Chương 77: Chưa Từng Mơ Đến Hy Vọng Xa Vời, Chọc Thiếu Khanh Đại Nhân Phiền Não

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huyền Ngọc ở ngoài thư phòng thông báo: "Nhị thiếu gia dẫn theo Ngũ công tử cùng Niên tiểu thư tới , nói là tới thăm tiểu thư, nhận lỗi vì chuyện tiệc rượu ở Ngũ phủ lần trước..."

Như Tiểu Niếp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan.

Nhận lỗi?

Thanh Mặc Nhan tầm mắt vẫn cứ đặt trên giấy, khiển trách: "Chuyên tâm chút đi, viết cho xong mấy chữ này."

Như Tiểu Niếp chỉ có thể thu lại tâm hồn đang treo lơ lửng, chuyên tâm tập viết.

Huyền Ngọc là người đi theo Thanh Mặc Nhan đã thành lão luyện, thấy hắn không nói cái gì, liền đoán được ý đồ của thế tử, xoay người đi ra dẫn mấy người nhị thiếu gia vào viện.

Lúc mọi người tới đến cửa thư phòng, Huyền Ngọc khách sáo giải thích nói: "Thế tử còn đang dạy tiểu thư tập viết, xong lập tức sẽ tới ngay."

"Tập viết?" Ngũ công tử cùng Niên tiểu thư tò mò nhìn vào trong thư phòng, chỉ thấy sau nửa bức bình phong mơ hồ lộ ra thân ảnh hai người. Nam tử dáng người thon dài, trong lòng nửa ôm nửa níu một bé gái giống như cục bột, hai tay áo vén lến. Đang cúi đầu chuyên tâm tập viết.

"Thiếu khanh thật đúng là phong nhã." Ngũ công tử cười nói, đồng thời nhìn về phía nhị công tử: "Bình thường hắn ở trong phủ cũng nhàn nhã như vậy sao?"

"Vâng..." Nhị thiếu gia lúng túng nói, ngày thường hắn nào biết Thanh Mặc Nhan làm cái gì. Sân này nào phải giống như Ngũ công tử nghĩ, nói vào là có thể vào .

Thực ra trong khoảnh khắc này, nhị thiếu gia càng còn đang đem ánh mắt đặt ở trên người Niên tiểu thư.

Niên tiểu thư nhìn Thanh Mặc Nhan ở trong phòng hết sức chuyên chú nắm tay nhỏ bé của Như Tiểu Niếp tập viết, ngòi bút thuần thục di chuyển trên giấy, trong vô hình tản mát ra một loại ánh sáng nhu hòa, nàng chỉ nhìn thoáng qua liền làm thế nào cũng không thể dời mắt được.

Cảnh tượng như vậy chính nàng ở trong mộng cũng chưa từng thấy.

Đây hoàn toàn là một loại hy vọng xa vời, từ nhỏ nàng đã biết mình sẽ gả vào Hầu phủ, chẳng qua đối với phu quân tương lai nàng lại chưa bao giờ ảo tưởng qua.

Hết thảy điều mẫu thân nàng dạy cho nàng đều là làm như thế nào để nàng có thể nắm quyền chủ mẫu trong tay, làm sao để có thể đứng vững trong Hầu phủ.

Nhưng xem ra một màn trước mắt này, trong lòng Niên tiểu thư đột nhiên toát ra một loại khát vọng.

Cho dù chỉ có một lần thôi cũng được, nếu có thể hưởng thụ một lần được nam nhân trân trọng như thế...

Như Tiểu Niếp cảm thấy có ánh mắt ngoài cửa, động tác cầm bút biến thành phá lệ cứng ngắc, mặc kệ cái ôm của Thanh Mặc Nhan ấm áp như thế nào cũng không thể nào khiến nàng tập trung vào.

Thanh Mặc Nhan chỉ có thể thu bút, mí mắt nâng lên, khóe miệng nhẹ cong. Trong lòng vẫn nghĩ đến sau này nên tập viết giống như vậy nhiều hơn chút mới được.

Rửa tay xong, hắn mang Như Tiểu Niếp đi ra cùng mấy người vào phòng khách.

Ngũ công tử chắp tay hành lễ, "Hôm nay đặc biệt cùng muội muội đến nhận lỗi, vì hôm tiệc rượu đã để phát sinh chuyện khiến Thiếu khanh không thoải mái, mong Thiếu khanh đừng để ở trong lòng."

Sau khi Thanh Mặc Nhan ngồi xuống cầm khăn lên, chậm rãi lau khô tay cho Như Tiểu Niếp, "Ngày ấy có phát sinh chuyện gì không thoải mái sao, sao ta không nhớ rõ nhỉ?"

Ngũ công tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó thoải mái cười to, "Thiếu khanh thật rộng lượng, là ta hẹp hòi rồi, muội muội của ta mang theo mấy đồ bé gái các nhà thường thích ý muốn tặng cho Như tiểu thư." Nói xong có hạ nhân nâng hai hộp gấm tiến lên.

Cách hộp Như Tiểu Niếp ngửi thấy mùi trong đó.

"Là đồ ăn ngon ." Như Tiểu Niếp nói nhỏ bên tai Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan liếc nàng một cái, tuy không nói chuyện, nhưng ánh mắt không vui.

Như Tiểu Niếp vội giải thích nói: "Ta chỉ nói vậy thôi, không nói là muốn ăn..."

Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lạnh hơn.

Còn nói không muốn. Trên mặt của nàng đã viết rõ ràng hai chữ: Sâu thèm!

Bởi vì Niên tiểu thư là khách nữ, cho nên Thanh Mặc Nhan liền sai người dọn dẹp sảnh nhỏ phía sau phòng khách để Niên tiểu thư và Như Tiểu Niếp ra đó uống trà dùng điểm tâm.

Ánh mắt nhị thiếu gia liên tục chăm chú vào trên người Niên tiểu thư, mãi đến khi bóng lưng đối phương biến mất sau phòng khách, lúc này mới lấy lại tinh thần, thất lạc thở dài.

Trong lòng Ngũ công tử biết rõ ràng, nói với Thanh Mặc Nhan: "Vốn hôn sự đã định, nhưng Hầu gia bên kia nói ngươi là đại ca còn chưa cưới vợ, nhị thiếu gia không nên qua mặt."

Thanh Mặc Nhan bưng trà nhẹ nhấp miệng, "Cho nên lần này các ngươi tiến đến là muốn thuyết phục ta lấy vợ?"

Ngũ công tử cười nói: "Không dám không dám, đây là chuyện riêng của Hầu phủ, ta làm sao dám xen vào."

Lúc này Nhị thiếu gia đứng lên. Đưa đến một xấp thiếp mời, "Đây là cha ảo ta giao cho đại ca, bảo đại ca chọn lựa ra cái thích hợp trong số này."

Thanh Mặc Nhan nhường Huyền Ngọc nhận lấy thiếp mời, đơn giản quét mắt.

Trên mặt tất cả mấy thiếp kia đều là tên của thiên kim các nhà, còn có tuổi, con giáp cùng với tài năng cầm kì thi họa các loại.

Thanh Mặc Nhan tiện tay ném sang một bên, thản nhiên nói, "Ta biết rồi, để sau ta xem lại."

Ngũ công tử thấy không khí có chút lạnh nhạt, thế là chủ động thay đổi đề tài. Lại nói gần đây tình hình bệnh dịch hoành hành ngoài thành.

Như Tiểu Niếp ở trong phòng khách dựng thẳng tai nghe động tĩnh bên ngoài, miệng một khắc cũng không ngừng ăn điểm tâm, tốc độ này không khỏi làm Niên tiểu thư ngồi đối diện nghẹn họng trân trối nhìn.

Thật không hiểu trong thân thể nho nhỏ này đến cùng làm sao có thể chứa được nhiều đồ ăn như thế. Thấy miệng nàng ăn không ngừng, cũng không thấy nàng béo... Không đúng, nàng giống như cao lên không ít.

Niên tiểu thư cẩn thận đánh giá Như Tiểu Niếp.

Không sai. So với thời điểm lần trước nhìn thấy trong tiệc rượu Ngũ phủ thì cao một ít, thân hình cũng bắt đầu dần dần có xu thế thon dài.

Mới qua vài ngày, cao cũng nhanh quá đi.

Trong lòng Niên tiểu thư hoài nghi. Trên mặt lại không dấu vết cười nói: "Ta còn có bao kẹo chỉ, là ta tự tay làm, Tiểu Niếp nếm thử xem."

Nói xong nàng lấy hà bao từ bên hông ra, đặt ở trên bàn nhỏ.

Kẹo chỉ(*)thơm ngọt từ trong bao lộ ra, mang theo mùi hương mê người.

Như Tiểu Niếp nuốt nước miếng một cái, lại lắc đầu quay về phía sau trốn đi.

"Ta không thể nhận."

"Vì sao?" Niên tiểu thư suýt nữa thốt ra. Không phải ngươi thích ăn vặt sao, sao có thể từ chối kẹo của ta được?

Như Tiểu Niếp kiên định tiếp tục lắc đầu, "Thanh Mặc Nhan không cho ta nhận đồ này nọ của ngươi."

Niên tiểu thư bỗng chốc đã bị làm nghẹn.

Lại là Thanh Mặc Nhan không cho nàng nhận, xem ra là vì chuyện lần trước nàng "bỏ hương liệu" ở trong tôm say, Thanh Mặc Nhan vẫn còn trách nàng.

Niên tiểu thư cúi đầu, thần sắc ai oán."Kẹo này do ta tự tay làm, tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu Tiểu Niếp lo lắng ta có thể ăn trước một cái."

Nói xong nàng lấy trong bao ra một khối kẹo trước. Chuẩn bị bỏ vào miệng.

Như Tiểu Niếp vẫy vẫy tay, "Không cần, ngươi đem đi đi. Ta mà nhận gì đó của ngươi Thanh Mặc Nhan sẽ tức giận ."

Nghe xong lời này Niên tiểu thư không khỏi có chút tức giận, chất vấn nói: "Thanh Mặc Nhan là người như thế nào với ngươi, vì sao ngươi lại nghe lời hắn như thế?"

Như Tiểu Niếp chớp mắt to."Ta không nghe lời hắn, hắn sẽ không cho ta ăn cơm."

Nàng còn lâu mới vì một bao kẹo mà đắc tội với Thanh Mặc Nhan.

Niên tiểu thư nhìn bộ dạng này của nàng càng tức đến không có chỗ nào xả giận, "Hắn nhận nuôi ngươi đương nhiên phải cho ngươi cơm ăn, quản ngươi mặc quần áo, chờ tới lúc ngươi trưởng thành hắn còn muốn quản ngươi lập gia đình, đến lúc đó chắc là sẽ tìm cho ngươi một nhà thật tốt để gả qua."

"Thật vậy chăng?" Phía trước Như Tiểu Niếp cho là không đúng nên không lo lắng loại chuyện này.

Lập gia đình? Nếu chưa tìm đủ đá ngũ sắc mà nàng đã trưởng thành, lập gia đình trước cũng là ý tưởng không tệ.

Nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như bột phấn trong gương, nàng có chút hài lòng, lớn lên coi như đáng yêu, cho dù không gả được cho soái ca, gả cho mấy người thư sinh chẳng hạn cũng thừa tiêu chuẩn.

Nàng nâng mặt mình một lòng háo sắc, hoảng hốt phát hiện trong gương nhiều hơn một khuôn mặt.

Thanh Mặc Nhan mặt như băng sương dựa sát vào, ngữ khí không tốt, "Niên tiểu thư thật đúng là nhiệt tình, ngươi mới lớn như thế thôi mà nàng đã bắt đầu lo lắng chuyện sau này lập gia đình cho ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro