Chương 78: Ghen Tuông Vì Vật Nhỏ, Lòng Thiếu Khanh Tràn Đầy Bất Đắc Dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ công tử nhìn thấy muội muội của mình hoang mang rối loạn khẩn trương từ trong phòng khách đi ra, bởi vì đi quá nhanh, vài lần suýt nữa đạp đến vạt váy của mình.

Nhị thiếu gia ân cần tiến lên đỡ, không nghĩ lại bị Niên tiểu thư gạt ra .

Ngũ công tử vốn định hỏi, nhưng thấy sau khi Thanh Mặc Nhan vào phòng khách lại không ra ngoài, hơn nữa sắc mặt muội muội nhà mình có chút không đúng, thế là trực tiếp cáo biệt, cùng đi ra với nhị thiếu gia.

Sắc mặt Thanh Mặc Nhan âm trầm, dọa Như Tiểu Niếp rụt cổ trốn về phía sau."Nàng đưa kẹo chỉ cho ta ta không nhận." Nàng giải thích , "Nàng cho điểm tâm ta cũng không nhúc nhích, đều ở nơi đó hết." Nàng chỉ chỉ trên bàn bày hộp lễ nhỏ.

Thanh Mặc Nhan vung tay liền quét hết mấy hòm kia xuống đất.

Tiếng ầm ầm dọa Như Tiểu Niếp nhắm mắt lại. Trong lòng âm thầm nói nhỏ: Gia hỏa này lại phát điên cái gì, ta tất cả đều là cứ theo lời hắn mà làm nha, sao hắn còn chưa vừa lòng.

Vốn tưởng Thanh Mặc Nhan sẽ tiếp tục trút giận. Nhưng là đợi một lúc lại không thấy có động tĩnh gì.

Như Tiểu Niếp chậm rãi mở một mắt.

Chỉ thấy trên mặt Thanh Mặc Nhan sớm không có tức giận lúc trước, chỉ bất đắc dĩ nhìn nàng.

"Thanh Mặc Nhan?"

"Không có việc gì, trở về nghỉ tạm đi." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói. Xoay người rời phòng khách.

Chờ khi Như Tiểu Niếp trở lại phòng chính, Thanh Mặc Nhan đã vào phòng tắm rửa.

Sau khi Huyền Ngọc đưa vào một ít văn kiện cùng hồ sơ liền lui ra, Như Tiểu Niếp vụng trộm nhìn vài lần, thấy một xấp thiếp mời mặt trên vẽ không ít cô gái nhỏ.

Tuy rằng nàng không nhận được mặt chữ trên đó, nhưng loại đồ vật này lại cho nàng cảm giác rất rõ ràng.

Cái này giống như là bái thiếp cầu hôn.

Nàng nhịn không được lật vài tờ, không sai biệt lắm có khoảng hơn hai mươi cô gái.

Nhớ tới thời điểm ở trong sảnh khách, nàng nghe lén bên ngoài nói chuyện, hình như có nhắc qua muốn Thanh Mặc Nhan chọn lựa ra cô gái thích hợp để thành than trong số này.

Cũng không biết sao, mỗi khi nghĩ đến Thanh Mặc Nhan sẽ nắm tay cô gái xa lạ, mặc hỉ phục đỏ thẫm, mỉm cười đi vào động phòng, trong lòng nàng giống như bị cái gì đó đâm vào.

Nàng quơ quơ đầu, kỳ lạ, vì sao nàng lại có loại cảm giác này.

Rõ ràng không liên quan tới nàng, vì sao lúc nhìn thấy mấy thứ này. Nàng lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Nàng ngồi một chỗ miên man suy nghĩ, Thanh Mặc Nhan tóc rối tung ướt sũng đi ra , tùy ý khoác áo ngoài ngồi ở một góc.

"Vật nhỏ, tới đây lau tóc giúp ta." Hắn ra lệnh nói.

Như Tiểu Niếp ngẩn người.

Trước kia Thanh Mặc Nhan chưa bao giờ ra lệnh sai nàng làm việcgì đóa cho mình.

Đây là lần đầu tiên.

Dù sao lau tóc cũng không phải việc gì khó, Như Tiểu Niếp cầm lên khăn bông sạch sẽ, hoạt động thân thể đi đến phía sau hắn.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu chuyên chú lật xem bái thiếp, giống như hoàn toàn quên sự tồn tại của vật nhỏ phía sau.

Như Tiểu Niếp tận tâm lau tóc, tay nhỏ bé cách vải bông nhẹ nhàng xoa xoa, động tác nhẹ như sợ làm hắn đau .

Ở góc nàng nhìn không tới, khóe môi Thanh Mặc Nhan cong một cái, lẩm bẩm nói: " Thiên kim nhà này xem ra không tệ, cho dù là diện mạo hay xuất thân đều không tồi."

Như Tiểu Niếp lướt qua đầu vai hắn nhìn về phía thiếp mời hắn cầm trong tay.

"Cái gì chứ... Không đáng yêu bằng ta..." Nàng nói thầm.

Thanh Mặc Nhan tiếp tục lật xem thiếp trong tay, dường như không nghe thấy phía sau lời nói mang đầy oán khí của bé con ở đằng sau.

"Thiên kim nhà này cũng không tệ, mười lăm xuân xanh, gia cảnh giàu có. Tuy xuất thân tổ tiên không phải làm quan, nhưng tiểu thư nhà thương nhân mà nói sẽ có không ít đồ cưới."

Như Tiểu Niếp không khỏi trừng mắt lớn.

Thanh Mặc Nhan đường đường là Đại Lý tự Thiếu khanh thế nhưng muốn kết hôn với con gái nhà thương nhân... Thế này cũng thua xa quá, ông già kia rõ ràng là muốn làm giảm đi giá trị con người hắn.

Trên đời này lại có loại cha như vậy, không suy nghĩ cho con trai của mình thì thôi, thế nhưng còn kéo chân, ước gì con trai của mình khó chịu.

Quả thực rất kì lạ .

Như Tiểu Niếp càng nghĩ càng cảm thấy không đáng giá thay Thanh Mặc Nhan, hầm hầm đưa ra tay nhỏ bé ra đoạt lấy thiếp mời trong tay hắn.

"Đôi mắt này tuy dài nhưng quá nhỏ... Người kia gầy như cọng giá đỗ, eo nhỏ như vậy tương lai làm sao sinh con được, còn có người này, ngươi xem, ngũ quan dài thế này, vừa thấy đã biết là tướng khắc chồng!" Như Tiểu Niếp liên miên lải nhải. Nói nửa ngày cũng không thấy Thanh Mặc Nhan có phản ứng gì.

Nàng bỗng nhiên chột dạ, chính mình quả thực là đang lo chuyện bao đồng.

"Ta... Ta không phải nói đến ý này, chỉ là thuận miệng nói thôi." Nàng vội vàng đặt lại thiếp mời vào tay Thanh Mặc Nhan, cúi đầu tiếp tục giúp đỡ Thanh Mặc Nhan chà lau tóc.

Thanh Mặc Nhan tùy tay ném thiếp mời này lên bàn, buồn bã nói: "Ngay cả vật nhỏ cũng hiểu được ít nhiều chuyện nam nữ, có phải lúc sinh ra ngươi chỉ cần liếc một cái cũng nhìn ra được nhìn ra được?"

Như Tiểu Niếp mặt đỏ như sắp nhỏ giọt chảy ra máu.

Nhưng mà nảng chỉ vừa thuận miệng nói, hơn nữa đều tại mấy bức vẽ này này thật sự không thể yêu thương nổi, một đám thiên kim tiểu thư giống như yêu quái trong tranh tết, nàng cảm thấy người nào cũng không xứng với Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan quay đầu liếc nàng một cái. Không chút để ý nói, "Xem ra sau này ta chọn vợ vẫn nên cho ngươi xem trước, đỡ phải cưới về một người đã là tướng khắc chồng lại còn không thể sinh con." Nói xong hắn đưa tất cả xấp thiếp mời trên bàn kia cho nàng.

Như Tiểu Niếp ôm đống thiếp mời này mắt choáng váng."Thật sự muốn ta chọn?"

"Ừ."

Như Tiểu Niếp không nhịn được nhìn trộm đánh giá Thanh Mặc Nhan, thấy hắn không đề cập đến việc này nữa, mà là cầm lấy hồ sơ vụ án lên xem.

Như Tiểu Niếp ngồi một bên từng cái lật từng cái thiếp xem mấy cô gái trên đó. Miệng lầm bà lẩm bẩm, dù sao cũng không có ai lọt được vào mắt xanh của nàng.

Cuối cùng vẫn là Thanh Mặc Nhan mở miệng trước, "Đã không thích hợp thì thôi. Lần sau lại chọn tiếp."

Nghe xong lời này, Như Tiểu Niếp lập tức ném mấy thứ kia sang một bên, ngẩng mặt nghiêm túc cọ bên người hắn, cũng không quan tâm đến bản mặt của hắn, dùng sức chui vào trong cánh tay hắn.

Thanh Mặc Nhan ra vẻ nghiêm túc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không đẩy nàng cách xa mình mà tiếp tục vừa ôm nàng vừa lật xem hồ sơ trong tay.

Cũng không biết qua bao lâu, Thanh Mặc Nhan phát hiện vật nhỏ trong lòng hít thở nhè nhẹ, thế mà lại đang ngủ.

Thanh Mặc Nhan bất đắc dĩ thở dài, thật sự là cái đồ không chịu để tâm .

Hắn trăm phương nghìn kế dẫn nàng thông suốt, ai biết bị Niên tiểu thư nói mấy câu liền nghĩ sai lệch đi, nhưng nàng còn không biết vì sao hắn mất hứng.

Hắn nhéo nhéo chóp mũi của nàng. Trong lúc ngủ mơ Như Tiểu Niếp nhíu mày.

Thanh Mặc Nhan nới tay, bình tĩnh nhìn khuôn mặt của nàng đang ngủ, chậm rãi nghiêng người xuống. Hôn một cái lên trán nàng.

Mùi xạ hương nhàn nhạt tỏa khắp ra, khiến đáy lòng hắn run lên, dứt khoát đẩy bàn ra. Trực tiếp ôm nàng nằm xuống chiếc kháng ở gần cửa sổ lớn.

Niên tiểu thư kia... Tuyệt đối không thể cho nàng tiếp xúc với vật nhỏ nữa.

Thanh Mặc Nhan nhìn bé con trong lòng, nhịn không được lại hôn lên mặt nàng lần nữa, nhu tình trong ngực kích động. Thật vất vả mới áp chế được nó xuống.

Bây giờ còn chưa được, nàng còn nhỏ, còn phải chờ một chút...

Lật tay ôm chặt Như Tiểu Niếp. Thanh Mặc Nhan chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro