Chương 98: Hầu Phủ Từ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện phủ Tả thừa tướng rất nhanh đã truyền đến trong cung, hoàng thượng triệu lão Hầu gia vào cung, cho hai người giáp mặt giải quyết việc này.

Lão Hầu gia vẫn luôn duy trì nào nét mặt già nua, bồi tội với tả thừa tướng, sau khi trở về lại phái người đưa sang phủ tả thừa tướng không ít dược liệu quý hiếm, việc này mới coi như tạm cho qua.

Lão Hầu gia càng nghĩ càng tức, lại sai người lôi nhị thiếu gia đến, vốn định trút giận, nhưng nhìn thấy bộ dạng con trai nửa chết nửa sống. Lại đánh thì thật sự sẽ đánh chết người.

Ông ta chỉ có thể cho người nâng nhị thiếu gia trở về, đồng thời sai người truyền tin cho Thanh Mặc Nhan, bảo hắn lập tức về phủ.

Lúc này Thanh Mặc Nhan đang ở lại Đại Lý tự. Bởi vì thân phận Như Tiểu Niếp đặc biệt, hắn không dám tìm đại phu phổ thông vì xem vết thương cho nàng, chỉ có thể tìm y quan Trường Hận tới. Bôi chút thuốc mỡ ngoài da với chén thuốc tiêu sưng.

"Muốn ta trở về sao?" Sau khi Thanh Mặc Nhan nghe bẩm báo Huyền Ngọc xong khinh thường cười lạnh, "Muốn ta trở về làm gì, nghe hắn răn dạy hay là chịu đựng hắn đánh đập?"

Huyền Ngọc cũng bất bình tức giận thay hắn."Thủ hạ kia trở về hầu phủ truyền tin, nói ngài bận rộn công việc không thể rời tay."

Thanh Mặc Nhan từ chối cho ý kiến, Huyền Ngọc liền biết như thế tương đương với thế tử đã đồng ý, cho nên xoay người ra ngoài đuổi người hầu phủ đi.

Sau khi Như Tiểu Niếp từ bị thương đầu có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, ở Đại Lý tự hành động không tiện, nàng liền nhất quyết bảo trì bộ dạng mèo hương, mặc kệ Thanh Mặc Nhan đi đến đâu đều trốn ở trong lòng hắn, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra nửa đầu nhỏ đầy lông nhung, có vẻ nhàn nhã vô cùng.

Lão Hầu gia đối với chuyện Thanh Mặc Nhan không chịu về phủ này rất tức giận, trước sau phái sáu gã sai vặt đến Đại Lý tự truyền tin, giục hắn trở về.

Thư đầu tiên đau lòng nói Thanh Mặc Nhan bất hiếu, rồi sau đó chuyển sang việc tiến cung, nói hoàng thượng tức giận, muốn bắt hắn hỏi tội.

Nhưng mà đối với chuyện này Thanh Mặc Nhan ngay cả mí mắt cũng không chớp.

Hắn gây ra chuyện càng lớn, hoàng đế ngược lại sẽ càng đối với hắn yên tâm hơn.

Bởi vì người hắn có thể dựa vào. Chỉ duy nhất có hoàng đế, thần tử như vậy hoàng đế mới có thể yên tâm giao việc.

"Việc hôn nhân của nhị đệ hủy bỏ rồi sao?" Thanh Mặc Nhan nhìn thư do cha hắn đưa tới, thuận miệng hỏi một câu.

"Nghe nói vẫn chưa." Huyền Ngọc trả lời, "Trong phủ rất loạn, nhị thiếu gia bị Hầu gia đánh không xuống được giường, không có cách nào tới cửa từ hôn."

Vừa đúng lúc Như Tiểu Niếp tỉnh lại, ngáp một cái thò đầu từ trong cổ áo Thanh Mặc Nhan ra.

Từ hôn?

Hừ hừ... Xem sau này ngươi dám bắt nạt ta không, bảo chó ngốc đi đoạt trong sạch của ngươi.

Trong miệng nàng lầm bà lẩm bẩm, tuy đều nói bằng tiếng thú, nhưng Thanh Mặc Nhan lại rõ ràng một hai tâm tư của nàng, đưa tay nhẹ nhàng xoa cằm mềm mại của nàng, "Nhị thiếu gia không thể xuống giường, thì phái quản sự trong phủ đi, nhất định phải nhanh chút làm xong việc này, ngươi trở về nói cho cha ta biết. Đã nói càng để lâu, nón xanh trên đầu kia sẽ càng lớn."

Huyền Ngọc nhịn không được cười ra tiếng, gã sai vặt hầu phủ phái tới truyền tin cũng bị dọa trên đầu toát mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm kêu khổ: Nói như vậy ai dám đưa tin, nếu trở về đi nói thẳng ra, lão Hầu gia thể nào cũng phải lột da hắn.

Gã sai vặt trở về nơm nớp lo sợ đánh giá sắc mặt lão Hầu gia, uyển chuyển nói lại lời của Thanh Mặc Nhan một lần nữa.

Quả nhiên, lão Hầu gia lập tức giận rung râu, cầm chén trà trên bàn lên vốn định ném đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến trước đó vài ngày bộ đồ sứ trân quý bị tả thừa tướng đập nát kia, hắn lại đau lòng buông xuống chén trà trong tay.

Yên lặng nửa ngày, hắn thở dài."Ngày mai bảo quản sự trong đến Ngũ phủ trước, lấy canh thiếp của nhị thiếu gia về, hủy việc hôn nhân này đi."

Cho dù trong lòng vẫn còn giận, hắn không thể không thừa nhận chỉ có từ hôn mới là chính xác nhất.

Trước mặc kệ Mục công tử phủ tả thừa tướng là cái dạng người gì, chỉ bằng chuyện danh dự Niên tiểu thư bị hủy này, Hầu phủ bọn họ mang không nổi cái nón xanh này.

Ngày thứ hai, quản sự Hầu phủ đến Ngũ phủ, đòi canh thiếp của nhị thiếu gia.

Niên tiểu thư ở trong khuê phòng khóc chết đi sống lại, nếu không phải được bọn nha hoàn trong phòng lôi kéo. Vài lần muốn đụng vào cột tự sát.

Ngũ mẫu với ngươi lớn trong nhà liên tục thở dài, nhưng làm ra loại chuyện này, đừng nói đối phương là Hầu phủ. Đến nhà bình thường cũng tuyệt sẽ không cho phép con dâu tương lai cùng nam tử khác cấu kết.

"Mẫu thân, con gái thật sự bị oan uổng... Con gái không có... Không có..." Niên tiểu thư nhào vào mẫu thân thất thanh khóc rống.

Ngũ mẫu bất đắc dĩ an ủi con gái, "Việc hôn nhân bị hủy. Sau này ta lại tìm cho con một nhà tốt."

Lời tuy là như thế, trong lòng Ngũ mẫu cũng biết rõ ràng, sau khi xảy ra việc này. Con gái của bà đừng mong tái giá vào nhà quyền quý, đến cả gả cho hạ nhân nhà quan thất phẩm cũng khó tìm.

Trong lòng Niên tiểu thư tự nhiên cũng rõ ràng chuyện này, trong lòng nàng đan xen xấu hổ và giận dữ, nhưng là cũng không dám nói cho mẫu thân biết chân tướng vì sao nàng lại cùng Mục công tử gây ra vụ việc kia.

Ngũ phủ trả lại tất cả sính lễ hầu phủ đưa tới cửa lúc trước, canh thiếp cũng trả về trở về, Niên tiểu thư vẫn khóc không ngừng.

Cuối cùng ngay cả Ngũ mẫu cũng bị nàng khóc đến phiền lòng : " Hôn sự cũng hủy rồi. Con có khóc cũng vô ích, chờ mấy ngày nữa ta đưa con về thôn trang ở mấy ngày, chờ chuyện này lắng xuống con lại trở về."

Niên tiểu thư dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, lắc đầu, "Không, con không đi. Con nhất định không đi... Mẫu thân... Con thật sự không làm gì sai, con không cam lòng..."

"Con còn muốn như thế nào?" Ngũ mẫu bất đắc dĩ nói.

"Con gái cảm thấy... nhị thiếu gia Hầu phủ, đối với con gái vẫn còn có tình cảm."

Ngũ mẫu ngây ngẩn cả người.

Niên tiểu thư cúi đầu. Cắn môi, "Con gái muốn gặp lại nhị thiếu gia một lần, giải thích rõ ràng chuyện này với hắn."

"Con cảm thấy nhị thiếu gia có thể tin con?" Ngũ mẫu hỏi lại.

Niên tiểu thư hít sâu một hơi. Chém đinh chặt sắt nói: "Con gái nhất định sẽ thuyết phục được hắn."

Mỗi lần ánh mắt Nhị thiếu gia nhìn nàng đều mang theo quang mang khẩn thiết, nàng đã sớm đoán được tâm tư đối phương, chẳng qua trước kia nàng khinh thường để ý tới hắn.

Nhưng mà hiện tại. Nàng thật là không có đường lui .

Nếu không thể gả vào Hầu phủ, sau này nàng sẽ không còn cơ hội bước vào nhà quyền quý nữa, nàng không muốn gả vào gia đình nhỏ kém cả quan thất phẩm.

Chỉ cần nàng có cơ hội gặp lại nhị thiếu gia một lần. Nàng tin chỉ cần mình nhiệt tình một chút, nhị thiếu gia chắc chắn sẽ mềm lòng.

Ngũ mẫu yên lặng một hồi không mở miệng, thực ra nàng vẫn hi vọng con gái có thể gả vào Hầu phủ.

"Con đã nói chắc chắn như thế, ta sẽ tìm đại ca con tới, bảo nó giúp con nghĩ cách, chẳng qua lúc này ngàn vạn lần không thể ra lại để xảy ra sai sót." Ngũ mẫu cảnh cáo nói.

"Vâng, con gái nhất định sẽ cẩn thận."

Nàng có thể cơ hội xoay người hay không, phải xem lúc này đây .

Nhưng mà nàng tin tưởng bản thân mình tuyệt đối có thể khiến nhị thiếu gia sinh ra luyến tiếc buông tay nàng, nàng chỉ cần khiến đối phương nếm chút ngon ngọt trước, không sợ đối phương không mắc câu.

Nam nhân không phải đều giống con mèo tham ăn sao, cá đưa đến trước mắt, ai lại không muốn ăn?

Không thể gấp gáp, nàng muốn chữa khỏi vết thương trên mặt trước.

Bằng không thời điểm mấu chốt lại bị khuôn mặt này dọa nhị thiếu gia sợ chạy thì mất nhiều hơn được.

Nhìn mặt mũi mình trong gương đầy vết cào, Niên tiểu thư hận không thể đập nát gương.

Tất cả đều do con tiện nhân Như Tiểu Niếp này, nó chắc chắn là yêu quái, bằng không sao có thể biến mất khiến bao trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro