình.

Thanh Mặc Nhan cầm thìa đi, lấy ra khăn lau đi thức ăn dính ngoài miệng Như Tiểu Niếp.

"Muốn ăn cái nào nói với ta." Hắn ôm vật nhỏ lên ngồi vững trên đùi.

Như Tiểu Niếp cảm thấy vẫn là tự mình ngồi thoải mái hơn. Cho nên không cam lòng nhéo xoay mông, "Ta muốn tự ăn."

"Ngươi nhìn trên bàn này." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.

Nhìn bàn rớt đầy đồ ăn. Như Tiểu Niếp có chút chột dạ, nàng cũng muốn ngoan ngoãn ăn một bữa cơm. Nhưng nàng thật sự quá nhỏ, làm sao cũng không quen vơi thân thể trẻ con này.

Đã có người nguyện ý hầu hạ. Nàng tự nhiên mừng rỡ ngồi mát ăn bát vàng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Thanh Mặc Nhan bón cơm cho nàng.

Miệng nhỏ mở ra , tựa như chim yến nhỏ, chờ hắn đến cho ăn.

Giữa tiệc lại lần nữa yên tĩnh không tiếng động.

Ánh mắt mọi người đều quay đầu nhìn phía bên này.

Thanh Mặc Nhan chưa thấy giật mình, chọn mấy đồ ăn Như Tiểu Niếp thích nhất, chậm rãi đút cho nàng , một bên nói chuyện cùng Ngũ công tử.

Ngũ công tử nhìn quai hàm Như Tiểu Niếp đang nhai cười nói, "Hôm nay ta còn chuẩn bị tôm son say, chỉ sợ ngươi lại ăn không đến ."

Nói xong hắn giơ tay lên, vài nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, trong tay mỗi người nâng một cái bát bạch ngọc, phía trên đậy nắp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Niếp lập tức nhíu lại.

Thế này không phải là giày vò sao, rõ ràng có đồ ăn ngon lại không được ăn.

Nàng vụng trộm kéo tay áo Thanh Mặc Nhan.

"Không được." ngữ khí Thanh Mặc Nhan chém đinh chặt sắt.

"Van cầu ngươi , chỉ ăn hai con thôi?" Như Tiểu Niếp cò kè mặc cả.

"Không được."

"Một con, xin ngươi , chỉ một con." Như Tiểu Niếp tha thiết mong nhìn Thanh Mặc Nhan, nịnh nọt lấy lòng hắn, "Đúng một con, ta muốn nếm thử."

Mỹ thực ở đây, không ăn đến mới là uống phí cuộc đời.

Thanh Mặc Nhan biểu cảm nghiêm túc, "Một con mà nói... Khiến ta lo lắng."

Như Tiểu Niếp đầy cõi lòng hi vọng chờ Thanh Mặc Nhan mở miệng.

Các vị khách khác trên bàn ào ào nhấc đũa bắt đầu thưởng thức tôm say, Như Tiểu Niếp hơi thở bất an xoay đến xoay đi, quả thực sắp mài đến rách cả áo choảng của Thanh Mặc Nhan.

Hiển nhiên tôm trên bàn càng ngày càng ít, Như Tiểu Niếp gấp đến sắp khóc.

Cuối cùng có đồng ý hay không, lão đại ngươi nói gì thì nói nhanh đi.

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan đột nhiên bắt đầu mỉm cười, hắn nghiêng mặt đi, đưa ra ngón trỏ nhẹ chỉ hai gò má mình.

Mặc dù cái gì hắn cũng không nói ra miệng, nhưng ý đồ cái động tác kia rõ ràng: Chính là bảo nàng ở trước mặt mọi người hôn lên mặt hắn...

Oanh một chút, máu toàn thân đều dồn lên mặt Như Tiểu Niếp.

Đây rõ ràng là ở cố ý trêu cợt người!

Thiếu khanh đại nhân, ngươi làm như vậy rất dễ mất đi bảo bảo .

Như Tiểu Niếp kẽo kẹt kẽo kẹt cắn răng, không ngừng nghĩ muốn tiến lên cắn hắn hai nhát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro