Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, làm xong bánh hạt kê, thu dọn tây phòng, buổi chiều mang thịt treo trên bếp đến tây phòng, trời lạnh nên ở tây phòng dưới không độ, không sợ thịt bị hỏng. Còn làm một chú ngựa gỗ nhỏ cho nhị oa. Đợi đến lúc cậu rảnh rỗi, có thời gian xem xét lại mấy quyển sách kia cũng đã là một tuần sau.

Mở trang sách ra, Ngọc Khê thập phần cảm tạ mẹ cậu đã dạy dỗ, vì thế mà cậu đọc chữ phồn thể không chút khó khăn, Bằng Việt thủ trác quả nhiên là nhật ký của chủ nhân địa động. Trong đó ghi lại một vài sự tình.

Người nọ hóa ra là một nhân sĩ võ lâm cuối triều Thanh, ông kế thừa Không Không môn, là một thích khách, thích khách thần bí giang hồ Vô Ảnh chính là biệt hiệu của ông, năm Quang Tự thứ mười bốn, sư phụ của Vô Ảnh mất tích, chỉ trong một đêm Không Không môn bị diệt môn, đệ tử nội môn chỉ có ông ta vì luôn ở ngoài phiêu du nên may mắn còn sống sót. Ông luôn tận lực điều tra chuyện này.

Năm Quang Tự thứ mười sáu, Vô Ảnh nhận được ám tín từ sư phụ, trong tín chỉ hàm hồ nhắc tới rằng sự tình của Không Không môn có liên quan đến trong cung.

Năm Quang Tự thứ mười bảy, Vô Ảnh tự hoạn tiến cung âm thầm tra xét. Trong cung mất chín năm, cuối cùng cũng có chút manh mối, hóa ra sự tình này có liên quan tới Từ Hi thái hậu đương thời, còn liên lụy tới một bảo tàng. Sư phụ ông ta chẳng những am hiểu diệu thủ hư không, còn tinh thông kỳ môn độn giáp, năm đó bị triều đình nhà Thanh hiếp bức phải kiến tạo một mật khố, bên trong cất chứa rất nhiều dị bảo hiếm có, cũng là chuẩn bị một đường lui cho nhà Thanh. Tất cả người tham gia đều bị giệt khẩu, người biết chuyện này chỉ có thái hậu đương thời, hoàng thượng, và đại thần Vinh Lộc là người chấp hành chuyện này. Sau chính biến Mậu Tuất[1], hoàng đế Quang Tự bị giam cầm, chuyện bảo tàng chỉ còn hai người biết rõ.

Vô Ảnh lại ẩn núp hai năm, thừa dịp biến cố Canh Tý[2],cung đình nội loạn, trộm đi bản đồ bảo tàng rồi chạy khỏi hoàng cung. Trên đường đào vong bị truy binh gây thương tích. Cuối cùng mới chạy trốn tới nơi này. Vì vết thương cũ mà hai năm sau qua đời.

Ngọc Khê đọc tùy bút mà Vô Ảnh ghi lại, cảm giác như cả người đang đắm chìm trong thời không lịch sử, bản tùy bút này chính là do Vô Ảnh gián đoạn ghi lại trong hai năm. Có thể cảm nhận được một chút sự thật lịch sự cuối triều Thanh.

Tựa như chính biến Mậu Tuất, biến cố Canh Tý đều được ghi lại rất nhiều, Vô Ảnh là nhân sĩ giang hồ, nhưng cũng có chút tâm huyết, ông thậm chí muốn ám sát Từ Hi, có điều bên người Từ Hi có mấy đại cao thủ tọa trấn, ông chưa kịp tiến thân đã bị phát hiện. Cũng bởi lí do này, khi ông trộm bản đồ đã nhanh chóng bị phát hiện, cuối cùng bị truy kích.

Về phần bản đồ bảo tàng theo trong tùy bút, Ngọc Khê không phát hiện ra, ba người họ ngày ấy chỉ lấy được ba cái rương. Bên trong cũng không có dấu hiệu về bản đồ. Vô Ảnh cũng nhắc tới, trước khi ông qua đời một năm, từng đến Long Hưng tra xét, địa điểm giấu bảo tàng cực kỳ bí mật, ông chỉ tìm được nơi giấu nhưng không đi vào do vết thương cũ tái phát, đành trở lại nơi này.

Trong bản tùy bút có ghi lại, bảo tàng kia được xây dựng bởi rất nhiều kỳ môn dị sĩ. Cho dù có bản đồ cũng không cách nào vào được. Sau đó sự tình về bảo tàng cũng không thấy đề cập nữa. Phần sau cuốn tùy bút viết về cảm nhận khi đọc sách.

Mấy cuốn sách này đều tìm thấy trong tàng thư khố, là một phần tàng thư mà cung điện nhà Thanh lưu giữ, trừ đao phổ và tiễn pháp, mấy cuốn sách khác đều cất chứa rất lộn xộn, Vô Ảnh do từng ở thư khố làm công việc tay chân, mấy quyển sách này là do ông nhìn lén rồi chọn ra những cuốn có giá trị. Cuối cùng ông cảm thán, đáng tiếc thời gian quá ngắn, không thể tinh tế nghiền ngẫm.

Xem hoàn chỉnh cuốn nhật ký, Ngọc Khê hít một hơi thật sâu, Vô Ảnh này vì điều tra chân tướng mà mất nhiều năm chịu nhục, cuối cùng còn mất cả tính mạng. Rốt cuộc cái gì đã chống đỡ ông ta. Tuy rằng ông ta cuối cùng chiếm được bản đồ, nhưng ngữ khí trong cuốn nhật ký lại cho thấy ông ta cũng không có bao nhiêu ý đồ với bảo tàng, sau khi phát hiện không thể vào được bên trong bảo tàng, liền quyết đoán từ bỏ. Chỉ cảm thấy lấy tính tình của sư phụ, có thể đem theo nhiều người chôn cùng hẳn rất cao hứng, ông trộm mất bản đồ bảo tàng, người nhà Thanh cùng đừng mong vào được. Cũng coi như là báo thù được rồi.

Ngọc Khê cũng không có ý đồ gì với bảo tàng, đừng nói cậu không có bản đồ, cho dù có bản đồ cũng không nhất định tìm được, con người vẫn nên sống thực tế mới tốt.

Biết rõ lai lịch của chủ nhân địa động, Ngọc Khê đặt nó qua một bên, trong mấy quyển sách, Ngọc Khê thích nhất là tạp kí tứ hải, tuy bên trong Kỳ trân dị thảo lục bao gồm rất nhiều dị thảo quý hiếm phong phú, cũng là tư liệu về thảo dược mà Ngọc Khê cần nhất, sau này cậu học tập có thể hái được nhiều thảo dược hơn, nhưng đây cũng là một cuốn sách mang tính học thuật cực cao, Ngọc Khê phải coi nó như sách giáo khoa rồi đọc từ từ.

Tạp ký tứ hải thì lại không giống, cuốn sách này thập phần kỳ quái, thời gian trong sách cực kì dài, người viết sách lại dường như chỉ có một người, câu chuyện được ghi lại sớm nhất, chính là kể về thời Chiến quốc, có một đám dị sĩ vây bắt dị thú.

Con dị thú đó là sơn dương một sừng, hung ác dị thường, tốc độ như tia chớp, làm việc ác một phương. Vì để bắt giết dị thú, người chết vô số, tác giả cuốn sách cũng tham dự trong đó, sau khi giết được dị thú, mọi người phân chia xác nó, tác giả được một khối thịt bụng non mềm. Dùng để ăn, ngon dị thường. Sáu mươi năm sau vẫn còn nhớ mãi.

Nội dung bao gồm thiên văn, địa lý, tinh tượng, tính toán kinh doanh, y học, cơ hồ bao quát toàn bộ văn hóa thời cổ. Hiển nhiên vị tác giả này thập phần ham thích mỹ thực rượu ngon, trong sách miêu tả ông ta đến các nơi mạo hiểm, gặp được rất nhiều kỳ nhân kỳ sự (người lạ việc lạ), nhiều hơn nữa là mỹ thực khắp vùng miền, ông ta cũng yêu thích nấu nướng, có khi chỉ vì mỹ thực mà sẽ lưu lại lâu hơn, cho đến khi học xong mới thôi. Trong sách cũng có rất nhiều phương pháp làm mỹ thực mỹ tửu. Trong đó có một trang viết về cách làm Bách hoa nhưỡng, phải dùng mất ba năm mới thu thập đủ nguyên liệu, sau chín năm ủ mới thành rượu ngon. Ngày rượu thành, tác gia uống say mèm, sau đó dùng cuồng thảo(Một kiểu chữ Thảo) ghi lại phương pháp làm rượu.

Ngọc Khê mất nửa tháng để sửa sang lại các loại phối phương trong sách, trong đó công thức làm mỹ thực có 542 tờ, công thức làm dược thiện (thức ăn có lợi cho sức khỏe aka thuốc bổ) có 198 tờ, phối phương nhưỡng rượu có 64 tờ, các loại gia vị hương liệu 101 tờ, phương thuốc y dược có 97 tờ. Thượng vàng hạ cám các loại khác 164 tờ.

Thời gian trong sách ghi lại là từ thời Chiến quốc đến triều nhà Minh mới hết. Ngọc Khê không biết có ai có thể sống lâu tới vậy, cậu cũng không cách nào xác định cuốn sách chỉ do một người viết, chất liệu làm bộ sách mỏng như cánh ve trắng tinh như tuyết, nét chữ cũng không giống nhau, nước dính không ướt, bùn dây vào không bẩn, không mục không hỏng, trang sách nhiều còn hơn tưởng tượng của cậu, chừng hơn hai ngàn trang. Cậu chưa từng nhìn thấy thứ nào như vậy, chẳng lẽ thực sự là thần tiên? Nhân sinh quan của Ngọc Khê lần đầu tiên dao động.

Trong sách chứa đựng rất nhiều lĩnh vực, nhưng Ngọc Khê nhất thời vô pháp nắm giữ, thiên văn địa lý tuy rằng hiểu từng từ có nghĩa là gì, nhưng cậu muốn hiểu rõ lại không phải là chuyện nhất thời. Nhưng phương thuốc y dược và công thức nấu ăn thì dễ hơn. Trong đó có một công thức làm thịt kho, cần 16 vị thảo dược làm hương liệu, cũng không khó làm cho lắm, Ngọc Khê dựa theo công thức thử làm ba lần mới chính thức làm thành, hương vị đó thật sự rất tuyệt. Còn có một công thức làm mì thịt bò, cần hơn ba mươi gia vị hầm canh, tăng vị ngon của canh tới cực hạn, đáng tiếc Ngọc Khê sức tay không đủ, làm sợi mì hơi kém một chút.

Cho dù như vậy nhưng nhị oa cũng ăn đến tròn cả bụng. Hận không thể ngày ngày đều ăn mì sợi thịt kho. Ngọc Khê từ chuyện này nhìn ra một cơ hội kinh doanh, nếu làm chút thịt kho đi bán hẳn có thể bán chút tiền.

“Tôi thấy, không phải Minh Chí nhà Lão Tứ mở một cửa tiệm tạp hóa ở trên chợ sao, ông đến đó bảo chú ấy cho một chỗ.” Tam thẩm vừa nghe Ngọc Khê trình bày, suy nghĩ vừa chuyển, quay đầu hỏi Tam thúc.

Tam thúc cất mấy điếu thuốc vào túi, “Ừ, nhưng cháu định bán món đó có cần mang nồi với bếp không? Hay là để lạnh rồi bán?”

“Để lạnh rồi bán ạ, ở nhà làm rồi mang đến, trời lạnh như thế, lấy ra khỏi nhà cũng bị đông lạnh, người ta mua về chỉ cần đun qua là dùng được, hương vị cũng giống nhau.”

“Đúng đó, đây là món ngon nhất mà anh từng ăn.” Đại Trụ ngồi đầu giường vừa cắn móng heo vừa nói.

“Nói cũng đúng, tôi lớn bằng này tuổi rồi, món thịt này là thơm nhất. Bảo đảm không sai được.” Tam thẩm cũng khen ngợi.

“Vậy để tôi đi hỏi ngay một chút.” Tam thúc gõ gõ tẩu thuốc, xuống đất mặc áo khoác.

“Cha, để con đánh xe đưa cha đi.” Đại Trụ nhanh nhẹn đứng lên.

“Không cần, cha tự đi được, không tốn nhiều công sức.”

Ngọc Khê cũng vội vàng xuống giường, “Tam thúc, thúc cứ để sau, cháu về lấy mấy miếng thịt mông, thúc mang cho Tứ thúc.”

“Không cần đâu, Tứ thúc cháu cũng không muốn lấy đồ của cháu, giữ lại mà bán.”

“Thúc cứ cầm đi, để Tứ thúc nếm thử, thúc ấy cũng dễ quyết định hơn.” Ngọc Khê biết cha mình tuy rằng cũng họ Lâm, nhưng không có quan hệ huyết thống với người Lâm gia, Tam thúc lại đối tốt với bọn cậu như vậy, là vì Tam thúc và cha cậu từ nhỏ cởi truồng lớn lên, tình cảm còn thân hơn cả anh em ruột, mà Tứ thúc bên kia thì kém hơn nhiều, huống chi Tứ thúc còn ở rể, quan hệ càng xa hơn.

Lâm Phong cũng biết đứa cháu này của ông có chủ ý, cũng không kiên trì nữa, đến cùng vẫn mang theo.

Vừa đi cũng mất một ngày, lúc về thì trời đã tối, người có chút quá chén, phải để con cả nhà Tứ thúc là Minh Chí ca đưa về.

“Thịt mông em đưa buổi tối nhà anh đã ăn thử, mùi vị rất thơm ngon, còn ngon hơn cả của lão Lí gia ở phía Nam làm, có thể bán được giá tốt, em cũng không cần đi bán, chỉ cần đợi đến khi họp chợ đưa đến tiệm của anh, anh bán hộ em, bán được một cân anh chỉ lấy một hào, giá lại cao hơn hai hào so với thịt kho Lí gia, thế nào?” Lâm Minh Chí trực tiếp tìm Ngọc Khê thương lượng.

Lâm Ngọc Khê vừa nghe, cũng thấy có lợi, như vậy cậu chỉ cần ở nhà làm là được, còn việc bán thế nào thì không cần cậu quan tâm, tuy rằng một cân mất một hào, nhưng được giá cao hơn hai hào. Thịt kho Lí gia cậu từng ăn một lần, tuyệt đối không bằng món của cậu. Chỉ cần từng ăn, hẳn là sẽ không tiếc hai đồng tiền.

Hai người lại thương lượng một chút, sự tình liền được định, sau này chuẩn bị làm nhiều để mở hàng.

Lâm Minh Chí cũng rất cao hứng, một cân thịt được một hào, hương vị này một ngày thế nào cũng bán được ba bốn mươi cân, hắn cũng kiếm thêm được mấy đồng tiền, một tháng thêm ba bốn mươi đồng, này cũng không ít. Chỉ đáng tiếc là nhìn mặt Tam thúc là biết công thức này không thể lấy tới tay, bằng không còn kiếm được nhiều hơn. Lâm Minh Chí mặc dù có chút động tâm, nhưng cũng sợ cha hắn mắng hắn, dù sao Lâm Ngọc Khê nuôi cả nhà không dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ