Chương 72: Sau Khi Mặt Trời Lặn, Tà Khí Hoành Hành Dịch Bệnh Thôn Xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp một hơi nói hết, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan ngơ ngác nhìn nàng.

Làm sao thế?

Như Tiểu Niếp đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, "Thanh Mặc Nhan?"

Tầm mắt đột nhiên đảo lộn trên dưới, nàng bị Thanh Mặc Nhan giữ ở dưới cánh tay, trên mông vang lên hai tiếng giòn vang.

Như Tiểu Niếp bị đánh mông, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật, nàng lớn như thế... Lại có thể lần nữa bị người ta đánh mông...

Thanh Mặc Nhan chỉ đánh hai cái liền buông tay, thấy bé con phía dưới cánh tay một tiếng cũng không kêu. Cho rằng nàng bị chính mình dọa sợ.

"Còn có lần sau nữa, đánh nát mông ngươi." Hắn hung tợn nói, nàng bỗng nhiên biến mất. Suýt nữa làm tim hắn cũng ngừng đập theo.

Như Tiểu Niếp máy móc gật đầu, bị tia hung ác trong đáy mắt Thanh Mặc Nhan dọa đến biểu cảm trên mặt cũng cứng ngắc .

Thanh Mặc Nhan mang nàng về phòng, một bên giúp nàng mặc quần áo thường một bên hỏi chuyện nàng nhìn thấy tà khí.

Như Tiểu Niếp lại giống như kẻ ngốc. Lanh lợi gì đó đều bị hắn đánh tan.

Thanh Mặc Nhan buộc giúp nàng dây lưng bên hông xong nhìn bộ dạng kia của nàng lại vừa tức giận vừa đau lòng.

Vừa rồi là hắn đang nổi nóng, thời điểm đột nhiên không thấy nàng hắn mới phát hiện trái tim chính mình hoảng loạn thành cái dạng gì.

Không có nàng, ngay cả trong lòng hắn cũng trống rỗng.

"Tà khí ở phía tây..." Như Tiểu Niếp đứt quãng nói."Mặt trời còn chưa lặn thì không cảm thấy giờ, sau khi trời tối mới lộ ra."

"Chuẩn bị xe." Thanh Mặc Nhan quyết đoán gọi Huyền Ngọc tới.

Huyền Ngọc sau khi nghe nói việc này rất kinh ngạc, quay đầu tập hợp hơn năm mươi hộ vệ trong trang.

Thôn trang này là do hoàng thượng ban thưởng, Thanh Mặc Nhan từ nhỏ đã bị Hầu gia khống chế trong tay, căn bản là không có của cải gì đáng giá, cho nên hoàng thượng đã thưởng hắn không ít đồ vật.

Nông trang này là một trong số đó, hắn dùng để âm thầm huấn luyện một đám hộ vệ.

"Năm mươi người nhiều quá." Thanh Mặc Nhan lắc đầu, "Việc này chúng ta chỉ đi thăm dò thực hư, mang nhiều người quá khó tránh khỏi rút dây động rừng."

Huyền Ngọc ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng chọn ra mười hộ vệ ưu tú nhất.

Lúc Thanh Mặc Nhan gần ra cửa lại bị vật nhỏ níu lại.

"Mang ta đi cùng." Như Tiểu Niếp gắt gao nắm tay áo hắn.

Thanh Mặc Nhan do dự nửa ngày.

"Ta có thể giúp được thật mà!" Như Tiểu Niếp vội vàng nói, "Nếu lại gặp được chuyện như lần trước..."

Không đợi nàng nói hết lời, Thanh Mặc Nhan đột nhiên giơ ống tay áo lên.

Vì Như Tiểu Niếp vừa bị hắn đánh, cho nên chột dạ đến đòi mạng, bị dọa nhắm chặt mắt.

Kết quả nàng chỉ thấy bên hông ấm áp, ngay sau đó hai chân liền cách mặt đất.

Thanh Mặc Nhan thu cánh tay ôm nàng lên. Đi nhanh ra ngoài thôn trang.

Gió đêm thổi phần phật làm vạt áo người tung bay.

Thanh Mặc Nhan đưa nàng lên xe ngựa trước, lại dặn dò Huyền Ngọc vài câu, đoàn người bảo vệ xe ngựa rời khỏi nông trang, đi theo hướng tây mà Như Tiểu Niếp nói tới.

Xe ngựa xóc nảy, Như Tiểu Niếp quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.

Gió đêm xen lẫn hơi thở âm lãnh không ngừng xẹt qua cửa sổ, Như Tiểu Niếp không nhịn được sợ run cả người.

Ngoài nàng ra, những người khác đều không cảm giác được loại hơi thở này, cho nên mặc dù nàng nói ra không phải ai cũng sẽ tin .

Nhưng mà loại cảm giác này thật sự khiến lòng người hoảng loạn.

Thời điểm như thế này ở thế giới của nàng, ít nhất còn có ông nội là lão pháp sư có thể cảm nhận được loại hơi thở này giống nàng, nhưng hiện tại chỉ còn lại một mình nàng...

Đầu vai đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp.

Thanh Mặc Nhan ôm thân thể nho nhỏ của nàng, bao trọn nàng ở trong khuỷu tay.

Như Tiểu Niếp ngẩng đầu trộm nhìn hắn, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan ngồi yên mặt không chút biểu cảm, giống như đối với sự tồn tại của nàng một chút cũng không thèm để ý.

Rõ ràng tùy thời đều chú ý nhất cử nhất động của nàng. Lại cố tình làm bộ kiêu ngạo.

Thiếu khanh đại nhân ơi, ngươi có thể không cần đáng yêu như thế hay không.

Như Tiểu Niếp cảm thấy mỹ mãn tựa đầu vào trên người hắn, còn cọ xát.

Ở góc nàng nhìn không tới, Thanh Mặc Nhan lộ ra mỉm cười.

Xe ngựa chạy không đến nửa canh giờ, tốc độ chậm lại.

"Thế tử, phía trước có một thôn xóm." Huyền Ngọc ở bên ngoài bẩm.

Thanh Mặc Nhan nhấc lên màn xe một góc ra ngoài nhìn nhìn.

Xa xa thấp thoáng lộ ra nhà cửa trong thôn xóm, dưới ánh trăng sáng tỏ có vẻ hết sức yên bình.

"Phái hai người chân tay nhanh nhẹn đi dò đường." Thanh Mặc Nhan phân phó.

Như Tiểu Niếp vụng trộm đưa ra đầu đến, nhìn chằm chằm thôn xóm xa xa thất thần.

"Là chỗ này sao?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Như Tiểu Niếp đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

Thanh Mặc Nhan không khỏi nhíu mày, "Đến cùng là đúng hay sai?"

"Ta cũng không chắc lắm... Bởi vì vùng lân cận cũng có rất nhiều tà khí." Như Tiểu Niếp không ngừng đánh giá bốn phía, "Nơi đó có, nơi đó cũng có..."

Thanh Mặc Nhan yên lặng nhìn chằm chằm Như Tiểu Niếp.

Thấy hắn không nói chuyện. Như Tiểu Niếp uể oải nói: "Có phải ngươi không tin ta hay không?"

"Không." Thanh Mặc Nhan kéo nàng ngồi lên đùi mình, "Ta tin."

Hắn đang lo lắng sự việc có khả năng còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.

Rất nhanh, hộ vệ đi vào thôn xóm tìm hiểu tin tức đã trở lại, bẩm: "Phía trước thôn xóm đang có dịch bệnh hoành hành, không ít nhà đang sắc thuốc trước cửa lô."

"Dịch bệnh?" Huyền Ngọc kinh hãi, quay đầu lại nói với Thanh Mặc Nhan: "Thế tử không nên đến quá gần!"

Thanh Mặc Nhan thần sắc nghiêm túc, "Nơi này cách đô thành không xa, lẽ ra có dịch bệnh sẽ lập tức báo lên trên, vì sao bọn họ lại giấu diếm không báo? Các ngươi đi tìm thôn trưởng nơi này tới đây."

Huyền Ngọc lại phái người đi. Rất nhanh tìm thôn trưởng đến, hắn lấy ra lệnh bài Đại Lý tự ban sai đeo bên hông đưa đến trước mặt thôn trưởng, cất cao giọng nói: "Còn không mau chào đại nhân của chúng ta!"

Thôn trưởng vừa thấy lệnh bài kia. Lại nhìn quàn áo của Thanh Mặc Nhan liền lập tức quỳ xuống, miệng nói: "Ra mắt đại nhân."

Thanh Mặc Nhan liền hỏi tình huống dịch bệnh trong thôn một phen.

Cuối cùng chất vấn thôn trưởng, "Vì sao ngươi giấu diếm dịch bệnh không báo?"

Thôn trưởng nơm nớp lo sợ nói: "Gần đây không ít thôn có người nhiễm phải bệnh lạ. Chúng ta lại không có tiền đi vào thành mời đại phu, đa phần là ở luôn trong thôn tự sinh tự diệt, tuyệt đối không để lây lan đến đô thành. Lại nói cho dù có người chết đi, chúng ta còn có thể tìm thần y tới, chỉ cần có hắn ở đó, rất nhanh có thể cải tử hồi sinh."

Thanh Mặc Nhan ngẩn người, " Thần y có thể khiến người chết sống lại?"

"Vâng." Thôn trưởng cung kính nói, "Tuy hắn không chữa trị được cho người sống. Nhưng là nếu người bị bệnh chết, hắn có cách khiến người ta sống lại, thôn chúng ta đã có vài người được cứu sống ..."

Thôn trưởng càng nói đám người Huyền Ngọc càng là không cho là phải, trên đời này làm sao có chuyện chết đi sống lại được?

ánh mắt Thanh Mặc Nhan u ám, nhìn về phía Như Tiểu Niếp, "Ngươi nghĩ sao?"

Đám người Huyền Ngọc hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Chuyện trọng đại như thế, sao Thiếu khanh đại nhân có thể hỏi một đứa bé?

Như Tiểu Niếp cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ta muốn vào thôn nhìn một cái."

Nàng cảm thấy trong thôn tản mát ra tà khí dày đặc, loại hơi thở này cùng hơi thở tản mát ra từ người chế rối không mưu mà hợp.

"Ta nghĩ... Có lẽ người chế rối đã chạy thoát kia có lẽ nói không chừng đang trốn ở quanh đây." Như Tiểu Niếp nói.

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu. Thực ra hắn cũng từng nghĩ qua, chẳng qua hắn không giống vật nhỏ có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.

"Huyền Ngọc, chúng ta vào thôn." Thanh Mặc Nhan ra lệnh.

Huyền Ngọc tuân lệnh nhưng vẫn lo lắng."Thế tử, không nên, trong thôn có dịch bệnh. Nếu ngài có mệnh hệ gì... Bảo chúng ta biết phải làm sao!"

Thanh Mặc Nhan không để ý tới cầu xin của Huyền Ngọc, kéo màn xe xuống, bỏ lại một câu: "Không nghe mệnh lệnh của ta thì trở về đi."

Huyền Ngọc không còn cách nào khác. Chỉ có thể dẫn người bào vệ xe ngựa đi về phía thôn xóm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro