66 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66

Không nói đến việc nhà Ngọc Khê gần rừng, cảnh sát trên huyện điều tra án phóng hỏa cũng có kết quả rất nhanh, vào ban đêm bắt được một người bị tình nghi, là một kẻ chơi bời lêu lổng trong thôn cậu, đến bốn mươi tuổi rồi mà không nhà cửa không việc làm, một người ăn no cả nhà đói bụng, có chút tiền đều đem đi đánh bạc, người trong thôn cũng chẳng muốn thấy mặt hắn.

Sở dĩ bắt người nọ là vì sau khi điều tra phát hiện ra, mỗi lần có vụ cháy người này luôn đến sớm nhất, người này vốn thường không ở nhà, làm việc lôi thôi lếch thếch, tại sao vừa có đám cháy lại đến nhanh như vậy, thấy sự việc khác thường, đội trưởng Lí trực tiếp dẫn người đến tìm hắn, hù dọa một chút, cuối cùng hắn nhận tội, mấy đám cháy sau đó là do hắn phóng, nhưng nói gì cũng không thừa nhận có phóng hỏa Lâm gia, hắn chỉ nói mình thấy Lâm gia cháy mới có ý định phóng hỏa, làm vậy để những người khác không được trải qua tết vui vẻ, sau này cháy mấy nhà, đều là những nhà ngày thường thích khoe khoang, có náo nhiệt là chạy đến ngay, hắn cũng không ít lần bị những người đó bố trí. Lúc trước khi còn trẻ không cưới được vợ, chính là do miệng người khác nói, trong lòng hắn tức giận nghẹn mười mấy năm rồi.

Mặc kệ hắn có động cơ gì, phóng hỏa là phạm pháp, có lẽ kẻ này không vào tù mười mấy năm là không ra được, tuy nhiên đội trưởng Lí thẩm vấn hắn vài lần, cuối cùng vẫn xác định, kẻ phóng hỏa nhà Lâm Ngọc Khê không phải người này. Nhưng việc này lại bị người này gây rối, khiến nó khó bề phân biệt, đợi ở thôn Hồng Lĩnh vài tuần lễ, cuối cùng cũng không tra ra được kết quả. Cuối cùng chỉ đành tạm thời ngừng lại.

Ngọc Khê cũng biết đám cháy nhà bọn cậu lúc trước dùng xăng dẫn lửa, mấy nhà sau đó không có. Kẻ đến nhà bọn cậu phóng hỏa tuyệt đối có chút ân oán. Đáng tiếc người nọ phóng hỏa xong chạy rất nhanh, kẻ phóng hỏa chạy trên mặt băng, cây đuốc bị nước dập tắt, lúc bên kia suối nước cháy có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, vậy mà không có dấu vết gì, duy nhất tra ra được chính là tại hiện trường hoả hoạn có dấu vết đốt xăng.

Vì không bắt được người này nên Ngọc Khê cảnh giác lên, một phần cẩn thận trông coi nhị oa tam oa, còn khắc chế bùa hộ mệnh mới cho hai đứa, hiệu quả tốt hơn cái ban đầu, chẳng những có thể ngăn cản một lần tổn thương trí mạng, mà còn vừa bảo vệ đồng thời tiến hành phản kích, hơn nữa Ngọc Khê dùng máu của chính mình để tế luyện, chỉ cần phát động là cậu sẽ biết.

Về phần khác để cho chó trong nhà cảnh giác thêm, đáng tiếc Đại Hoàng và Đao Sẹo vào rừng đã mười ngày, không biết vì sao chưa thấy trở về, Ngọc Khê nghĩ chúng nó có lẽ bị chuyện gì đó giữ chân, trước khi đi Đao Sẹo để Tông Tông ở lại, tiểu gia hỏa mỗi ngày ngủ trong chuồng chó, hai ngày trước còn học chó sủa, đáng tiếc không cùng một hệ thống phát âm. Cuối cùng sau khi học lại hơi giống tiếng chó con.

Một cô vợ của Bốn Mắt vào ngày mồng tám tháng chạp sinh ra một chú chó con, ra đời sớm hơn cừu con trong nhà, lúc nó sinh Ngọc Khê cũng không biết, phải đến khi buổi tối nhìn thấy mấy chú chó và Tông Tông mãi mà không vào chuồng mới biết. Cậu thấy kỳ lạ, cho dù chó nhà bọn cậu mang thai lần đầu, vậy mà sinh rất ít, sao chỉ có một con, chó trong nhà đều là chó có thể hình to lớn, một lần có thể sinh từ sáu tới mười hai con, mang thai lần đầu cũng có thể có hai ba con, cậu còn tưởng rằng do chó mẹ khó sinh, cuối cùng tìm tam thúc kiểm tra dùm mới biết được, một thai này chỉ có một con. Trực tiếp đặt tên là Độc Đinh.

Có lẽ sinh vào mùa đông, dinh dưỡng trong bụng mẹ đầy đủ, bộ dạng của bé chó con rất tốt, lông vừa dày vừa dài, lông trên người giống cha nó, hai màu đen trắng, có điều mắt cha nó trông như bốn mắt, mà mắt nó lại giống gấu mèo, xung quanh mắt là màu đen, còn hơi rũ xuống, tròn vo cực kì đáng yêu. Không nói đến hai em trai nhìn là thích, ngay cả Ngọc Khê cũng thích ôm bé. Khiến Tông Tông ăn dấm chua vài lần, dù sao vị trí trong lòng Ngọc Khê trước kia là của nó.

Mỗi ngày không nhanh không chậm trôi qua năm cũ, hai mươi hai tháng chạp, nhà lục thúc giết heo, cả nhà Ngọc Khê rục rịch đi ăn thịt heo, heo nhà lục thúc nuôi tốt, toàn lấy bã rượu từ chỗ xưởng rượu tại Kháo Sơn về cho ăn, đây vốn là lương thực, hơn nữa bên trong vẫn còn chứa chất gây say, heo ăn vào ăn no ngủ tốt, lớn cực nhanh, heo nuôi vừa béo vừa ngon.

Trước kia Ngọc Khê cũng định nuôi heo, dù sao chỗ bọn cậu dùng bã rượu cho heo ăn, chi phí thấp hơn mua lẻ thức ăn gia súc nhiều, nhưng sau này trong nhà không thiếu thịt ăn, thêm một cái chuồng heo làm gì, cũng phiền toái. Việc trong nhà vốn nhiều rồi, đừng tạo việc cho mình nữa.

Vì mình không nuôi, nếu nhà ai giết heo cậu đều muốn mua một ít, lần này nhà lục thúc giết hai con heo, ngoại trừ mình ăn, còn lại đều phải bán, giá rẻ hơn trên chợ năm hào, mà giá bán ra lại cao hơn giá mà những người đến nhà mua heo nhiều.

Ngọc Khê đã sớm hẹn lục thúc mua nửa miếng sườn, mấy cái trường ruột. một miếng thịt mông, còn có mười cân thịt ba chỉ. Trong nhà toàn những đứa không thịt không vui, mấy ngày nay Đại Hoàng không mang con mồi về nhà, Ngọc Khê cũng không đi săn, thịt ăn đều là hàng tồn lại, không tươi như này.

Buổi sáng năm cũ, Ngọc Khê vẫn lên núi tu luyện, có lẽ nhờ tác dụng của trận pháp của cậu, linh khí xung quanh dày hơn, linh khí trong nhà còn dày hơn nơi này một ít, Ngọc Khê cũng không định tranh đoạt với động thực vật trong nhà, mỗi ngày lên núi vốn là thói quen.

Tu luyện xong đi về Ngọc Khê liền thuận tay nhặt chút nhánh cây làm củi, hoặc là nhặt những khúc gỗ khô giữa đường. Đống củi trong nhà gần hết, Ngọc Khê không cứu được bao nhiêu, tuy trong nhà còn rơm rạ và lõi ngô, nhưng bằng ấy không đủ đốt tới lúc thu củi sang năm. Trên núi xung quanh nhiều cành khô, không cần tốn tiền đi mua.

Đang nhặt củi, chợt nghe thấy tiếng bước chân đạp lên tuyết, quay đầu thì thấy, “Sao anh lại tới đây?”

Khương Sâm gom nhánh cây vào với nhau, “Muốn nhặt giúp em.”

“Anh không cần làm đâu, em không nhặt nhiều lắm.” Ngọc Khê cười cười.

Khương Sâm không nói gì chỉ học cậu, tìm những chạc cây tương đối nhiều, bẻ một hai nhánh, dùng sài đao chặt nhánh cây xuống dưới, ném thành một đống.

Tốc độ hai người nhanh làm có hơn hai mươi phút, gom được hai bó lớn, buộc lại rồi đeo lên lưng xuống núi. Trong quá trình hai người rất ăn ý với nhau.

Ngọc Khê không có cảm giác gì, chỉ làm theo thói quen, còn Khương Sâm đi phía sau nhìn bóng lưng Ngọc Khê, ánh mắt che đậy chút mê ly.

Nhà Ngọc Khê ăn mừng qua năm cũ rất đơn giản, chỉ làm đồ ăn nhiều hơn bình thường, mọi người xum họp ăn uống, Lâm Minh Thanh phải về nhà, dù sao hắn còn chưa kết hôn, mà cho dù có kết hôn cũng vẫn phải về ăn tết cùng với cha mẹ, cũng may có Khương Sâm ở đây, bốn người trải qua cũng rất tốt, huống chi hôm nay Ngọc Khê lên tiếng cho đám Đại Bạch có thể vào nhà ở một ngày, một đống thỏ sôi nổi đùa nghịch trong phòng, thêm cả ba chú cừu con, màu lông rất trắng, bộ lông xoăn dày, đáng yêu cực kỳ.

Ngọc Khê thấy như này thật tốt, hai chú dê con trước giống với mẹ chúng là dê bình thường, một đực một cái, ở nhà nhiều, vậy mà con nào con nấy đều thông minh, còn hiểu chuyện, cho tới bây giờ chưa từng ăn hoa quả trong viện nhà mình. Thích đùa nghịch với Đại Hoàng, lá gan lại to, tính tình cũng lợi hại, vài ngày trước vừa đánh nhau với chó nhà tam thúc cách vách, cái cách hai đứa há miệng cắn chó giống hệt Đao Sẹo. Thấy chúng nó như vậy Ngọc Khê cũng không thể ăn chúng nó, liền để vậy nuôi. Mà ba chú cừu mới sinh lại rất hữu dụng, không ăn thịt có thể lấy lông.

Trẻ con nô đùa ầm ầm trong phòng, Ngọc Khê cũng không quản chúng nó, trong nhà càng náo nhiệt càng có nhân khí.

“Em thấy như vậy được không?” Khương Sâm đem dưa chua đã băm xong đưa cho Ngọc Khê xem.

Ngọc Khê vừa thấy thì nở nụ cười, “Tốt lắm rồi, nhân dưa chua cũng không cần băm nhỏ như vậy đâu, to một tí ăn mới thơm.” Cho bột mì trên tay vào trong chậu, bên trên đậy nắp vung, ngâm.

Đưa tay rửa sạch, cắn một ngụm dưa còn hơi chua, cho vào trong bồn dùng nước lạnh rửa qua.

“Cho chút nước ấm vào, lạnh lắm.” Khương Sâm thấy tay Ngọc Khê ngâm nước lạnh đỏ lên.

“Không có việc gì đâu ạ, dùng nước ấm ngâm thì vị chua bên trong sẽ mất hết, nước lạnh chỉ giảm bớt vị chua thôi, ăn mới ngon.” Lấy tay nắm chặt dưa chua trộn với thịt.

Trước kia Khương Sâm chưa từng làm cơm, cô nhi viện thì không nói, cho dù sau này đến cục cũng chỉ ăn ở nhà ăn, căn bản không phải làm, lần duy nhất là đi dã ngoại làm đồ nướng. Trên cơ bản cũng chỉ biết nướng chín rồi ăn. Ở Lâm gia một vài ngày, có khi Ngọc Khê nấu cơm hắn liền làm trợ thủ, cảm giác vừa mới mẻ vừa ấm áp, lại có cảm giác gia đình.

Lâm Ngọc Khê rất thoải mãi với mọi người, ngoại trừ việc bọn họ vừa mới quen biết có hai lần, Khương Sâm ở Lâm gia rất tự tại, Lâm Ngọc Khê cũng không tỏ vẻ khách khí, nếu trong nhà có chuyện gì cũng thuận miệng phân phó. Càng đừng nói đến việc cậu luôn chu đáo với hắn.

Mấy ngày nay Khương Sâm tiếp xúc với Lâm Ngọc Khê nhiều hơn, trong lòng nổi lên chút tâm tư không thể nói ra, hắn rất xa lạ với cái gọi là tình cảm, mất một thời gian hắn mới hiểu rõ được phần tình ý này, đáng tiếc là hậu thế không chấp nhận, huống chi dù Ngọc Khê có chín chắn mấy thì cũng chỉ là thiếu nên mười ba mười bốn tuổi, mới chỉ tiếp xúc với ít người nên vẫn còn ngây thơ. Không nói đến việc hắn thích thiếu niên, trong lòng không muốn lỗ mãng đường đột, loại tình cảm thế này chẳng phải ai cũng có thể chấp nhận. Nếu nhất định là một tình cảm vô vọng thì hắn sẽ một mình chịu đựng.

Khương Sâm là người có ý chí kiên định, trải qua quá nhiều chuyện, tuy không có kinh nghiệm tình cảm nhưng dù sao cũng không còn là tiểu tử tóc còn để chỏm, cho dù trong lòng lửa nóng đến thế nào cũng sẽ không biểu hiện ra chút ít, chỉ định về sau yên lặng bảo vệ cậu mà thôi.

Lâm Ngọc Khê hoàn toàn không biết gì về tình cảm của Khương Sâm, trong lòng chỉ coi hắn như bạn bè như anh cả.

Cùng Khương Sâm làm sủi cảo, mọi người vô cùng náo nhiệt ăn cơm tất niên, sau đó Ngọc Khê nhị oa thêm cả Khương Sâm ba người chơi bài, Ngọc Khê ôm tam oa, chỉ thị bé ra bài, tiểu gia hỏa tuy không biết chơi nhưng ném bài rất soái. Mọi người cười đùa rất vui vẻ.

Hưng phấn qua một ngày, chưa đến chín giờ, tam oa ngủ ngay trong lòng Ngọc Khê. Mọi người thu tay, Ngọc Khê đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, chó trong nhà lại không sủa, Ngọc Khê đi ra ngoài, liền thấy Đại Hoàng đứng trước cửa lớn, nó gầm lên một tiếng không lớn. Nhìn từ xa thấy nó rời nhà mấy ngày mà cũng không gầy đi, thoạt nhìn mang theo chút khí thế hung ác. Có lẽ mấy ngày nay chiến đấu không ít.

Đại Hoàng nhảy xuống từ trên tường, chậm rãi từ từ đi đến trước mặt Ngọc Khê, tiếp đó Đao Sẹo cũng nhảy lên tường, thế nhưng đứng bên trên hướng về phía mặt trăng tru lên, thanh âm kéo dài vang vọng.

“Đừng hú vào tối khuya.” Ngọc Khê nhắc nhở Đao Sẹo, nhưng vừa dứt lời, núi rừng phía tây có tiếng sói hú cao thấp nối tiếp, thế nhưng liên miên không dứt. Tai nghe thấy thế nào cũng phải đến năm sáu mươi con.

“Không phải chúng mày thu phục được bầy sói rồi đấy chứ?” Ngọc Khê đưa tay sờ sờ Đại Hoàng vừa đi đến bên người cậu. Đại Hoàng ngưỡng đầu, khoát lên bả vai cậu, trên mặt thế mà mang theo một loại biểu cảm kiểu: Đúng vậy, ta rất giỏi phải không, Ngọc Khê cẩn thận nhìn lại thấy mình không nhìn lầm, cười xoa xoa cổ Đại Hoàng .”Đúng, mày rất lợi hại.”

Đao Sẹo lại hú thêm một tiếng, áp chế tiếng của bầy sói, tiếp đó vài tiếng ngắn ngủi, trong rừng cũng truyền đến vài tiếng, nhĩ lực Ngọc Khê có thể nghe ra tiếng bầy sói rời đi, Đao Sẹo lúc này mới nhảy từ trên tường xuống. Đi vào sân.

Đến tận đây về sau gần thôn Hồng Lĩnh luôn có một bầy sói du đãng. Bầy sói này chiếm một địa bàn rất lớn, thủ lĩnh bầy sói là Đao Sẹo, nhưng ngày thường Đao Sẹo cũng không lãnh đạo bầy sói, phần nhiều thời gian là bầy sói di chuyển đến phương bắc săn bắt, Đao Sẹo cứ cách một khoảng thời gian lại vào bầy sói, thực lực của nó đã vượt qua con sói đầu đàn của bầy sói rất nhiều, có năng lực áp chế mạnh mẽ, vì thế kết cấu xã hội mới của bầy sói như này duy trì thời gian rất dài.

Chuyện làm Ngọc Khê vui mừng là, tuy đàn sói này nguy hiểm nhưng không tấn công con người. Từ đó Đại Hoàng và Đao Sẹo gia tăng thêm phạm vi thế lực của bản thân gấp bội. Rừng rậm triệt để trở thành vườn hoa sau nhà của chúng nó .

Chương 67

Ngày 23 tháng chạp, sáng sớm Ngọc Khê từ trên núi trở về liền bắt đầu chuẩn bị thu dọn phòng ốc, chăn đệm giường đều tháo ra giặt lại, những thứ chưa giặt chỉ còn lại một ít quần áo, Ngọc Khê định giặt xong trong hôm nay, quần áo mùa đông rất lâu khô.

Trong lúc Ngọc Khê đang thu dọn quần áo bẩn trong phòng ngoài phòng thì Khương Sâm làm điểm tâm, mấy ngày nay hắn đã có thói quen làm, tuy tay nghề chưa thành thục nhưng cũng có thể làm một vài đồ ăn đơn giản. Sáng nay làm cháo lại càng dễ, hâm nóng lại sủi cảo nhân dưa chua còn thừa từ hôm qua, ngoài ra thêm chút gia vị do chính Ngọc Khê làm.

Sáng sớm Tông Tông rất tinh thần, cũng không biết có phải do ngày thường đều ăn ngủ bình thường hay không, nó không có thói quen ngủ đông như gấu ngựa bình thường, lông trên người vừa dày lại mềm mại, có tác dụng giữ ấm. Có lẽ do hôm nay Ngọc Khê đi ra đi vào trong trong ngoài ngoài, nó không ngủ được, đánh ngáp một cái, thấy Khương Sâm đang ngồi xổm trước bệ bếp cho thêm củi lửa vào trong, tiểu gia hỏa nhìn trong nồi bốc lên hơi nóng, cũng có chút đói bụng, đứng bên cạnh nồi bới bới bệ bếp, mũi ra sức ngửi ngửi.

“Còn chưa chín đâu. Đừng đi lên, nóng đấy.” Khương Sâm cũng rất thích tiểu gia hỏa này, Tông Tông nho nhỏ manh manh, ngay cả Khương Sâm cũng không cách nào coi nó là dã thú.

Nghe thấy lời Khương Sâm, Tông Tông nhìn hắn một cái, cũng không biết có nghe hiểu không, đầu lắc lắc đưa tay giơ giơ tay lên, hơi nước bốc lên vẫn rất nóng, tiểu gia hỏa vội thu tay lại. Xoay người chạy vào phòng, nhìn ngó nhị oa tam oa còn ở trên kháng, Tông Tông muốn trèo lên kháng đánh thức hai bé, cái kháng đối với một tiểu gia hỏa mới chỉ cao nửa thước mà nói thì vẫn còn cao, mãi mà không thể trèo lên, tuy nhiên dường như nó không để ý, đi đến bên cạnh kháng, đứng thẳng lên rồi đưa tay với với tam oa, đáng tiếc tay còn chưa chạm vào, thân thể không chịu được lực, không biết tại sao mà lăn một vòng, ngã lộn cổ xuống, quỳ rạp trên mặt đất nghểnh đầu, Tông Tông có chút khó hiểu, mắt nhỏ chuyển chuyển vòng tròn, lắc lắc đầu, đứng lên tiếp tục bám riết không tha với lên.

Đại Hoàng híp mắt dựa vào bên cạnh kháng, nơi này đã trở thành địa bàn đặc biệt của nó, thân hình to lớn chiếm một chỗ rất lớn, làm cho ba anh em Ngọc Khê khi đi xuống kháng phải cẩn thận một chút. Sợ đạp vào nó.

Đại Hoàng mở một con mắt, thấy Tông Tông đi đi lại lại, vươn móng vuốt đẩy nhẹ một cái, gấu nhỏ lại lăn một vòng. Thừa dịp nó ngã xuống đất, nhắm mắt lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tông Tông nâng đầu lên, dòm dòm Đại Hoàng đang nhắm mắt, hít hít cái mũi vẫn không xác định là tại sao. Lại tiến hành hoạt động đánh thức lần thứ ba.

Lại một lần nữa Đại Hoàng vươn móng vuốt, Tông Tông lần thứ ba lăn ra ngoài, lúc này Đao Sẹo nằm bên người Đại Hoàng đột nhiên duỗi móng vuốt vỗ vỗ Đại Hoàng. Phịch phịch đánh vào làm đầu nó lảo đảo. Trong lỗ mũi Đại Hoàng phun ra một hơi, có vẻ ngượng ngùng mà đặt đầu lại lên móng vuốt. Chờ đến khi Tông Tông ngẩng đầu lên thì Đại Hoàng vẫn duy trì tư thế lúc trước, Đao Sẹo thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi, nó có chút ngây ngốc mà quỳ rạp trên mặt đất.

“Nằm sấp thế này làm gì vậy?” Ngọc Khê cầm khăn lau đi từ bên ngoài vào, liền thấy Tông Tông đang nằm giữa nhà, ngốc ngốc mà ngẩng đầu lên.

Tông Tông bị kinh hoảng đột nhiên đứng lên ôm chân Ngọc Khê.

“Sao thế?” Ngọc Khê vươn một bàn tay giữ lấy Tông Tông rồi xoa xoa đầu nó, cũng không trông cậy vào nó có phản ứng gì, cầm lấy khăn tay nhỏ chuyên môn chuẩn bị cho nó, lau bớt bụi trên người xong rồi tùy tay đặt nó lên kháng.

Vừa lên kháng, Tông Tông liền quên luôn nốt nhạc đệm vừa rồi, trực tiếp bò lên người nhị oa bắt đầu xoa nắn bé. Một ngày náo nhiệt lại bắt đầu.

Ngày 27, Ngọc Khê và Khương Sâm dắt hai em trai lên chợ, đồ mừng năm mới trong nhà đều có rồi, Ngọc Khê mua thêm hai con gà, câu đối mừng xuân linh tinh.

Về nhà Khương Sâm giết gà, xử lí sạch sẽ xong rồi đặt ở bên ngoài đến khi đông lạnh mới đưa vào nhà kho.

Sáng sớm ngày 28, Ngọc Khê đánh hồ dán, mấy người bọn cậu bắt đầu dán câu đối, trước kia bởi vì cha mẹ qua đời và phải đi lên thủ đô nên đã hai năm nhà Ngọc Khê không dán câu đối. Hôm nay là ngày quan trọng huống chi Ngọc Khê cũng không thiếu chút tiền này, vì tạo không khí vui mừng mà mua không ít.

Bọn cậu bên này rất chú ý với việc dán câu đối, còn dán nhiều, ngoại trừ trước đại môn dán một bộ câu đối lớn nhất, chỉ cần là cửa chính cũng đều phải dán, ngoài ra phía dưới bức hoành phi còn phải dán quải tiền, dưới mái hiên cũng dán hoành phi và quải tiền, linh tinh cũng phải đến mấy chục tờ, hoặc là hoành phi hoặc là quải tiền.

(Quải tiền: Mình không biết dịch nó ra tiếng việt thế nào nên để nguyên hán việt, đại khái nó là một loại cắt giấy nghệ thuật, có mấy ngàn năm lịch sử, là một tập tục của người phương Bắc Trung Quốc. Vào ngày xuân, dán quải tiền kết hợp với câu đối mang ý nghĩa chúc phúc, tiền tài vào như nước, cát tường như ý.)

Chỗ bọn cậu tương đối lạnh, nếu quét hồ lên mà không dán luôn sẽ bị đông lại, dính không vào, cũng may tay chân Khương Sâm lưu loát, tốc độ cũng nhanh, Ngọc Khê trong phòng quét hồ, Khương Sâm ở ngoài dán lên.

Quải tiền có vài loại màu là đỏ vàng hồng nhạt xanh lam lục, họa tiết cũng đa dạng, hoa văn bốn mùa như ý, chiêu tài tiến bảo cát tường, Ngọc Khê dán ba tấm dưới mỗi bức hoành phi, dựa theo màu sắc khác nhau mà phối hợp, tạo thành cảnh xuân tươi đẹp cực kỳ vui mừng. Gió bắc thổi qua, như đón gió mà phấp phới, năm ý mười phần.

Trong viện Ngọc Khê đã dọn dẹp qua, tuy năm nay tuyết không lớn, tổng cộng rơi có ba lần, nhưng mãi chưa tan nên tích tụ lại cao tới cửa, có thể sánh bằng những năm trước.

Chú thích

Hoành phi:

Quải tiền:

                               

Chương 68

“Nhị oa, em mang cái này sang nhà tam thúc nhé.” Sáng sớm hôm nay Ngọc Khê bắt đầu chiên đồ ăn, còn làm thêm một ít đồ ăn vặt, những cái khác chỉ làm một ít, thịt viên, bánh rán lại làm không ít.

“Vâng.” Nhị oa gật đầu cầm lấy bồn nhỏ, miệng vừa ăn vừa cho thịt viên vào miệng. Từ lúc Ngọc Khê bắt đầu chiên, nhị oa tam oa liền không nhúc nhích đi chỗ khác mà chỉ chờ trước mặt, chưa đến một hồi hai đứa sắp ăn no.

“Đừng ăn nữa, Khương ca, anh xem thu lê đông lạnh đã rã đông hết chưa, lấy cho bé một quả, đừng để bé ăn nhiều.” Ngọc Khê nói một câu với Khương Sâm. Khương Sâm cho thêm củi vào trong bếp, đứng lên giang tay ôm tam oa đi. Tiểu gia hỏa ăn đến miệng dính đầy mỡ.

Cho một viên bánh rán đã rán xong vào trong một cái bồn lớn ăm ắp các viên bánh tròn vo, coi như là đồ ăn vặt mừng năm mới.

Đang thu dọn nồi, nhị oa đã trở lại, còn mang Ngưu Ngưu theo, tiểu gia hỏa mặc trông như một quả cầu.

“Anh, tam thẩm bảo anh qua.” Nhị oa vào nhà rồi nói với Ngọc Khê.

“A, chuyện gì? Em biết không?” Ngọc Khê hỏi.

“Không biết, tam thẩm đang bận việc ở nhà, không có sức trông Ngưu Ngưu.”

“Anh biết rồi.” Ngưu Ngưu nặng nhọc bước qua bậc cửa, “Cậu cháu muốn cưới vợ đó.”

Ngọc Khê phì cười, “Ai nói thế?”

“Bà ngoại cháu nói nha.” Ngưu Ngưu nghiêm cẩn mà gật gật đầu nhỏ, Ngọc Khê cười cười, dùng chén nhỏ nhặt vài viên bánh rán cho bé, “Tự ăn đi. Nhị oa, em nhớ trông chừng, đừng cho tam oa ăn nữa.”

“Vâng.” Nhị oa gật đầu, tùy tay lấy chén nhỏ trên tay Ngưu Ngưu đi, sợ bé làm vỡ.

“Khương ca, anh cũng trông chừng nhé, em qua viện xem có chuyện gì không.”

“Đi đi.” Khương Sâm lấy cái áo ghi lê lông của Ngọc Khê ra, hắn cũng nghe Ngọc Khê nói chuyện.

Ngọc Khê rửa tay, mặc áo ghi lê đi ra ngoài. Khương Sâm ở lại thu dọn.

“Tam thẩm, thẩm đang làm gì đấy?” Ngọc Khê vừa vào viện liền thấy nhà tam thúc mở hạ phòng ra, tam thẩm ở trong tìm gì đó.

“A, đại oa đến rồi, vừa vặn cháu giúp thẩm một chút, hạ phòng phải dọn ra chiêu đãi khách.”

“Ai tới vậy ạ, hôm nay đã 28. Sao còn có người tới cửa?” Ngọc Khê đỡ lấy vịt và cá trên tay tam thẩm rồi hỏi.

Trong tay tam thẩm còn cầm một khối thịt ba chỉ, cười đến đầy mặt toàn nếp nhăn, “Ha ha, là đối tượng mà lục thẩm của cháu giới thiệu cho Đại Trụ, là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của cô ấy. Năm trước đã nói qua việc này, nhưng đang năm mới mà xem mặt thì không tốt lắm, vốn nghĩ để năm sau, ai biết tối qua cháu gái cô ấy đến đưa hàng tết, lục thẩm của cháu bảo nên xem qua một chút.”

Ngọc Khê vừa nghe thì vui vẻ, “Đây là chuyện tốt nha, sao Đại Trụ ca không nói với cháu?”

“Không phải do còn chưa quyết sao.” Tam thẩm cầm đồ vào phòng.

“Nhưng mới xem mặt lần đầu tiên, có thể ở nhà ăn cơm sao?”

“Không phải có lục thúc lục thẩm của cháu nữa sao, hôm nay coi như mời bọn họ ăn cơm, có được hay không, dù sao chúng ta cũng là thân thích nên chưa thể nói gì.” Tam thẩm nhìn nhìn, “Cháu giúp thẩm xem làm món gì? Tay nghề cháu tốt hơn thẩm. Nay nhờ cháu cầm môi.”

“Được, cứ để cháu.” Ngọc Khê kiểm kê một chút, “Canh vịt nấu dưa chua, thịt xào lại, cá luộc, rau trộn, thịt miếng xào lăn, đậu đũa sao thịt, thịt viên kho tàu áp chảo hình đầu sư tử, bảy món ăn, làm thêm rau trộn, cháu về nhà lấy một lọ cà chua làm canh. Vậy đủ rồi.”

Tam thẩm nghe vậy nở nụ cười, “Giờ cháu biết hết rồi, đến thẩm còn phải nghe theo mà làm. Vậy cứ làm như vậy đi. Thẩm ra chỗ nồi bỏ vịt vào luộc.”

“Vâng, cháu về trước một chuyến, nói một tiếng với người trong nhà.”

“Trong nhà đừng nấu cơm, đợi lát nữa các cháu cùng sang ăn.” Tam thẩm nói với Ngọc Khê.

Ngọc Khê và tam thẩm bận việc làm một bàn đồ ăn, làm xong cũng không ở lại, chỉ lấy chút đồ ăn đem về ăn cùng mấy người Khương Sâm.

Đến tối tam thẩm sang chơi nhà.

Ngọc Khê vừa thấy trên mặt tam thẩm mang nét vui mừng là biết việc này thành, “Đại Trụ ca rất vui ạ?”

“Ừ, rất vui.” Tam thẩm cười ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi.

“Người thế nào?”

“Rất tốt, bộ dáng rất xinh đẹp, mày rậm mắt to, to cao, đứng đến bả vai Đại Trụ.”

Đúng là không lùn, Đại Trụ ca hiện tại cao 1m83 84, đến bả vai hắn, vậy chắc phải hơn 1m7.

“Bằng trung học, năm trước vừa tốt nghiệp, bên nhà ngoại cũng được, thẩm thấy làm việc rất lưu loát, nói chuyện cũng sảng khoái. Quan trọng là Đại Trụ ca cháu coi trọng. Hai người bọn nó còn nói chuyện một hồi đấy.” Tam thẩm thấy việc này tám phần là thành.

“Vậy thì khi nào quyết định ạ.” Chỗ bọn cậu tiến trình hôn lễ tổ chức rất nhanh chóng, chỉ cần hai bên đồng ý, mọi người sẽ bắt tay chuẩn bị sính lễ lớn nhỏ ngay, hai bên nam nữ cách khá xa nên cũng không gặp nhau nhiều lần, trên cơ bản đều dựa vào ấn tượng đầu tiên. Nếu theo trình tự mà làm thì nửa năm là kết hôn.

“Chờ sang năm Đại Trụ nhận nhà cửa đã. Sau đó lại thương lượng.”

Ngọc Khê gật đầu, đối với kiểu hôn nhân nửa sắp đặt này, cậu không có cảm giác gì, người nơi này đều thấy thật bình thường.

Tam thẩm ôm Ngưu Ngưu trở về, Khương Sâm thấy tam thẩm rời đi liền hỏi Ngọc Khê, “Sao đã quyết định rồi?”

“Nếu thấy được, lại có lục thẩm giới thiệu, mà Đại Trụ ca lại đồng ý thì chỉ cần hai bên thương lượng một chút xem tổ chức lễ hỏi thế nào là xong.”

Khương Sâm có hơi không chấp nhận được, “Chẳng lẽ bọn họ không ở chung để tìm hiểu nhau sao? Việc này không phải quá qua loa ư?”

“Sao lại không ở chung, chờ thương lượng xong, đến ngày tết chắc chắn phải qua thăm. Chỗ chúng em đều như vậy mà.”

“Tuổi Đại Trụ cũng không lớn lắm.”

“Năm nay tính cả tuổi mụ là hai mươi rồi.”

“Tương lai em sẽ không tìm đối tượng như vậy chứ?” Khương Sâm đem chuyện của Đại Trụ đặt lên người Ngọc Khê, trong lòng rất không thoải mái.

“Không thể, em đã quyết định thi đại học, dù thế nào cũng sẽ không kết hôn sớm như vậy, lại nói tuổi nhị oa tam oa còn nhỏ, đến khi nào hai đứa nó có thể độc lập thì em lại nghĩ đến việc này sau.” Ngọc Khê lắc đầu, hiện tại cậu căn bản không lo lắng việc này, thậm chí cậu cũng không lo lắng tương lai nhất định phải tìm một người định cả đời, có lẽ chờ nhị oa tam oa kết hôn, cậu liền rời đi thăm thú thế giới, tự do tự tại cảm nhận tự nhiên.

Khương Sâm không biết Ngọc Khê có ý tưởng độc thân, nhưng trong lòng hắn vẫn nhẹ nhàng thở ra, tuy lòng đã quyết định chôn dấu đoạn tình cảm này vào sâu trong tim, nhưng vẫn có chút hy vọng.

Tết đến luôn náo nhiệt mà lại bận rộn, năm nay có Khương Sâm nên nhà cửa không quá quạnh quẽ, ít nhất tốt hơn năm kia chỉ có ba anh em ở nhà đón giao thừa nhiều.

Khương Sâm qua mùng mười rời đi, ngày nghỉ của hắn đã kết thúc, tuy nhiên hắn biết mình về sau sẽ không bận rộn như trước nữa, có lẽ có thể thường xuyên đến chơi. Khi hắn rời đi làm ba anh em vốn có thói quen hắn tồn tại có chút không thích ứng. Qua mấy ngày tam oa còn hỏi sao Khương ca ca mãi không đến.

Mười lăm qua đi, đương gia các nhà các hộ trong thôn đều đến bộ đại đội họp về vấn đề nhận thầu đất đai.

Ngọc Khê ra giá gấp đôi phí nhận thầu để bao toàn bộ hai ngọn núi nhỏ đằng sau phần đất thuộc về nhà bọn cậu, diện tích tổng cộng là 44 mẫu núi rừng. So với dự tính của cậu thì thừa ra một ngọn núi nhỏ. Núi nhỏ cậu không định bao là núi rừng phía đông, là một ngọn núi không cao, trên núi không có cây cối gì, đều chỉ là bụi cây, giữa sườn dốc có một con suối, chính là thượng nguồn của dòng suối nhỏ cạnh nhà Ngọc Khê. Bởi vì ở phía sau nhà tam thúc nên Ngọc Khê không định bao miếng này, vốn định giữ lại cho tam thúc, không ngờ tam thúc lại coi trọng một khối núi hoang tại Kháo Sơn phía bắc thôn. Ngọn núi hoang này lại ở đằng sau ngọn núi mà Ngọc Khê bao, chân núi có hơn mười mẫu đất hoang. Nhà tam thúc đã bao miếng này nên trong nhà không cố được miếng khác nữa.

Ngọc Khê bao miếng này có nguyên nhân chính là do hai khối này lại có người tranh với cậu, người kia chính là Vương Bảo Thiện, trước đó đám Ngọc Khê từng hoài nghi Vương Bảo Thiện phóng hỏa đống củi nhà bọn cậu, đáng tiếc không có chứng cớ, không ngờ hắn lại tranh đoạt hai ngọn núi này với nhà Ngọc Khê, khiến Ngọc Khê phải dùng giá gấp đôi mới bao được núi, may mà Ngọc Khê đã kết hợp với tam gia gia tăng thời hạn nhận thầu của hợp đồng lên bảy mươi năm, coi như có chút bồi thường.

Ngọc Khê nhớ đến ánh mắt của Vương Bảo Thiện trước khi đi, càng tin tưởng kẻ phóng hỏa trước kia chính là hắn. Ngọc Khê còn dùng tướng thuật học được trong đạo tàng chân kinh xem tướng mạo của hắn, cho dù Ngọc Khê không có bao nhiêu thiên phú về phương diện này mà vẫn còn nhìn ra Vương Bảo Thiện mặt mang sát khí, tướng của tiểu nhân. Nghĩ vậy lòng Ngọc Khê sinh ra phòng bị với hắn.

(Tướng thuật: Thuật xem tướng)

Bao được núi, Ngọc Khê nhìn qua, chỗ này thật sự không tồi, tòa núi nhỏ phía đông kia, Ngọc Khê định trồng việt quất, nơi đó có hơn hai mươi mẫu, ngoại trừ hai mẫu chiếm nhiều sơn tuyền, nơi khác coi như bằng phẳng, chỉ cần nhổ sạch bụi cây trên núi là được.

Ngày thứ ba sau khi ký kết hợp đồng, Ngọc Khê liền bắt đầu nhổ sạch bụi cây trên núi, bởi năm trước không rơi nhiều lần tuyết, người già trong thôn đều nói năm sau sợ là có tuyết lớn. Nếu chờ qua mười lăm mà tuyết cũng không tới, Ngọc Khê định thừa dịp chưa hạ tuyết mà thanh lí bớt đi, để sau này tuyết rơi có thể giết hết côn trùng bên trong.

Nghĩ như vậy, Ngọc Khê mượn cuốc xẻng lên núi, trời lạnh cóng. Vào thời tiết này không có người nào đến đào, một cuốc đi xuống giống như nện lên tảng đá vậy. Đến ngay cả Lâm Minh Thanh làm nửa ngày cũng chỉ đào được hơn một mẫu, có thể thấy việc này rất khó làm. Mỗi khi nhìn Ngọc Khê đào giống như đang đào bùn, Lâm Minh Thanh luôn thật bất đắc dĩ. Ai, chênh lệch giữa hắn và Ngọc Khê thật quá lớn.

Ngọc Khê bên này thanh lý, bên kia nhị oa tam oa vội vàng qua lại vận chuyển bụi cây lên xe trượt tuyết về, vừa vặn giải quyết vấn đề củi lửa trong nhà.

Xe trượt tuyết là tam thúc làm cho, ban đầu anh cũng muốn đến hỗ trợ, đáng tiếc hiệu suất quá thấp, quá khó đào, cuối cùng cũng chỉ có vài người trẻ tuổi ở lại, Đại Trụ, Minh Viễn, còn có Tiểu Cương năm trước mới trở về. Bọn họ đào nửa ngày, hiệu suất cũng không cao, Ngọc Khê chỉ để bọn họ phát bụi cây. Còn chuyện đào rễ cậu đến làm.

Tam thúc lấy xe trượt tuyết trong nhà ra, để Đại Hoàng kéo, trong nhà để lại Bốn Mắt trông nhà, mấy chú chó khác cũng đi kéo, kéo tuyệt không vất vả. Nhị oa cũng không cần làm gì, chỉ cần áp xe là được. Đao Sẹo ở phía trước dẫn đường, dọc theo đường đi bằng phẳng mau lẹ.

Tam oa cũng cưỡi trên người Tiểu Khôi Khôi chạy đến chơi, Tiểu Khôi Khôi hiện thời đã được nửa năm tuổi, thoạt nhìn vẫn rất nhỏ nhắn, vệt xám trắng càng thêm rõ ràng, ban đầu nhị oa muốn cưỡi, không ngờ vẫn bị tam oa chiếm trước, ai bảo bé còn nhỏ đâu. Vốn Ngọc Khê còn sợ tam oa không ngồi vững bị rơi xuống, sau đó Ngọc Khê thấy thân thể tam oa phập phồng thế nhưng cực kỳ vững vàng. Thậm chí lúc chạy chậm cũng phập phồng không khác lắm với lúc hành tẩu. Đây tuyệt đối là một con vật cưỡi tốt, Ngọc Khê thấy vậy rất vui sướng. Sau mỗi ngày không quên vận chuyển chân nguyên lực cho nó, hi vọng nó có thể lớn nhanh.

Ngọc Khê tốn thời gian ba ngày thanh lý sạch sẽ cả tòa núi nhỏ, trực tiếp đào xuống mặt đất hơn nửa thước, triệt để đào hết rễ của bụi cây ra. Để tránh về sau tái sinh.

Ngay sau khi cậu làm xong việc này, trời hạ tuyết lớn. Trận tuyết lớn vẻn vẹn rơi ba ngày ba đêm, dày hơn một thước, giống như đổ hết tuyết mấy tháng trước chưa rơi giáng hết xuống dưới. Sau một tháng, mỗi ngày đều có vô số bông tuyết rơi xuống, hoặc lớn hoặc nhỏ. Mấy thôn chung quanh thường xuyên có tin tức phòng ốc sập, may mắn bởi vì sự kiện nhà sụp năm trước khiến người trong thôn bọn cậu cực kỳ cảnh giác, trước khi mùa đông đến đều tu chỉnh phòng ốc nên không có tình huống như vậy phát sinh nữa.

Hai tháng sau, Ngọc Khê ở nhà đột nhiên nghe thấy tiếng gào, lúc đó chừng chạng vạng, đợi đến lúc cậu ra ngoài cửa mới thấy, tuyết trên núi sụp xuống, chôn vùi ngôi nhà bên cạnh nhà Minh Thanh, do có tường viện chống đỡ nên không có người thương vong, chỉ là lúc tuyết sụp bị một phen sợ hãi.

Tuyết trên núi trượt xuống không xem như chuyện gì mới mẻ, chỗ bọn cậu cây cối tươi tốt, chỉ cần tuyết không rơi nhiều như bây giờ thì trên cơ bản sẽ không xảy ra.

Thời gian chậm rãi qua đi, ba bốn tháng sau Ngọc Khê luôn tìm kiếm cây non có thể cấy ghép trên núi, hai ngọn núi nhà cậu kèm theo núi hoang nhà tam thúc đều bị Ngọc Khê dùng trận pháp bao lại, cự linh trậntỏa linh trận dùng rất tốt, chỉ nhìn thực vật trong viện nhà Ngọc Khê là biết, căn bản không cần bón thúc gì cả, lớn vô cùng tốt. Vì vậy Ngọc Khê cũng không sợ cây giống trên núi không lớn được.

Ngọn núi chếch hơi cao phía tây kia, không có bao nhiêu đất trống, thanh lý môt số cây cối không có tác dụng xong, Ngọc Khê trồng hơn bảy trăm các loại cây gồm hồng tùng, cây liễu thủy khúc, cây hồ đào. Trồng rải rác xen kẽ, mười năm sau có thể thành tài, chỗ trước kia cậu nhìn trúng trồng trà đỗ quyên, đều là cây non tìm được trên núi, năm trước cậu để lại một ít giống trong viện, vốn định mang lên gieo, không ngờ có thể tìm được một mảnh trà đỗ quyên dại. Cũng do cậu may mắn.

Núi phía đông, dựa theo ý tưởng ban đầu của cậu là trồng việt quất, một phần trong đó lấy từ trong viện ra, một phần phải đến cánh rừng trước kia dời đến, trồng việt quất ở gần sơn tuyền, chủ yếu dựa vào nước ở đó. Còn lại Ngọc Khê mua chút cây giống quả phỉ trồng lên, đây cũng là một loại cây công nghiệp có giá khá cao. Người trong nhà cũng thích ăn.

Chờ Ngọc Khê thu thập gọn gàng hai ngọn núi nhỏ phía sau thì đã đến tháng năm, sắp đến lúc trồng lúa trên cánh đồng. Núi hoang nhà tam thúc cũng thu thập gần xong, anh không định trồng cây khác nữa nên trồng lên sườn núi các loại cây như Ngọc Khê, dưới đất trồng ngô và đậu tương. Được cái hơn nhà Ngọc Khê ở chỗ, trên núi nhà tam thúc không có cây, một ít bụi cây cỏ dại chỉ cần dọn dẹp một chút là được, trồng được nhiều cây hơn Ngọc Khê.

Hôm nay Ngọc Khê đang trèo ra ngoài tường, chuẩn bị trồng bắp, chợt nghe tam oa bên trong tường gọi cậu, “Ca ca, có một hòa thượng đến gặp chúng mình.”

Ngọc Khê sửng sốt, “Ừ đã biết, anh qua liền đây.” Ngọc Khê vỗ vỗ tay rồi cầm cuốc quay lại cửa chính. Vừa mới đi vào liền thấy một người đội đấu lạp mặc tăng bào đứng trước cửa nhà bọn cậu, có lẽ vừa rồi lúc ông tới bị người trong thôn thấy, chỗ giao lộ ở nhà tam thúc có vài người vây xem.

“Ngài là?” Ngọc Khê nhất thời còn chưa nhận ra người đến.

“Lâm tiểu hữu, từ lúc chia tay đến nay đã một năm, tiểu hữu vẫn vậy.” Vị hòa thượng lúc Ngọc Khê đi tới liền quay người lại.

Ngọc Khê nghe giọng nói khá quen thuộc, nhìn khuôn mặt cũng tương đối quen thuộc, “Hóa ra là Vĩnh Tuệ thiền sư, thiền sư biến hóa to lớn thế, tôi nhất thời chưa nhận ra.” Trên thực tế cả người Vĩnh Tuệ thiền sư từ khí chất đến bộ dạng tất cả đều có biến hóa, trước đó ông thoạt nhìn như một người trung niên hiền lành, người hơi béo, cực kỳ có phúc tướng, hiện giờ khí chất xuất trần không nói, nếp nhăn trên mặt ban đầu cũng giảm bớt, thoạt nhìn như mới chỉ 35 36 tuổi, người cũng gầy đi rất nhiều.

Vĩnh Tuệ thiền sư nở nụ cười, “Đây là nhờ phúc của tiểu hữu.”

“Đó là cơ duyên của đại sư mà.” Lời Ngọc Khê nói là thật, nếu Vĩnh Tuệ thiền sư không đạt tới trình độ kia thì ngay cả Ngọc Khê có dẫn dắt cũng không có tác dụng.”Nhìn tôi này, khách quý đến cửa mà lại quên mời đại sư đi vào. Chậm trễ rồi.” Ngọc Khê nói xong đẩy cửa ra, đại môn vốn đã cài then, nhưng Ngọc Khê thông qua chân nguyên lực khống chế mở chốt ra. Hôm nay Đại Hoàng dẫn ba chú chó trong nhà xuất môn săn bắt, chỉ còn lại có Tịch Bát và chó mẹ ở lại giữ nhà, trước đó tam oa còn ngủ trưa, Ngọc Khê lo lắng nên mới khóa cửa.

(Tịch Bát chính là Độc Đinh, theo hán việt thì Tịch Bát có nghĩa là ngày mùng tám tháng Chạp, chính là ngày Độc Đinh ra đời.)

“Tiểu hữu thật có năng lực.” Tuy Vĩnh Tuệ thiền sư không biết Ngọc Khê dùng cách gì, muốn mở đại môn ra ông cũng có thể làm được, nhưng không  thể tùy ý tự nhiên giống Lâm Ngọc Khê như vậy. Trong lòng đánh giá cậu rất cao.

“Đại sư khen trật rồi.” Ngọc Khê dẫn Vĩnh Tuệ thiền sư đi vào sân. Vĩnh Tuệ thiền sư tuy không đánh giá chung quanh nhưng dư quang liếc qua toàn bộ sân đều in vào trong lòng ông, sân không có gì khác với một hộ nông gia bình thường, nhưng ông lại có thể cảm giác được một loại cảm giác sinh khí bừng bừng. Dòng suối nhỏ ông đi qua trước đó cũng có cảm giác làm thân thể thông thái. Lúc này ở trong sân cảm giác lại càng sâu.

“Đại sư mời, trong nhà lộn xộn, khiến đại sư chê cười rồi.” Ngọc Khê hơi ngượng ngùng, tuy trong nhà thường xuyên quét dọn nhưng nhà có trẻ con làm sao có thể chỉnh tề được, lúc này trên kháng vẫn còn chăn bông đệm giường, là tam oa ngủ dậy chưa gấp. Cũng không biết tiểu gia hỏa lại chạy đến nơi nào rồi đây.

“Không sao.” Vĩnh Tuệ thiền sư đương nhiên sẽ không để ý những việc đó.

Ngọc Khê pha một ly sơn đinh tử, “Đại sư nếm thử quả trà tự chế từ thực vật trồng trên núi, tuy không thơm ngát giống trà xanh nhưng cũng có một phen phong vị.”

Vĩnh Tuệ thiền sư uống một ngụm, một luồng chua ngọt của trái cây tràn vào, tuy nóng nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, “Trà ngon.” Lại nhìn hạt quả trong ly, màu vỏ quýt trong suốt, phiến lá xanh đậm, trong ly thủy tinh mang theo sắc màu thanh nhã.

Ngọc Khê cười cười, “Loại thực vật này gọi là sơn đinh tử, hạt quả có thể ăn, từ thời Nguyên, tộc Mông Cổ hay dùng loại thực vật này để pha trà, ngoại trừ cách pha trà này, có thể dùng muối ướp, nấu với sữa tươi cũng có một phen phong vị khác.”

“Bần tăng lần này đến, một là cảm tạ ân tình tiểu hữu trợ giúp, thứ hai hi vọng trao đổi một chút võ học sau khi tiến tới với tiểu hữu. Không biết có quấy rầy không?”

“Đương nhiên là cầu còn không được, đại sư cứ việc ở lại.”

“Ha ha, vậy đành quấy rầy tiểu hữu, bần tăng cũng nhấm nháp một chút trà sơn đinh tử mà tiểu hữu pha chế vậy.” Vĩnh Tuệ thiền sư cười nói.

Nói chuyện với Vĩnh Tuệ thiền sư một hồi, Ngọc Khê nhanh chóng thu dọn qua một căn phòng cho Vĩnh Tuệ thiền sư, người xuất gia thích thanh tĩnh, Ngọc Khê thu dọn gian phòng độc lập phía tây, may mắn trước đó xây sương phòng, nơi này không dùng làm gì, cậu đốt kháng một chút trước, xua bớt hơi ẩm trong phòng, trước khi xây sương phòng Ngọc Khê đã dọn dẹp qua, lúc nào có thời gian cũng làm ít gia cụ đặt bên trong, giờ xem ra coi như ngay ngắn.

Mặt khác người xuất gia ăn chay, đồ ăn chế biến cũng đơn giản, lúc tối Ngọc Khê xào cho Vĩnh Tuệ thiền sư ít cà tím, trộn với đồ ăn sơn dã, canh nấm, bánh bột ngô nướng, bánh bột ngô nướng vàng óng ánh cực kì thơm ngọt. Trước khi nấu cơm Ngọc Khê còn rửa hết nồi trong tây phòng một lần lại một lần, cam đoan một chút đồ mặn cũng không dính.

“Tiểu hữu quá khách khí rồi, người xuất gia cũng không trọng ăn uống, cơm rau dưa là được, tiểu hữu không cần cùng ăn với bần tăng đâu.” Vĩnh Tuệ thiền sư thấy trên bàn cơm toàn thức ăn chay bèn nói.

“Cũng không phiền toái đâu. Đại sư không cần để ý.”

Nhị oa còn nhớ Vĩnh Tuệ thiền sư, đối với việc ông đến ngoại trừ tỏ vẻ hoan nghênh ra, cũng không tỏ vẻ đặc biệt gì khác, tam oa lại ngồi bên cạnh cái bàn, thỉnh thoảng trộm liếc Vĩnh Tuệ thiền sư một cái, hôm nay có vẻ rất nhu thuận.

Chú thích

Bánh rán:

Canh vịt nấu dưa chua:

Thịt xào lại: Thịt này không phải thịt ăn rồi xào lại đâu nhé, nó là tên riêng một món ăn và là một trong bảy món cay tứ xuyên nổi tiếng.

Cá luộc:

Rau trộn:

Thịt miếng xào lăn:

Đậu đũa sao thịt:

Thịt viên kho tàu áp chảo hình đầu sư tử:

Chương 69

Vĩnh Tuệ thiền sư đến cũng không tạo thành điều gì bất tiện cho nhà Ngọc Khê, Ngọc Khê cũng không coi ông như khách, ngày thường nói chuyện làm việc như bình thường, làm Vĩnh Tuệ thiền sư càng thêm tự tại.

Mùa này vào đúng thời kỳ bận rộn, đằng sau phòng ốc là đất trồng rau đều phải do Ngọc Khê gieo trồng, Vĩnh Tuệ thiền sư cũng rất hưng trí đi hỗ trợ, nhìn bộ dạng làm việc của ông thì hẳn không xa lạ gì, Ngọc Khê hỏi mới biết Thiếu Lâm cũng có đất trồng rau, Vĩnh Tuệ thiền sư cũng từng gieo trồng.

Đầu xuân, trong rừng rậm đã có rất nhiều rau dại, tuy Ngọc Khê không dựa vào bằng ấy rau dại đó để trang trải cuộc sống, nhưng nhà mình cũng cần ăn, thỉnh thoảng Vĩnh Tuệ thiền sư cũng cùng cậu vào núi, ngày thường hai người hoặc tham thảo võ học hoặc đàm luận một chút về đạo tu hành, mặt khác Vĩnh Tuệ thiền sư còn là một vị cao thủ đánh cờ, thậm chí cũng cực kỳ thành thạo đàn cổ, vì thế làm Ngọc Khê và nhị oa rất vui mừng, hai người bọn cậu đều tự học, cho dù có thiên tư trời phú, nhưng cũng có rất nhiều chỗ không đủ, Vĩnh Tuệ thiền sư chỉ nói qua một ít, thế nhưng có cảm giác rộng mở trong sáng. Được lợi không phải là ít.

Tam oa là đứa nghịch ngợm, thế mà gặp Vĩnh Tuệ thiền sư cũng có chút thu liễm, ngày thường nghịch ngợm gây sự bớt đi nhiều, vốn Ngọc Khê nghĩ có lẽ tam oa sợ người lạ, tiểu gia hỏa lại thường thường đi theo bên người Vĩnh Tuệ thiền sư, thế mà có cảm giác thân cận, ngày xưa Ngọc Khê dạy bé tập viết vẽ tranh, tiểu gia hỏa chẳng chịu ngồi yên lúc nào, nhưng có Vĩnh Tuệ thiền sư tự mình dạy, bé lại nghiêm cẩn hoàn thành, hiện đã bắt đầu học tập thư pháp, tuy bởi vì tay nhỏ nên thành tựu không lớn, nhưng cũng nghiêm cẩn mỗi ngày sớm muộn gì cũng phải ngồi yên một giờ.

Ngọc Khê cẩn thận quan sát, cân nhắc thử, ban đầu trái tim tam oa không tốt, cho dù sau này chữa khỏi, trí nhớ của bé với việc đó không sâu, bé gần như không có trí nhớ, nhưng tích cách đứa nhỏ đã xác lập từ khi còn bé, vốn sinh mệnh của tam oa không có bảo đảm, khi còn bé không thể chạy nhảy thoải mái, bệnh tình đè nén bản tính của bé, sau này thân thể tốt lên, toàn bộ tính cách của bé được phóng thích, thậm chí còn theo bản năng muốn đạt được những thứ trước kia chưa bao giờ đạt được, vì thế tạo thành tính cách nghịch ngợm hiện giờ. Đương nhiên trong đó cũng có lỗi của Ngọc Khê, cậu cứ nghĩ em trai bị khổ, không định quản chế, chỉ cần bé vui vẻ là tốt rồi.

Lại không biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ tạo thành tính cách bé vô pháp vô thiên, chỉ nhìn cách bé đối đãi với hổ đều không hề phòng bị, thậm chí còn có gan khiêu khích, từ chỗ này là có thể phát hiện ra.

Mà mặc dù Ngọc Khê đảm đương thậm chí còn vác trên vai gánh nặng của một gia đình, nhưng dù sao vẫn ít lịch duyệt, tuổi lại chưa đến, không có cách nào nhận thức được kinh nghiệm này. Nhất thời cũng không cách nào phát hiện ra chuyện như vậy, nếu không có Vĩnh Tuệ thiền sư, đợi đến khi cậu phát giác ra thì có lẽ đã quá muộn.

Vĩnh Tuệ thiền sư hiện đã năm mươi có thừa, hàng năm tham gia giáo lý Phật giáo, trên người tự nhiên mang theo phật tính bình thản, trẻ con tâm tư đơn thuần nên rõ ràng các sự vật, có thể nhìn thấu một vài điều, tâm sinh thân cận, lại bị phật tính cảm nhiễm, làm tính cách bốc đồng ngày xưa thu liễm một ít.

Vĩnh Tuệ thiền sư là một người thông minh, đương nhiên nhìn ra tính cách đứa nhỏ là bị dưỡng thành, vốn định báo đáp ân tình giúp đỡ của Ngọc Khê, sau khi phát hiện vấn đề liền nghĩ cách giúp cậu bù lại, dù sao vẫn còn là một đứa nhỏ nên cách giáo dục em trai vẫn còn thiếu sót, huống chi trẻ con bản tính đơn thuần, Lâm Ngọc Hải lại là một nhóc thông minh đáng yêu, ông rất yêu thích, tuy không có khả năng thu vào môn phái, nhưng cũng nguyện ý làm sư phụ vỡ lòng.

Quan sát một khoảng thời gian, Vĩnh Tuệ thiền sư và Ngọc Khê tiến hành đàm luận với nhau, tư chất hai em trai của Lâm Ngọc Khê đều không tồi, bản tính thuần lương, cho dù không học tập võ nghệ, chỉ cần bồi dưỡng tốt cũng trở thành trụ cột của quốc gia, bản tính đứa nhỏ đều là tốt, chỉ cần hơi dẫn đường là được. Không cần kìm nén bản tính của chúng nó.

Vĩnh Tuệ thiền sư còn phân biệt tính cách hai em trai với Lâm Ngọc Khê rồi tiến hành phân tích, tam oa quả nhiên tương tư như Ngọc Khê nghĩ, Vĩnh Tuệ thiền sư nghe được chuyện khi tam oa còn nhỏ chịu khổ, trong lòng càng thêm yêu quý, mặc dù thật sự rất thích, đáng tiếc ông hiểu đạo tu hành của Lâm Ngọc Khê và ông khác biệt, mà tu vi công pháp cao hơn ông rất nhiều, tuyệt sẽ không đưa em trai đến môn hạ của ông. Trong lòng cực kỳ tiếc nuối, nhưng ngoại trừ mật pháp phật môn, những tạp học khác của ông đều nhất nhất dạy mà không tàng tư. Ngọc Khê cảm nhận được một phen tâm ý của Vĩnh Tuệ thiền sư, tuy vẫn chưa cho em trai bái nhập môn hạ, nhưng cũng để bé chấp lễ đệ tử, sau này càng có nhiều trợ giúp với Thiếu Lâm. Đây là chuyện nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Vĩnh Tuệ thiền sư còn phân tích tích cách của Lâm Ngọc Hồ với Ngọc Khê, “Ta thấy tích cách Ngọc Hồ chín chắn hơn hài đồng cùng tuổi, chỉ nhìn ngày thường không cần cậu tới quan tâm, làm việc có điều có lẽ, học tập cũng tự giác, không có tâm tư ham chơi như những đứa nhỏ khác, tính tình như vậy vốn là tốt, nhưng ta xem bé đánh cờ, thế nhưng lộ ra một phần tâm tư hoạt bát, cái gọi là thông minh quá lại bị thông minh lầm, tuy chưa đến mức ấy nhưng ta xem tướng thì bé hẳn là người rộng rãi, không biết có phải do cha mẹ mất sớm khiến bé suy nghĩ quá nhiều hay không?”

Ngọc Khê nghe xong lời Vĩnh Tuệ thiền sư nói trong lòng cũng chấn động, hồi tưởng thay đổi của bé sau khi cha mẹ qua đời, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ không phải do cha mẹ rời đi mang đến, mà là do lúc trước cậu đưa ra quyết định sai lầm tạo thành, tuy nhị oa luôn biểu hiện bình thường, nhưng giờ hồi tưởng lại thế nhưng khác trước kia nhiều, tâm tư suy nghĩ nặng hơn. Trước kia cha mẹ khoẻ mạnh, nhị oa ở nhà vui vẻ hoạt bát, thậm chí tính tình nghịch ngợm còn hơn cả tam oa. Một hai năm nay, cậu chỉ mải quan tâm đến bệnh tình của tam oa, tuy vẫn chăm sóc bé như cũ, nhưng có lẽ nhị oa cũng sợ thêm phiền cho anh trai nên hiểu biết hơn trước. Vốn cậu còn tưởng việc này rất tốt, không ngờ cũng có tai hoạ ngầm trong lòng.

“Cậu cũng không cần lo lắng, ta thấy tâm tính bé vô cùng tốt, ngày thường tính cách cũng sáng sủa, cậu chỉ cần cố gắng dẫn đường thêm là được.” Vĩnh Tuệ thiền sư thấy sắc mặt Lâm Ngọc Khê hơi trắng bệch, trấn an mà nói, trên thực tế ba anh em Lâm Ngọc Khê, tư chất đều khó gặp, Lâm Ngọc Khê ông nhìn không rõ, nhưng hai em trai của cậu ông lại cực kỳ rõ ràng, lại nói tiếp tư chất Lâm Ngọc Hồ  còn vượt qua Lâm Ngọc Hải, nhưng nếu so sánh với Lâm Ngọc Hải thiên chân hồn nhiên, Lâm Ngọc Hồ vốn đã cực thông minh, nếu giáo dục thật tốt thì có thể có tư chất tự lập môn hạ, ba đứa cậu tuổi còn nhỏ mất đi song thân, lại có tư chất như vậy, cũng không biết ông trời cho bọn cậu đau khổ hay là ưu ái.

Sau khi Ngọc Khê nói chuyện cùng với Vĩnh Tuệ thiền sư xong, suy nghĩ một đêm, tìm thời gian nói chuyện hẳn hoi với nhị oa, giải thích hết tiền căn hậu quả hành vi cho bé đi của mình năm đó một lần nữa, lần này nói chuyện Ngọc Khê coi nhị oa như người trưởng thành, Ngọc Khê còn nói rõ tâm tư của mình với nhị oa, nói chuyện công bằng, thêm sau này Ngọc Khê vài lần khuyên giải, cuối cùng cũng tiêu tán đi một điểm tai họa ngầm giữa hai anh em, cho dù nhị oa chưa nói gì, nhưng chỉ nhìn bé càng ngày càng tùy ý, Ngọc Khê mới yên tâm. Sau này chỉ cần xem nhị oa đánh cờ, tuy vẫn quỷ dị khó bề phân biệt như trước, nhưng không còn cái loại dè dặt cẩn trọng nữa.

Sau này mỗi khi Ngọc Khê hồi tưởng lại đều thấy nếu không phải Vĩnh Tuệ thiền sư, có lẽ sự việc này sẽ vĩnh viễn trở thành nút thắt trong lòng nhị oa, không khéo còn trở thành tâm ma của bé, giờ ngẫm lại chuyện năm đó quả thật khiến nhị oa tổn thương quá lớn, tất nhiên vào thời điểm đó đến nhị oa cũng không thể lý giải tâm tư của chính bé, nhưng theo số tuổi tăng dần thì chuyện này sẽ trở thành cái gai trong lòng bé.

Vì vậy Ngọc Khê thập phần cảm tạ Vĩnh Tuệ thiền sư, kéo theo trao đổi càng thêm mở rộng.

Thời gian bước vào tháng bảy, việt quất nhà Ngọc Khê lớn dần, thời gian thu hoạch năm nay sớm hơn năm trước, lúc đầu người thu mua đã sớm đến, nhưng Ngọc Khê không bán cho hắn, chẳng phải vấn đề về giá cả mà là năm nay Ngọc Khê định vận chuyển lên thủ đô.

Cậu Ngọc Khê lúc trước đem mâm xôi xanh trong nhà đi kiểm nghiệm, cuối cùng đưa ra kết quả, mâm xôi xanh nhà bọn cậu bao hàm nguyên tố vi lượng vượt qua rất nhiều mâm xôi xanh nhân tạo, thậm chí còn cao hơn một ít so với mâm xôi xanh hoang dại, anthocyanin bao hàm trong đó cũng vượt quá mâm xôi xanh hoang dại, kết quả này vừa ra, các bác sĩ ở bệnh viện Trương Chí Huy tranh nhau mua, phải biết rằng không có ai hiểu biết những số liệu đó đại biểu cái gì hơn các bác sĩ, ngay cả khi tháng trước mâm xôi xanh nhà Ngọc Khê còn chưa có kết quả, Trương Chí Huy cũng đã gửi giấy đặt mua, giá cao hơn ba phần so với ở chợ trên thủ đô, hơn nữa số lượng thu mua cũng nhiều, như vậy tính ra cho dù giá ở nhà gia tăng gấp đôi thì lợi nhuận cũng vẫn kém hơn chuyển đến kinh thành.

Huống chi Ngọc Khê thông qua võ quán Chấn Vũ liên hệ với người chuyên môn vận chuyển hàng hóa, giá của bọn họ rất hợp lý, vận chuyển nhanh và tiện, hàng đến kịp thời, vận chuyển qua lại cũng không phiền toái. Hiện hai bên đã hợp tác quen thuộc, Ngọc Khê thậm chí không cần thiết lên tỉnh, chỉ cần ở nhà chờ là đủ rồi.

Cửa hàng ở thủ đô nửa năm nay buôn bán vô cùng tốt, từ tháng ba tháng tư Ngọc Khê phân biệt mua năm trăm vò sứ chuyển qua, hiện cửa hàng Lâm gia ở kinh đô cũng có chút danh tiếng, ngoại trừ những cổ võ giả trở thành khách cố định do ngay từ đầu Ngọc Khê đưa tới, sau này lục tục có một vài quán rượu khách sạn đến đặt hàng, lượng hàng hóa mỗi ngày ra rất nhiều, chị và anh rể bận không kịp thở, Ngọc Khê bảo anh rể tuyển thêm Cố Lực con của tứ thẩm và Tống Cương Tống Cường đến trong tiệm hỗ trợ.

Hiện Ngọc Khê và cậu hợp tác với người của đội sửa chữa kiến trúc cổ ở kinh đô rất có danh tiếng, thu vào rất nhiều, đã trả đủ số tiền trước đi vay, thậm chí còn chia nhau một ít lãi, nhưng bởi vì tiếp tục đầu tư, tiền vẫn chưa đến tay Ngọc Khê. Có lẽ thể nào cũng phải qua vài năm nữa mới nhìn ra tiền lời.

Đội kiến trúc khuếch trương càng lớn, không ít thanh niên thôn bọn cậu đều đi, Ngọc Khê chọn ba người ra (ý chỉ Cố Lực và Tống Cương Tống Cường) cũng không có ảnh hưởng lớn gì với đội thi công, sở dĩ chọn lựa ba người họ chủ yếu là do ba người này cậu có thể yên tâm. Đến tận đây thì vài người có quan hệ tương đối gần với Ngọc Khê không còn ở đội thi công nữa.

Không tính trứng vịt kiếm được tiền, Ngọc Khê thuê Lâm Minh Viễn thu mua thổ sản vùng núi, bán tại kinh đô cũng vô cùng tốt, Lâm Minh Viễn là người làm đại sự, biết chất lượng thổ sản mới là quan trọng nhất, mỗi lần chọn đều cực kỳ nghiêm ngặt, năm trước kiếm được nhiều, năm nay hắn muốn làm lớn, đem Nhị Bàn nhà nhị thúc, Đại Trụ nhà tam thúc, còn có Tiểu Cương nhà lục thúc, tất cả đều kéo vào, mọi người cùng nhau làm, đến nay thu mua được khá nhiều, thổ sản lục tục chuyển đến kinh đô. Ngọc Khê không rút bao nhiêu, cho giá thu mua cao hơn rất nhiều. Bọn họ hiện giờ coi như có chút gia tài, Nhị Bàn còn chuẩn bị xây nhà.

Cũng vì ba bận hai bận như vậy, Ngọc Khê đã xem như phú ông nhỏ. Có tiền cũng không thể để mục trong tay, Ngọc Khê không biết đầu tư thế nào, cuối cùng đành theo cậu mua tứ hợp viện, tuy không mua lớn được nhưng nhỏ vẫn đủ, một hai năm nay giá tứ hợp viện gần như cứ một tháng một giá, bọn cậu lại còn chuyên làm sửa chữa nên cực kỳ rõ ràng giá thị trường, phía đối tác của cậu là Phạm thúc còn dám đi vay để mua cơ mà, huống chi trên tay cậu dư tiền.

Việc này cậu toàn quyền ủy thác cho cậu, cuối cùng ép buộc thành cái dạng gì, cậu cũng không quản.

Hôm nay Ngọc Khê hái mâm xôi xanh, nhị oa đã nghỉ phép, cũng mang theo đấu nhỏ hái giúp cậu, thỉnh thoảng ăn một hai quả, chua chua ngọt ngọt.

Vĩnh Tuệ thiền sư đang ở trong tây viện làm cỏ, vườn vốn trồng một ít nho cạn, còn một mảnh nhỏ đất trống bị Vĩnh Tuệ thiền sư xới một khối nhỏ, trồng khoai lang, hàng năm Ngọc Khê đều phải phơi chút sắn dây, buổi sáng dùng để trộn ăn sáng, hương vị vô cùng ngon, Vĩnh Tuệ thiền sư rất thích ăn, mỗi ngày chăm sóc mảnh khoai lang này, ngoại trừ làm cỏ còn nhặt sâu, sau đó hái chút sắn dây non đem phơi. Lạc thú mười phần.

Hai anh em còn đang làm việc, chợt nghe thấy tiếng cửa lớn đột nhiên mở ra, “Ngọc Khê mau đi xem một chút đi, Đại Hoàng nhà cậu cắn người.”

Ngọc Khê vừa nghe thầm nghĩ hỏng rồi, vội buông rổ chạy ra bên ngoài, nhưng chạy được vài bước đột nhiên nghĩ đến, Đại Hoàng nhà bọn cậu không phải là hổ đông bắc sao, đến nay đã ở nhà bọn cậu hơn một năm gần hai năm, ngày thường người trong nhà nói chuyện mười câu có thể nghe hiểu tám câu, cho dù vào lúc mới đến nhà, dã tính chưa thay đổi, thì cho tới bây giờ chưa từng cắn người, hiện lại càng nhân tính, làm sao có thể tùy tiện cắn người, trong đó chắc chắn có gì đó kỳ lạ.

Chương 70

Tới báo tin là một thiếu niên trong thôn cùng tuổi Ngọc Khê gọi là Ngũ Bách (năm trăm), bởi vì sinh cố, vượt qua số lượng nên nhà bị phạt năm trăm đồng tiền, vì thế liền lấy luôn nhũ danh này, hắn dẫn Ngọc Khê đi đến triền núi phía nam, Ngọc Khê từ xa đã nhìn thấy nơi đó vây quanh một vài người trong thôn, vội vàng chạy đi qua.

Mấy thôn dân nhìn thấy Ngọc Khê đến liền vội nhường đường, Ngọc Khê liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đại Hoàng, đợi đến khi nhìn rõ tình huống mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại nghi hoặc.

Chỉ thấy Đại Hoàng lúc này trong miệng đang ngậm bả vai một người trưởng thành, đầu còn không ngừng lắc lư, lần lượt đong đưa người kia sang trái sang phải, người nọ dường như bị dọa, miệng không ngừng kêu to, trên mặt nước mũi nước mắt tèm lem. Cực kỳ chật vật. Ngọc Khê nhìn thấy rõ, người nọ tuy bị Đại Hoàng cắn vào chỗ yếu hại nhưng không chịu thương tổn gì, ngay cả da cũng chưa rách, Đại Hoàng chỉ ngậm hắn trêu đùa mà thôi, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra hứng thú.

Nhìn vậy Ngọc Khê cũng không lập tức giải cứu người nọ, ngược lại nhìn về phía chung quanh, lúc này mới để ý thấy mấy con vật nhà bọn cậu đều ở đây, tam oa còn đang ngồi trên người Tiểu Khôi Khôi cầm nhánh cây cổ vũ Đại Hoàng, hưng phấn đến nỗi chưa nhìn thấy Ngọc Khê, mấy đứa bé khác cũng ồn ào bên cạnh như thế. Có lẽ chỉ có một cô gái chừng 19 20 tuổi đang ôm Ngưu Ngưu là không giống, Ngưu Ngưu lắc đầu khóc lóc, nhưng vẫn nhìn Đại Hoàng. Bên cạnh cô gái còn có một người phụ nữ đang đứng ôm một bé trai nhỏ hơn, đứa bé kia không khóc, mà mẹ bé ôm bé lại khóc mặt đầy nước mắt.

Người chung quanh trong thôn trên mặt đều mang theo biểu cảm hả giận, không có e ngại như cậu vốn nghĩ.

“Đây là sao?” Ngọc Khê biết cô gái kia, đúng là đối tượng của Đại Trụ ca, hai người lui tới nửa năm, giờ đã đính hôn, mấy ngày nay đang chuẩn bị lễ hỏi.

“Ngọc Khê, em đã đến rồi, hôm nay may mà có Đại Hoàng nhà em, người này cũng dám bắt trộm trẻ con thôn chúng ta, Ngưu Ngưu vừa rồi suýt chút nữa bị hắn bắt đi.” Nói chuyện là Đại Trụ, trên mặt mang theo mây mù, lúc nhìn người nọ mang theo hận ý, hôm nay nếu không phải Đại Hoàng, đứa nhỏ bị ôm đi, nhà bọn hắn làm thế nào mà bàn giao cho chị và anh rể đây.

“A, người nọ là bọn buôn người sao?” Ngọc Khê thật đúng không ngờ kết quả lại như vậy, nhìn thoáng qua Ngũ Bách đưa tin, lúc trước hắn không nói rõ ràng, làm cậu còn tưởng Đại Hoàng gặp rắc rối.

Ngũ Bách thấy ánh mắt Ngọc Khê có chút ngượng ngùng lắc lắc đầu, “Hắc hắc, tôi vừa thấy con hổ cắn người đã vội đến gọi cậu.”

“Ngọc Khê nha, hôm nay thật đúng là may có cháu, bằng không hôm nay hai đứa nhỏ sẽ bị bắt đi rồi.” Nói chuyện là một đại thúc trong thôn.

“Đúng vậy, không ngờ con hổ này còn biết nhân tính như vậy.”

“Ừ, đúng vậy.”

Người trong thôn anh một miệng tôi một miệng, đều là khích lệ Đại Hoàng.

“Được rồi, Đại Hoàng buông hắn ra đi.” Ngọc Khê nhíu đầu mày, Đại Hoàng thấy cậu đến, đầu còn vung lợi hại hơn, người nọ quả thực bị xoay tròn 360 độ. Kết quả sợ tới mức tiểu ra quần.

Đại Hoàng nghe được lời Ngọc Khê nói, nhả miệng ra, ghét bỏ đi đến bên người Ngọc Khê rồi dùng đuôi cọ cọ đùi cậu, xoay người vào cánh rừng phía nam.

“Tam gia, người này làm sao bây giờ?”

“Đại Trụ, cháu tìm hai người áp giải đến đội sản xuất trước, trông chừng một lát, vừa rồi ông đã gọi điện thoại, cảnh sát đến lại nói.” Tam gia nhíu mày, lại nói với tộc trưởng đang ôm hai đứa nhỏ, “Đứa nhỏ mang về dặn dò nhưng đừng dọa, nếu buổi tối gặp ác mộng thì nhớ gọi tỉnh.”

Đại Trụ có chút chán ghét nhìn nhìn người trên đất, đưa chân đá đá, “Đứng lên, đừng giả chết.” Nếu không phải Đại Hoàng hạ thủ trước, hắn thật muốn đánh một chút cho hả giận.

Mang theo tam oa về nhà, Ngọc Khê hỏi lại rốt cuộc sao lại thế.

Tam oa ngày thường đều chơi cùng với trẻ con trong thôn, hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa vặn mấy chú dê thỏ trong nhà đến triền núi phía nam ăn cỏ, tam oa cùng vài đứa trẻ chơi luôn ở chỗ này, giờ trời nóng, Đại Hoàng tuy đi theo nhưng lại tiến vào cánh rừng cho mát mẻ, chờ bọn nhỏ chơi một hồi.

Gã đàn ông kia xuất hiện tại chung quanh, trẻ con không có tính cảnh giác, cũng không phát hiện ra ý đồ của người này. Hắn thừa dịp Ngưu Ngưu và một đứa bé khác chạy ra bụi cỏ bắt châu chấu, mỗi tay quắp một đứa rồi bỏ chạy. Đứa nhỏ mới ba tuổi sao có thể phản kháng một người trưởng thành, chỉ một nhoáng đã bị kẹp ra rất xa.

Ngọc Khê cũng biết trẻ con thường đến ven rừng chơi, chỉ sợ giống lần trước, gặp phải lợn rừng hay gì đó, cho nên khi tam oa ra ngoài chơi, luôn để Đại Hoàng hoặc Đao Sẹo đi theo, bằng không cũng phải có Bốn Mắt đi cùng, thật ra trẻ con trong thôn đều thả tự chơi, không ai quản nghiêm khắc, chỉ lo lắng về dã thú thôi. Không nghĩ rằng hôm nay sẽ có người đến bắt trẻ con.

Bên này đứa nhỏ bị mang đi, bên kia Đại Hoàng liền phát hiện, tiếp đó xuất hiện trước mặt gã đàn ông kia, trực tiếp dọa hắn choáng váng.

“Hôm nay mày biểu hiện không tồi, không dùng sức cắn, lần sau vẫn phải làm như thế nhé.” Buổi tối Ngọc Khê chuyển không ít chân nguyên lực cho Đại Hoàng để nó ăn no. Cũng là thưởng vì nó hiểu chuyện, trước kia lời Ngọc Khê nói nói nó vẫn nhớ kỹ, tuy tra tấn người ta nhưng không thật sự làm bị thương. Như vậy vừa có thể khiến người cảnh giác, cũng sẽ không làm người ta sợ hãi quá độ.

Trên thực tế, trước kia người trong thôn vẫn còn một vài người sợ hãi Đại Hoàng, hiện giờ có việc này cùng với chuyện vừa xảy ra năm trước, Đại Hoàng liền trở thành thần bảo vệ trong thôn, mặt khác cha mẹ đứa nhỏ kia sáng sớm hôm sau liền mang theo một miếng thịt mông đến nói lời cảm tạ.

“Ngọc Khê, em xem nếu không nhờ Đại Hoàng nhà em, con anh đã có thể bị người ta bắt đi, anh không biết nên cảm tạ em thế nào.”

“Tam ca, anh nói gì vậy, chúng ta là đồng hương, đây là việc nên làm. Đại Hoàng không dọa đứa nhỏ sợ là tốt rồi.”

“Sao có thể, tiểu tử nhà anh về nhà vẫn hay nhắc tới Đại Hoàng. Anh thật sự chưa từng thấy con hổ nào linh tính đến vậy.” Tam ca này là anh họ của Tống Cương Tống Cường gọi là Tống Chí, xếp thứ ba. Trước kia ít khi lui tới Lâm gia, dù sao một bên đông một bên tây.

Hai vợ chồng nói chuyện một lúc với Ngọc Khê rồi trở về, Ngọc Khê vốn định giữ họ lại ăn bữa cơm, nhưng nói gì bọn họ cũng không chịu ở lại, có điều Tống Chí đã rời đi, một lát sau lại quay lại.

“Ngọc Khê, có một chuyện anh thấy vẫn nên nói với em.” Tống Chí quay lại nhìn Ngọc Khê hơi do dự, nói.

“Là chuyện gì ạ?” Ngọc Khê tay bưng hốt rác kinh ngạc mà hỏi.

Tống Chí do dự một lúc, “Là có chuyện như vầy. Hai ngày trước anh đi xới đất, nhìn thấy Vương Bảo Thiện loanh quanh ở ngọn núi phía sau nhà các em không biết làm cái gì. Anh nghĩ vẫn nên nói một tiếng với em.”

Ngọc Khê sửng sốt, không ngờ Tống Chí sẽ nói chuyện này, gật đầu, “Cám ơn tam ca. Em sẽ chú ý.”

Tống Chí nói xong nhẹ nhàng thở ra, “Em biết rồi là được, thật ra anh cũng không biết hắn làm gì, chỉ là thấy hắn đến sau núi nhà các em rất ư kì quái.” Dù sao vẫn chưa bắt được người ta làm gì, nói như vậy có chút châm ngòi hiềm nghi.

“Mặc kệ là thế nào, đều cám ơn tam ca.”

Tiễn Tống Chí đi, Ngọc Khê thu thập sắn dây, trong lòng lại nghĩ đến Vương Bảo Thiện, người nọ là tên tiểu nhân tiêu chuẩn, nếu làm ra việc gì tổn nhân bất lợi kỷ cũng không ngạc nhiên. Cho dù không có chứng cứ lúc trước đốt đống củi nhà bọn cậu thì tám chín phần chính là do hắn làm. Còn cả chuyện trước đó ra sức tranh đoạt nhận thầu sau núi với cậu khiến cậu phải trả gấp đôi tiền, hiện lại lảng vảng phía sau núi còn không biết làm ra chuyện gì thiêu thân đây.

(Tổn nhân bất lợi kỷ: Hại người mà chẳng có ích lợi gì cho mình.)

“Đại Hoàng, mấy ngày nay mày thủ phía sau núi nhé. Vừa vặn chỗ sườn đỗ quyên bên kia có sơn động, ta dọn dẹp cho mày một chút để mày ở mấy ngày.”

Đại Hoàng nghe xong lời Ngọc Khê nói liền lắc lắc cái đuôi, biểu hiện ra tư thế không đồng ý.

“Đến lúc đó Đao Sẹo sẽ ở cùng mày mà. Hai đứa chúng mày làm bạn.” Ngọc Khê nói xong nhìn thoáng qua Đao Sẹo.

Đại Hoàng mở nửa con mắt lườm Đao Sẹo một cái, không phản kháng nữa. Việc này liền quyết định như vậy.

Vụ án bắt cóc trẻ con rất nhanh chóng tra ra manh mối, người này gây án không riêng gì ở thôn bọn cậu, trẻ con bị bắt ở địa phương khác cũng có đến mười đứa, người này gây án rất đơn giản, giờ đang vào ngày mùa, người ở lại trong thôn không nhiều lắm, trẻ con bị cướp hoặc trộm từ những thôn này sẽ bị mang đến hướng nam không cách quá xa. Sau đó cũng bán cho những hộ gia đình nông thôn không có con, đứa bé nhỏ vậy hiểu được gì, coi chừng một năm rưỡi là quên mất.

Một đứa nhỏ đắt nhất là năm ngàn, rẻ thì hơn một ngàn là ra tay. Không riêng hắn gây án, vợ và em gái hắn cũng hợp mưu với hắn, hắn thì đi gây án, vợ và em gái thì liên hệ với những nhà không có con, nói đảo lại, chỉ nói do có nhà nuôi không nổi nên mới cho ra ngoài.

Người như vậy thật đáng giận, làm bao nhiêu gia đình không thể đoàn viên. Con là tim phổi của cha mẹ, nếu đánh mất sẽ thương tâm khổ sở, quả thực giống như đòi mạng.

Sau này nghe nói rằng mấy đứa bé bị hắn bán đi tìm về được vài bé, có ba bé bán vào sâu trong núi đến chính hắn cũng quên mất đường đi như thế nào. Cảnh sát chỉ có thể căn cứ theo manh mối mà lần theo, còn không biết khi nào mới có thể tìm về.

Việc này khiến thôn dân cực kỳ cảnh giác, một khoảng thời gian rất lâu sau đó không dám cho con mình ra ngoài chơi.

Ngọc Khê để Đại Hoàng ở tại phía sau núi, một tuần cũng không thấy Vương Bảo Thiện có động tác gì, chẳng lẽ trách lầm hắn? Ngọc Khê bèn cho Đại Hoàng trở về, nhưng Đại Hoàng không trở lại, ở trong sơn động đến thư thái. Nhìn nó một bộ muốn ở lâu dài, Ngọc Khê đành tu sửa lại cái sơn động chưa đến mười mét vuông một chút, mở rộng ra, bên trong còn dùng gỗ và đá tiến hành gia cố, mặt đất trải đá bên trên trải chiếu cỏ rạ, nhìn cũng tạm được. Đến lúc này vào mùa hè Đại Hoàng và Đao Sẹo sẽ cắm rễ tại đây phía sau núi.

Mùa hạ đã đến, ban ngày nắng phơi người, không đến mấy ngày nhị oa tam oa bị phơi đen, hai tiểu gia hỏa mỗi ngày đều phải đến con suối sau núi vọc nước, có lẽ có liên quan đến trận pháp, nước nơi đó càng ngày càng tốt, hai ngày nay Ngọc Khê đang muốn tìm một nơi đào đường dẫn nước thải. Nhưng cậu còn chưa nghĩ ra mình nên nuôi con gì.

Nước xung quanh con suối tồn lại cực nhỏ, đa số đều theo triền núi chảy xuống, vừa vặn đến cửa nhà Ngọc Khê. Dòng nước không nhiều nhưng kéo không dứt. Cậu luôn cân nhắc nên lợi dụng như thế nào.

Hôm nay cậu thấy trong suối nước thế mà có cá nhỏ lớn bằng bàn tay, nổi lên hưng trí xuống nước bắt cá, bắt lại thấy dĩ nhiên là cá mè hoa, tuy không lớn nhưng đã có chút thịt. Năm rồi trong dòng suối nhỏ có một ít cá nhỏ, nhưng trước giờ không lớn đến vậy, vừa đến mùa đông suối nước sẽ đông lại, không có bao nhiêu cá có thể tiếp tục sống.

Khương Sâm từ xa đã nhìn thấy Ngọc Khê đang đạp nước dưới suối nhỏ, mặc quần đùi, áo tay ngắn, trên đầu đội mũ rộng vành, non nửa năm không thấy, hình như lại trưởng thành thêm, “Đang bắt cái gì đấy?”

“Khương ca!” Ngọc Khê nhìn thấy Khương Sâm cực kỳ cao hứng, “Hôm qua tam oa còn nhắc tới Khương ca ca sao còn chưa đến, hôm nay anh đã tới rồi, thật đúng là không phí công nhắc tới. Sáng nay có lộc ăn rồi, trong dòng suối nhỏ này không biết khi nào có con cá mè hoa lớn thế này đâu.” Ngọc Khê giơ tay cho Khương Sâm xem con cá nhỏ lớn bằng bàn tay.

Khuôn mặt Ngọc Khê tươi cười dưới ánh mặt trời lộ ra một vầng sáng, cả người mang theo hơi thở tự nhiên, khiến trái tim hắn nhảy thình thịch không ngừng, vốn tưởng rằng thời gian nửa năm đã đủ để hắn buông phần tình ý không tưởng này cắm rễ thật sâu dưới đáy lòng, nhưng chỉ mới nhìn như vậy, trái tim hắn liền đập không thôi, hận không thể dùng toàn thế giới để đổi lấy một nụ cười ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro