Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Khê mở cửa ra ngoài đón tiếp.

“Mau vào đi, lạnh lắm.” Từ xa Tam thẩm thấy vậy vội hô lên.

“Cháu đang định chút nữa qua thăm thẩm.”

“Trong nhà giờ còn bừa bãi, thẩm sợ khói thuốc lá không tốt cho tam oa nên sang đây trước.”

“Sao bên ấy náo nhiệt thế ạ?” Ngọc Khê lấy chăn đệm từ trong tủ ra trải lên đầu giường đặt gần lò sưởi, đỡ lấy tam oa.

“Cũng không có gì, hai đứa nó săn được hai con lợn rừng, đang phân chia.”

“Một tuần không thấy lại béo lên không ít.” Tiểu gia hỏa đã tỉnh, tuy rằng không hoạt bát như những đứa bé khác nhưng cực kỳ thông minh, mở chăn ra vừa thấy Ngọc Khê, liền nhe cái miệng có mỗi cái răng vui vẻ kêu nha nha.

“Mấy ngày nay cho ăn cái gì ăn cái đó, một chén bánh trứng gà nhỏ cũng ăn hết.”

“Đấy là do Tam thẩm nấu ăn ngon.”

“Ngon gì đâu. Đúng rồi, thẩm qua đây là muốn hỏi cháu một chút, trước đó vài ngày có phải cháu muốn mua sữa dê đúng không?”

“Đúng ạ, tam oa không ăn được nhiều thứ, cháu muốn cho nó uống sữa dê. Thế nhà nào có dê mẹ muốn bán sao ạ?”

“Ừ, nhà em gái Lục thẩm của cháu vừa vặn có một con dê mẹ, vừa mới sinh con, trời thì lạnh, nhà họ không ai rảnh để chăm sóc. Họ muốn bán, thẩm bảo họ đợi chút. Con dê mẹ này mới sinh con lần đầu. Thẩm sợ cháu không có thời gian để chăm sóc.”

“Cháu không có việc gì, lại sắp phong lộ (đường bị chắn), cháu không đi đâu được. Cháu còn đang lo đây.”

“Nếu vậy ngày mai thẩm bảo họ đưa về đây. Con dê mẹ đó khung xương nhỏ, cháu chỉ cần trả 85 đồng thôi. Cháu có đủ tiền không, không đủ tiền thẩm ứng trước cho.”

“Cháu có rồi ạ, thẩm làm vậy sao được.”

“Đều là thân thích cả, lại nói thẩm nhìn con dê kia không lớn, chưa đến một trăm cân, được cái nhiều sữa.”

Ngọc Khê cầm tiền, trực tiếp giao cho Tam thẩm.

“Được rồi, thẩm đi đây, cháu cũng đừng nấu cơm nữa, đồ ăn trong nhà còn nóng. Chốc nữa thẩm bảo Đại Trụ mang sang cho cháu.”

“Thôi ạ, lúc nhị oa ăn cháu tùy tiện ăn vài miếng là được.”

“Ngại cái gì, buổi tốt thẩm nấu một tô dưa chua, cháu nếm thử dưa chua năm nay thẩm muối, ngon lắm. Dưa nhà cháu chắc còn chưa được đâu.”

“Trước khi cháu vào núi còn chưa được, dưa này để ở Tây phòng, chắc phòng đó lạnh.”

“Lần sau nên để ở Đông phòng, chua nhanh hơn.” Tam thẩm nói xong liền ra khỏi phòng.

Trở về phòng, nhị oa với tam oa đang ở trên giường nô thành một đoàn. Nhìn thấy cậu đi vào, tam oa dựa vào tường đứng lên. Từng bước đến chỗ cậu, “Ca nha nha”

Ngọc Khê ngồi trên mép giường vui vẻ ôm lấy tam oa, “Một tuần này thật vất vả.”

Lại nhìn quần áo tam oa đều sạch sẽ.

“Em cũng giúp bế đệ đệ. Em còn kể chuyện cổ tích cho tam oa nữa cơ.”

“Ồ, thế em kể chuyện gì?”

“Kể chuyện cổ tích hổ mẹ ăn thịt người.”

Ngọc Khê nhếch miệng nở nụ cười, “Em nghe ai kể?”

“Bà nội của Cẩu tử ở Đông viện. Cẩu tử không chịu ngủ, bà nội nó liền kể chuyện hổ mẹ cho nó nghe.”

Ngọc Khê chớp chớp mắt, “Trách không được Cẩu tử vừa đi ngủ thì không chịu yên.”

Nói chuyện một lúc với tam oa nhị oa, nhắc nhị oa trông chừng đừng để tam oa rơi xuống giường, Ngọc Khê lại nấu một nồi nước. Đại Trụ đã đưa thức ăn sang. Bánh bao trắng, một tô dưa chua, còn có mười cân thịt lợn rừng và một miếng sườn lớn.

“Sao đã chia thịt rồi?”

“Ừ, chia sớm, chỉ sợ ngày mai đi chợ để cho người khác lấy trước.”

“Những thứ này hết bao nhiêu tiền ạ?”

“Thôi đi, anh mà dám lấy tiền, mẹ anh liền lấy chổi lông gà quật chết anh.”

Ngọc Khê treo thịt trên phòng bếp, cầm một túm nấm hầu thủ[1], đầu nấm nào cũng vàng rượm, phẩm tướng vô cùng tốt, “Anh mang về nấu với thịt gà rừng.”

“Cũng là em chu đáo, năm nay nấm mẹ anh hái ăn hết sạch rồi.”

Ngọc Khê cười cười, có lẽ cậu còn có sở trường này, trước kia chỉ xem mẹ làm rồi học. Giống như lúc cậu làm thảo dược, thảo dược được bào chế tốt hơn, phẩm tướng cũng không tồi, lúc bán giá đều cao hơn một ít.

Lúc đầu nghĩ rằng mệt mỏi mấy ngày, về nhà là ngủ ngay, chờ hai đệ đệ ngủ, cậu vẫn cảm thấy tràn đầy tinh thần, xuống giường, lấy từ trong hòm ra một cái rương gỗ, thật là nặng.

Lúc trước lực chú ý của cậu đều đặt trên những thứ bên trong, lúc này mới để ý cái rương này cũng là đồ tốt, cầm một tấm vải bố sạch sẽ nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi, đúng là chủ nhân trước bảo dưỡng rất tốt, mặt trên là một tầng bụi, sau khi lau sạch, cái rương mới lộ ra hình dạng vốn có.

Đó là một cái hộp hình chữ nhật, cao khoảng ba tư ba lăm cm, rộng khoảng mười sáu mười bảy cm, điêu khắc khắp mặt, trên nắp hộp khắc một con rồng.

Ngọc Khê càng nhìn càng thấy vui mừng, bởi vì cậu có sở thích điêu khắc nên có chút hiểu biết, những đường chạm trổ này tuyệt đối có thể xưng là quỷ phủ thần công, hơn nữa hoa văn phức tạp, bố cục nối liền với khóa mở, tuyệt đối là tinh phẩm, huống chi long văn trên mặt, chứng tỏ đây là đồ dùng của hoàng gia. Thứ này bán đi không biết được bao nhiêu tiền.

Chỉ cần bán thứ này đi, tiền thuốc men của tam oa đủ rồi.

Cậu càng nghĩ càng thấy hưng phấn, tảng đá luôn đè nặng trong lòng Ngọc Khê giống như bỗng chốc biến mất. Chuyện bán rương này cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Lại lấy mấy quyển sách kia ra, lúc này tâm tình Ngọc Khê đã không còn như trước.

Cậu đại khái xem qua mấy quyển sách, may mà mẹ dạy cậu vỡ lòng bằng Tam Tự Kinh, bên trong toàn chữ phồn thể, cậu hiểu được “Kỳ trân dị thảo lục” viết về bảo vật thế gian hiếm có, các lại cây kỳ lạ, nằm trên núi Minh Sơ Thiên Dương của một vị tu sĩ, do ông tuổi già sửa sang ghi lại.

“Chuyện lạ giang hồ” ghi lại một ít sự tình giang hồ xảy ra vào cuối triều Minh đầu triều Thanh, hơi lộn xộn, từng đoạn từng đoạn một.

“Thiên nhất đồ phổ” là một phương pháp luyện thể, ghi lại phương pháp tu thân, không rõ tác giả cuốn sách là ai. Ngọc Khê thử, động tác thứ nhất cậu không cách nào làm được.

“Tạp ký tứ hải” giống “Chuyện lạ giang hồ”, rất giống tùy bút, trang thứ nhất viết tình hình mỗi vùng miền, trang tiếp theo có thể chính là cách chế biến thịt kho Đông Pha[2], còn lại là hình một con quái vật dài hai đuôi. Ngọc Khê lật thêm vài tờ, nội dung hoàn toàn khác nhau. Chữ viết mỗi trang hoặc lớn hoặc nhỏ, thoạt nhìn giống như từng tờ giấy ghi nhớ, sau đó mới đóng thành sách. Chữ viết đa dạng, rất tùy ý. Có lẽ vì thế mà cuốn sách dày tới ba tấc.

“Đạo tàng chân kinh” Xem không hiểu.

“Quỷ nhãn lục phù” Xem không hiểu.

“Bằng Việt thủ trác” cuốn này còn chẳng được coi là một cuốn sách, có lẽ gọi là nhật ký thì thích hợp hơn. Mở đầu là mùng tám tháng sáu năm Canh Tý. Ngọc Khê xem đoạn đầu, chỉ biết đây là do chủ nhân của bộ hài cốt trong địa động viết, mở đầu là đoạn tự thuật, ông đào vong như thế nào, truy binh ép sát, ông ta lại bị thương nặng, rơi vào đường cùng đành trốn trong địa động, trong khẩu khí mang chút tự giễu. Cảm thán mình tuổi tác đã cao, nếu là mười năm trước, truy binh cũng không làm gì được ông.

Tam oa đang ngủ bỗng lầm bầm gì đó, Ngọc Khê nhìn thời gian đã không còn sớm, cẩn thận đặt mấy quyển sách vào rương, lại cẩn thận để trong tủ giường, tuy rằng cậu không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết mấy quyển sách này có giá trị cực kỳ lớn, hơn nữa nội dung rất nhiều, không phải nắm giữ trong chốc lát.

Chú thích:

[1] Nấm hầu thủ


[2] Thịt kho Đông Pha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ