Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Khê với nhị oa ăn chút điểm tâm rồi cho tam oa ăn, ôm tam oa đến nhà Tam thẩm, còn cậu tập hợp cùng Nhị Bàn và Đại Trụ ca, ba người cầm cuốc xẻng đến chỗ cây cổ thụ kì lạ kia, ba người họ hôm qua lấy được thứ tốt từ chủ nhân địa động, hôm nay cũng muốn tỏ chút tâm ý, an táng ổn thỏa cho chủ nhân địa động.

Nhưng làm cho bọn họ không ngờ là, khi bọn họ tới nơi, cây cổ thụ đó đã biến mất, ngay cả địa đạo cũng biến mất vô tung.

“Tại sao có thể như vậy, anh nhớ chính là nơi này mà. Không thể nhầm được.” Nhị Bàn đi chung quanh vài vòng. Đêm qua cũng không có tuyết rơi, trên nền tuyết còn có một ít dấu vết họ để lại, ba người họ đúng là đã dừng lại tại nơi này, nhưng dấu chân cực kỳ hỗn độn, giống như là ba người ở đây đi loạn vậy.

“Tê…..” Đại Trụ hít vào một hơi, “Không phải ba người chúng ta gặp phải quỷ xây tường chứ!!!”

Một trận gió thổi qua, ba người đều sởn gai ốc.

“Chúng ta vẫn nên mau trở về thôi.” Nhị Bàn run run, khiêng cuốc hướng về nhà, Ngọc Khê và Đại Trụ cũng không dám ở lại. Ba người cơ hồ là chạy trở về.

“Phù phù…” trở lại nhà Ngọc Khê, ba người ngồi trên kháng thở, đều có cảm giác kinh hồn chưa định.

“Việc hôm nay, ba người chúng ta đều giấu ở trong lòng, ai cũng không được nói ra.” Đại Trụ lớn tuổi nhất, tỉnh táo lại nói.

Nhị Bàn gật gật đầu, lúc này đã hết sợ, “Không phải là người đó chỉ dẫn chúng ta đi đến đó chứ?”

Ba người liếc nhau, đều mất đi hứng trí tán gẫu. Nhưng khác với Nhị Bàn và Đại Trụ sợ quỷ, sự hiếu kỳ của Ngọc Khê với nơi đó ngược lại càng tăng thêm.

Từ nhỏ cậu chịu sự giáo dục của mẹ, nên không tin tưởng quỷ thần, cậu thấy chỗ đó có chút giống trận pháp trong câu chuyện mẹ kể cho cậu về Dương gia, theo như chuyện cũ kể lại thì Thiên môn trận có thể giết người vô hình, như vậy một trận pháp làm người ta mê hoặc có lẽ cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Sự tình không thành, Ngọc Khê đành theo Đại Trụ đến nhà Tam thúc.

“Sao về sớm thế?” Tam thẩm kỳ quái hỏi.

“À, không có gì, đất cứng quá, khó đào bẫy.” Đại Trụ rất trôi chảy ứng phó một câu.

“Vừa đúng lúc, đợi lát nữa con giúp mẹ đến nhà Cẩu tử xay chút bột mì vàng[1].”

Tam thẩm nói xong lấy từ hạ phòng một gói to.

Ngọc Khê vào Đông phòng, Tam thúc đang ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi cau mày nhìn mấy tờ giấy, tam oa đang ngủ ở đầu giường gần lò sưởi, nhị oa không biết chạy đi đâu, không thấy ở nhà.

Tam thúc nhìn cậu gật đầu, không nói chuyện.

Ngọc Khê sờ sờ giường, thuận tay vạch chút chăn lên, trên người tam oa còn mặc quần áo bông, giường lại nóng, ót đổ mồ hôi.

Tam thúc lấy cái tẩu đựng trong túi giắt bên hông rồi xuống giường, Ngọc Khê cũng đi theo ra khỏi phòng.

“Bên trên gửi văn kiện xuống. Sau này sợ là không thể vào rừng săn thú nữa.” Ra khỏi phòng, Tam thúc nói thêm một câu, “Cháu cứ nghe theo nhà thúc, để xem thôn mình có kế hoạch gì.”

“Có thể vào núi hái rau dại không ạ?”

“Có vào cũng không phải chúng ta.”

“Cháu nghe nói không được săn thú trên núi, hình như là có động vật gì đó cần bảo hộ không thể săn.” Ngọc Khê nhớ lại lời mọi người.

“Ừ” Tam thúc dập tẩu thuốc rồi ra khỏi sân nhà.

“Đại oa, cháu mang hạt kê vàng[2] của nhà cháu sang đây, đi xay cùng anh cháu, năm nay chúng ta cùng làm bánh hạt kê.”

“Cần bao nhiêu thì đủ ạ?” Ngọc Khê chưa từng làm, hoàn toàn không biết.

“Nếu tính cháu và nhị oa, thì nửa đấu là đủ rồi, bên trong còn trộn thêm chút bột ngô. Nhiều hơn các cháu cũng không ăn hết. Năm nay cháu tổng cộng thu được một đấu đi, chỗ còn thừa giữ lại làm chút mì vàng.”

Ngọc Khê gật đầu rồi về nhà lấy hạt kê vàng đưa cho tam thúc. Một năm có thể được một đấu hạt kê vàng. Tam oa thích ăn, cậu nghĩ mấy ngày nay có nên đổi chút gạo, năm sau sợ không làm được. Ruộng đồng chỗ cậu phì nhiêu, lương thực sinh trưởng rất tốt, gạo và hạt kê vàng đều tốt. Trước xem gần đây có ai nguyện ý đổi.

Lại trở lại nhà Tam thúc, chưa đi đến viện, chợt nghe thấy một giọng nói lớn, “Đại tỷ đã về?”

Người phụ nữ đang nói chuyện quay lại, “Đang nói về em đó, anh rể em ngày mai mở máy kéo lên huyện, em có đi cùng không?”

“Anh rể đi làm gì thế? Em đang muốn mua một số thứ, năm ngoái không ra ngoài.”

“Vậy đi cùng đi, anh ấy giúp người ta kéo thức ăn cho gia súc, buổi tối sẽ về. Thời gian đủ dùng.”

“Vậy nhờ tỷ.”

Hai người trước sau bước vào phòng, đại tỷ nhà Tam thúc đem theo Ngưu Ngưu nhà họ ngồi lên giường, ôm chầm lấy tam oa vừa tỉnh ngủ, cầm ống nhổ ở đầu giường hắt nước tiểu đi, hai ba cái cởi áo, ôm ngang tam oa cho bú sữa, đứa nhỏ này còn chưa tỉnh ngủ, miệng đưa đến theo bản năng ngậm vào, một dòng nước thơm mùi sữa liền chảy vào miệng. Rất nhanh bú đến hăng say.

Ngưu Ngưu nhìn thấy, chạy đến túm áo mẹ, “Con lớn vậy rồi còn đòi gì nữa, đi ra chỗ bà ngoại ăn bánh đi.” Nói nói xong vỗ bôm bốp hai cái vào mông bé. Ngưu Ngưu sắp sửa méo miệng, Tam thẩm vội lấy một cái bánh từ trong hộp ra dỗ bé.

Người phụ nữ mạnh mẽ có chút bưu hãn này chính là đại tỷ nhà Tam thúc, khi cha mẹ cậu mới qua đời, tam oa không có sữa, chính là đại tỷ cho ăn.

Nếu nói lúc trước cha mẹ qua đời, lời nói gì cũng có, nhưng nói nhiều nhất, chính là tam oa mệnh cao, khắc cha mẹ, lúc trước vì muốn sinh tam oa, tốn không ít công sức, trong nhà cũng phải nộp không ít tiền phạt, thật vất vả mới sinh ra, cha mẹ lại qua đời. Cũng không phải sợ người trong thôn nói, nhưng Ngọc Khê không thích nghe những lời này. Hai đệ đệ sinh ra mang đến niềm vui cho gia đình. Tam oa còn sinh ra trong sự chờ đợi của cả nhà. Lúc gặp chuyện không may, cha mẹ theo bản năng bảo hộ bé, người trên xe trừ bé đều qua đời, mạng của bé là do cha mẹ đổi lấy. Dù khổ dù khó cậu cũng muốn nuôi bé lớn lên.

Tam oa không có sữa uống, Ngọc Khê ôm đến nhà người ta xin sữa, người trong thôn lại còn xua đuổi, không cho tới cửa. May mà đại tỷ ôm đứa nhỏ về nhà ở một tháng, tam oa uống đủ sữa mới đi.

Ân tình của một nhà Tam thúc, cậu không bao giờ trả hết được.

“Này, em biết chuyện chưa? Cô giáo trên huyện kia mang thai rồi.” Đại tỷ nhỏ giọng thì thầm với Ngọc Khê một câu.

“Ai ạ?” Ngọc Khê chỉ theo bản năng hỏi lại, đột nhiên nhớ ra, là đôi vợ chồng muốn nhận nuôi nhị oa. “Không phải nói là không thể sinh sao?”

“Ai biết đươc. May mà lúc trước không cho nhị oa đi, nếu không nhị oa lại chịu khổ.” Lúc trước thấy nhà đó điều kiện tốt, muốn cho nuôi, đứa nhỏ có thể sống qua ngày lành mà đại oa cũng có chút giúp đỡ, ai cũng không ngờ, đại oa thật sự nuôi hai đệ đệ tốt lắm.

Trong lòng Ngọc Khê nghĩ mà sợ, may mà lúc trước nhị oa chạy về, bằng không hiện giờ hối hận cũng muộn. Vừa nghĩ lại hận không thể đánh mình vài cái.

Đang nghĩ tới thì nhị oa chạy vào.

“Em vừa đi đâu về, làm cho một thân này.” Vừa thấy ống quần tay áo cả giày của nhị oa đều ướt.

“Ha ha, chúng em vừa đi trượt băng ở Hà Sáo[3] trên băng còn một tầng tuyết thật dày nha.”

“Người ướt như vậy, giờ không được ra ngoài nữa, theo anh về nhà thay quần áo.”

“Tỷ à em dẫn hai đứa nó về nhà.”

“Để tam oa ở đây rồi đưa Ngưu Ngưu đi cùng đi.”

“Không được, mọi người cũng rất bận. Đi về em bảo nhị oa bế bé về là được. Nếu được thì Ngưu Ngưu cũng đi cùng em.”

“Thôi, tiểu tử nhà ta nghịch như quỷ, sợ nó làm nổ tung nhà em mất. Tỷ ngồi đây một lát rồi sang. Các em cứ về trước đi.”

Về nhà, cậu thay quần áo cho nhị oa, cầm giấy bút dạy bé viết chữ. Tam oa thì trên tay ôm một cái gối đầu hổ, cũng rất ngoan ngoãn ngồi yên chơi, đứa nhỏ này luôn luôn thật yên tĩnh. Nhị oa cũng ngồi yên học. Ngọc Khê định sang năm cho bé đi học tiểu học, tiểu học ở cạnh chợ, phải đi mất một tiếng, cậu lại suy tính xem có nên mua một chiếc xe đạp.

Ngày mai lên huyện, Ngọc Khê xử lý đám thảo dược một chút, nguyên nghĩ phơi khô rồi mới bán, giờ đã có xe, liền tính bán luôn. Vừa bớt chút công sức còn được thêm không ít tiền. Cái này còn chưa tính, tự cậu lên huyện cũng phiền toái.

Buổi chiều băm thịt làm nhân sủi cảo. Người có áp lực thì mới tiến bộ, việc này trước kia cậu sẽ không làm, nửa năm này học được không ít. Dưa chua nhà mình tuy rằng chưa được chua lắm nhưng vẫn ăn được, thịt hươu băm hai cân, thêm chút mỡ heo, hương thơm làm người ta chảy nước miếng. Cho vào ba chậu lớn, đưa ra bên ngoài, hiện tại buổi tối âm bảy tám độ, không mất bao lâu là đông lạnh, nhiều thế này có thể ăn mừng năm mới. Hơn nữa bánh hạt kê vàng, Ngọc Khê thấy có thể ăn một đoạn thời gian, ăn thay cơm được.

Sáng sớm hôm sau Ngọc Khê an vị trên máy kéo cùng đại tỷ phu lên huyện, ngồi trong xe cho dù mặc áo khoác bọc lông dê mà vẫn lạnh, gió bắc quét trên da như dao cắt.

Đại tỷ phu thả cậu xuống trước cửa tiệm thuốc bắc, hai người hẹn thời gian xong thì tách ra. Ngọc Khê dùng nửa năm để chứng tỏ khả năng của mình với mọi người, hiện giờ không còn ai coi cậu là đứa trẻ nữa, tuy rằng mười hai tuổi, nhưng cũng là nam nhân đương gia.

Bán thảo dược được 280 đồng, nhiều hơn một chút so với dự tính của cậu. Gần đây giá thuốc tăng cao. Sau khi đến bệnh viện mua chút thuốc mà tam oa dùng, còn có thuốc tiêm, thời tiết ngày càng lạnh, chờ đại tuyết phong lộ, lúc đó mới có chuyện phiền toái. Cũng may tam oa giờ chỉ kém sức đề kháng, chỉ cần chú ý một chút thì vấn đề không lớn.

Mua hai bộ quần áo mới cho nhị oa tam oa để mặc mừng năm mới, tiền thừa mua chút đồ ăn. Nghe nói hạnh nhân[4] có thể trừ vị tanh của sữa dê, cậu mua một chút, rất đắt, còn hơn cả thịt heo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ