Chương 80: Không Ai Tin Lời Khuyên Của Nàng, Dụng Tâm Vẽ Bùa Hộ Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Mặc Nhan nhìn Như Tiểu Niếp.

Cho tới bây giờ vật nhỏ vẫn luôn mơ mơ màng màng, hắn chưa bao giờ gặp qua thần sắc nghiêm túc như thế ở trên mặt nàng.

Ánh mắt màu lục trong suốt sáng long lanh, mang theo ánh hào quang tự tin.

Hắn đang muốn mở miệng, chợt nghe phía sau có tiếng người cười nhạo.

" Nếu đại laoThuận Thiên phủ không nhốt được phạm nhân chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?"

Thanh Mặc Nhan quay đầu, thấy một nam tử giống sư gia đi tới cùng phủ doãn phủ Thuận Thiên, trên mặt mang theo biểu cảm khinh thường.

"Thiếu khanh đại nhân." Thuận Thiên phủ doãn chắp tay nói, "Việc này đã giao cho ta, thì xin hãy yên tâm, cho dù hắn có miệng sắt hay răng cứng. Chắc chắn sẽ khiến hắn phải mở miệng."

"Chỗ này của chúng ta có vài món chính đang muốn cho người nọ nếm thử."

Thanh Mặc Nhan thấy vẻ mặt Như Tiểu Niếp mờ mịt, thấp giọng giải thích nói: "Món chính là chỉ các loại hình phạt trong lao."

Nếu tên thần y kia thật sự có liên quan tới người chế rối, phủ Thuận Thiên phải dùng đại hình ép đối phương mở miệng.

Như Tiểu Niếp lắc đầu."Vô dụng thôi, người nọ không dễ đối phó như các ngươi tưởng tượng như vậy..."

Nàng vốn là có ý tốt, muốn nhắc nhở đối phương. Nhưng nàng không nghĩ tới đối phương cũng không cảm kích.

"Trẻ con thì chớ có nói bậy ở trong này, mê hoặc long người." Sư gia không vui nói.

Sắc mặt phủ doãn Thuận Thiên phủ càng thay đổi, nói với sư gia ở bên cạnh: "Không được vô lễ. Đứa nhỏ này là do Thiếu khanh đại nhân nhận nuôi, không phải so với người khác."

"A! Hóa ra đây là đứa nhỏ mà Thiếu khanh đại nhân nhận nuôi... Chẳng qua nơi này là trọng địa quan phủ, để một đứa trẻ nói chuyện giật gân ở trong này không tốt lắm."

"Không phải, ta..." Như Tiểu Niếp nhận ra ý khinh thường của đối phương, còn muốn giải thích.

"Các ngươi đã có thể xử lý tốt, ta liền đi về trước ." Thanh Mặc Nhan từ phía sau vươn tay ra, khoát lên bờ vai nàng, vô hình trung thể hiện với ngươi ngoài ý hắn sẽ trợ giúp cùng bảo vệ che trở cho nàng.

Như Tiểu Niếp không cam lòng ngậm miệng lại, bị Thanh Mặc Nhan ôm lấy bỏ vào trong xe ngựa.

"Vừa rồi vì sao không cho ta nói hết lời." Vừa vào trong xe ngựa Như Tiểu Niếp liền vội nói.

"Ngươi có nói bọn họ cũng sẽ không tin." Thanh Mặc Nhan thở dài.

Nhìn cục bột trước mắt tức giận, hắn có chút bất đắc dĩ, trừ hắn tin tưởng ra, bất kể đổi thành ai cũng sẽ không tin tưởng lời nói của một bé gái.

Trở về phủ, cảm xúc của Như Tiểu Niếp liên tục trầm trọng.

Thanh Mặc Nhan biết nàng vì mình dùng hết tâm trí mà lo lắng nhưng lại bị người khác không để ý tới mà bận lòng, cho nên liền tìm lý do tập viết cùng nàng, đến lúc tiểu nha đầu này mặt đau khổ. Tha thiết mong hắn mau chút kết thúc bài tập viết tra tấn kia.

Ngày thứ hai lúc Thanh Mặc Nhan rời khỏi Như Tiểu Niếp lại đột nhiên lại xin hắn cho chút chu sa.

Thanh Mặc Nhan do dự một lát, nhưng sau đó gật đầu, cố ý dặn vài hộ vệ trong viện, bảo bọn họ đi lấy chu sa, lúc nào Như Tiểu Niếp muốn dùng thì bảo bọn họ đưa cho.

Thanh Mặc Nhan không tin tưởng nha hoàn trong phủ, chu sa lại có độc , hắn thật sự lo lắng nếu giao an toàn của vật nhỏ cho những người đó.

Như Tiểu Niếp đem chút chu sa đến thư phòng, đêm qua, nàng suy nghĩ cả đêm, cuối cùng đã nghĩ rõ ràng một số việc.

Cho dù hiện tại nàng đã biến thành cái dạng này, nhưng vài thứ mà ông nội dạy cho nàng, nàng vẫn chưa quên, tuy so với pháp sư lớn tuổi, đạo hạnh của nàng kém rất xa, nhưng mà lúc trước ông nội cũng từng nói qua, tài năng thiên bẩm của nàng rất tốt.

Cho nên nàng tin tưởng bùa chú mà nàng vẽ ra sẽ hiệu nghiệm.

Bởi vì tay nhỏ, cánh tay lại không có lực, cho nên tất cả bùa chú bàn đầu nàng vẽ đều thành giấy bỏ, mãi đến lúc sắc trời tối muộn, nàng mới càng vẽ càng quen tay, cuối cùng bùa chú thành hình cũng càng ngày càng nhiều.

Phải làm riêng cho Thanh Mặc Nhan một lá bùa hộ mệnh.

Như Tiểu Niếp nghiêm túc suy tư một phen, bởi vì trong cơ thể Thanh Mặc Nhan có cổ độc, không dám sử dụng nội lực, như vậy bùa thích hợp nhất với hắn là bùa thế thân, lúc gặp phải nguy hiểm, có thể thay hắn chống đỡ tai họa.

Chẳng qua chỉ đơn giản dùng chu sa mà nói hiệu quả sẽ kém hơn chút.

Suy nghĩ một chút, Như Tiểu Niếp chạy đến chỗ bàn Thanh Mặc Nhan đi lên giá sách tìm một con dao nhỏ đến.

Không do dự. Cắt một đường trên ngón trỏ.

Trộn chu sa với máu của nàng, dè dặt cẩn thận vẽ bùa thế thân trên giấy.

Nàng cảm thấy, nàng sống qua hai đời cộng lại cũng chưa từng nghiêm cẩn với chuyện vẽ bùa này dùng toàn lực như thế, trước kia ông nội luôn mắng nàng không dùng tâm, bây giờ nàng cuối cùng mới hiểu rõ thế nào là dùng tâm.

Vào thời điểm đang vẽ, tâm của nàng cũng phảng phất được vẽ lên giấy, đó là lòng thành tâm cùng kỳ vọng của nàng, hi vọng nó có thể bảo vệ Thanh Mặc Nhan bình an.

"Nhị thiếu gia, thế tử không ở đây. Mời trở về đi." Trong viện truyền đến tiếng hộ vệ lạnh như băng.

Như Tiểu Niếp bỏ bút xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhị thiếu gia dẫn theo gã sai vặt bên người đứng ở cửa viện, sắc mặt có chút không vui.

"Đại ca còn chưa trở về sao?"

" Vẫn chưa. Nhị thiếu gia có chuyện gì ta có thể thay lời chuyền đạt." Thái độ của hộ vệ từ trước tới nay đều là hờ hững , cho dù nhị thiếu gia trong lòng có tức giận cũng không có cách nào phát tiết với bọn họ, bởi vì hắn biết. Những người này chẳng phải là hộ vệ của Hầu phủ.

"Đây là Hầu gia bảo ta mang tới." Nhị thiếu gia chỉ chỉ một xấp thiếp mời gã sai vặt ôm trong lòng.

Trong lòng Như Tiểu Niếp chợt động.

Lại là chọn vợ cho Thanh Mặc Nhan?

Nàng chạy ra khỏi thư phòng, tiến lên nói: "Mấy thứ này giao cho ta là được rồi."

Nhị thiếu gia kinh ngạc nhìn thoáng qua Như Tiểu Niếp, "Đứa nhỏ này cũng quá vô lễ, không coi ai ra gì. Cho dù đại ca sủng nàng cũng không thể đến mức không có phép tắc như thế, đồ vật gì cũng dám tiếp."

Như Tiểu Niếp nghe lời này liền tức đến không nói ra lời.

Cái gì mà bảo nàng vô lễ, không coi ai ra gì, rõ ràng là Thanh Mặc Nhan đã đồng ý với nàng, muốn nàng giúp đỡ chọn ra ý trung nhân.

"Đã không chịu đưa ta còn đứng ở chỗ này làm gì." Như Tiểu Niếp không vui nói thầm .

Nhị thiếu gia tốt xấu cũng là chủ tử trong phủ này, bất kể vị trí của hắn đáng xấu hổ như thế nào, mấy hạ nhân này cũng không dám bỏ qua sắc mặt hắn. Không nghĩ tới hôm nay hắn lại bị một con nha đầu còn lông tơ trực tiếp coi thường .

Nghĩ đến chuyện phiền não gần đây, Niên tiểu thư luôn ôn hoà với hắn, cơn tức trong lòng nhị thiếu gia càng được dịp bùng nổ, hắn lớn tiếng quát, "Ngươi chỉ là con nhỏ được đại ca ta nhận nuôi, đừng tưởng rằng mình chính là tiểu thư trong phủ. Thật đúng là không biết tốt xấu, ở trước mặt ta mà cũng dám bày ra cái giá tiểu thư? Đừng quên thân phận của ngươi là cái gì!"

Như Tiểu Niếp bị nhị thiếu gia mắng liền một mạch.

Nàng ngược lại không sợ vị nhị thiếu gia này, chỉ là trong lúc nhất thời nàng có chút thất thần. Trước kia mỗi lần nhìn thấy nhị thiếu gia ở trước mặt Thanh Mặc Nhan đều thành thật giống con gà ôn hòa hiền lành, sao bây giờ lại đột nhiên biến thành hổ, còn gầm lên với nàng.

Đây thật sự là nhị thiếu gia sao? Thật sự là cùng một người sao? Không phải bị quỷ nhập ám vào người rồi chứ?

Như Tiểu Niếp chớp đôi mắt to dùng sức nhìn chằm chằm nhị thiếu gia. Muốn nhìn ra trên người đối phương có điều gì không ổn hay không.

Đúng lúc này, ngoài cửa viện vang lên một giọng nam quen thuộc: "Thân phận của nàng là gì không tới lượt ngươi quan tâm."

Mọi người nghe tiếng xoay người sang chỗ khác, nhị thiếu gia vừa rồi còn hùng hổ trong nháy mắt tựa như quả cà tím lép xẹp. Sắc mặt xanh tím, "Đại... Đại ca... Tiểu Niếp nàng rất không có quy củ, nên ta mới nói nàng vài câu..."

Ngươi bảo chỉ nói vài câu? Ngươi rõ ràng là muốn tổn thương tâm hồn thiếu nữ thuần khiết!

Mắt Như Tiểu Niếp chuyển động, bĩu môi, giơ hai tay ra giống chim non lập tức nhào vào trong lòng Thanh Mặc Nhan, bộ dạng uất ức kia khiến người ta lo lắng.

Sắc mặt Thanh Mặc Nhan càng âm u hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro