Chương 96: Chó Ngốc Đen Tối, Danh Tiết Của Ai Bị Hủy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn chó mực nhảy lên cắn Niên tiểu thư, Như Tiểu Niếp không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Chó mực sao lại ở chỗ này?

"Meo Meo!" Như Tiểu Niếp lớn tiếng kêu to, dùng tiếng thú chỉ có chó ngốc mới nghe hiểu được ra lệnh: "Cắn bắp đùi trong của nàng, chỗ đó thịt mềm!"

"Để ý đừng để nàng bắt được thóp... Đúng rồi, cắn thêm mấy nhát nữa đi..."

Như Tiểu Niếp trong lòng Thanh Mặc Nhan phá lệ uy phong, vung móng vuốt nhỏ, như đang phối hợp hành động với chó ngốc.

"Cào trái, cào phải, đối. Quay về đá!"

Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ trong lòng xù lông, khóe miệng giật giật, đứng phía sau nàng. Ôm trọn nàng trong ngực.

Cái ôm quen thuộc, ngửi thấy mùi hương an tâm, Như Tiểu Niếp không kìm lòng được cọ xát ngực hắn.

Kết quả sau đầu truyền đến một trận đau nhói.

Hỏng bét. Quên mất chỗ đó bị người ta đánh...

Nàng rầm rì bỗng chốc mất hứng, duỗi chi trước vòng ra sau đầu.

Lúc Thanh Mặc Nhan cúi đầu, mắt không khỏi tối sầm lại.

Đưa tay vuốt phía sau đầu nàng. Lộ ra một vết thâm đen, rõ ràng là vết máu khô lại.

Thanh Mặc Nhan ngón tay vừa nhẹ nhàng vừa chạm vào chỗ đó, Như Tiểu Niếp đã đau kêu ngao ngao.

Thanh Mặc Nhan chỉ có thể thu tay về, không dám động vào nàng nữa.

"Lần sau xem ngươi còn dám tự tiện chạy loạn hay không." Đáy mắt Thanh Mặc Nhan bùng lên lửa giận, vốn định giáo huấn nàng một phen, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của nàng lại không đành lòng.

Lúc này chó ngốc đã xé rách một mảng váy của Niên tiểu thư, tuy nha hoàn Niên tiểu thư muốn tiến đến giúp đỡ, nhưng kiếm sắc lạnh trong tay hộ vệ của Thanh Mặc Nhan dọa nha hoàn kia động cũng không dám động.

"Mau... Mau tới đuổi súc sinh này đi!" Niên tiểu thư kêu khàn cả giọng, nhưng mà khắp phòng lại không một ai tiến lên giúp nàng ta, ngay cả Mục công tử cũng làm như không thấy.

Đột nhiên, chó ngốc ngừng cắn xé, chân trước chồm lên khoát trên đùi Niên tiểu thư, chân sau nhún nhún, tư thế kia dĩ nhiên là...

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Ai cũng không nghĩ tới chó ngốc đang lúc này sẽ làm ra loại chuyện như thế.

Ngay đến cả Như Tiểu Niếp cũng cảm thấy kinh ngạc. Há hốc miệng, nhìn chó ngốc ôm chân Niên tiểu thư rầm rì một mình mất hồn.

Phản ứng sau đó của Niên tiểu thư là xấu hổ và giận dữ khôvô cùng, một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa giật tung nóc nhà.

Như Tiểu Niếp rốt cuộc không nhịn được, ôm lấy cánh tay Thanh Mặc Nhan cười đến đau cả bụng.

Chỉ có Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm đứng yên một chỗ, đáy mắt toát ra lãnh ý.

Hắn nhìn nhìn Niên tiểu thư đang bị chó ngốc ra sức dây dưa, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Mục công tử.

"Hóa ra là Đại Lý tự Thiếu khanh đến đây, không biết có gì chỉ bảo?" Mục công tử lúc này đã khôi phục bình tĩnh, phe phẩy quạt gấp trong tay.

Thanh Mặc Nhan không đáp lời, nhưng ánh mắt hắn nhìn đối phương lại mang sát ý, phảng phất như lập tức muốn ăn sống nuốt tươi người trước mắt này.

Mục công tử bị dọa lui về phía sau một bước.

Dù là hắn thân là công tử phủ tả thừa tướng, quen nhìn sắc mặt người khác, cũng vẫn bị ánh mắt Thanh Mặc Nhan làm cho khiếp sợ.

"Thiếu khanh, nơi này là nhà riêng, ngươi dẫn theo nhiều người như thế đột nhiên xông vào... Chỉ e là có chút không ổn đi?"

Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve sống lưng mèo hương đen trong lòng, nhàn nhạt mở miệng nói: "Huyền Ngọc. Don sạch toàn bộ hạ nhân."

Không chờ Mục công tử phục hồi tinh thần lại, động tác nhóm hộ vệ này đã nhanh chóng vung kiếm sắc trong tay, tất cả thuộc hạ tôi tớ của Mục công tử đều bị giết.

"Ngươi... Các ngươi đây là làm cái gì!" Mục công tử quá sợ hãi.

Nhưng mà mấy hộ vệ đó sẽ không rảnh rỗi trả lời câu hỏi của hắn, chỉ chốc lát sau đã thanh lý sạch sẽ mấy hạ nhân bên người Mục công tử, lật tay dùng chuôi kiếm trực tiếp đập vào sau gáy Mục công tử.

Mắt Mục công tử ngửa lên trên xoay chuyển, té xỉu trên mặt đất.

Lúc này Niên tiểu thư vất vả lắm mới tránh thoát chó ngốc "Đáng khinh", lao tới: "Thiếu khanh, cứu cứu ta..." Hai mắt rưng rưng, thật có thể xứng với hoa lê trong mưa.

Nhưng mà Niên tiểu thư đã quên một chuyện, hiện tại mặt nàng đã bị Như Tiểu Niếp cào nát, mặt mũi đều là máu me, nhìn qua phá lệ buồn cười.

Như Tiểu Niếp nhếch môi. Lộ ra miệng đầy răng nhọn, không tiếng động rít gào.

Cút ngay, đừng đụng vào Thanh Mặc Nhan!

Thanh Mặc Nhan xoa cổ Như Tiểu Niếp, xúc cảm dễ chịu không thể chống lại, Như Tiểu Niếp do dự, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo loại cảm giác thoải mái này, chỉ chốc lát đã biến trở về thành nhu thuận đáng yêu, nửa nheo lại mắt hưởng thụ Thanh Mặc Nhan vỗ về chơi đùa.

"Xem ra Niên tiểu thư đối với hôn sự của Hầu phủ có điều bất mãn, cho nên mới đi ra ngoài gặp riêng ngươi khác." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.

Sắc mặt Niên tiểu thư trắng bệch."Thiếu khanh đừng hiểu lầm, ta bị Mục công tử bắt ép mang đến chỗ này, nếu không phải chàng tới kịp thời. Hôm nay ta sợ là chỉ có thể lấy chết minh oan..."

Đồ lừa đảo! Rõ ràng là ngươi với tên nghiện SM kia bày trò hại ta!

Trong cổ họng Như Tiểu Niếp phát ra tiếng gầm gừ bất mãn.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nhìn cục bông nhỏ trong lòng.

Đúng lúc này, Huyền Ngọc đi tới chỗ Thanh Mặc Nhan nghiêng người, hạ giọng nói: "Thế tử... Nhị thiếu gia đến ."

Động tác Thanh Mặc Nhan vuốt ve Như Tiểu Niếp ngừng lại."Lúc ngươi về phủ mang chó ngốc đi bị hắn trông thấy?"

"Hẳn là vậy." Huyền Ngọc uể oải cúi đầu.

"Đã đều đến đông đủ, cũng đỡ cho ta phải mất công." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, cuối cùng lườm Niên tiểu thư một cái. Hắn ôm Như Tiểu Niếp xoay người ra cửa.

"Thiếu khanh!" Nhìn Huyền Ngọc nói nhỏ với mấy hộ vệ, ánh mắt không nhịn được dò xét trên người nàng, Niên tiểu thư cảm thấy da đầu run lên, một loại sợ hãi khó hiểu từ đáy lòng lan tỏa ra.

Vì sao lại thành ra như vậy, ngay cả cơ hội giải thích Thanh Mặc Nhan cũng không cho nàng, chẳng lẽ ở trong mắt hắn, nàng chẳng đáng giá nào?

Hai tên hộ vệ đi tới, không chút lưu tình nào đưa tay xé rách xiêm y Niên tiểu thư, Niên tiểu thư bị dọa cao giọng thét chói tai, nhưng là rất nhanh đã có người lấy đồ vật đến bịt miệng nàng ta lại

Nàng ta nghẹn ngào, giãy dụa .

Nha hoàn của nàng ta hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, hôn mê bất tỉnh.

Áo khoác Niên tiểu thư bị kéo ra. Trung y bên trong cũng bị xé thành mảnh nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại cái cái yếm với một cái quần nhỏ.

Đúng lúc nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai tên hộ vệ đột nhiên rút lui. Bọn họ xé rách bộ xiêm y của nàng, bao lấy thân thể của nàng, sau đó tháo thứ đang bịt miệng nàng ra. Một trái một phải lôi nàng ra cửa.

Ngoài cửa viện, vô số dân chúng tụ lại xem náo nhiệt, bọn họ duỗi cổ ào ào xem xét trong viện.

"Đi ra. Đi ra!" Có người hưng phấn kêu lên.

"Tìm được đứa nhỏ kia sao? Nghe nói chỗ này là nhà riêng của Mục công tử... Chậc chậc, xem ra con nhỏ sau này không bao giờ có thể được Thiếu khanh đại nhân sủng nữa ..."

"Phàm là bị Mục công tử coi trọng còn có thể chạy thoát sao?"

Nhị thiếu gia xen lẫn trong đám người, yên lặng chăm chú nhìn vào sân.

Vất vả lắm mới được có được hành tùng của tiểu yêu quái. Không nghĩ lại gặp được một màn như thế.

Con nhóc kia nếu như bị Mục công tử phủ tả thừa tướng làm cũng tốt, chỉ cần chờ đối phương chơi đã, hắn chỉ cần tiêu tốn chút tiền rất dễ dàng đã có thể thu nó về tay.

Nhưng mà một màn mọi người kiễng chân chờ đợi cũng không xuất hiện.

Thanh Mặc Nhan một mình một người từ trong viện đi ra .

Mọi người tò mò lại nhìn quanh lần nữa.

Không lâu sau, có người theo trong viện đưa một cô gái ra, nửa thân trần, xiêm y bị xé rách tung toé, mặt mũi đầy máu me...

Hô hấp của Nhị thiếu gia đột nhiên ngừng lại.

Cô gái kia dĩ nhiên là tiểu thư Ngũ phủ, vị hôn thê của hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro