Chương 71: Tửu Lượng Không Tốt, Tà Khí Lại Xuất Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Niếp lên xe ngựa.

Bánh xe chuyển động, người Như Tiểu Niếp nghiêng ngả, đầu đụng vào mặt sàn xe.

Thanh Mặc Nhan thấy bộ dạng nàng nhỏ nhắn mơ hồ, trong lòng có nơi nào đó mềm đến rối tinh rối mù.

"Ai bảo ngươi tham ăn." Hắn kéo nàng qua, đặt nàng ngồi trên đùi bản thân.

Như Tiểu Niếp mắt to ngập nước xem xét hắn, nhếch miệng cười ngây ngô "Thanh Mặc Nhan, ta phải về nhà."

Thanh Mặc Nhan lên tiếng trả lời "Về nhà."

"Nhưng mà khi sau ta về nhà sẽ không bao giờ có thể thấy ngươi nữa" Như Tiểu Niếp bĩu môi.

Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.

Nàng nói về nhà, nhà mà hắn nghĩ về hóa ra không cùng suy nghĩ với nàng?

Như Tiểu Niếp thì thầm gì đó trong miệng. Thanh Mặc Nhan nghe nàng nói đứt quãng.

"Trở về thật tốt... Ta sẽ không cần lo lắng mỗi ngày phải ăn chuột chết, cũng không cần lo lắng sẽ bị cha ngươi đuổi đi. Không cần mỗi ngày phải lấy lòng ngươi... Sau này ta cũng có thể tự làm chủ bản thân mình."

Độ sáng trong mắt Thanh Mặc Nhan dần dần ảm đạm xuống, "Huyền Ngọc." Hắn quay ra phía ngoài xe gọi.

"Thế tử có gì giao phó?" Xe ngựa ngoại truyện đến Huyền Ngọc thanh âm.

"Ra khỏi thành, đến nông trang."

Huyền Ngọc ngẩn người, "Không trở về hầu phủ sao?"

"Ừ."

Xe ngựa quay đầu, ra khỏi thành.

Như Tiểu Niếp từ lúc ra khỏi thành bắt đầu lộn xộn, miệng ngâm nga bài hát kì quái, còn muốn trèo lên người Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan có lần nghĩ bắt nàng từ trên người xuống, kết quả bị nàng cắn một cái vào cổ.

Hắn vất vả lắm mới nhịn xuống xúc động muốn cắn ngược lại, vỗ mấy phát lên mông của nàng, uy hiếp nói: "Thú cưng dám cắn chủ nhân? Còn bướng bỉnh nữa ta sẽ vứt bở ngươi."

Nghe xong lời này Như Tiểu Niếp tưởng thật yên tĩnh lại. Ngồi đần độn ở chỗ kia xem xét hắn, rồi sau đó oa oa khóc lên.

"Ông nội, ông không cần cháu nữa rồi!"

Thanh Mặc Nhan cứng lại.

"Ông nội!" Như Tiểu Niếp vùi đầu chui vào trong lòng hắn.

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan run rẩy, gân xanh trên thái dương nhảy loạn.

Không nghĩ tới tửu lượng của vật nhỏ lại kém như thế, xem ra sau này phải nhìn nàng chằm chằm mới được, nhất quyết không thể cho nàng uống rượu.

Như Tiểu Niếp náo loạn xong cuối cùng yên tĩnh lại, nhưng lại lui vao góc xó xe ngựa trốn tránh không chịu dựa vào hắn như trước.

"Tam thúc là đồ xấu xa!" Nàng nâng chân nhỏ lên đá hắn, "Ông nội vừa mất, thúc đã muốn đuổi ta đi, bây giờ thúc được như ý . Ta rốt cuộc không thể trở về nữa rồi..."

Thanh Mặc Nhan chưa bao giờ cảm thấy phiền não như thế.

Bình thường vật nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng lại làm ầm ĩ lên thật đúng là muốn lấy mạng người, mới không bao lâu, hắn đã đảm đương chức ông nội, tam thúc các loại nhân vật.

Cho dù là ở trước mặt hoàng đế hắn cũng không có cảm thấy phiền não như thế.

Như Tiểu Niếp này không chịu để tâm nháo loạn đủ rồi lại thoải mái ở trong lòng hắn ngủ khì khì.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng, đỡ trán cười nhẹ.

Ai có thể nghĩ đến hắn đường đường Đại Lý tự Thiếu khanh mà lại bị một con nha đầu miệng còn hôi sữa làm cho phải bó tay chịu chết.

Nhéo nhéo khuôn mặt nàng, Như Tiểu Niếp lẩm bẩm mấy câu, mắt cũng không mở.

Lại nhéo, nàng dứt khoát vùi toàn bộ mặt vào trong lòng bản thân. Hoàn toàn biểu lộ ra nàng hoàn toàn tín nhiệm cùng không muốn rời xa hắn.

Nhưng theo như lời nàng "Về nhà" lại là chuyện như thế nào?

Trừ bỏ hắn ra, hắn tuyệt đối không cho phép nàng còn có một cái nhà khác.

Đùa nghịch chiếc vòng khảm đã ngũ sắc trên cổ nàng, hai tròng mắt Thanh Mặc Nhan u ám, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng không thấy một tia ánh sáng.

Tiểu gia hỏa của hắn chỉ có thể thuộc về hắn .

Lúc Như Tiểu Niếp tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Trời chiều ngả vàng từ phía ngoài song cửa sổ chiếu vào, ở trên sàn tỏa ra ánh sấng ra lớn nhỏ không đồng đều.

Như Tiểu Niếp mở to mắt, nhìn phòng ở xa lạ. Nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.

Đây là đâu?

Ngoài cửa sổ thấp thoáng truyền đến tiếng Huyền Ngọc.

Như Tiểu Niếp ngồi dậy, phát hiện xiêm y trên người mình đều thay đổi. Lúc này chỉ mặc áo sam thêu hoa mỏng manh.

Nhảy xuống giường, Như Tiểu Niếp lạch xoạch chạy ra cửa.

Trong viện dọn dẹp rất sạch sẽ. Một bên góc tường có vài nông cụ chất đống, có chút hơi hướng ở nông thôn.

Ở đây không phải là Hầu phủ.

Như Tiểu Niếp không tìm thấy Thanh Mặc Nhan. Thế là đi ra ngoài sân, lúc đi đến cạnh cửa đột nhiên ngửi thấy mùi hương hoa quả trong veo.

Ngẩng đầu, chỉ thấy một viên cao lớn lão trên cây treo đầy quả lê.

Mắt Như Tiểu Niếp sáng lên.

Đây là hoa quả hoàn toàn tự nhiên, phải nếm thử mới được.

Nhưng cây rất cao. Nàng không đủ cao để với đến quả lê.

Suy nghĩ một chút, trong lòng Như Tiểu Niếp đột nhiên toát ra một ý tưởng trong đầu: Nàng vẫn có thể biến thành mèo hương không?

Lần trước nàng ý đồ muốn biến lại thành mèo hương, nhưng lại thất bại .

Nhắm mắt lại, nàng chuyên tâm cảm thụ luồng nhiệt chạy quanh trong cơ thể.

Quang mang nhàn nhạt tự của nàng trên người phát ra...

Sau khi sáng rực lên. Trên đất chỉ còn lại chiếc áo thêu hoa trắng cùng một đôi giày thêu nho nhỏ.

Áo sam mỏng giật giật, một con mèo hương đen từ trong xiêm y bò ra. Một đôi mắt mèo tròn vo màu lục mở to.

Hóa ra thật sự có thể biến trở lại!

Sau khi biến thành mèo hương, leo cây đối với nàng mà nói dễ như đi lại bình thường. Vèo vèo trèo lên.

Nàng hái được quả lê, cứ thẳng hướng chọn chạc cây cao nhất mà ngồi. Rôm rốp rôm rốp bắt đầu cắn quả lê.

Lúc Thanh Mặc Nhan trở về, thứ đầu tiên mắt nhìn thấy trên đất là bộ áo sam mỏng nàng đánh mất kia.

Nhặt lên bộ xiêm y kia. Trong mắt Thanh Mặc Nhan chợt lóe qua tia kinh hoảng, hắn đi nhanh vào phòng.

Trong phòng im ắng , không có một bóng người.

"Huyền Ngọc!" Thanh Mặc Nhan cao giọng quát một tiếng.

Huyền Ngọc từ ngoài viện đi vào.

"Không thấy Tiểu Niếp đâu."

Vẻ mặt Huyền Ngọc mờ mịt, "Thuộc hạ liên tục dẫn người canh giữ ở ngoài viện, không nhìn thấy tiểu thư ra ngoài, cũng không có người nào khả nghi đi vào."

Thanh Mặc Nhan chau mày, "Phái người đi tìm."

Huyền Ngọc lĩnh mệnh, miệng lại nói thầm , "Một người đang sống sở sờ không có khả năng tự nhiên mất tích được."

Lời này đột nhiên nhắc nhở Thanh Mặc Nhan, mắt hắn sáng lên, đi nhanh ra cửa, đi thẳng đến vị trí hắn nhặt được áo sam mỏng của Như Tiểu Niếp.

Ngẩng đầu nhìn lên, cao cao phía trên cành cây lê lớn cành lá xum xuê đậu không ít quả.

Mi mắt Thanh Mặc Nhan khẽ híp lại, giữa cành cây lay động truyền đến thanh âm rất nhỏ.

"Không cần tìm, các ngươi lui ra đi." Thanh Mặc Nhan ra lệnh nói.

Huyền Ngọc không hiểu ra sao lui ra ngoài.

"Vật nhỏ." Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu khẽ gọi.

Rất nhanh, giữa ngọn cây vang lên tiếng sàn sạt lớn hơn nữa, ngay sau đó một cái lõi lê từ trên trời giáng xuống.

Thanh Mặc Nhan lùi sau một bước, lõi lê nện trên mặt đất.

Một bóng đen như tên bắn cực nhanh từ trên cây đập xuống, lập tức lọt vào trong lòng hắn.

"Chít chít chít chít!" Một con mèo hương màu đen toàn thân lông lá dựng đứng lên, như là bị cái gì đó làm giật mình sợ hãi, hoặc như là đang nóng lòng kể ra cái gì đó với hắn.

" Biến trở về cho ta!" Thanh Mặc Nhan chú ý tới lúc vật nhỏ ở biến thành mèo hương chiều dài so với trước đây lớn lên không ít.

Trước kia nó có thể chúi trong lòng bàn tay hắn, mà hiện tại nó đã lớn bằng hai bàn tay hắn ... Vật nhỏ quả nhiên lớn rất nhanh.

Một ánh hào quanh xẹt qua, hình tượng bé gái toàn thân trần trùng trục xuất hiện trước mặt hắn, nàng ôm chặt lấy hắn cổ.

"Thanh Mặc Nhan, ta nhìn thấy tà khí!" Như Tiểu Niếp mắt tràn ngập hoảng sợ, "Giống như tà khí trên người người chế rối kia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro