Chương 83: Nguy Cơ, Thực Ra Ta Không Mạnh Mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai nha dịch nâng rương tới, đặt ở giữa phòng.

Mấy sư gia ở Thuận Thiên phủ tới gần kinh ngạc nói: "Rương này các ngươi là tìm được ở đâu?"

"Phía sau vườn." Một nha dịch chỉ về phía mảnh vườn sau thư phòng kia.

"Kỳ lạ, ai lại đem rương đặt ở trong vườn?" Một trong số sư gia tiến lên đánh giá chiếc rương.

Rương gỗ chế tác rất đơn giản, không giống như đồ gia dụng mà kẻ có tiền thường dùng, ngoài thùng khóa bằng chiếc ổ khóa đã rỉ sét.

"Mở nó ra." Sư gia vẫy vẫy tay gọi người bên ngoài vào.

"Không được!" Trong đám người đột nhiên vang lên một giọng trẻ con non nớt.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Đại Lý tự Thiếu khanh đi tới, đi sát phía sau hắn có một bé gái mặt như bột phấn, nàng đang khẩn trương nhìn chằm chằm chiếc rương gỗ kia.

"Không thể mở ra!"

Mấy người sư gia kia một loạt nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, sắc mặt không vui."Thiếu khanh đại nhân, ngài thế này là đang muốn làm gì?"

Mặt Thanh Mặc Nhan không chút biểu cảm, "Chẳng qua đều vì điều tra vụ án. Lai lịch của vật ấy không rõ, không thể coi thường."

Trong đám người có người phát ra tiếng khinh thường.

Chỉ là cái rương mà thôi, cho dù bên trong cất giấu cái gì cũng không đáng sợ. Phải biết rằng nơi này là Thuận Thiên phủ, chung quanh nhiều nha dịch như thế, bên ngoài còn có người của Cửu Thành đề đốc. Cho dù cất giấu thích khách bọn họ cũng có thể đảo mắt mà bắt được hắn.

" Hay là sát thủ ám sát Thuận Thiên phủ doãn đang ở bên trong." Không biết ai nói câu kia.

"Khó nói..."

"Mau mở ra!" Nhóm sư gia vội vàng thúc giục nói.

Nghe được tin tức, ngay cả mấy người chủ quản tư liệu cùng nội vụ trong phủ Thuận Thiên cũng tới vây xem, mọi người đều ngóng trông có thể phát hiện ở trong rương này đang chứa cái gì.

Bằng không Thuận Thiên phủ doãn đại nhân bị ngộ sát, bọn họ cũng là phải chịu liên lụy theo.

Như Tiểu Niếp thấy những người đó cố ý muốn mở rương, gấp gáp liên tục lay cánh tay Thanh Mặc Nhan, "Mau ngăn cản bọn họ đi, không thể để bọn họ mở rương được!"

Thần sắc Thanh Mặc Nhan nghiêm túc, "Ngươi có biết trong rương kia có cái gì không?"

Như Tiểu Niếp lắc đầu, mắt nàng cũng không thể nhìn xuyên thấu, sao mà biết bên trong có cái gì.

Nhưng mà nàng có thể cảm giác được trong rương tản mát ra hơi thở không rõ ràng.

"Thiếu khanh đại nhân vẫn là không nên ở trong này thêm phiền phức, lùi về sau một chút, chúng ta muốn mở thùng ra ."

Thanh Mặc Nhan chau mày lại, hắn có thể mạnh mẽ ngăn cản bọn họ mở rương, nhưng đồng thời, quả thật hắn cũng có chút tò mò muốn biết trong rương chứa cái gì, vì sao vật nhỏ khẩn trương như thế.

Vài người nha dịch nhanh nhẹn nhấc binh khí lên, đánh mạnh lên khóa sắt trên rương.

Chỉ đập hai nhát đã phá được khóa, có người dè dặt cẩn trọng tiến lên mở nắp rương gỗ ra.

Trong ương gỗ tựa hồ bay ra mấy sợi tơ cực nhỏ, tốc độ cực nhanh, mọi người ai cũng không thấy rõ.

"Vừa rồi là... Cái gì vậy?"

"Không biết."

Thanh Mặc Nhan nhìn Huyền Ngọc một cái.

Ngay cả Huyền Ngọc cũng liên tục lắc đầu.

Huyền Ngọc võ công không tồi, đến hắn cũng không thấy rõ, càng không nói đến mấy nha dịch kia.

Mọi người nhìn lại trong rương.

Trong rương chứa đầy đồ chơi nhỏ bằng gỗ.

Một nha dịch cường tráng gan dạ đưa tay cầm một cái.

"Là... Nhện gỗ ư?"

Con nhện nhỏ chưa đến một bàn tay, toàn thân linh kiện lắp ráp đều làm từ gỗ, tất cả tám cái chân đều có thể hoạt động riêng lẻ.

Có người rút ra kiếm, đảo một chút trong rương gỗ, "Cái gì đây, mấy cái đồ bị hỏng này từ đâu mà ra?"

Thanh Mặc Nhan đang đứng ở sau đám người quan sát, chợt thấy tay áo bị ai đó mạnh mẽ lôi kéo.

Quay đầu, kinh ngach thấy Như Tiểu Niếp ngồi xổm trên đất.

"Mau bảo tất cả bọn họ nằm sấp xuống!" Như Tiểu Niếp hô.

Nhưng mà thanh âm này quá mức mềm mại. Hoàn toàn bị tiếng la hét ầm ĩ của mọi người át đi, cho nên chỉ có Thanh Mặc Nhan cùng Huyền Ngọc nghe thấy lời của nàng.

Thanh Mặc Nhan không chút do dự cúi người xuống, nhưng mà hắn vừa mới cong thắt lưng xuống, chỉ thấy trong rương gỗ phun ra vô số sợi chỉ bạc, tựa như khi châm ngòi pháo hoa mừng năm mới bắn ra xung quanh.

Tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ, ào ào lui về phía sau.

Chỉ bạc lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua thân thể mọi người, trong không khí tràn ngập lay động thật nhỏ.

Bên tai xẹt qua tiếng vun vút, như sợi tơ xẹt qua chiếm giữ hồn phách người.

"Đây là... Cái gì..."

Lúc chỉ bạc phun ra dừng lại, chung quanh rương gỗ giống như kết một tầng mạng nhện rất nhỏ, chỉ bạc tung hoành đan xen không ngừng, mỗi một đầu sợi đều xuất phát từ trong rương gỗ, mà một đầu khác lại không biết kéo dài đến đâu. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chỉ bạc thẳng hướng về phía chân trời, biến mất ở trong bóng đêm u ám.

Có người thử vươn tay ra, muốn chạm đến chỉ bạc kia.

"Không nên động vào!" Một giọng trẻ con hô lớn.

Lại là đứa nhỏ kia.

Mọi người nghe theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy đứa nhỏ kia không có quy củ ngồi trên mặt đất, một tay còn nắm ống tay áo của Đại Lý tự Thiếu khanh.

Thân thể của Thiếu khanh cũng đang trong tư thế nửa ngồi, một bên bả vai bị chỉ bạc xuyên qua.

"Đừng cử động, nếu không sẽ chết!" tiếng Như Tiểu Niếp mang theo run run.

Chuyện quả nhiên như nàng đoán là như vậy, những người này căn bản không phải là đối thủ của người chế rối.

"Con ranh này nói bậy cái gì thế..." Cách nàng không xa có một gã sư gia bỗng nhiên xoay người về phía nàng.

Như Tiểu Niếp mạnh mẽ nhắm mắt.

Người nọ mới vừa đi được hai bước. Chợt thấy trên người căng ra, tựa hồ bị cái gì đó níu lại, cúi đầu nhìn lại trên người chính mình. Chỉ thấy từ trong xiêm y trước ngực chảy ra vết máu.

Đã xảy ra chuyện gì, hắn bị thương từ lúc nào?

Hắn nâng tay muốn sờ ngực, kết quả phát hiện trong ống tay áo rỗng tuếch.

Cánh tay hắn... Không thấy đâu nữa.

Phía sau truyền đến kinh hô của mọi người.

"Đứt rồi! Đứt rồi!"

Cái gì đứt rồi?

Người nọ muốn quay đầu nhìn những người khác. Kết quả tầm mắt chợt thay đổi, hắn chỉ thấy có một đôi chân, giày kia nhìn có chút quen mắt.

Không sai. Đó là giày của hắn.

"Thanh Mặc Nhan, ngươi nhất quyết không được cử động." Như Tiểu Niếp run giọng nói.

Phía đối diện, thân thể người nọ ở trước ánh mắt trừng lên của mọi người vỡ ra thành nhiều mảnh, hóa thành một đống thịt nát la liệt trên mặt đất.

Thanh Mặc Nhan ngược lại hít ngụm khí lạnh.

Cái chết củ người nọ với Thuận Thiên phủ doãn giống nhau như đúc.

Vừa rồi nếu không phải là được Như Tiểu Niếp nhắc nhở, hắn chỉ sợ cũng sẽ giống với người này... Cũng bị mấy sợi chỉ bạc kỳ quái này cắt thành ngàn khối vạn khối .

Lần lượt có người di động thân thể, trong một mảnh tiếng kinh hô. Từ một bộ phận thân thể rõ ràng tất cả đều bị chỉ bạc cắt thành nhiều khối.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Sau đó cuối cùng cũng có người ý thức được điều không ổn, lớn tiếng quát.

"Không được cử động, cử động sẽ bị loại tơ này cắt đứt thân thể!"

Mọi người cứng ngắc đứng yên tại chỗ, vẫn duy trì tư thế cố định không dám cử động nữa.

Vừa rồi những người đó chết thảm vẫn còn rành rành trước mắt, lúc này mọi người mới rõ ràng cảm nhận được nỗi sợ hãi vô hình.

"Thế tử, ngài không sao chứ..." tiếng Huyền Ngọc từ phía sau Thanh Mặc Nhan truyền đến.

Một bên bả vai Thanh Mặc Nhan bị chỉ bạc xuyên qua. Không dám nhúc nhích, hắn chỉ có thể nghiêng đầu, nhìn thoáng qua.

Lúc đó Huyền Ngọc nghe thấy cảnh báo của Như Tiểu Niếp nên phản ứng nhanh chóng, kịp thời tránh được sợi bạc này.

"Mấy sợi bạc này sao sao để cắt đứt, dúng kiếm có được không?" Huyền Ngọc do dự, không biết nên làm như thế nào.

Thần sắc Thanh Mặc Nhan dị thường bình tĩnh. Hắn cúi đầu nhìn Như Tiểu Niếp.

"Vật nhỏ, ngươi nói xem bây giờ nên làm như thế nào?"

Như Tiểu Niếp vội vàng lấy ra bùa chú nàng đã vẽ để bên hông, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt tin tưởng của Thanh Mặc Nhan.

Nàng hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói, "Thanh Mặc Nhan, ta muốn trước tiên nói rõ ràng một chút... Thực ra ta không mạnh đến vậy."

Thanh Mặc Nhan khóe miệng run rẩy một chút. Huyền Ngọc ở phía sau suýt nữa ngã xuống đất.

Ngươi không mạnh còn muốn thể hiện uy phong cái gì!

Loại chuyện này liên quan đến mạng người đó, ngươi không thể mang tính mạng của thế tử ra đùa được đâu.

Nhưng mà câu nói kế tiếp của Như Tiểu Niếp lại khiến tất cả mọi người chung quanh đều ngậm miệng lại.

"... Tuy ta không phải là người mạnh nhất, nhưng đối phó với loại chuyện này, ta rất rành." Hai tay kết ấn, Như Tiểu Niếp cầm một lá bùa kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, tóc dài giống tơ lụa óng ả đen mượt không gió mà tung bay, ở trong bóng đêm rực rỡ phát sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro