Chương 70: Lấy Hôn Đổi Mỹ Thực, Vật Nhỏ Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp nhìn tôm say trên bàn càng ngày càng ít, nhìn nhìn lại Thanh Mặc Nhan.

Thần sắc Thanh Mặc Nhan nhàn nhã xem xét nàng, hắn không vội, hắn có thể chậm rãi chờ đợi, nhưng Như Tiểu Niếp chờ không nổi, nếu nàng lại do dự mà nói liền ngay cả cái đầu tôm cũng không có mà ăn.

Như Tiểu Niếp như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than. Đầu nhỏ xoay tới xoay lui, cuối cùng đem suy nghĩ cắt ngang.

Sợ cái gì. Dù sao hiện tại nàng chỉ là trẻ con, cho dù hôn cũng không có ai nghi ngờ gì.

Nghĩ như thế. Nàng ngẩng mặt lên, tay nhỏ bé thuận thế nắm lấy cổ áo Thanh Mặc Nhan. Kéo hắn lại gần mình.

Thanh Mặc Nhan thoáng cúi người xuống.

Như Tiểu Niếp nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái.

Miệng nhỏ đầy mỡ mang theo xúc cảm ấm áp.

Nhưng mà Thanh Mặc Nhan vẫn không hài lòng, liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi đây là đang dùng mặt ta lau mồm mép đầy mỡ của ngươi hả?"

Như Tiểu Niếp hự hự nghẹn nửa ngày, mặt đỏ lựng .

Rõ ràng là hôn, hắn thật xấu xa.

Hiển nhiên tất cả ánh mắt mọi người chung quanh đều nhìn về hướng bên này, Như Tiểu Niếp mặt đỏ tựa như tôm son.

Thanh Mặc Nhan càng thêm mười phần nhẫn nại, "Ngươi không nhanh chút có thể ngay đến nửa con tôm cũng không kịp ăn đâu."

Như Tiểu Niếp cắn chặt răng.

Dù sao vừa rồi đã hôn qua một lần, nàng nhắm mắt lại, bằng bất cứ giá nào!

Duỗi đầu qua.

Thanh Mặc Nhan đột nhiên quay sang, Như Tiểu Niếp miệng vừa vặn đặt trên khóe miệng của hắn.

Hô hấp của Thanh Mặc Nhan bị kìm lại. Nhưng mặt vẫn không đổi sắc chỉ chỉ vào sườn gò má bên kia, "Vừa rồi nghiêng người, không tính."

Dù sao một cái cũng là hôn, hai cái cũng là cắn, Như Tiểu Niếp dứt khoát đem da mặt bất chấp mọi giá.

Tay nhỏ bé nâng đỡ mặt hắn, bẹp bẹp hôn đến mặt hắn dính đầy nước miếng.

Mọi người chung quanh chỉ trợn mắt há mồm nhìn.

Ngũ công tử phục hồi tinh thần lại trước tiên, cười ha ha, "Khó trách Thiếu khanh cưng chiều đứa nhỏ này như thế, quả nhiên là đáng yêu nha, nếu bên cạnh ta cũng có một bé con như thế. Ta cũng sẽ toàn lực cưng chiều khắp nơi."

Có Ngũ công tử hoá giải khó xử, không khí lúc này mới hòa hoãn xuống.

Lúc này Như Tiểu Niếp đã sớm cố không để ý cái khác, mắt nhìn chằm chằm vào bát tôm say đặt trên bàn.

Mắt Niên tiểu thư chợt lóe, gọi nha hoàn bên cạnh tới, nói nhỏ một hồi.

Thanh Mặc Nhan lấy cái bát sạch, chuẩn bị gắp một con tôm say vào trong bát giúp Như Tiểu Niếp.

Đúng lúc này, một nha hoàn trong tay nâng bát lưu ly đi tới, "Đây là đồ chuẩn bị riêng cho Thiếu khanh đại nhân. Xin mời dùng."

Trong đèn lưu ly có mười con tôm say, Thanh Mặc Nhan nhìn qua phía Ngũ công tử.

Ngũ công tử ngẩn người, rất nhanh liền khôi phục sắc mặt bình thường, "Ta thấy vừa rồi Thiếu khanh không ăn bao nhiêu, thế nên mới bảo phòng bếp để lại một phần cho riêng mình ngươi."

Thanh Mặc Nhan lúc này mới để nha hoàn đặt bát lưu ly xuống bàn.

Ngũ công tử thừa dịp không có ai để ý, quay đầu nhìn về phía muội muội của mình.

Niên tiểu thư cúi đầu. Không thấy rõ sắc mặt của nàng.

Ngũ công tử hơi hơi nhíu mày, nhưng trước mặt nhiều người như thế. Hắn cũng không thể nói cái gì, không thể hỏi cái gì cả.

Như Tiểu Niếp nhìn món ngon trong đĩa liên tục động đậy. Ngón trỏ di động.

Một con tôm rất nhanh đã vào trong bụng.

Liếm liếm môi, còn chưa nếm hết vị.

Nàng không khỏi có chút hối hận. Vừa rồi đáng lẽ phải trao đổi lại điều kiện với hắn, ít nhất hôn một cái phải đổi lấy một con tôm ăn mới đúng.

Trong phút vô thức, tiết tháo đã không biết bị nàng ném đến đâu rồi, cả đầu nàng đều nghĩ là làm sao tìm cách lại ăn thêm một con nữa. Lại một con...

Nàng nhìn cái đĩa cười ha ha ngây ngô, tất cả hơi thở ra đều mang theo hương rượu nồng đậm.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của vật nhỏ.

Mắt mèo màu lục trong suốt vừa tĩnh lại to tròn, dường như viên phỉ thúy lóng lánh diễm lệ tỏa sáng.

" Cười ngây ngô cái gì?" Hắn dùng đầu ngón tay chọc chọc mặt nàng.

"Khanh khách ..." Vật nhỏ cười ra tiếng, "Thanh Mặc Nhan!"

"Cái gì?"

"Ngươi đẹp trai quá."

Thanh Mặc Nhan ngây dại.

Đẹp trai? Đây là có ý gì?

Nhị thiếu gia bên cạnh tựa hồ cũng nhìn ra chút manh mối. Thấp giọng nói: "Đại ca, Tiểu Niếp không phải là say rồi chứ?"

Chỉ ăn một con tôm say liền say luôn?

Thanh Mặc Nhan mặt không đổi sắc dùng đôi đũa gắp tôm trong bát lưu ly lên. Ngửi ngửi.

Trong hương rượu nhàn nhạt còn mang theo một mùi hoa quả thơm tho.

Thanh Mặc Nhan ném tôm vào trong đĩa, lạch cạch một cai bỏ đôi đũa xuống.

"Vật nhỏ say rồi. Ta mang nàng trở về trước." Thanh Mặc Nhan nói với Ngũ công tử.

Nhị thiếu gia cũng đứng lên đi theo.

"Nhị đệ ở lại thay ta mời Ngũ công tử mấy chén." Thanh Mặc Nhan nói xong bế Như Tiểu Niếp dậy.

Như Tiểu Niếp lúc này chỉ biết mở miệng nhỏ cười ngây ngô, hai tay còn không thành thật nắm cổ áo Thanh Mặc Nhan.

Mắt Ngũ công tử đảo qua con tôm bị Thanh Mặc Nhan ném ở trong đĩa.

Tôm son ngâm trong rượu không nặng lắm. Cho dù Như Tiểu Niếp tuổi còn nhỏ nhưng đáng ra cũng không say thành cái dạng này.

Đúng lúc này Niên tiểu thư đi lại, "Để ta sai người dọn dẹp phòng khách. Chi bằng mời Thiếu khanh đại nhân mang Tiểu Niếp qua bên kia nghỉ tạm."

"Không cần." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt từ chối nói.

Mặt Niên tiểu thư tỏ vẻ không hề cam lòng, không đợi nàng lần nữa lại mở miệng khuyên bảo, Ngũ công tử bỗng nhiên lên tiếng, "Thiếu khanh đã muốn quay về vậy để ta sai người chuẩn bị xe đi."

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, ôm Như Tiểu Niếp rời đi trước.

Ngũ công tử phái người đi chuẩn bị xe ngựa ngoài cửa phủ, lại tự mình dẫnThanh Mặc Nhan đến cửa ngoài phủ, xong xuôi mới xoay người trở về, vừa vặn nhìn thấy muội muội nhà mình đứng ở nơi đó, khẽ cắn hàm răng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Hồ đồ!" Ngũ công tử thấp giọng trách mắng.

"Ca ca..." mặt mũi Niên tiểu thư ấm ức.

"Muội muội, muội thật sự là quá ngây thơ rồi." Ngũ công tử cho người hạ nhân bên cạnh lui đi để lại một mình với muội muội, "Thanh Mặc Nhan là người như thế nào? Ngay đến cả Liễu Dương quận chúa hắn còn không e ngại, muội cho là hắn không nhận chút điểm tiểu xảo này của muội?"

Niên tiểu thư cúi đầu sắp rơi nước mắt.

Nàng âm thầm sai người nhỏ nước hương liệu khiến cho người ta mê say vào trong tôm say, vốn định mượn cơ hội giữ Thanh Mặc Nhan nghỉ ngơi ở trong phủ, nàng mới có cơ hội tốt để thăm dò, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan đến một con tôm cũng chưa động, mà con nhỏ đáng giận kia lại say trước.

Sắc mặt Ngũ công tử tối lại: "Sớm muộn gì muội vẫn phải gả cho nhị thiếu gia, tâm tư không cần thiết này vẫn nên thu lại đi."

Nói xong cũng không đợi muội muội nhà mình giải thích, phất tay áo rời đi.

Một mình Niên tiểu thư đứng ở trong vườn âm thầm thương tâm, đột nhiên nàng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, dọa nàng giật mình quay đầu lại, vừa vặn mặt đối mặt cùng hầu phủ nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia cũng bị giật mình, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lắp ba lắp bắp nói: "Ngũ... Niên tiểu thư đừng sợ, ta ở xa xa nhìn thấy nàng đứng ở chỗ này... Cho nên muốn đến xem thể giúp được gì cho nàng hay không..."

Niên tiểu thư nhìn bộ dạng đối phương đầu cũng không dám ngẩng, trong lòng càng thêm phiền chán.

Phàm là nhị thiếu gia có thể có một chút năng lực, làm gì đến nỗi sẽ động cái tâm tư kia với Thanh Mặc Nhan.

"Không cần, ta không sao, không nhọc nhị thiếu gia lo lắng." Nàng lạnh nhạt cắt đứt lời nói của đối phương, xoay người rời đi.

Nhị thiếu gia đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng Niên tiểu thư rời đi, trong đầu đều là vui mừng: Cuối cùng hắn cũng có cơ hội một mình nói chuyện cùng nàng!

Trong lòng tựa có con mèo cào loạn, phải rồi, đúng là cảm giác sung sướng nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro