Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ga tàu cao tốc Đế Đô to lớn tráng lệ huy hoàng, 6 giờ rưỡi Uẩn Ngọc ở đường sắt cao tốc, ga tàu đã có không ít người, nàng y theo quá trình và ký ức tiến đến ngồi vào vị trí mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng từng là công chúa cao quý, nhưng hai thế giới cách biệt một trời, đối với những thứ hiện đại này nàng cảm thấy hoảng hốt không chân thật.

Nàng mua chỗ ngồi hạng hai, điều kiện không tồi.

Quê nhà của Uẩn Ngọc là một thị trấn nhỏ ở thành phố hạng ba hạng bốn của một tỉnh lớn ở Hoa Quốc, thành phố Xương Thủy thị trấn Hòa Tiên, trong trấn này có không ít thôn, một trấn nhỏ như vậy cũng dưỡng dục được 2-30 vạn người, trấn nhỏ như thế ở Hoa Quốc vô cùng nhiều. Khi cô còn nhỏ thị trấn vẫn hơi nghèo, hiện tại kinh tế phát triển, đường xá được yu sửa, mọi gia đình về cơ bản đã xây dựng nhà nhỏ xinh đẹp, nhưng gia đình cô vẫn là ngôi nhà nhỏ ban đầu.

Phùng Tú Trinh mạ của Uẩn Ngọc sau khi ly hôn bởi vì uất ức bị đâm gãy chân trái, sau một năm tu dưỡng còn muốn chăm sóc gia trẻ trong nhà, lại không thể đi làm, liền dựa vào hơn mười mẫu đất nuôi lớn ba đứa trẻ, chị cô Uẩn Lan sau khi tốt nghiệp trung học thấy mẹ thực sự vất vả, liền không học đại học, đi làm xa kiếm tiền học phí cho em trai em gái, học phí đại học của Uẩn Ngọc đều do Uẩn Lan đưa ra, còn có học phí cấp ba của Uẩn Thịnh nữa.

Người mà Uẩn Ngọc ngưỡng mộ nhất và cũng mắc nợ niêu nhất cính là người chị này của cô.

Cũng bởi vì như thế, nàng mới có thể bởi vì không tìm được công việc mà nôn nóng, bởi vì không muốn tìm việc về mảng truyền thông mà áy náy, nàng là sinh viên do Uẩn Lan cực cực khổ khổ chu cấp cho.

Uẩn Ngọc dựa vào ghế ngồi, tâm tình phức tạp, còn có chút sợ hãi mờ mịt.

Nàng kỳ thật không dám về nhà đối mặt với người Uẩn gia.

Thành phố Xương Thủy cách Đế Đô bảy tám trăm km, bốn giờ trên đường sắt cao tốc, lại chuyển một giờ trên xe buýt công cộng mới đến thị trấn Hòa Tiên.

Trấn Hòa Tiên tất cả cũng vài thôn lớn nhỏ, có điều đối với bên ngoài đều nói thẳng là người thị trấn Hòa Tiên.

10 giờ rưỡi, tàu cao tốc đến trạm, Uẩn Ngọc rời ga, nháy mắt phát hiện thành phố Xương Thủy và Đế Đô kác nhau, không có loại cảm giác chấn động phồn hoa này, có điều về tổng thể thành phố Xương Thủy mang lại cho người ta cảm giác sạch sẽ, bầu trời trong xanh, không khí tươi mát, bởi vì chung quanh thành phố Xương Thủy núi nhiều hồ nước nhiều, môi trường xem như không tồi.

Uẩn Ngọc kéo vali hành lý đi xe buýt, lảo đảo lắc lư trở về thị trấn Hòa Tiên thì đã gần 12 rưỡi.

Đường cái được sửa chữa vô cùng gọn gàng, ven đường đều là nhà nhỏ xinh đẹp, nhà nàng không ở trên đường chính, đi nhanh nửa giờ mới về đến nhà, trước sau nhà nàng cũng có người đang xây nhà, có điều một vài nhà trong số đó đều là nhà mái bằng mười mấy năm trước, phòng chính ở phía bắc-nam, hai bên trái phải xây dựng về cơ bản đều là phòng bếp hoặc là nhà kho, người nhà nàng nhân khẩu nhiều, bên trái là phòng bếp nhà kho, bên phải là hai gian phòng của nàng và Uẩn Thịnh, kiểu dáng nhà một tầng sân nhỏ, chính giữa có một cái sân rộng.

Nhà này là lúc trước Uẩn Mậu Thịnh tìm người xây dựng, khi đó gã đi làm ở nội thành tiền lương cao, còn tìm người sắp xếp thiết kế đấy.

Dùng gạch xanh lớn, nhà ngói gạch xanh, trong sân được phủ đầy đá cuội.

Chỉ là mấy năm qua đi, sân nhỏ lúc trước còn rất khí phái đã có chút cũ nát rồi.

Trong sân rộng cũng chỉ bày mấy bồn hoa héo rũ trong góc, còn có cái bàn đá lớn, bên cạnh là mấy chiếc ghế đá, khi còn nhỏ người Uẩn gia thường xuyên ăn cơm trên bàn đá này.

Uẩn Ngọc đứng ở trước sân, khẩn trương ứa ra mồ hôi, hồi lâu cũng không dám đi vào, đến khi thấy một bà cụ đầu tóc hoa râm lưng còng đi ra ngoài.

Bà cụ nhất thời không nhận ra Uẩn Ngọc, sửng sốt.

Uẩn Ngọc lại biết bà cụ chính là bà nội Uẩn gia Thẩm Tập Anh, nước mắt nàng bỗng nhiên rơi xuống, miệng mở ra, bờ môi run rẩy nửa ngày mới kêu lên: "Bà nội."

Bà nội Uẩn xoa xoa mắt: "Tiểu Ngọc Nhi? Là Tiểu Ngọc Nhi a, tại sao cháu lại trở về hả." Bà nội Uẩn đi đến trước mặt Uẩn Ngọc, kích động bắt được cánh tay của nàng: "Như thế nào lại đột nhiên trở về, không phải đang mùa tốt ngiệp tìm việc làm sao? Ai, mau mau vào nhà đi."

Bà nội Uẩn có chút kích động, sau khi Uẩn Ngọc ăn Tết xong thì đi học không về nhà, vẫn luôn vội vàng chuyện tốt ngiệp.

Uẩn Ngọc đi theo bà nội vào trong sân nhỏ, trong viện quét tước sạch sẽ, Uẩn Ngọc đặt vali ành lý dưới mái hiên, hỏi: "Bà nội, mẹ cháu đâu rồi ạ? Trong nhà có phải đã xảy ra chuyện hay không?"

Bà nội Uẩn thở dài: "Cháu đã biết rồi à? Chuyện này Tú Trinh bảo không muốn nói cho cháu, hiện tại cháu tốt ngiệp còn bận rộn công việc. Tú Trinh bị Ngô Đại Sơn đẩy ngã, vừa vặn té ngã đùi phải, bác sĩ tới xem qua, đó là gãy xương, đã cố định tốt rồi, trong khoảng thời gian này không thể hoạt động, tổn thương gân cốt cần nghỉ ngơi một trăm ngày."

Ngô Đại Sơn cũng là người trong thị trấn, giống như một tên ác bá trong thôn, khi còn trẻ đã đánh nhau ẩu đả, ỷ mạnh hiếp yếu, còn từng vào Cục Cảnh sá, lớn tuổi một chút cũng thu liẽm không ít, có điều tính tình vẫn rất nóng nảy, động một chút lại mắng chửi người muốn động thủ.

Hắn có thân thích là người nội thành, lăn lộn không tồi, cho nên người trong thôn đều không hy vọng chọc tới hắn.

"Gần đây trong thôn không phải đang phân ruộng sao?" Bà nội Uẩn dẫn Uẩn Ngọc đi vào trong nhà chính.

Điều này Uẩn Ngọc biết đến, là việc từ nhiều năm trước.

Bà nội Uẩn nói cho Uẩn Ngọc chuyện đã xảy ra: "Trước khi sửa đường, còn có mấy năm nay trong thôn có không ít người dọn lên thành phố mua nhà ở lại, số đồng ruộng trong thôn bỏ không khá lớn, có vài đồng ruộng ở vị trí tốt, bí thư chi bộ thôn liền nói rút thăm quyết định nhà ai chia phần nào, những người còn lại đều lục tục phân phối tốt, sau đó dư lại một phần ruộng nằm bên cạnh hồ Thanh Hà, còn có ruộng cạn nằm dưới chân núi, ruộng cạn kia hoang phế không biết đã bao nhiêu năm rồi, ruộng nước dựa vào hồ Thanh Hà, cho dù có đôi khi trời nóng hạn một chút, ruộng nước cũng sẽ không thiếu nước, ai cũng trông mà thèm phần ruộng nước này, cuối cũng là Tú Trinh và Ngô Đại Sơn rút thăm, Tú Trinh rút thẻ trước, rút được ruộng nước, Ngô Đại Sơn liền chơi xấu không đồng ý, Tú Trinh cùng hắn tranh cãi vài câu, hắn thẹn quá thành giận đẩy ngã Tú Trinh..."

Hồ Thanh Ha là một hồ nước rất lớn.

Thôn này của các cô tên là thôn Thanh Hà, chính là căn cứ vào hồ nước này được gọi như vậy, còn có một ngọn núi lớn, gọi là núi Thanh Hà.

Bà nội Uẩn còn không nói cho Uẩn Ngọc, ngay lúc đó lời nói của Ngô Đại sơn còn khó nghe một chút.

Nói Uẩn gia các cô một người đàn ông cũng không có còn dám đoạt ruộng với hắn, quả thực là tìm chết.

Uẩn Thịnh vẫn còn là học sinh cấp ba, lại không dùng được, người đàn ông có thể làm chủ gia đình bọn họ cũng không có.

Phùng Tú Trinh nằm trong phòng nghe thấy thanh âm nới chuyện bên ngoài: "Mẹ, là Tiểu Ngọc Nhi đã trở về sao? Con như thế nào lại nghe thấy giọng nói của Tiểu Ngọc Nhi."

Bà nội Uẩn cao giọng đáp: "Đúng là Tiểu Ngọc Nhi đã trở về rồi."

Uẩn Ngọc thấp thỏm không yên đi vào trong phòng, nhìn thấy Phùng Tú Trinh tựa vào đầu giường may vá quần áo, thấy nàng liền cười rộ lên: "Sao hiện tại lại trở về rồi, đã ăn cơm trưa chưa, có đói bụng hay không? Mẹ và bà nội đã ăn sớm rồi, phòng bếp còn chút đồ ăn, để mẹ bảo bà nội nấu cá cho con được không?" Vốn dĩ chân trái của bà đã bất tiện, hiện tại đùi phải cũng gãy xương, chỉ có thể nằm ở trên giường, bà nội Uẩn không cho bà xuống giường.

Bà nội Uẩn nói: "Hai mẹ con cứ tro chuyện đi, bà đi phòng bếp hầm cá cho Tiểu Ngọc Nhi, lại nướng chút bánh bột ngô, chờ lát nữa là có thể ăn rồi."

Chờ bà nội đi ra ngoài, Uẩn Ngọc liền đỏ đôi mắt: "Mẹ, chuyện đồng ruộng con đã nghe nói rồi."

Phùng Tú Trinh thở dài, cầm một nửa quần áo may vá trong tay ném vào trong sọt kim chỉ: "Mẹ sợ con lo lắng mới không bảo người gọi điện thoại cho con, hiện tại con thực sự rất bạn, trở về làm cái gì đây, mẹ cũng không có việc gì, chỉ là ngã gãy chân thôi, dưỡng dưỡng là tốt rồi."

Uẩn Ngọc ngồi ở bên mép giường, nước mắt vẫn còn rơi: "Mẹ đã thành như vậy, còn nói không có việc gì, Ngô Đại Sơn kia cũng ức hiếp người quá đáng, chờ lát nữa con phải tới cửa hỏi hắn một chút, chuyện thôn ủy quyết định hắn không đồng ý coi như xong còn đánh người, nên báo cảnh sát bắt hắn lại.
Phùng Tú Trinh lau nước mắt cho cô: "Mau đừng khóc, việc này mẹ cũng tức giận, nhưng thím Điền tới cửa xin lỗi lại cầu tình, còn đưa tiền thuốc men tới, đứa trẻ Ngô Lê kia cũng theo đến đây xin lỗi, Ngô Đại Sơn ở nhà nổi cáu còn muốn động thủ đánh bọn họ, người này cũng quá khốn nạn rồi, hiện tại chuyện tình vẫn còn bế tắc, mẹ sẽ không nhả ra, miếng ruộng kia nếu mẹ rút thăm được, thì sẽ không nhường cho hắn."

Thím Điền, Ngô Lê là vợ và con trai của Ngô Đại Sơn, thím Điền tâm địa lương thiện, tính tình có chút mềm yếu, Ngô Lê cũng là bạn chơi cùng Uẩn Ngọc khi còn nhỏ, tuổi tác của hai người không cách biệt lắm, Ngô Lê học trường dạy nghề, năm trước đã tốt nghiệp, hơn nửa năm nay về quê ở, hiện tại ngày mùa liền ở nhà hỗ trợ, việc này anh cũng nói qua với cha, cha anh thực sự nóng tính, một hai phải có được ruộng nước kia.

"Mẹ, việc kia tính toán làm sao bây giờ?" Kỳ thật Uẩn Ngọc đối với chuyện đồng ruộng ở thôn cũng không rõ lắm, nhưng mà giống như bà nội nói, mảnh ruộng kia dựa gần hồ, thời điểm tưới nước thuận tiện vô cùng, ai ai cũng đều đỏ mắt miếng đất kia.

Phùng Tú Trinh thở dai: "Bí thư chi bộ thôn cũng sợ Ngô Đại Sơn, anh em của hắn trong thành phố cũng có chút thế lực, nghe nói là làm ăn rất lơn, còn chưa có hành động gì, nói rằng đang khuyên nhủ Ngô Đại Sơn."

Uẩn Ngọc cau mày không nói lời nào, Phùng Tú Trinh vén sợi tóc trên chán ra sau tai cho con gái: "Không phải con vừa mới tốt nghiệp sao? Chạy về đây làm gì, những việc này không cần con nhọc lòng, công việc tìm thế nào rồi? Có phải còn thực tập hay không? Thực sự không được thì ngày mai con đi xe lửa trở về là tốt rồi, trong nhà có mẹ và bà nội, ông nội con mấy năm nay ở trong thôn có không ít nhân mạch, cũng cho vài phần tình mọn, bọn họ sẽ giúp đỡ khuyên nhủ Ngô Đại Sơn." Bà như thế nào cảm thấy con gái mình trưởng thành hơn, làn da cũng trắng hơn không ít.

Ông nội của Uẩn Ngọc Uẩn Thanh Sơn qua đời đã vài năm, kỳ thật thôn Thanh Hà không phải là nơi Uẩn gia sinh ra, nạn đói năm đó, ông nội Uẩn mang theo bà nội Uẩn cùng bọn nhỏ dọn đến bên này.

Nguyên quán của Uẩn gia cách trấn Hòa Tiên không xa không gần, 8-90 km, ở một thị trấn khác của thành phố Xương Thủy.

Sau đó ông nội Uẩn đã bén rễ ở thôn Thanh Hà.

Ông nội Uẩn làm nghề ủ rượu, khi còn trẻ đã từng làm việc cho xưởng rượu ở trấn trên, bên cạnh nhà này còn có một cái nhà gỗ, chính là nơi ông nội Uẩn ủ rượu, bên trong còn trôn không ít rượu, ở nơi này đã vài thập niên, ủ rượu cũng vài thập nien, rất nhiều người đều biết đến ông nội Uẩn.

Phùng Tú Trinh lưỡng lự nói: "Như vậy có ảnh hưởng đến con tìm việc làm hay không? Sinh viên khóa này tốt nghiệp không phải thừa dịp thời gian nghỉ hè tìm được công việc tương đối dễ dàng sao? Trước đây con còn nói muốn nhận lời mời một tòa soạn báo, có kết quả hay không?"

Trong tưởng tượng của bà, chưa bao giờ sẽ nghĩ con gái muốn ở lại trong thôn, con gái là sinh viên tốt nghiệp danh giá, có tương lai tốt đẹp.

Uẩn Ngọc nói dối: "Con đi phỏng vấn không có kết quả..."

Bên ngoài bà nội Uẩn lại gọi: "Tiểu Ngọc Nhi, mau ra đây ăn cơm nào."

Uẩn Ngọc liền đứng dậy: "Mẹ, con đi ra ngoài ăn cơm trước, cờ lát nữa lại nói chuyện cùng mẹ."

Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hư cấu, địa danh đều là giả, không cần dò số cỗ ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro