Chương 99: Ăn Gì Bổ Nấy, Tiểu Nhân Sớm Muộn Sẽ Báo Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Mặc Nhan và Như Tiểu Niếp ở Đại Lý tự hai ngày, buổi tối nghỉ lại trong thư phòng nơi hắn làm công.

Trước kia hắn cũng thường xuyên vì công việc bận rộn nên không về Hầu phủ, cho nên người Đại Lý tự bên này đã sớm nhìn quen, hơn nữa Như Tiểu Niếp vẫn luôn duy trì bộ dạng mèo hương, sẽ không khiến cho người khác sinh nghi.

Ngày thứ ba, hoàng đế triệu hắn vào cung. Nói với hắn việc tả Mục công tử phủ tả thừa tướng, nhẹ nhàng bâng quơ răn dạy hắn một phen. Cuối cùng phạt hắn trở về đóng cửa bế quan năm ngày, xem như đã đền bù cho tả thừa tướng.

Tả thừa tướng giận lại không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Mặc Nhan bình yên ra ngoài cung.

Ngay đến cả thái giám bên cạnh hoàng đế trong lòng cũng không khỏi cười thầm, tả thừa tướng chẳng lẽ thật sự không nhìn ra vị trí của Thanh Mặc Nhan ở trong lòng hoàng đế sao?

Xảy ra loại chuyện này hoàng đế đã ngay lập tức gọi lão Hầu gia vào cung xử lý. Đợi lúc Thanh Mặc Nhan đến nơi này giơ cao tay, lại nhẹ hạ xuống, phạt cũng không đến nơi đến chốn.

Năm ngày ở nhà đóng cửa? Làm gì có chỗ nào giống trách phạt, đây rõ ràng là cho hắn mấy ngày nghỉ, bảo hắn về nghỉ ngơi.

Hơn nữa vì có ý chỉ của hoàng đế, người này muốn tới cửa gây chuyện phiền phức cũng phải cẩn thận mà suy nghĩ trước xem.

Thanh Mặc Nhan ra khỏi cung, mang Như Tiểu Niếp đi thẳng ra khỏi thành, đến ngoài điền trang thành.

Đầu Như Tiểu Niếp bị thương, vận động hơi kịch liệt một chút còn có chút choáng váng, bình thường không có việc gì liền nằm sấp một chỗ. Ỉu xìu như bánh đa dấp nước, vô tâm vô phế, ngay cảđồ ăn thích nhất cũng không có sức hấp dẫn.

Thanh Mặc Nhan vẫn duy trì lặng yên, ở đằng sau sai người mỗi ngày đặt các món ăn đủ màu sắc hương vị từ các tửu lâu trong thành mang về, nhưng Như Tiểu Niếp nhiều nhất cũng chỉ ngửi vài cái, ăn mấy miếng, rồi sau đó lại trở lại chỗ cũ nằm sấp lần nữa.

Bị thương ở sau đầu, mấy ngày nay đến nằm ngủ cũng chỉ là hy vọng xa vời, nhưng mà cũng may tướng ngủ nàng trước tới giờ đều không tốt, nếu không có Thanh Mặc Nhan ở bên cạnh buổi tối. Nàng nhất định sẽ khiến miệng vết thương trên đầu toác ra.

Một cái thìa đưa đến trước mặt, Như Tiểu Niếp kinh ngạc nhìn đồ ăn trong thìa, nhìn qua trắng trắng non mềm, hình như rất ngon, lại không phải mất công nhai nuốt.

"Há mồm." Thanh Mặc Nhan ra lệnh nói.

Như Tiểu Niếp ngoan ngoãn há miệng, Thanh Mặc Nhan đút đồ ăn vào miệng nàng.

Món ăn kia vừa mềm vừa mịn, vào miệng một cái đã tan ra.

"Đây là món gì?" Nàng tò mò hỏi.

Nhưng Thanh Mặc Nhan không trả lời nàng, mà là tiếp tục đút cho nàng ăn. Một chút không chú ý tới, nàng đã ăn hết một chén nhỏ.

"Là tào phớ à?" Như Tiểu Niếp hỏi.

"Là óc heo." Thanh Mặc Nhan nói, lúc này Huyền Ngọc bưng chén thuốc bước vào cửa, vị thuốc nồng đậm phiêu tán trong không khí.

"Cái gì?" Như Tiểu Niếp kém chút nữa phun ra mấy thứ vừa ăn, "Thanh Mặc Nhan, ngươi sao có thể cho ta ăn loại món ăn này!"

"Món này thì là sao." Thanh Mặc Nhan liếc xéo nàng một cái. Giọng điệu khinh thường, "Trường Hận nói. Ăn cái gì bổ nấy, đầu óc ngươi hỏng rồi tất nhiên phải bổ đầu óc."

Tiếng Như Tiểu Niếp nghiến răng khanh khách vang lên.

Đầu óc Ngươi mới hỏng rồi ấy!

Thanh Mặc Nhan không thèm nhìn tiểu gia hỏa đang xù lông. Lấy thuốc trên tay Huyền Ngọc đến, "Uống đi."

Như Tiểu Niếp đang tức giận lập tức xẹp lép như quả bóng xì hơi.

"Có thể không uống không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Niếp sắp nhăn thành một cục như cái bánh bao.

"Khó coi chết đi được." Thanh Mặc Nhan không hề thương hại đưa chén thuốc đến miệng nàng, "Uống đi."

Đầu Như Tiểu Niếp xoay tới xoay lui, muốn tránh đi vị thuốc khó ngửi, kết quả Thanh Mặc Nhan liền trực tiếp cầm chén nhắm ngay miệng của nàng. Một hơi rót xuống.

Mùi vị kia kém chút khiến Như Tiểu Niếp phun ra hết mấy thứ vừa ăn xong.

"Đắng sao?" Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn nàng.

"Ừ." Như Tiểu Niếp đáng thương thành thật trả lời.

"Tốt, xem ra trí nhớ vẫn còn." Thanh Mặc Nhan bỏ chén thuốc xuống, đưa tay nhẹ vỗ lưng cho nàng, giúp thuốc nàng vừa uống thuận lợi trôi xuống.

Huyền Ngọc đi lại mang chén thuốc đi suýt nữa làm rơi chén xuống đất.

Thanh Mặc Nhan nhìn hắn một cái. Hơi hơi nhíu mày nói: "Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì mà mất hồn mất vía thế hả?."

"Không... Không có việc gì." Huyền Ngọc cầm chén thuốc lui ra.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Huyền Ngọc hung hăng nhéo tay mình một cái.

Đau quá!

Vẫn may. Không phải hắn đang nằm mơ.

Hắn thì thào tự nói lắc đầu rời đi.

Trong phòng, Như Tiểu Niếp che miệng vụng trộm cười.

Huyền Ngọc không khác biệt lắm sắp muốn phát điên rồi. Cho rằng tự hắn đang xuất hiện ảo giác.

Bởi vì ngày ấy trở lại điền trang, lúc Thanh Mặc Nhan từ trong xe đi ra trong lòng ôm nàng đã biến trở về bộ dạng bé gái. Huyền Ngọc kinh ngạc đến tròng mắt kém chút nữa rớt ra.

Ở trong ấn tượng của hắn, sau khi Như Tiểu Niếp mất tích không thấy bóng dáng. Thế tử tìm về chỉ là một con mèo hương, mấy ngày nay đi theo thế tử ở Đại Lý tự cũng là con mèo hương kia.

Nhưng mà đến điền trang, thế tử lại đột nhiên ôm Như Tiểu Niếp trong xe ngựa đi ra .

Con mèo hương kia chạy đi đâu rồi?

Không đợi hắn suy nghĩ việc này cẩn thận, lúc Thanh Mặc Nhan tắm rửa, hắn đi vào đưa đồ, kết quả phát hiện thế tử đang giúp con mèo hương kia tắm rửa.

Nhưng đảo mắt chờ Thanh Mặc Nhan đổi xiêm y xong đi ra cửa, ôm trong lòng lại biến thành bé gái kia...

Huyền Ngọc mờ mịt trợn tròn mắt.

Chuyện gì thế này... Chẳng lẽ là mắt hắn có vấn đề?

Một người sống sờ sờ đổi tới đổi lui, chẳng lẽ ngay cả một chút mà thế tử cũng không cảm nhận được sao? Hay người có vấn đề là hắn, căn bản là không có cái gì là bé gái hay là mèo hương.

Buổi sáng, Huyền Ngọc ở trong viện, nghe thấy Như Tiểu Niếp ở trên cửa sổ gọi hắn: "Huyền Ngọc!"

Huyền Ngọc dừng bước chân lại, chỉ thấy ý cười của Như Tiểu Niếp trong suốt vẫy tay với hắn.

Huyền Ngọc đi qua, "Tiểu thư có chuyện gì gọi ta?"

"Ta thấy ngươi có chút khác thường, có phải gần đây thường xuyên xuất hiện ảo giác hay không, nhìn người thành động vật?" Như Tiểu Niếp cố nín cười ra vẻ đứng đắn hỏi.

Huyền Ngọc liền phát hoảng, "Ngươi... Ngươi làm sao biết."

Quả nhiên là người thành thật.

Như Tiểu Niếp nín cười, bụng vừa co rút phát đau.

"Ta biết một phương thuốc, ăn xong sẽ khỏi thôi."

"Phương thuốc gì?" Huyền Ngọc hỏi.

"Ngươi tới gần đây." Như Tiểu Niếp vẫy tay gọi hắn.

Huyền Ngọc đến gần, Như Tiểu Niếp nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói thầm một hồi.

Thanh Mặc Nhan đi vào sân khi vừa vặn nhìn thấy một màn hai người đang thì thầm nói nhỏ.

"Đang nói gì thế?"

Như Tiểu Niếp mở miệng trả lời, "Không có gì, ta đưa cho Huyền Ngọc một đơn thuốc."

Nhìn bóng lưng Huyền Ngọc vội vàng rời đi Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Hắn bị bệnh sao?"

"Còn không phải bởi vì ngươi không kiêng dè hắn, kết quả khiến hắn nhìn ta lúc thì là người, lúc lại là mèo hương, đại khái hắn cảm thấy mình sắp điên rồi."

Thanh Mặc Nhan đỡ trán, thực ra hắn không kiêng dè Huyền Ngọc cũng có nguyên nhân .

Huyền Ngọc là tâm phúc bên người hắn, nếu hắn biết chuyện Như Tiểu Niếp này, sau này có thể sẽ bảo vệ nàng tốt hơn, chỉ là hắn lại không biết nên nói sao với Huyền Ngọc cho tốt.

"Ngươi cho hắn phương thuốc gì thế?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Như Tiểu Niếp cười ra tiếng, "Ta bảo hắn đi tìm mấy con chuột chết đem đi nấu thành canh ăn."

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan run rẩy mấy cái, trong lòng yên lặng thương hại thuộc hạ của mình hai giây.

Vật nhỏ rõ ràng là đang trả thù, xem ra nàng còn nhớ chuyện lúc trước Huyền Ngọc cho nàng ăn chuột chết, quả nhiên là quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù không sớm thì muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro