Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Thành tốt nghiệp ở Học viện Thương mại và Kinh tế Đế Đô, lớn hơn Bàng San San hai tuổi, hai người quen biết nhau là bởi vì San San khí còn là sinh viên năm nhất ở tàu điện ngầm bị móng heo (yêu dâu xanh) quấy rối, Phó Thành không quen nhìn, tiến lên đẩy người ra, toàn bộ quá trình đều che chở cô ở phía sau, nho nhã lễ độ, Bàng San San sinh lòng hảo cảm, khi xuống tàu điện ngầm đã hỏi phương thức liên hệ của anh, hai người quen biết nhau như vậy, mỗi ngày sẽ gọi điện thoại nói chuyện phiếm, nửa năm sau Phó Thành tặng cô một bó hoa hồng lớn thổ lộ tình cảm.

Bàng San San vốn dĩ cũng có hảo cảm với Phó Thành, vì thế đỏ mặt đồng ý.

Lần tỏ tình đó, Uẩn Ngọc và Tống Tịnh Tịnh cũng ở đấy, các cô cho rằng tình yêu tốt đẹp như vậy sẽ thiên trường địa cửu (lâu dài như trời đất), ra hoa kết trái.

Bàng San San cũng cho rằng như thế, cho tới bây giờ cô cảm thấy hai người sẽ kết hôn lập gia đình, sinh một bảo bảo đáng yêu.

"Mấy ngày nay anh ấy vẫn luôn tăng ca." Bàng San San cười đôi mắt cong cong: "Chúng tớ đến nửa tháng cũng chưa gặp mặt rồi, chờ lát nữa đám bọn mình ra ngoài ăn cơm đi."

Tống Tịnh Tịnh vui vẻ thay bạn tốt: "Tình cảm giữa cậu và Phó Thành rất ổn định, cũng đã nói chuyện được ba năm, đã tính đến việc kết hôn hay chưa?"

Bàng San San cười tủm tỉm nói: "Có ý định chờ hai năm nữa, tuổi của chúng tớ không lớn, công việc của anh ấy cũng vẫn chưa ổn định."

Khoảng thời gian trước, Uẩn Ngọc đoán mệnh cho San San, nói không đến một tháng cô sẽ phải chia tay, hai người đều đã quên mất, đại khái còn chưa tiếp nhận bạn tốt từ sinh viên cao đẳng biến thành thầy bói đoán mệnh phong thủy mê tín.

Uẩn Ngọc không dễ nói chuyện, ngồi ở trên sô pha nghĩ về chuyện trong nhà.

Nàng không biết thân thể của mẹ rốt cuộc như thế nào.

Một giờ sau Phó Thành mới đến, nơi anh làm việc không phải bên này nên có chút không quen, tìm một hồi lâu, thêm việc thời tiết nóng nực, khi đến đây trên trán thấn mồ hôi, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây, cách ăn mặc có chút chính thức, mang theo mắt kính gọng vàng, nhìn qua hào hoa phong nhã, anh không nghĩ đến Tống Tịnh Tịnh và Uẩn Ngọc ở đây, còn ngẩn ra. Bàng San San thấy anh đổ mồ hôi, cầm khăn ướt lau mồ hôi cho anh: "Phó Thành, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai Tiểu Ngọc Nhi còn phải về quê một chuyến, buổi tối hôm nay em ở nơi này, chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn cơm sớm một chút còn nghỉ ngơi."

Phó Thành nhìn về pía Uẩn Ngọc: "Đêm nay em muốn ở lại nơi này sao?"

Uẩn Ngọc ngồi ở trên sô pha im lặng nhìn anh.

Phó Thành cảm thấy ánh mắt của Uẩn Ngọc quá ngay thẳng, giống như có thể nhìn rõ nhân tâm, anh ta quay đầu che dấu hoảng loạn trong lòng, giữ cặt tay Bàng San San muốn đi vào bên trong: "San San, em vào đây, anh có mấy lời muốn nói với em."

Bàng San San quay đầu lại nói với hai người bạn: "Các cậu đợi một chút nhé." Một bên đi theo Phó Thành hướng tới bên trong, làm nũng: "Phó Thành, làm gì vậy nha, có lời gì mà không thể nói trước mặt Tiểu Ngọc Nhi và Tịnh Tịnh sao."

Chờ đến khi hai người đi vào trong phòng, Phó Thành liền đóng cửa phòng lại.

Trong phòng khách Tống Tịnh Tịnh và Uẩn Ngọc nhìn nhau, Tống Tịnh Tịnh nghi hoặc: "Sao mình cứ cảm thấy Phó Thành là lạ ấy,"

Uẩn Ngọc ừ một tiếng, không đầy một lát liền nghe thấy bên trong Bàng San San có chút cao giọng: "Anh đang nói cái gì?"

Phó Thành vội vàng nói: "San San, thanh âm của em nhỏ một chút, anh là có việc gấp cần dùng, em giúp..." Giọng nói hoàn toàn thấp đi, hai người ngoài cửa không nghe rõ câu nói kế tiếp của anh ta, Tống Tịnh Tịnh mờ mịt nhìn Uẩn Ngọc một cái, không rõ bên trong tranh cãi việc gì.

Trong phòng Bàng San San sắp khóc đến nơi, cô không nghĩ tới Phó Thành muốn vay tiền của cô, mượn 20 vạn.

Cô vừa lo lắng vừa tức giận.

Bởi vì cô nghĩ đến nửa tháng trước Tiểu Ngọc Nhi tính mệnh cho cô và Tịnh Tịnh, nói trong vòng một tháng cô sẽ chia tay, sau khi bạn trai vay tiền sẽ chia tay cô, cô một mực vẫn không cho là đúng, loại chuyện này quá bí ẩn, thế nhưng lời nói của Tiểu Ngọc Nhi đã bắt đầu thành hiện thực, anh vừa mở miệng liền mượn 20 vạn, có phải không bao lâu nữa bọn cô liền phải chia tay hay không? Trong lòng cô nôn nóng nên thanh âm khi nói chuyện hơi lớn.

Phó Thành khẽ cúi xuống nhìn chằm chằm Bàng San San: "San San, em giúp anh đi, anh cần 20 vạn này, anh sẽ trả lại em mà."

Nếu không có lời nói của Tiểu Ngọc Nhi, Bàng San San gần như sẽ lập tức đồng ý co vay tiền, 20 vạn cô vẫn có, hơn nữa tình cảm ba năm của bọn họ, nhưng lời nói của Tiểu Ngọc Nhi..., cô bắt đầu hoảng hốt, Phó Thành vì sao lại vay tiền? Vì sao lại chia tay? Là chia tay ngay sau khi mượn tiền cô sao?

Cô nhịn xuống hoảng loạn tràn đầy trong lòng, có ý định nói dối: "Phó Thành, em vừa mới đi làm, ở đâu có 20 vạn cho anh mượn."

Cô chưa nói cho Phó Thành hoàn cảnh nhà cô, chỉ nói cha mẹ đều là người địa phương, ở Đế Đô làm ăn buôn bán một chút, đối với ngọa hổ tàng long ở Đế Đô mà nói, những việc kia đích thực chỉ là làm ăn nhỏ, cô cũng không có khác gì với con gái bình thường, trong nhà tuy rằng có chút tiền tiết kiệm, mỗi tháng vài vạn tiêu vặt, cha cũng cho cô thẻ tín dụng phụ, nhưng trước nay chưa từng tiêu xài bậy bạ, ăn mặc cũng rất bình thường, ra cửa đều ngồi tàu điện ngầm, mua đồ cũng sẽ mặc cả một chút.

Phó Thành vội la lên: "San San, nhà em ở Đế Đô, có liên hệ nào hay không, có thể cho anh mượn 20 vạn trước hay không."

Bàng San San khóc ròng: "Phó Thành, anh nói cho em biết, anh mượn tiền này rốt cuộc là để làm gì?"

Phó Thành không nói lời nào, một lúc lâu sau mới nói giọng khàn khàn: "San San, tình cảm của chúng ta, đến việc này em cũng không muốn giúp sao?"

Hắn ta mới vừa nói xong, cửa phòng rầm một tiếng bị đá văng, hắn thấy Uẩn Ngọc và Tống Tịnh Tịnh đứng ở của ra vào."

Tống Tịnh Tịnh nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Phó Thành, vừa rồi San San tức giận, cô liền có chút đứng ngồi khôg yên, lôi kéo Tiểu Ngọc Nhi tới cửa nghe len, vậy mà lại nghe thấy Phó Thành vay tiền San San, cô nhớ tới Tiểu Ngọc Nhi đoán mệnh cho San San, mê mang khiếp sợ lại tức giận, nghe lén một lát, thực sự nhịn không được liền đá văng cửa phòng.

Sắc mặt Phó Thành có chút khó coi, lấy mắt kính xuống nhéo nhéo mi tâm: "Các em tiến vào làm gì, đây là việc nhà giữa tôi và San San."

Tống Tịnh Tịnh tức giận nói: "Phó Thành, anh có biết xấu hổ hay không, mở miệng liền mượn 20 vạn của San San, tiền này anh dùng để làm gì? Vậy mà còn bày tỏ tình cảm, một bộ dáng muốn lừa tình, nếu anh có tình cảm với San San, anh còn có thể mở miệng nới ra những lời này sao?"

Bàng San San nhìn Uẩn Ngọc, biểu tình bất lực, hốc mắt đỏ lên, dường như muốn từ trong miệng Uẩn Ngọc biết lúc trước đoán mệnh là thật hay là giả.

Uẩn Ngọc lắc đầu, nhìn về phía Phó Thành: "Không biết có phải nên nói một tiếng chúc mừng với cậu hay không, nếu gần đây có chuyện tốt đính hôn cùng người khác, vậy không cần lại dây dưa với San San nhà chúng tôi, tình cảm ba năm của các cậu đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, hà tất kết quả còn muốn gạt tiền của San San."

Lời này ý tứ quá rõ ràng, có điều, nói Phó Thành đính hôn sắp kết hôn, nhưng hắn và cha mẹ Bàng San San cũng chưa từng gặp nhau, đương nhiên không phải kết hôn cùng San San.

Gương mặt bình tĩnh của Phó Thành nứt ra một chút, chỉ còn lại kinh hoàng.

Tống Tịnh Tịnh và Bàng San San trợn mắt há mồm, San San thậm chí quên cả khóc thút thít, nước mắt đọng lại trên má, dáng vẻ có chút đáng thương.

Phó Thành gian nan nói: "Em, em nói bậy bạ cái gì đó."

Uẩn Ngọc nói: "Tôi nói cái gì trong lòng anh rất rõ ràng."

"Phó Thành." Bàng San San run môi nhìn hắn: "Tiểu Ngọc Nhi nói có phải là sự thật hay không? Anh đã đính hôn với người khác? Còn muốn cùng người khác kết hôn? Vì sao hả?" Tình cảm của bọn họ không phải rất tốt sao? Hắn như thế nào liền vô thanh vô tức muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác: "Cô ta là ai hả? Anh, anh vì sao sẽ biến thành như vậy."

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng im phăng phắc, đến Tống Tịnh Tịnh cũng không nói chuyện.

Qua thật lâu sau đó, Phó Thành chán chường ngồi xuống cái ghế sau lưng, hắn cúi đầu gian nan nói: "San San, thực xin lỗi, anh cũng không muốn vậy, nhưng anh cũng không còn cách ào khác, thế giới này quá hiện thực. Anh bước ra từ địa phương nhỏ bé, anh là hy vọng trong nhà, ai lại không thích Đế Đô phồn hoa như gấm này, anh cũng muốn lưu lại, nhưng mà em cũng biết, giá nhà ở Đế Đô đắt đỏ bao nhiêu, hộ khẩu cũng khó khăn bao nhiêu, nhà em có thể cho anh một gia đình ổn định sao? San San, nhà em là làm buôn bán nhỏ, nhà anh cũng không giàu có, muốn nắm chặt tiền mua nhà trả góp này quá khó khăn. Thời điểm học Đại học có một bạn học nữ theo đuổi anh, cô ấy theo đuổi anh 3-4 năm, có hộ khẩu ở Đế Đô, trong nhà có thể giúp đỡ tiền đặt cọc cho anh, còn có thân thích là ông chủ của công ty lớn, cũng có trợ giúp đối với anh. San San, thực xin lỗi, anh không cầm lòng được, lần này vay tiền cũng là vì tiền đặt cọc thiếu một chút, San San, thực xin lỗi, anh không nên lừa gạt em."

"Phó Thành, anh khốn nạn!" Bàng San San gào khóc, cô như thế nào cũng không nghĩ đến tình yêu của mình sẽ bị bại bởi hiện thực.

Nhưng hắn cho rằng là hiện thực cô cũng có thể giúp hắn thực hiện a.

Tống Tịnh Tịnh trừng đôi mắt tròn tròn vẻ mặt ngơ ngẩn.

Uẩn Ngọc không hé răng, cảm thấy San San không nói cho Phó Thành tình hình cụ thể của nhà cô ấy hẳn vẫn là chuyện tốt.

Phó Thành đứng dậy, đôi mắt cũng đỏ lên: "San San thực xin lỗi, lần này là anh không biết xấu hổ, về sau chúng ta cũng không cần liên hệ nữa." Hắn dứt lời, xoay người liền rời khỏi, để lại ba nữ sinh ở trong phòng, gian phòng chỉ còn lại thanh âm San San khóc lớn, Tống Tịnh Tịnh và Uẩn Ngọc mắt to trừng mắt nhỏ, qua một lát Tống Tịnh Tịnh đem cửa phòng đóng lại, vắt khăn khô cho San San lau mặt: "San San, đừng khóc nữa, tra nam như vậy rời đi, về sau có thể gặp được người tốt hơn."

Vẻ mặt Bàng San San khóc nước mắt nước mũi: "3-4 năm trước chũng mình mới quen biết nhau, lúc ấy có bạn học nữ theo đuổi hắn, hắn ta cũng chưa từng nói một tiếng với mình, tâm tư của người đàn ông này thâm trầm đến nhường nào. Còn có, không phải chỉ là tiền đặt cọc thôi sao? Nhà ai có thể mua được, mình ngay cả phòng nhỏ cũng có thể mua cho hắn, ô ô...."

Vẻ mặt của Uẩn Ngọc và Tống Tịnh Tịnh phức tạp: Nhà của chúng mình cũng không mua nổi a.

"Tịnh Tịnh, Tiểu Ngọc Nhi, các cậu nói..." San San vẫn còn thút tha thút thít: "Việc nay có phải nên trách mình hay không? Nếu mình sớm một chút dẫn hắn đi gặp mặt cha mẹ thì sẽ không xảy ra chuyện này? Mình nói nhà mình ăn cơm ở cửa hàng, hắn, hắn sao lại cảm thấy nhà mình không trả nổi tiền đặt cọc chứ?"
Nhà cô mở chính là khách san cấp năm sao đó.

Uẩn Ngọc nhịn không đuọc, mở miệng khuyên nhủ: "San San, đừng khóc nữa, căn bản không đáng, Phó Thành nghiêng về tà niệm, bề ngoài văn nhã, lông mày cong xuống, cằm nhọn, môi mỏng đuôi mắt có nốt ruồi, là tướng mạo hoa tâm, hắn nói gần đây mới đáp ứng bạn học nữ kia, kỳ thật hai ba năm trước đã có quan hệ xác thịt cùng cô ta, cho nên mặc kệ cậu làm việc gì, hắn đều không phải là người lương thiện được chọn để kết hôn."

Bàng San San khóc càng thêm thương tâm.

San San khóc nửa giờ, đôi mắt sưng đỏ, khẳng định không thể đi ra ngoài ăn cơm, Tống Tịnh Tịnh đi bên ngoài đóng gói chút đồ ăn mang về, cô cũng không chịu ăn, Tống Tịnh Tịnh và Uẩn Ngọc tùy tiện ăn một chút liền cùng San San nói chuyện, lúc này cô đến nói cũng không chịu nói, cô cảm thấy tình cảm ba năm đều cho chó ăn cả rồi.

Tới nửa đêm 11 giờ, Bàng San San khóc mệt ngủ rồi.

Tống Tịnh Tịnh lo lắng nói: "San San sẽ không có việc gì chứ."

Uẩn Ngọc nói: "Đừng lo lắng, khóc ra được thì tốt rồi, San San sẽ không có việc gì, về sau đều sẽ trôi chảy thuận lợi, còn có một người đàn ông rất yêu cô ấy sẽ xuất hiện."

Tịnh Tịnh muốn nói lại thôi.

Bạn thân tốt nhất của cô thật sự từ một sinh viên danh giá biến thành trùm sò thầy tướng rồi.

Hai người tắm xong, cũng nằm ngủ, ba người ở trên một chiếc giường yên lòng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, 4 giờ rưỡi Uẩn Ngọc đã tỉnh dậy, Tống Tịnh Tịnh nghe thấy động tĩnh mư mơ màng màng hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, hiện tại cậu liền đi đuổi theo tàu cao tốc à?"

Uẩn Ngọc ừ một tiếng: "Mình trước sẽ tắm rửa rồi ngồi xe đi, mấy ngày nay cậu tan làm thì tới thăm San San nhiều một chút, cậu ấy khẳng định rất đau lòng."

Tống Tịnh Tịnh ngáp nói: "Cậu mau thay rửa rồi đi đi, bằng không lại đến muộn, nhớ rõ trên đường mua bữa sáng mà ăn, đừng để bụng đói, trong khoảng thời gian này buổi tối mình lại đến đây ngủ cùng San San."

Uẩn Ngọc tới toilet đánh răng rửa mặt, đi ra lại cho chút Linh tuyền vào thùng đựng nước, trong khoảng thời gian này Tịnh Tịnh cũng ngủ ở nơi này, các cậu ấy đều có thể uống được.

Khi ra cửa cũng đã 5 giờ, Uẩn Ngọc gọi một chiếc taxi, một tiếng rưỡi sau liền ngồi ở trong tàu cao tốc rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Các bảo bảo ngủ ngon.

Gấu: Xin chào mọi người, đây là truyện đầu tiên mình edit, mong mọi người ủng hộ và đóng góp ý kiến để mình cải thiện ạ. Đừng quên cho mình 1 sao nhoa :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro