Chương 82: Thuận Thiên Phủ Xảy Ra Đại Loạn, Rương Gỗ Khả Nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Niếp ở phòng chính ăn cơm.

Như Tiểu Niếp cúi đầu chỉ lo và cơm vào miệng, tốc độ ăn cơm của Thanh Mặc Nhan cực nhanh, dùng cơm xong rồi liền ngồi tại chỗ gắp thức ăn giúp vật nhỏ.

Bây giờ hắn càng thêm chắc chắn sức ăn của vật nhỏ lớn như thế là có lý do .

Bởi vì tốc độ thân thể nàng trưởng thành so người bình thường nhanh gấp mấy lần, tự nhiên cũng cần càng nhiều đồ ăn để duy trì.

Thanh Mặc Nhan gắp miếng sườn vào trong bát Như Tiểu Niếp, hành động này lập tức lấy được biểu cảm hài lòng của tiểu nha đầu.

Thanh Mặc Nhan lại gắp cho nàng một đũa rau xanh, quai hàm vật nhỏ lập tức xẹp lép xuống.

Biểu cảm phong phú trên mặt Như Tiểu Niếp khiến Thanh Mặc Nhan cảm thấy vô cùng buồn cười.

Mỗi ngày trêu cợt tiểu gia hỏa này, vui vẻ đơn giản như vậy từ trước kia cho tới bây giờ hắn chưa từng có cơ hội trải nghiệm qua.

Trở lại Hầu phủ, toàn bộ người nhà cùng nhau ăn cơm quả thực giống như gặp phải họa, mỗi lần đều sẽ làm cha hắn tức giận. Hắn căm giận ra khỏi phòng kết thúc bữa cơm.

Đưa tay lấy xuống một hạt cơm trên mặt vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan chậm rãi phẩm trà, biểu cảm an nhàn.

Nhưng mà bình tĩnh này cũng không duy trì được bao lâu. Huyền Ngọc vội vàng từ bên ngoài tiến vào.

"Thế tử, Thuận Thiên phủ đã xảy ra chuyện."

Thanh Mặc Nhan nâng tay lên, Huyền Ngọc lập tức im miệng.

Thanh Mặc Nhan đứng dậy ra cửa. Huyền Ngọc đi theo hắn liên đến cuối hành lang, mới thấy hắn nhỏ giọng nói: "Nói đi, xảy ra chuyện gì."

"Đại lao Thuận Thiên phủ hỗn loạn." Huyền Ngọc ngắn gọn nói." Tất cả phạm nhân đều nổi cơn điên, ban đầu là bọn hắn chém giết lẫn nhau, sau đó ngục tốt đi vào can thiệp, bọn họ lại giết mấy cái ngục tốt, phá nát đại lao chạy đi."

"Chạy thoát bao nhiêu người?" Thanh Mặc Nhan nhíu lông mày.

"Không chạy khỏi Thuận Thiên phủ, đều bị nha dịch bắt lại, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

"Thuận Thiên phủ doãn bị giết ."

Thanh Mặc Nhan cả kinh.

Làm được đến chức quan Thuận Thiên phủ doãn có thể nói là vị trí chức quan không nhỏ, phạm nhân cướp ngục vượt ngục mặc dù không thấy nhiều, nhưng cũng không phải là chưa từng có, chỉ là loại chuyện này tuyệt đối không có khả năng làm tổn hại đến tính mạng của Thuận Thiên phủ doãn.

"Chuyện này xảy ra lúc nào? Có bắt được hung thủ không?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Huyền Ngọc lắc đầu, " Nửa canh giờ trước mới có người phát hiện ra thi thể, ngay trong thư phòng của Thuận Thiên phủ doãn, không nhìn thấy hung thủ, xem vết thương kia... Như là bị vật cừng cắt thành rất nhiều mảnh... ."

Thanh Mặc Nhan cau mày, thấp giọng phân phó: "Chuẩn bị ngựa."

Huyền Ngọc lên tiếng trả lời rồi đi ra.

Thanh Mặc Nhan không đợi nghĩ xong nên giải thích như thế nào với vật nhỏ trong phòng. Chỉ thấy cái bóng nho nhỏ từ trong cửa chạy ra.

"Thanh Mặc Nhan, mang ta đi cùng." Trên miệng nhỏ cùng quần áo của Như Tiểu Niếp vẫn còn dính dầu mỡ, hiển nhiên vừa rồi nàng ở trong phòng đã nghe trộm bọn họ nói chuyện.

Thanh Mặc Nhan lấy khăn ra vội lau miệng cho nàng.

Như Tiểu Niếp không để ý khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mỡ, vội vàng kéo góc áo hắn, "Mang ta đi cùng, ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi đâu, nếu đúng là thần y kia đang làm trò quỷ mà nói, các ngươi cũng không thể đối phó được hắn."

"Ngươi chắc chắn có thể đối phó được?" Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn nàng.

Như Tiểu Niếp nặng nề gật đầu, cuối cùng lại sợ hắn không tin, bổ sung thêm câu: "Nếu không đối phó được ta sẽ lập tức chạy trốn."

Thanh Mặc Nhan nở nụ cười, "Được, nhớ lời ngươi nói đó."

Trong lòng Như Tiểu Niếp buồn bực, gia hỏa Thanh Mặc Nhan này thật đúng là không giống người thường, nàng cam đoan nếu mình thua sẽ trốn, sao hắn lại cao hứng thành cái dạng này.

Nếu đổi thành ông nội pháp sư kia của nàng. Đã sớm lấy kiếm gỗ đánh mông nàng rồi.

Suốt đêm Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Niếp đến Thuận Thiên phủ.

Thuận Thiên phủ xảy ra chuyện, ngay cả người của đề đốc Cửu Thành cũng được phái tới, vây quanh khiến toàn bộ Thuận Thiên phủ chật như nêm cối.

Thanh Mặc Nhan đến ngoài cửa xuống ngựa, dẫn theo Như Tiểu Niếp xuyên qua hàng thủ vệ nha dịch cùng hộ vệ, tiến vào thư phòng của phủ doãn phủ Thuận Thiên.

"Thiếu khanh sao lại nang đứa nhỏ này đến ?" Sư gia canh giữ ở ngoài thư phòng lúc nhìn thấy Như Tiểu Niếp lộ vẻ mặt không vui.

Thanh Mặc Nhan cũng không để ý hắn, trực tiếp mang theo Như Tiểu Niếp lên bậc thềm, " thi thể Thuận Thiên phủ doãn đại nhân bây giờ đang ở đâu?"

"Còn đang ở trong thư phòng, quan khám nghiệm tử thi cũng đang ở bên trong." Nha dịch đứng một bên nói.

Thanh Mặc Nhan nhìn thoáng qua Như Tiểu Niếp, đáy mắt toát ra ý muốn giãy dụa.

Như Tiểu Niếp lập tức liền hiểu rõ cấm kỵ của Thanh Mặc Nhan, nàng gắt gao nắm cánh tay Thanh Mặc Nhan, thấp giọng nói: "Ta cũng không phải mèo... Sẽ không làm thi thể bật dậy."

Thanh Mặc Nhan khóe miệng co rút vài cái, trong trường hợp này hắn tuyệt không thể cười ra.

"Thiếu khanh. Nơi này không thích hợp để trẻ nhỏ đi vào." Sư gia ngăn ở cửa.

Thanh Mặc Nhan thực ra cũng không muốn cho Như Tiểu Niếp đi vào, hiện trường hung án bình thường đều tương đối đáng sợ, nhưng trước đây Như Tiểu Niếp đã trải qua hai án tử người chế rối, ngay cả tiệm rối gỗ cũng dám một mình xông vào, còn cứu hắn ra.

Cho nên hắn tin, vật nhỏ chắc chắn là đứa nhỏ khác biệt.

Hắn cúi đầu nhìn Như Tiểu Niếp, "Sợ sao?"

Như Tiểu Niếp lắc đầu.

"Nếu cảm thấy không thoải mái thì nói với ta, ta mang ngươi ra." Thanh Mặc Nhan nói xong liền lướt qua sư gia, đẩy cửa đi vào thư phòng.

"Thiếu khanh đại nhân. Ngài không thể..." Sư gia như cũ giữ ý đồ ngăn trở.

Thanh Mặc Nhan sau khí vào cửa lại giơ tay đóng cửa lại .

"Rầm" một tiếng, suýt nữa đụng vào mặt sư gia.

Như Tiểu Niếp dùng ống tay áo bịt kín miệng và mũi của mình.

Hiện trường hung án nàng không phải chưa từng thấy qua, ở hiện đại ông nội đi đuổi tà ma giúp các nhà. Lúc âm dương cân bằng, nàng đều bên cạnh làm trợ thủ, cho nên trường hợp máu me như vậy nàng gặp qua không ít.

Trong phòng chỗ nào cũng có vết máu. Trên sàn, trên mặt tường, thậm chí ngay đến cả phòng ăn cũng có vết máu.

Hai ngươi khám nghiệm tử thi ở trong phòng thấp giọng nói chuyện. Liên tục lắc đầu, "Đều biến thành thịt nấu canh, có chỗ nào còn nhìn ra được nguyên dạng đâu."

Thanh Mặc Nhan cũng không nghĩ tới hiện trường hung án sẽ thảm thiết như thế, vậy nên đành để Như Tiểu Niếp đứng ở cửa, hắn đi đến hỏi người khám nghiệm tử thi vài câu.

Thừa dịp không có ai chú ý, Như Tiểu Niếp lặng lẽ lấy tay kết ấn.

Trong thư phòng trừ bỏ mùi máu tanh ra. Còn thấp thoáng tản ra mùi tà khí.

Quả nhiên vẫn có liên quan đến người chế rối kia.

Lần trước, trên tay nàng không có bùa chú gì, có thể giúp được nàng chỉ có con chó kia.

Sờ sờ bên hông cất giấu sáu lá bùa chú, Như Tiểu Niếp suy nghĩ , nếu có thể tìm được tấm gỗ bị sét đánh chế thành pháp cụ thì tốt rồi.

Thanh Mặc Nhan hỏi người khám nghiệm tử thi xong, lập tức dẫn Như Tiểu Niếp đi ra hỏi tình huống của những người khác trong đại lao.

Mấy người sư gia trong Thuận Thiên phủ đều có chút không tự nhiên.

Thuận Thiên phủ vốn là nơi điều tra các vụ án. Hiện tại chỗ bọn họ xảy ra chuyện, lại để một người trong Đại Lý tự cùng tra án, khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.

"Thần y còn ở trong lao. Phạm nhân bạo loạn không ảnh hưởng gì đến hắn, cũng không thấy hắn có phản ứng bất thường nào." Một người nha dịch bẩm báo.

" Phạm nhân mà Thiếu khanh quan tâm đã không có việc gì, xin mời Thiếu khanh trở về đi." Nhóm sư gia đồng thanh nói.

Thanh Mặc Nhan không thèm để ý cái nhìn của người khác. Hắn kéo Như Tiểu Niếp đến bên mình, thấp giọng hỏi: "Ngươi có phát hiện cái gì không?"

"Người chế rối." Như Tiểu Niếp nghiêm cẩn nói, " Trên người thần y kia. Có hơi thở giống với người chế rối, vừa rồi trong giữa phòng kia cũng có."

Thanh Mặc Nhan im lặng trong chớp mắt.

Vừa rồi nha dịch còn bẩm báo thần y trong lao hết thảy đều bình thường, chẳng lẽ hắn có thể phân thân ra đi giết Thuận Thiên phủ doãn?

Đúng lúc này. Xa xa thủ vệ với nha dịch xôn xao lên.

"Xảy ra chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

"Có người phát hiện ở trong vườn có một cái rương kỳ lạ, vì cảm thấy có chút kỳ lạ cho nên muốn mang đến cho mấy vị sư gia nhìn một cái."

Như Tiểu Niếp nhìn qua, chỉ thấy hai nha dịch nâng cái rương gỗ nặng nề đi vào trong.

Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh không hiểu toát ra từ sống lưng Như Tiểu Niếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro