Chương 95: Niên Tiểu Thư Lộ Tẩy, Thấy Người Thân Nước Mắt Lưng Tròng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp ngồi ở trên trần nhà xem náo nhiệt.

Phía dưới Mục công tử giận không để đâu cho hết, bắt thủ hạ chạy đi tìm người.

"Công tử, lúc bọn họ nâng người vào chúng ta cũng tận mắt thấy, trong bao tải quả thật có người." Hạ nhân giải thích.

"Có người mà sao lại không thấy đâu?" Mục công tử cả giận nói.

Như Tiểu Niếp tránh ở trên xà nhà nhìn một đám người phía dưới như ruồi bọ không đầu chạy chạy tới lui, muốn bắt nàng trở về.

Đồ ngu, có cho các ngươi mười lần cơ hội, các ngươi cũng không đoán được ta ở nơi nào đâu.

Đúng lúc này, ngoài cửa hai tên hạ nhân đi vào, bọn họ đẩy đẩy một người vào theo, Mở miệng nói: "Công tử, chúng ta bắt được một người khả nghi ở ngoài viện."

Mục công tử đi tới đánh giá người kia, người nọ nhìn thấy sắc mặt mọi người chung quanh không tốt. Thế nhưng vẫn cười nói: "Các vị đừng hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua thôi, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua trong viện..."

Không đợi hắn nói xong. Mục công tử gấp cây quạt lại, "Còn không nói thật? Đánh cho ta."

Hạ nhân bên cạnh hùng hổ tiến lên.

Người nọ bị dọa mặt biến sắc, ôm đầu liên tục kêu la: "Đừng đánh. Đừng đánh, ta nói ta nói..."

Mục công tử vẫy tay cho hạ nhân lùi lại, "Nói mau, ngươi trốn ở ngoài viện làm gì? Con nhóc kia có phải bị ngươi mang đi rồi không?"

Vẻ mặt người nọ đau khổ, "Tiểu nhân cũng chỉ là lệnh làm việc, là chủ tử nhà ta bảo ta đây nhìn xem..."

" Chủ tử nhà ngươi là ai?" Bên cạnh có tiếng người đe dọa.

"Chủ.. chủ.. chủ nhân nhà ta là Niên tiểu thư..."

Sắc mặt Mục công tử chợt biến đổi.

Lúc này có người tiến đến trước mặt Mục công tử thấp giọng nói: "Đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, Niên tiểu thư đã có thể giúp ngài tính kế, bắt nha đầu kia từ tay Thiếu khanh cho ngài, cũng có thể xoay qua Thiếu khanh tìm chỗ tốt, nói không chừng người cũng là do nàng ta âm thầm cứu đi, muốn hiến cho Thiếu khanh... Niên tiểu thư cùng hầu phủ vẫn còn có hôn ước ."

Ánh mắt Mục công tử u ám, "Các ngươi mau đi, nghĩ cách mời Niên tiểu thư đến cho ta."

Chữ "Mời" kia, hắn bỏ thêm mười phần lực. Mấy người thủ hạ ngầm hiểu, lập tức nhận mệnh ra cửa .

Như Tiểu Niếp ở trên trần nhà nghe xong cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, ngây ra như phỗng.

Không nghĩ tới... Hết thảy lại do Niên tiểu thư âm thầm giở trò quỷ.

Quả nhiên không chỗ nào là không có tranh chấp gia đình, vẫn là do nàng cảnh giác không cao, không rành cách đối phó nên trúng chiêu của người khác.

Như Tiểu Niếp phiền chán cắn móng vuốt.

Nữ nhân như vậy tuyệt đối không thể để nàng gả vào hầu phủ được, bằng không ngày tháng sau này của nàng làm sao mà qua nổi.

Trong phòng vẫn có người tiến vào đi ra, nàng không dám mạo hiểm lao ra ngoài, đành phải lần nữa lùi về trong góc xà nhà.

Ước chừng quá một khắc (khoảng mười lăm phút), trong viện vang lên tiếng bước chân hỗn độn.

Cửa mở ra, Niên tiểu thư cùng nàng nha hoàn bị nô bộc của Mục công tử vây quanh, nửa áp nửa đẩy vào.

"Mục công tử, ngươi đây là có ý gì?" Niên tiểu thư một chút cũng không e ngại, hỏi thẳng.

Mục công tử cười lạnh: "Niên tiểu thư thật đúng là giỏi tính kế, hai mặt đều muốn lấy lòng. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?"

Niên tiểu thư mặt không đổi sắc, "Mục công tử ngươi đang nói cái gì thế? Ta nghe không rõ."

Mục công tử cho người đem bao tải không ném đến trước mặt nàng, "CáiCon nhóc kia không thấy đâu, ngươi phái người ở bên ngoài nhìn chằm chằm sân của ta, thì giải thích như thế nào?"

"Không thấy đâu?" Trên mặt Niên tiểu thư lúc này mới lộ ra một tia biểu cảm kinh ngạc, "Điều này sao có thể..." Nàng nhìn bao tải lép xẹp, hỏi Mục công tử, "Ngươi có thể mở nó ra hay không?"

Vẻ mặt Mục công tử đầy khinh thường, phất phất tay gọi hạ nhân bên cạnh, "Mở ra."

Có người đi lại mở bao ra.

Kết quả theo bên trong rơi ra một đống xiêm y của bé gái.

Mục công tử ngây ngẩn cả người.

Trong mắt Niên tiểu thư lại phát sáng long lanh.

Như Tiểu Niếp kia quả nhiên là yêu quái!

"Sao có thể... Chỉ có xiêm y?" Mục công tử vẻ mặt không hiểu, "Chẳng lẽ người sống sơ sờ như thế mà còn có thể bỗng dưng biến mất?"

Niên tiểu thư mỉm cười, "Mặc kệ nàng có phải biến mất không thấy hay không. Bây giờ chỉ cần có này xiêm y ở đây là tốt rồi, chỉ cần công tử đem xiêm y này mang ra ngoài..." Nàng hạ giọng nói nhỏ với Mục công tử một hồi.

Như Tiểu Niếp ở trên xà nhà dựng đứng lỗ tai nghe được rành mạch, khiến nàng một bụng tức giận.

Mục công tử nghe lời Niên tiểu thư nói xong cười ha ha.

"Nói cũng phải, chỉ cần làm hỏng thanh danh của con nhóc kia trước đã, sớm hay muộn Thiếu khanh đều sẽ vứt bỏ nàng..."

Như Tiểu Niếp rốt cuộc nhịn không được, hai kẻ xấu xa phía dươi nà! Xem móng vuốt vô địch của chị đây!

Nàng "Ngao" một tiếng từ trên xà nhà nhảy xuống, lập tức dừng ở trên mặt Niên tiểu thư, giơ móng vuốt điên cuồng cào.

Cho ngươi làm xấu thanh danh của ta này, cho ngươi nhìn ta không vừa mắt này. Ai bảo ngươi tranh gỗ sét đánh với ta, ai ngươi trước mặt Thanh Mặc Nhan giả vờ làm mặt người, đằng sau lại giống như rắn độc...

Như Tiểu Niếp một bụng lửa giận tất cả đều phát tiết ra ngoài. Bất chấp hậu quả cào mặt Niên tiểu thư.

Niên tiểu thư bụm mặt bị dọa cao giọng thét chói tai, những người khác trong lúc nhất thời đều không phản ứng kịp, ai cũng không biết con mèo hoang này từ đâu đột nhiên nhảy ra.

"Cứu ta với!" Niên tiểu thư liều mạng che mặt mình.

Mặt nàng đối nàng mà nói còn quan trọng hơn so với mạng sống. Ở thời đại này nếu một cô gái bị phá tướng, rất khó có thể gả ra ngoài, nàng còn muốn tái giá với Thanh Mặc Nhan . Sao bỏ được việc thương mặt mình.

Mục công tử lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ra lệnh thủ hạ đến giúp Niên tiểu thư.

Đúng lúc này, cửa phòng phanh một tiếng bị người từ bên ngoài đá văng ra.

Mấy bóng người xông vào trong phòng, đao sắc sáng như tuyết ra khỏi vỏ, kề trên cổ mọi người.

Mục công tử bị biến hóa bất thình lình dọa ngây người, liên tục kêu lên: "Lầm rồi, hiểu lầm rồi!"

Như Tiểu Niếp đang treo trên người Niên tiểu thư dừng lại. Phía sau đầu đau nhói.

Quả nhiên xúc động là ma quỷ, chỗ nàng bị người ta đánh lén cũng không biết thế nào rồi, báo thù thì sướng rồi, nhưng mà sau đầu của nàng lại càng đau hơn.

Đang lúc nàng thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Lúc con ngươi trắng đen rõ ràng đối diện cùng cặp mắt mèo màu lục trong suốt của nàng, tất cả cảm xúc tức giận cùng khiếp sợ của nàng đều hóa thành tràn ngập uất ức.

Giống như đứa nhỏ ở bên ngoài bị người ta bắt nạt gặp được tộc trưởng.

Hu hu hu... Người ta bị người bắt nạt . Thanh Mặc Nhan, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!

Thanh Mặc Nhan vừa sải bước vào trong cửa, một con mèo hương màu đen điên cuồng chạy về phía hắn.

Thân thể Huyền Ngọc giật giật. Vốn định che chở cho thế tử, nhưng hắn nhìn thấy thế tử giơ hai tay ra, nhìn như vậy rõ ràng là muốn nghênh đón đối phương.

Cho nên Huyền Ngọc quyết đoán không xen vào việc của người khác.

Như Tiểu Niếp nhảy phốc lên người Thanh Mặc Nhan. Móng vuốt hai chi gắt gao chộp vào cánh tay Thanh Mặc Nhan, mắt mèo màu lục trong suốt xem xét hắn, đáy mắt trong veo phản chiếu ra bóng Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan. Ta không là muốn chạy trốn, ngươi đừng giận ta...

Mèo hương meo meo kêu, mắt đều là biểu cảm khẩn thiết cùng chờ đợi. Nhìn khiến đáy lòng Thanh Mặc Nhan nóng lên.

Lửa giận ban đầu trong lòng hắn cũng không biết phải làm sao, đối với một đôi mắt như vậy, lại không thể phát tiết ra.

Trong nháy mắt lúc thân thể hắn tiếp xúc với vật nhỏ, tâm tình phiền chán, đột nhiên yên tĩnh lặng xuống.

"Meo meo..." Như Tiểu Niếp đáng thương kêu to , biểu hiện ý hối hận.

Lúc Mục công tử cùng Niên tiểu thư ở một bên thấy rõ người tới, trong lòng hoảng hốt.

Niên tiểu thư phản ứng cực nhanh, lập tức che mặt, giả vở như vô lực tựa vào người nha hoàn, "Thiếu khanh đại nhân, may mắn ngài đến kịp khi, bằng không... Bằng không..." Phía sau lời nói của nàng giống như không nói được nữa, bụm mặt khóc thút thít.

Lời này nói cực kì nghệ thuật, ngay cả Như Tiểu Niếp cũng không thể không bội phục.

Niên tiểu thư không đem lời nói cho hết, cho nên mọi người ai cũng không biết nàng ta muốn biểu đạtý tứ gì.

Nàng ta đến cùng muốn nói mình bị mèo hương cào mặt bị thương hay là bị Mục công tử làm gì...

Đến lúc này, nàng còn muốn giả vở!

Như Tiểu Niếp giận dữ, lúc này gầm gừ kêu lên.

Tiếng kêu của nàng trừ Thanh Mặc Nhan có thể đoán được chút ý tứ ra, không ai có thể nghe hiểu.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chó kêu, theo sau đó, một con chó mực nhảy phốc vào, tiến lên ôm chân Niên tiểu thư, cắn xé làn váy của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro