Chương 81: Oán Hận Của Nhị Thiếu Gia, Đưa Bùa Hộ Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhị thiếu gia mắt thấy vừa rồi vẻ mặt Như Tiểu Niếp còn mờ mịt trong nháy mắt đã biến thành tiểu nha đầu nhu nhược vô lực lừa người, kinh hãi trong lòng đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

"Đại ca, chuyện kia... Đệ không có ý này..."

Thanh Mặc Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn thiếp mời gã sai vặt đang ôm trong lòng, bảo Huyền Ngọc tiến lên nhận lấy.

"Nàng là ai không cần ngươi phải đến hỏi, thứ nhất nàng không theo họ Hầu phủ, thứ hai sẽ không động vào gia sản của Hầu phủ, nhị đệ chỉ cần chú ý bản thân mình cho tốt là được rồi."

Trán Nhị thiếu gia toát mồ hôi lạnh, vội la lên: "Đại ca, huynh đừng hiểu lầm. Vừa rồi đệ chỉ là cảm thấy Tiểu Niếp không có quy củ, cho nên mới nói nàng hai câu, huynh cũng biết. Chuyện cha coi trọng nhất là quy củ trong phủ..."

"Nàng có học quy củ hay không không liên quan tới Hầu phủ." Không đợi nhị thiếu gia nói hết lời, Thanh Mặc Nhan đã đánh gãy lời hắn nói, "Qua mấy ngày nữa nàng sẽ chuyển ra ngoài phủ. Ngươi có thể trở về nói cho cha biết, bảo ông ấy cứ việc yên tâm, nàng sẽ không động tới bất cứ thứ gì trong phủ này cả. Ngay cả chi tiêu thông thường của ta cũng chưa từng dùng nửa phần tiền bạc trong phủ, tốt xấu trong tay ta còn có điền trang với cửa hàng hoàng thượng ban thưởng cho, tiêu phí cái gì cũng không tính lên đầu ông ấy."

Nhị thiếu gia trắng mặt.

Thanh Mặc Nhan từ nhỏ đã không chịu gặp Hầu gia, trên người đừng nói là có vật gì đáng giá, ngay đến cả đồ cưới mẹ đẻ hắn để lại cũng chưa từng thấy qua, nhưng bản thân hắn có ý chí, dám tự mình tạo ra một con đường sống, lại được hoàng thượng coi trọng.

Ở trong phủ cũng không cần nhìn sắc mặt Hầu gia mà sống qua ngày, không như hắn... Khắp nơi đều phải dựa vào cha, lúc đi ra ngoài xã giao tán gẫu bạn bè đều bắt đầu bằng chuyện của đại ca hắn.

Hắn như một người ngoài cuộc, không được bất cứ kẻ nào coi trọng.

Nhị thiếu gia nhìn Thanh Mặc Nhan cúi người ôm lấy Như Tiểu Niếp, nhìn không chớp mắt đi qua người hắn, đi vào trong viện.

"Đại ca... Còn có chuyện." Nhị thiếu gia do dự nói, "Trước đây con mèo hương đại ca nuôi trong viện chỉ đi đâu rồi, sao mấy ngày nay ta không thấy nó."

Bước chân Thanh Mặc Nhan ngừng lại. Quay đầu nhìn về phía đệ đệ của mình, ánh mắt có chút lạnh.

Trong lòng Nhị thiếu gia rơi lộp bộp một chút.

Trước kia giữa huynh đệ bọn họ cũng từng có chút va chạm, nhưng đại ca đều sẽ nhường hắn, ánh mắt lạnh băng giống như vậy, là lần đầu hắn nhìn thấy.

"Ngươi muốn tìm con mèo hương kia?" Thanh Mặc Nhan nheo mắt lại.

"Ta không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy trước đại ca có nó rất vui mừng... Đệ nghĩ lại tìm một con mèo hương khác đến đưa cho đại ca..." Nhị thiếu gia lắp ba lắp bắp nói.

Như Tiểu Niếp từ trong lòng Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt màu lục trong suốt nhìn thẳng hắn.

Nhị thiếu gia sững sờ ở nơi đó, cuối cùng nghĩ tới, đôi mắt của đứa nhỏ này hắn đã thấy ở đâu đó.

Chính là của con mèo hương mất tích kia, mắt nàng so với con mèo hương nhỏ được đại ca nuôi lúc trước kia giống nhau như đúc!

"Việc này không cần ngươi quan tâm, có rảnh không bằng ngươi luyện viết chữ nhiều hơn chút, đọc thêm sách, ta tìm cho ngươi công việc ở công bộ sài thán tư, trước cứ bắt đầu làm việc đơn giản nhất, chờ khi thiếu người lại thăng ngươi lên chính cửu phẩm."

"Chính cửu phẩm!" Nếu nói vừa rồi sắc mặt nhị thiếu gia là một mảnh trắng bệch. Thì hiện tại giống như tro tàn, "Đại ca, huynh tốt xấu gì cũng là quan viên chính tứ phẩm, ta ở công bộ bắt đầu đến cả hàm chính cửu phẩm cũng không phải, ngươi không sợ người khác thấy sẽ cười nhạo sao?"

"Bằng chính lĩnh thật sự của ngươi để làm việc, người khác cười nhạo thì đã sao." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói, "Nếu ngươi làm tốt, nội trong vài năm có thể lại thăng chức lần nữa, gia sản đồn điền hàm lục phẩm có thiếu gì."

"Lục phẩm?" Nhị thiếu gia vẻ mặt cầu xin, "Đại ca vẫn là không coi đệ là đệ đệ mà đối xử như thế." Đường đường là nhị thiếu gia của phủ Hầu gia lại chỉ có thể làm đến chức quan lục phẩm, sau này hắn làm sao đi ra ngoài gặp bạn bè, chẳng phải là khiến cho bọn họ chê cười sao?

Thanh Mặc Nhan nhìn mặt đệ đệ của mình đổi sắc. Ánh sáng nơi đáy mắt lập tức đổi thành sâu thẳm, hắn không nói gì nữa, ôm Như Tiểu Niếp trở về viện.

Nhị thiếu gia ở đằng sau lại gọi vài câu, nhưng Thanh Mặc Nhan cũng không quay đầu lại đi mà thẳng.

"Nhị thiếu gia, chúng ta trở về đi." Gã sai vặt bên cạnh uể oải nói.

Nhị thiếu gia chỉ có thể xoay người trở về.

Vẻ mặt gã sai vặt đau khổ đi theo phía sau hắn miệng không ngăn được lẩm bẩm , "Nhị thiếu gia ngài chắc đã đắc tội với ai... Rõ ràng thế tử sợ ngài vượt qua hắn, cố ý sắp xếp cho ngài như vậy một cái chức nhỏ, ngài là nhị thiếu gia trong phủ, so với thế tử. Hầu gia vẫn vui vẻ với ngài nhiều hơn, đừng nói là cửu phẩm, chức quan lục phẩm cũng vẫn thấp..."

Càng nghe lời nói của gã sai vặt trong lòng nhị thiếu gia càng cảm thấy nghẹn khuất.

Hơn nữa gần đây thái độ của Niên tiểu thư đối với hắn cũng là ôn hoà. Vài lần hắn cố ý thăm dò, đối phương đều làm như không thấy, trong lòng hắn không phải nói cũng biết có bao nhiêu phiền chán .

"Im miệng!" Hắn gầm lên.

Gã sai vặt bị dọa rụt cổ, không dám nói thêm nữa.

Nhị thiếu gia hầm hầm xoay người đi, đổi hướng đi ra ngoài phủ.

Gã sai vặt vội vàng đuổi theo, không nghĩ tới lại bị nhị thiếu gia quát lớn.

Gã sai vặt không dám lại đi cùng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử của hắn ra ngoài cửa phủ.

Nhị thiếu gia rời khỏi Hầu phủ, cưỡi ngựa, ở trên đường quay tới quay lui, cuối cùng vào Bạch Ngọc lâu...

Mà cùng lúc đó tại Hầu phủ.

Trong sân của Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan nhìn mắt Như Tiểu Niếp tràn đầy ý cười đặt vào tay mình chiếc bùa giấy, bỗng nhiên cảm thấy ngực như bị cái gì đó đè nén lại khiến hắn hít thở không thông.

"Đây là bùa thế thân, có thể giúp ngươi cản một lần tai họa." Như Tiểu Niếp giải thích nói, "Ngươi mang nó ở trên người, ngàn vạn không cần lo lắng."

Thanh Mặc Nhan nhìn tờ giấy gấp đặt trong lòng bàn tay kia, thấp thoáng lộ ra chữ viết bằng chu sa bên trong.

Hắn mở tờ giấy gấp kia ra, trên đó vẽ ký hiệu cùng kiểu chữ mà hắn chưa từng thấy bao giờ.

"Thấy ngươi viết chữ cũng khó khăn như vậy. Vẽ loại thứ này lại cần phải cầm bút chắc tay." Thanh Mặc Nhan cười đùa nói.

Như Tiểu Niếp nở nụ cười khan hai tiếng, từ chối cho ý kiến.

Nàng không có cách nào giải thích rõ ràng cho hắn mình đã giải quyết vấn đề vẽ bùa chú ra sao.

Thanh Mặc Nhan đang nghĩ cất bùa chú vào túi tiền, lại bị Như Tiểu Niếp ngăn lại .

"Cái nà phải đeo lên người." Như Tiểu Niếp kêu lên."Tốt nhất là đặt trong túi gấm nhỏ, đeo ở trên cổ."

Như Tiểu Niếp nói xong chỉ chỉ cổ mình.

Mắt Thanh Mặc Nhan đột nhiên tối sầm lại, đưa tay cầm tay nàng.

Như Tiểu Niếp liền phát hoảng."Ngươi... Ngươi làm gì thế?"

Thanh Mặc Nhan cầm tay nhỏ bé của nàng giơ lên trước mắt, chỉ thấy trên ngón trỏ của nàng có một vết thương rỉ máu, phá lệ chói mắt nổi bật trên làn da trắng nõn của nàng.

"Vết thương này do đâu mà có?" Thanh Mặc Nhan trầm giọng hỏi.

Như Tiểu Niếp nhìn nhìn ngón tay mình."A, ngươi nói tới cái này à, vì muốn vẽ bùa hộ mệnh. Cho nên ta lấy chút máu."

Tay nắm bùa chú của Thanh Mặc Nhan tựa như bị bỏng, run lên.

"Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, vài ngày sẽ lành lại thôi." Như Tiểu Niếp không chịu để tâm nói, "Chỉ tiếc ta sẽ không biết thêu thùa may vá, không thể làm túi chứa bùa cho ngươi được."

Mắt Thanh Mặc Nhan chìm vào u ám trong chớp mắt, "Ta sẽ chờ ngày nào đó ngươi biết làm."

Như Tiểu Niếp cũng không nghe hiểu lời ngoài ý trong của Thanh Mặc Nhan, bởi vì giây tiếp theo, Thanh Mặc Nhan ngậm ngón trỏ của nàng vào trong miệng.

Xúc cảm ấm áp mang theo ngưa ngứa nhè nhẹ, bỗng chốc đã đem nàng làm tù binh.

Nàng cười khanh khách đứng lên, "Đừng náo loạn... Ngứa quá..." Nói xong còn đẩy Thanh Mặc Nhan qua một bên.

Răng nanh Thanh Mặc Nhan hơi hơi dùng sức, cắn ngón tay nàng, ngăn cản nàng rút ngón tay về.

Như Tiểu Niếp lúc này mới sợ hãi, không dám động đậy nữa, mắt to màu lục mang theo ánh sáng mê ly, nghẹn uất mà lại mê người, giống như ở trong vô hình hỏi hắn vì sao phải đợi nàng như vậy, lại tựa như đang chờ đợi hắn thương yêu nàng hơn chút nữa.

Nội tâm Thanh Mặc Nhan như con mãnh thú chợt thức tỉnh, suýt nữa mất đi khống chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro