71 - 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71

Khương Sâm đến rất được người nhà hoan nghênh, Khương Sâm thật không ngờ sẽ đụng mặt Vĩnh Tuệ thiền sư ở đây, hai năm trước hắn đến Thiếu Lâm làm việc, quen biết với Vĩnh Tuệ thiền sư, hai người cũng không xa lạ gì.

Khương Sâm đến không làm thay đổi cuộc sống của Ngọc Khê, chỉ có ngày thường bớt việc hơn thôi.

Ngày thứ hai Khương Sâm đến, Ngọc Khê liền nhớ đến kế hoạch dẫn nước từ suối của mình. Hôm qua cậu ăn cá trong dòng suối nhỏ, hương vị vô cùng ngon, thậm chí còn ngon hơn cá sông, Ngọc Khê đoán chắc do tác dụng của linh khí, cậu tra xét qua, con suối không chảy nhiều nước, từ trên núi đi ngang qua cửa nhà bọn cậu, chảy xuôi xuống hướng nam, từ triền núi phía nam quẹo vào trong rừng, ước chừng cách hơn một km, cuối cùng hình thành một vùng nước đọng, theo suối nước lưu động vùng nước đọng gia tăng lớn nhỏ. Có lẽ do áp lực trong lòng đất nhỏ nên dòng nước rất nhỏ, nhưng suối nước đã tồn tại từ khi cậu bắt đầu có trí nhớ, lượng nước chứa đựng chắc chắn là rất lớn.

Ăn điểm tâm xong, Ngọc Khê liền khiêng cuốc xẻng ra phía sau núi, đi đến bên cạnh con suối, Khương Sâm cũng đi theo, trong lòng hắn có Ngọc Khê, tuy tình cảm này không thể mở miệng, nhưng người như hắn nếu trong lòng nhớ thương ai, có sao cũng không bỏ xuống được, huống chi đối với người khuyết thiếu tình thân như hắn, tình cảm như vậy thật tốt đẹp, cho dù luôn tại bên cậu làm một người bạn cũng sẽ thấy thật hạnh phúc. Huống chi cùng nhau làm việc với Ngọc Khê làm hắn có cảm giác như cùng Ngọc Khê kiến tạo gia viên vậy.

“Con suối này hình như từ dưới lòng đất trào lên, nhưng sao dòng nước lại nhỏ như vậy?” Khương Sâm nhìn con suối, nó nằm trên một sườn dốc, dưới sườn dốc có vũng nước đọng hình thành tự nhiên, có lẽ hàng năm ma sát nên không có bùn đất, phần nhiều là đá.

“Em nhớ hồi nhỏ đã nhìn thấy con suối này rồi, trước đây lúc nhà em chưa đào giếng, không biết có dùng nước này hay không nữa.”

“Em muốn làm thế nào?” Khương Sâm nhìn nhìn chung quanh, mặt đất không quá bằng phẳng.

“Em nghĩ nên đào cái ao, xem xem có thể nuôi cá hay không. Bên này giữ nước, nước đầy sẽ tự nhiên tồn lại, phá ra chút là được.” Ngọc Khê lấy tay chỉ chỉ, đây là hai chặng giữa núi, phân biệt xấp xỉ hơn hai mẫu, cũng không cần hợp quy tắc lắm, chỉ ấn theo địa hình mà đào là được.

Khương Sâm lắc lắc đầu, “Em mà đào như vậy, nước quá nhiều, chắc chắn không giữ được, không khéo sẽ bị sụp.”

Ngọc Khê nghĩ nghĩ, “Không có việc gì đâu, cứ đào như vậy đi, em sẽ nghĩ cách.” Nếu không được có thể dùng đá đắp lên, sở dĩ nói như vậy, là do cậu đã nghĩ đến niêm hợp phù và kiên lũy trận trong đạo thuật, thời gian gần đây Ngọc Khê không ít lần nghiên cứu đạo thuật, bùa và trận pháp này là cậu coi trọng nhất, tụ nguyên trận đã có hiệu quả, Ngọc Khê càng thêm coi trọng đạo thuật. Niêm hợp phù danh như ý nghĩa, có tác dụng kết hợp lại, loại bùa này vô cùng tốt, chỉ cần là vật chất tự nhiên đều có thể dùng niêm hợp phù để kết hợp.

Niêm hợp phù đã được cậu chứng thực, bởi Đại Hoàng Đao Sẹo trong nhà hay thích nhảy qua tường để ra vào nhà, đá trên tường đều đắp lên nên không sử dụng xi măng liên kết, chúng nó ra vào không cẩn thận một cái là lại đạp mấy khối xuống, thời gian dài trên tường toàn lỗ hổng, Ngọc Khê hay dùng loại niêm hợp phù này để dính tường vây lại, hiệu quả tốt hơn cậu tưởng tượng, sau khi sử dụng bùa, cả bức tường trở thành một chỉnh thể, từ bên ngoài nhìn không ra, sau khi Ngọc Khê kết hợp tường trong nhà xong, cũng tự thí nghiệm một chút, rất khó lay động, nhưng bùa còn yếu hơn trận pháp chút, tường vây trong nhà nếu là Ngọc Khê thì vẫn có thể mở ra được. Cho nên cậu lại nghĩ đến kiên lũy trận, danh như ý nghĩa, trận pháp này có thể khiến phòng ngự kiên cố như thành lũy. Hai cái kết hợp, cho dù là cậu cũng không có cách nào đột phá.

Ngọc Khê và Khương Sâm cùng nghiên cứu nên đào ao ở chỗ nào, không cần theo hình dạng gì, làm thế nào thích hợp là được, kết quả hình dạng lại giống bàn chân to, một bên rộng một bên hẹp.

“Nếu không liền đào thành cái chân luôn, làm vài cái ao nhỏ như thế đến mùa hè tắm rửa cũng tốt à nha.” Khương Sâm vừa thấy hai người vẽ ra hình dạng gì liền buồn cười.

Ngọc Khê cũng gật đầu, “Như vậy bên này là đầu ngón chân, vừa vặn là nơi thoát nước, nơi này hơi cao một chút, mực nước đạt tới trình độ nhất định sẽ chảy ra từ nơi này.”

“Ừ, về sau bắt cá cũng có thể bắt từ nơi này.” Khương Sâm càng nghĩ càng thấy có thể làm, cầm nhánh cây vẽ phương án lên trên đất cho Ngọc Khê. Ngọc Khê gật đầu, cuối cùng đánh nhịp.

Vẽ xong phương án hai người bắt tay đào luôn, Ngọc Khê đến nhà lục thúc mượn một cục gạch hỏng trước, cục gạch đã nát một nửa, không dùng để đắp được, nhưng đặt dưới con suối, vừa vặn dẫn nước suối đi. Lại đào rãnh, dẫn hết tất cả nước tồn lại trước kia đi. Như vậy làm việc cũng dễ hơn.

Kết quả không ngờ lúc thả nước, cái ao không đến nửa mẫu thế nhưng không hề thiếu cá nhỏ, cá lớn nhất cũng to bằng bàn tay, nhỏ thì mới bằng ngón cái, có cá trích, cá chép, cá mè hoa thậm chí còn có mấy con cá trạch hoa bởi vì quá nhỏ nên ban đầu Ngọc Khê cũng chưa nhận ra, vẫn do Khương Sâm phát hiện.

“Con cá kia thoạt nhìn hình như là cá con.” Khương Sâm nhón lấy một con cá nhỏ nhìn nhìn rồi nói.

“Trước kia trong dòng suối nhỏ cũng có thể bắt được mấy con cá, em nhớ rằng hai năm trước tam thúc thu được không ít cá ở sông lớn bên cạnh, đều còn sống, lúc đó liền nuôi ở trong này, ăn trong thời gian dài, có lẽ vào thời điểm đó sinh trứng.” Ngọc Khê suy nghĩ một chút rồi nói thêm với Khương Sâm, “Năm sau em nhận thầu hai ngọn núi nhỏ, nên bố trí tụ nguyên trận lên đấy, có lẽ chính vì vậy mà những con cá nhỏ này mới ấp trứng nhiều đến vậy.”

Khương Sâm nở nụ cười, “Bằng đó cá cứ giữ đi, đỡ phải mua cá con, hiện giờ không phóng thích cá được, trước hết cứ nuôi đi. Xem xem có thể qua mùa đông không, nếu đến mùa đông bị đóng băng, vậy chúng ta đành đào lên.” Trong lòng hắn đang cao hứng, ngay cả chuyện về tụ nguyên trận mà Ngọc Khê cũng nói với hắn, có phải ý nghĩa rằng quan hệ của bọn họ trên thực tế đã rất thân mật rồi không.

Ngọc Khê đương nhiên không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, cân nhắc một lát, “Em về xem, hình như có trận pháp có thể giải quyết.” Ngọc Khê phát hiện đầu mình như được mở nút, trước đó cậu luôn thấy trận pháp bùa chú trong đạo thuật tác dụng không lớn, cậu lại không tranh cường tranh phách, những thứ đó cũng không có tác dụng gì, nhưng hiện tại suy nghĩ cẩn thận, cậu hoàn toàn có thể áp dụng tác dụng của trận pháp vào trong cuộc sống hằng ngày. Nghĩ như vậy, cậu thấy rất nhiều chỗ trong nhà đều có thể tiến hành cải tạo.

Khương Sâm nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, “Đợi có thời gian anh cũng phải xem, cảm giác những trận pháp đó rất có tác dụng. Nhưng bố trí có khó không?”

“Bố trí thì không khó, nhưng vật liệu môi giới lại khá khó làm, không có linh thạch như trong sách, thay ngọc thạch cũng được.” Ngọc Khê nghĩ chờ bên này đào ao xong, ngày khác đến Cáp thị một chuyến, mua chút ngọc thạch mới tốt. Cậu nhớ giờ Cáp thị không hề thiếu cửa hàng bán ngọc Nga, không biết giá cả thế nào.

“Ồ, ngọc thạch gì cũng được sao?” Khương Sâm một bên bắt cá nhỏ vào trong thùng một bên hỏi.

“Không câu nệ là ngọc thạch gì, chỉ cần tính dẫn truyền tốt là được. Cụ thể  còn phải xem mới biết được.”

“Vừa vặn anh có một người bạn buôn bán ngọc thạch, anh sẽ bảo hắn làm chút ngọc thạch, giá có thể rẻ đi không ít.”

“Làm thế không tốt lắm đâu.” Ngọc Khê có động tâm nhưng chỉ sợ thêm phiền cho Khương Sâm.

“Không có việc gì. Hắn là người kinh doanh, không để chúng ta chiếm tiện nghi gì đâu, nhưng nếu so sánh thì thấp hơn nhiều giá trên thị trường. Đợi đến buổi tối anh gọi điện cho hắn. Trên tay hắn có nhiều con đường, anh bảo hắn gửi ngọc mẫu đến, đến lúc đó lại xem loại nào thích hợp.”

Ngọc Khê gật đầu, “Vậy làm phiền Khương ca.”

“Em với anh còn khách khí gì nữa.” Khương Sâm hơi bất mãn, nói.

Ngọc Khê cười cười, nhưng không nói lời cảm ơn.

Hai người làm việc nhanh, ao nước rộng hơn hai mẫu đào trong ba ngày, tuyệt đối là thể chất siêu nhân, sau khi toàn bộ hình dáng hồ nước sơ lược hình thành, Ngọc Khê và Khương Sâm cùng kéo đá về, dùng đá vây quanh bên cạnh hồ nước. Phía dưới không trải gì để về sau thực vật thủy sinh phát triển, đắp đá xong, Ngọc Khê sử dụng niêm hợp phù, trải trận pháp, quả nhiên cứng rắn chặt chẽ, ngoại trừ chỗ đã sớm mở khẩu thì quanh thân không chỗ nào rỉ nước.

Làm hồ nước xong đã là một tuần sau, đứng cạnh con suối trên núi nhìn xuống sẽ nhìn thấy một bàn chân to có năm đầu ngón chân, tại chỗ năm đầu ngón chân có sơn tuyền chảy xuôi, từ xa nhìn lại giống như thác nước nhỏ. Nước phun ra ngoài giống như trước đây, vẫn như cũ hình thành một dòng suối nhỏ.

Hiệu suất của bạn Khương Sâm rất cao, hắn gọi điện thoại lại, một tuần sau gửi đến tám khối nguyên thạch. To nhất bằng nửa quả bóng đá, nhỏ nhất cũng lớn bằng bàn tay. Ngọc xanh ngọc trắng mỗi khối không giống nhau, Ngọc Khê thử cảm nhận, ngọc thạch xấu không có quan hệ gì với màu sắc, ngọc thạch không có tạp sắc là tốt nhất. Nhưng có tạp sắc cũng không sao, chỉ cần có thể thừa nhận trận pháp là được, Ngọc Khê phát hiện chỉ cần tại một mặt ngọc thạch khắc chế tụ nguyên trận, một mặt khác khắc chế trận pháp khác, như vậy là có thể tạo thành hiệu quả kép, khiến thời gian sử dụng ngọc thạch tăng lên, nhưng nếu vậy thì dù thế nào cũng phải là ngọc thạch cực phẩm. Phiền phức duy nhất là cách luyện chế loại này vô cùng khó.

Chương 72

Trên tay có ngọc thạch, Ngọc Khê bắt đầu nghiên cứu dùng trận pháp dạng gì để tăng nhiệt độ ao phía sau, ao bàn chân lớn hai mẫu, sâu cạn không bằng nhau, nơi sâu nhất có hai thước, nông cũng đến 1m5, chủ yếu là vì để dòng nước bên trong chuyển động được cho nên mới đào thành sâu cạn không đồng nhất, dù sao dòng chảy hướng về phía trước bàn chân, chỉ có cao thấp chênh lệch khác nhau mới có thể làm nước luôn luôn lưu động.

Về trận pháp Ngọc Khê nghiên cứu không nhiều lắm, với cậu mà nói thì quen thuộc nhất chính là khắc chế phù linh thủy trên vò, đây không được coi là khắc trận pháp, chỉ là một loại bùa mà thôi. Ngọc Khê tra tìm qua, cuối cùng lựa chọnNgũ Hành linh trậnNgũ Hành linh trận gồm ngũ hành lực là kim mộc thủy hỏa thổ, thông qua Ngũ Hành để cân bằng đạo hỗ trợ lẫn nhau, sinh sôi không ngừng, đồng thời căn cứ biến hóa trận pháp để hình thành nên khí tượng tự nhiên khác nhau.

Loại trận pháp này vô cùng hữu dụng với ý tưởng mà Ngọc Khê đang suy nghĩ, chỉ cần hơi điều tiết một chút là có thể khiến trận pháp phát ra hỏa lực, như vậy là có thể làm nhiệt độ nước lên cao, càng khó được là Ngũ Hành lực hỗ trợ lẫn nhau sinh sôi không ngừng, trận pháp hoàn toàn dựa vào tự nhiên, độ ấm cũng có thể căn cứ theo đó để tiến hành điều tiết.

Ngọc Khê trải qua mấy ngày nghiên cứu, cuối cùng đã nghiên cứu hoàn tất trận pháp này, làm cậu vui mừng là, tác dụng của trận pháp này rất rộng rãi. Cái khác không nói chỉ riêng điều tiết độ ấm cũng rất hữu dụng, Ngọc Khê định bố trí trận pháp này cả trong phòng nhà mình, hiệu quả còn tốt hơn cả lên tỉnh mua điều hòa, đông ấm hạ mát không nói, còn tự nhiên chứa linh khí.

Ngoại trừ những thứ đó ra thì Ngọc Khê thấy Ngũ Hành lực cũng có trợ giúp với việc làm ruộng, mộc lực và thổ lực, một trực tiếp tác dụng lên thực vật, một tác dụng lên đất đai, thủy lực nhu hòa có thể tiêu trừ biến đổi bệnh lý cho thực vật. Mấy thứ kết hợp, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt. Ngọc Khê có chút khẩn cấp muốn thử nghiệm.

“Ngọc Khê, em xem cái này thế nào?” Khương Sâm cầm một hòn đá đưa cho Ngọc Khê, Ngọc Khê thấy trên mặt có khắcminh hỏa trận đơn giản nhất trong Ngũ Hành hỏa lực.

“Hiện trong cơ thể anh không phải có một chút pháp lực sao? Anh thử khởi động trận pháp xem, đưa pháp lực trong cơ thể vào.” Ngọc Khê thấy hoa văn này tuy đơn giản nhưng cũng là cái mà Khương Sâm khắc chế đầu tiên, không có một chút nào không thoải mái, vì thế hẳn là có thể thành công.

“Pháp lực cũng có thể khởi động trận pháp sao?” Khương Sâm có chút kinh ngạc.

“Sao lại không thể, pháp lực, chân nguyên lực và cả linh lực đều từ linh khí tạo thành, nhưng tác dụng của chúng nó có hơi khác biệt cho nên mới tiến hành phân chia, pháp lực tuy là loại yếu nhất trong các loại lực, thuộc vào loại nội lực chuyển hóa, nhưng nó cũng là linh khí, hoàn toàn có thể khởi động trận pháp.” Ngọc Khê giải thích cho Khương Sâm, Khương Sâm cũng tu luyện linh thần quyết, hắn đã có thể sử dụng pháp lực.

Khương Sâm nghe Ngọc Khê giải thích xong bèn cẩn thận điều động nội lực trong cơ thể chuyển hóa thành pháp lực, tuy hắn học muộn hơn bọn Lâm Minh Thanh, nhưng dù sao hắn cũng là cao thủ hóa kình, hiệu quả đương nhiên không giống. Rất nhanh dựa theo lời giảng giải ngay từ đầu của Ngọc Khê cho hắn, Khương Sâm đem pháp lực bám vào trên hòn đá, di động theo trận pháp bên trong, trong trận pháp tràn ngập pháp lực, tiếp oành —— một tiếng, toàn bộ hòn đá nổi lửa, ngọn lửa như quả bóng rổ, chỗ lớn chỗ nhỏ. Bùng lên xém lên tóc Khương Sâm. Hắn vội vàng vỗ vỗ.

Phốc – Ngọc Khê thấy Khương Sâm mặt xám mày tro, không nhịn được mà nở nụ cười, “Khương ca, trận pháp này khắc chế không tồi, hiệu quả tốt lắm.”

Khương Sâm cười lắc đầu, sờ lông mày trên trán hơi xém. Quả bóng lửa cháy có nửa phút liền tắt, tiếp đó liền thấy hòn đá trên tay hóa thành tro bụi. “Sao chỉ được có một lúc vậy?”

“Phải biết đủ chứ, trong hòn đá căn bản không có linh lực, tạp chất lại vô số, có thể duy trì nửa phút đã khó được rồi, Khương ca có thể thử một lần dùng ngọc thạch, hiệu quả chắc chắn tốt hơn.”

“Quên đi, anh không nên lãng phí ngọc thạch.” Khương Sâm vỗ vỗ tay, nghĩ lại thấy Ngọc Khê nói cũng đúng, có thể có hiệu quả như vậy cũng đã không tồi rồi, nếu dùng tốt, tác dụng rất lớn, huống chi trận pháp không chỉ riêng một cái này, hắn chưa làm thứ phức tạp được, trụ cột như vậy cũng rất tốt, cảm nhận một chút độ tiêu hao nội lực trong cơ thể, còn trong phạm vi hắn thừa nhận được. Hắn muốn bắt kịp tu luyện, không thể bị Ngọc Khê kéo quá xa.

Nhìn thoáng qua Ngọc Khê đang ngồi chỗ kia nghiêm túc khắc chế trận pháp, trong lòng Khương Sâm có loại cảm giác gấp gáp.

Ngọc Khê sử dụng 72 miếng tiền xu lớn nhỏ bằng ngọc thạch, trải một trận pháp trong ao phía sau, trận pháp khởi động cần thần thức của cậu, Ngọc Khê sử dụng thần thức làm trận pháp khởi động, cũng không điều tiết độ ấm, chỉ để Ngũ Hành trận tự vận chuyển, Ngũ Hành lực trải qua một lần tuần hoàn, khi phóng lực ra, đồng thời còn có thể hấp thu linh lực bên ngoài để bổ sung, như vậy hình thành một vòng tuần hoàn, đối với cá trong ao chắc chắn sẽ có ưu việt, theo như lời trong sách nói, Ngũ Hành trận có ưu việt đối với tất cả sinh vật. Cá đương nhiên không ngoại lệ, về phần nhiệt độ đợi đến tháng mười khi bắt đầu đóng băng, Ngọc Khê lại đến điều tiết trận pháp cũng không muộn.

Một thùng trên dưới một trăm con cá con được Ngọc Khê đổ vào trong ao, cậu lại đến hồ nước trong núi lấy chút bèo trồng vào ao, quả nhiên hiệu quả của Ngũ Hành trận vô cùng tốt, khoảng một tuần sau, bèo liền sinh sôi nẩy nở tươi tốt, hơn nữa nước trong ao bàn chân nhà Ngọc Khê càng ngày càng trong suốt, cá con bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng, nước quá trong ắt không có cá, nhưng ao chân to lại càng ngày càng rõ đồng thời bộ dạng cá con bên trong càng to dần.

Có ví dụ thành công, Ngọc Khê bắt đầu cải tạo nhà mình, cải tạo trước hết là nhà vệ sinh, nhà vệ sinh của nhà Ngọc Khê ở nông thôn đã coi như rất sạch sẽ rất tiên tiến, nhưng còn kém xa nhà vệ sinh mà Ngọc Khê thấy ở kinh đô, hơn nữa bởi vì không có hệ thống dẫn nước xuống, chỉ dội nước đơn giản, nên cậu vẫn không có cách nào chuyển nhà vệ sinh vào trong phòng.

Nhà vệ sinh nằm bên ngoài, vừa đến mùa đông cũng khá phiền toái, trời lạnh nên phía sau đều đông lại, đi tiểu đêm cũng không thể đi xa như vậy.

Hiện giờ tốt rồi, Ngọc Khê cải tạo lại nhà vệ sinh cũ, đầu tiên trải Ngũ Hành trận để độ ấm bên trong có thể điều tiết, sau đó xây bệ tắm rửa, trực tiếp dùng đá xếp thành một bể tắm rồi sử dụng niêm hợp phù, Khương Sâm tốn thời gian một ngày để mài toàn bộ thành bể trơn nhẵn, Ngọc Khê khảm ngọc thạch vào trong bể, sau lại sử dụng phong bế phùcách trần phù, cùng kiên lũy trận, cứ như vậy toàn bộ thành bể vừa bóng loáng lại kín đáo mà không dính bụi bẩn, vô cùng sạch sẽ. Hơn nữa vì để sử dụng cho tiện, Ngọc Khê làm một cơ quan nhỏ, dùng ngọc thạch làm chốt mở, chỉ cần vặn là có thể khiến trận pháp khởi động hoặc dừng lại, như vậy không cần mỗi lần đều phải có cậu mở ra.

Bởi vì chiếm nửa căn phòng, bể đủ cho bốn năm người đồng thời sử dụng, Ngọc Khê nghĩ trong một khoảng thời gian nhất định nữa, hai em trai của cậu khi tắm rửa còn cần cậu phải hỗ trợ, cho nên lớn một chút mới tốt.

Nhà vệ sinh tiến hành sửa chữa, Ngọc Khê đi mua cái két nước, mô phỏng theo cách xả nước trong thành thị, cậu khắc chế ở bên trong một tụ thủy trận nhỏ, như vậy là có thể tự động bổ sung nước bên trong, tại nơi nước chảy xuống làm một hỏa trận, tất cả chất bẩn tiến vào đều sẽ bị đốt cháy, cuối cùng ngay bụi cũng không tồn tại. Xung quanh nhà bọn cậu căn bản không cần phân bón như nông gia.

Nhà vệ sinh bên ngoài làm xong, Ngọc Khê thí nghiệm hồi lâu, thấy dùng vô cùng tốt.

“Chậc chậc, thật đúng là an toàn, nhanh chóng, bảo vệ môi trường.” Khương Sâm thấy dùng trận pháp tăng nhiệt độ cho ao và nhà vệ sinh vô cùng tiện, quả thực rất tiên tiến.

Ngọc Khê nhếch miệng có cảm giác cực kỳ đắc ý.

Sau hơn nửa tháng, hai người dọn nhà chính phía bắc cách ra một phòng đơn, làm một phòng vệ sinh bên trong, như vậy đến mùa đông là có thể không cần ra khỏi phòng. Căn phòng mà Vĩnh Tuệ thiền sư đang ở Ngọc Khê cũng định làm phòng vệ sinh, vì thế bọn cậu không thể không đem bắc kháng sửa thành nam kháng. Trong phòng vệ sinh còn có một bồn tắm dành cho một người.

Ba gian nhà chính bao gồm đông sương phòng đều sử dụng Ngũ Hành trận, đông ấm hạ mát.

Vĩnh Tuệ thiền sư cực kỳ khâm phục thủ đoạn của Ngọc Khê, Ngọc Khê cũng không tàng tư, mỗi lần Vĩnh Tuệ thiền sư hỏi qua, cậu đều sẽ nghiêm cẩn trả lời, phật đạo khác nhau, bọn họ tu hành không cùng chiêu thức, chỉ có thể cho ông ấy một ít dẫn dắt mà thôi.

“Thật là thoải mái.” Khương Sâm híp mắt nằm trên kháng, cảm nhận được linh khí như có như không, tuy hắn không thể hấp thu linh khí, nhưng đã có thể cảm giác được linh khí dao động , theo sự vận hành của Ngũ Hành trận trong phòng mà linh khí cũng sung túc lên, hơn nữa Ngũ Hành vận hành linh khí cực kỳ nhu hòa, cảm giác cả người đều thông thấu.

“Ha ha, thời gian dài sống trong Ngũ Hành sẽ cải thiện thể chất. Người thường đều như thế , huống chi anh còn là cao thủ hóa kình.” Ngọc Khê vừa tắm rửa xong, đang lau tóc.

“Anh tính là cao thủ gì chứ, còn kém em xa lắc.” Khương Sâm ngồi dậy tùy tay lấy khăn lông trên tay Ngọc Khê, nhẹ nhàng lau đầu cho cậu.

Ngọc Khê nhắm mắt lại, “Đã nhiều ngày em phát hiện tiên thiên cảnh giới của Vĩnh Tuệ thiền sư càng ngày càng củng cố, thậm chí gần đạt tới giai đoạn Trúc Cơ kỳ của tu đạo, em nghĩ chỉ cần anh có thể đạt tới tiên thiên cảnh giới, hẳn là có thể tu luyện đạo tàng chân kinh. Hơn nữa tu luyện nhất định dễ dàng hơn em, dù sao anh cũng từng bước một đi lên. Đáng tiếc Vĩnh Tuệ thiền sư là người tu phật, ông ấy không tu luyện đạo thuật, bằng không cũng có thể cho em biết là ý tưởng của em đúng hay không.”

Khương Sâm nở nụ cười,”Chẳng lẽ em còn định coi Vĩnh Tuệ thiền sư là thí nghiệm à?”

“Cũng không thể nói như vậy.” Ngọc Khê có chút ngượng ngùng mà nhếch miệng.

“Đợi anh cho em thí nghiệm đi. Mục tiêu của anh là ba mươi tuổi đi tới tiên thiên.” Khương Sâm rất có hùng tâm tráng chí mà nói, nhưng trên tay mềm nhẹ hoàn toàn khác biệt với ngữ khí của hắn.

“Ha ha, tốt lắm. Nhưng anh cũng không cần nóng vội, ngược lại ảnh hưởng tới tu hành.”

“Ừ, yên tâm đi.” Khương Sâm gật đầu, theo động tác trên tay, mùi hương như có như không từ trên người Ngọc Khê truyền đến, mùi hương không thuộc loại nước hoa gì, hẳn là mùi hương do chính trên cơ thể Ngọc Khê sinh ra, thân thể cậu không hề có tạp chất, có chứa hương thơm cũng không làm người ta ngoài ý muốn.

Hắn ngồi đằng sau có thể nhìn thấy da thịt như ngọc của Ngọc Khê, đỏ ửng vì vừa tắm xong, lỗ tai khéo léo nhu nhuận, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một ngụm. Hít một hơi thật sâu, Khương Sâm cố gắng ném hình ảnh kiều diễm trong đầu đi.

“Sao thế?” Ngọc Khê nghe thấy tiếng Khương Sâm hít sâu có hơi khó hiểu mà quay đầu. Liền nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của hắn.

Khương Sâm lắc mạnh đầu, “Không có việc gì.” Cầm khăn lông xuống dưới, “Anh cũng đi tắm một cái.” Nói xong đã xuống kháng, lưu lại một mình Ngọc Khê nhìn hắn rời đi.

Ngọc Khê thấy thân ảnh Khương Sâm dường như có vẻ vội vàng, cặp mắt kia thế nào cũng không tiêu tán. Cứ cảm thấy hình như mình vừa bỏ qua gì đó.

Lúc chạng vạng Ngọc Khê đang làm cơm chiều, Khương Sâm mang theo sọt vào phòng, bên trong là đồ ăn hái từ vườn rau sau nhà, mấy bó đậu đũa, quả hồng, cà tím, một bó hành lá, “Hành lá này to như vậy mà không héo nhỉ?”

“Không đâu. Chẳng qua lớn tốt.”

“Anh thấy đồ ăn ở hậu viện nhiều lắm, dưa chuột lăn lông lốc trên đất. Chúng ta cũng ăn không hết được.”

“Sáng mai hái chút, chúng ta làm dưa chuột chua đi.” Ngọc Khê cũng không có cách, cậu đã cố không trồng nhiều rồi mà.

Khương Sâm rửa sạch quả dưa chuột, đưa cho Ngọc Khê. Sau đó cầm chậu to, mang sọt, “Anh đi rửa rau.”

Hắn mới ra cửa, liền thấy Đại Hoàng từ đại môn tiến vào, bên cạnh có Đao Sẹo đi theo, Tông Tông đi cuối cùng, miệng còn ngậm một con gà rừng.

Tông Tông hiển nhiên rất hưng phấn, vừa vào sân đã chạy nhanh đến phòng.

Vào phòng liền thẳng tiến đến chỗ Ngọc Khê.

Ngọc Khê đưa tay tiếp nhận con gà rừng nó ngậm ngoài miệng, “Đây là chính mày bắt?”

Không biết Tông Tông có nghe hiểu hay không, bộ dáng rung đùi đắc ý.

Lúc này Đại Hoàng mới bước vào phòng, như cố ý vô tình mà quăng cái đuôi, thế là Tông Tông nghiêng ngả ngã sấp xuống. Đao Sẹo gầm nhẹ, giống như cảnh cáo Đại Hoàng, tiếp đó ngậm Tông Tông lên, nhưng một năm nay Tông Tông to lên không ít, nó cũng chỉ có thể lật người Tông Tông lại được mà thôi.

Ngọc Khê nhìn bộ dáng ba con này, nhịn không được mà vui vẻ, Tông Tông cũng không biết chọc tới Đại Hoàng lúc nào, mấy ngày nay Đại Hoàng luôn đóng vai ác, thỉnh thoảng lại trêu cợt một chút. Tông Tông cũng không phải đứa mang thù, cứ thích lượn lờ trước mặt nó.

Buổi tối trong nhà thêm một món gà rừng xào cay, Ngọc Khê còn làm cho Tông Tông món nó thích ăn nhất là bánh tráng mật ong. Cắt bột bánh ngô thành một khối, sau đó cho vào nồi tráng, đợi đến khi hơi săn lại rót mật ong lên. Đây là món gấu nhỏ thích ăn nhất, coi như là thưởng cho nó lần đầu tiên săn bắt thành công.

Có lẽ Ngọc Khê thưởng cho Tông Tông khiến Đại Hoàng hơi ghen tỵ, ngày thứ hai Đại Hoàng liền từ trong rừng tha ra một con nai sừng tấm Bắc Mỹ. Sau khi khoe khoang còn tha một vòng quanh người Tông Tông, rất có một cảm giác đả kích người. Đáng tiếc Tông Tông căn bản không hiểu. Hoàn toàn không thấy đả kích.

Ngọc Khê cũng không biết ngoại trừ thịt tươi ra thì còn có thể thưởng gì cho Đại Hoàng nữa, cậu không biết sao Đại Hoàng chỉ thích so đo với gấu nhỏ thôi.

Tuy nhiên Ngọc Khê đã nghĩ ra nên thưởng cho Đại Hoàng cái gì, mấy ngày nay Đại Hoàng và Đao Sẹo luôn ở phía sau núi, cậu định làm Ngũ Hành trận trong sơn động sau núi, như vậy bọn nó ở cũng thoải mái. Cho nên sáng sớm hôm sau tu luyện trên núi xong, cậu liền trực tiếp đến sơn động, kết quả vừa vào động, liền thấy Đại Hoàng kề bên Đao Sẹo, một hổ một sói ngươi cắn ta ta cắn ngươi, có cảm giác thật kỳ cục.

Khi Ngọc Khê đi luôn luôn không có tiếng động, đợi đến lúc cậu vào động, một hổ một sói mới phát giác, tiếp đó liền thấy Đao Sẹo đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài, Đại Hoàng ở lại gầm nhẹ một tiếng. Ánh mắt nhìn Ngọc Khê mang theo ai oán nói không nên lời. =))))

“Hai đứa chúng mày làm cái gì vậy. Sáng sớm đã nô nghịch. Tông Tông đâu? Chúng mày không mang đến à.”

Đại Hoàng không có tinh thần đi trên mặt đất, lắc lắc đuôi, không quan tâm Ngọc Khê.

Ngọc Khê không biết nó giận dỗi cái gì, Đao Sẹo đã đi ra ngoài. Cậu lấy ra ngọc thạch đã sớm chuẩn bị tốt, trải trận pháp lên động.

Làm trận pháp xong Ngọc Khê trở về nhà, chưa vào phòng ngay mà đến chuồng chó nhìn qua trước, quả nhiên Tông Tông đang nằm sấp ở bên trong.

Chương 73

Ngọc Khê bận rộn một mùa hè, trong nhà ngoài nhà làm đến mười phần thoải mái. Mùa thu đến, vụ mùa thu hoạch cũng đến theo.

Khương Sâm chưa đi, hiện sự tình ở đơn vị hắn không nhiều lắm, chỉ cần cấp trên không có gì nhiệm vụ thì hắn cũng không cần trở về. Vừa vặn giúp đỡ Ngọc Khê thu lương thực, nhà Ngọc Khê trồng không nhiều lương thực lắm, nhưng nhà tam thúc không thiếu, Ngọc Khê cũng đến hỗ trợ. Ban đầu Ngọc Khê muốn nhận lại vài mẫu trong nhà về, dù sao nhà tam thúc nhận thầu núi, trong nhà bận việc căn bản không tới được, nhưng tam thúc đã nói, xung quanh nhà đã chín, cũng không phiền toái, cô vợ chưa qua cửa của Đại Trụ rất lợi hại, một tay thu thập trong nhà ngoài nhà, đến lúc trồng cấy còn tới hỗ trợ, xem ra là người có khả năng, như vậy sang năm một nhà bọn họ cũng đến làm.

Đại Trụ cũng xin nghỉ chức vụ phòng hộ viên rừng, chủ yếu là do cấp trên yêu cầu cao hơn đối với phòng hộ viên, hiện giờ yêu cầu thời gian tuần tra tăng lên, rất chiếm thời gian. Mà sau khi hắn rời khỏi một tháng Lâm Minh Thanh cũng không làm nữa, mấy ngày nay hắn còn đang bận rộn xây nhà.

Ban ngày Ngọc Khê và Khương Sâm giúp nhà tam thúc thu hoạch, ngô sau nhà nhờ Vĩnh Tuệ thiền sư dắt theo nhị oa tam oa thu, cũng không nhiều, ba người vừa chơi vừa thu cũng xong.

Buổi tối trở về ăn cơm, hai tiểu gia hỏa đã đi ngủ từ sớm, Ngọc Khê ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi, khâu quần tam oa, đầu gối quần tiểu gia hỏa bị rách, cũng không biết quẹt thế nào, rõ ràng quần mới vừa mặc một lần giặt, Ngọc Khê chêm hai miếng vá lớn lên chỗ đầu gối.

Khương Sâm cầm quyển sách ngồi dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Ngọc Khê. Không khí hai người vô cùng tốt.

“Ngủ đi, sáng mai đi lên phố sớm một chút.” Ngọc Khê buông chiếc quần đã sửa xong, giương mắt nhìn đồng hồ để bàn rồi nói.

Khương Sâm vặn thắt lưng, chuẩn bị xuống đất, “Em cũng mau ngủ đi. Ngày mai còn đi lên núi không?”

“Đi.”

Khương Sâm gật đầu, “Thế bảo anh một tiếng nhé.” Lần này đến Khương Sâm luôn cùng Ngọc Khê lên núi.

“Vâng. Nhanh đi ngủ đi.” Ngọc Khê nói xong đứng lên cầm chăn đệm giường xuống dưới, bắt đầu dọn giường.

Khương Sâm đi giày vào, không đợi đi tới cửa, chợt nghe một tiếng hổ gầm truyền đến.

Ngọc Khê biến sắc, “Đã xảy ra chuyện.” Nói xong nhảy từ trên kháng xuống. Bước nhanh đi ra ngoài.

Ra cửa, Bốn Mắt đã từ chuồng chạy đến, mấy con khác cũng chạy ra bên ngoài, “Chúng mày trông cửa đừng để người nào tiến vào.” Hai em trai còn đang ở trong phòng, phải cẩn thận.

Thấy Bốn Mắt cảnh giác ngồi xổm trước cửa, Ngọc Khê yên tâm cùng Khương Sâm đi ra sau núi, hai người cũng không qua bằng cửa lớn, trực tiếp từ sau tường nhảy qua.

Hai người đi đến phía sau núi, chạy tới nơi có thanh âm truyền đến, đó là trên bờ ao chân to nhà Ngọc Khê.

Chờ hai người chạy đến nơi đấy liền nhìn thấy một người ôm cánh tay quay cuồng trên mặt đất, Đại Hoàng ở bên cạnh chuyển động vây quanh người nọ. Ngọc Khê vừa thấy cánh tay người nọ là biết cánh tay người này bị Đại Hoàng cắn gãy. Cậu còn đang nghĩ vì sao Đại Hoàng lại thật sự cắn người, Khương Sâm lấy tay kéo cậu, kết quả Ngọc Khê liền nhìn thấy trên đất có hai cái chai, chai nào cũng đều mở ra, bên trong truyền đến mùi hương gay mũi.

Ngọc Khê để sát vào thì thấy, là dichlorvos. Mặt nhất thời đen, lật gã đàn ông quỳ rạp trên mặt đất lại, thì thấy là Vương Bảo Thiện.

(Dichlorvos: Là một chất độc, rất độc hại với sinh vật trong nước, đã bị cấm sử dụng.)

Ngọc Khê cau mày, “Anh đây có ý gì?” Cậu thật sự không rõ vì sao người này lại nhằm vào nhà bọn cậu.

Vương Bảo Thiện cắn răng, ánh mắt tối tăm trừng Ngọc Khê, trầm mặc, từ lúc Ngọc Khê đến, hắn đã không kêu to nữa.

“Đi gọi tam thúc tới.” Ngọc Khê gật đầu với Đại Hoàng, mệnh lệnh này cũng không có gì khó khăn với Đại Hoàng. Đại Hoàng đi lên phía trước chạy đi.

Tam thúc đến nhanh hơn cậu tưởng, còn có vẻ vội vàng, có lẽ nghe thấy tiếng kêu của Đại Hoàng lúc trước, “Sao thế, sao thế.”

“Hắn muốn hạ độc, bị Đại Hoàng cắn.” Ngọc Khê tức giận nói. Thật sự là đáng giận, vừa nãy cậu và Khương Sâm xem xét, người này đã đổ một lọ dichlorvos vào dưới rễ cây mấy gốc sơn đinh tử, chắc mấy cây này không sống được nữa. Mà một lọ khác chắc chắn định đổ vào trong nước. Đây là muốn độc chết cá nhà bọn cậu. Quá độc ác.

“A, Vương Bảo Thiện, sao mày có thể làm loại chuyện này.” Tam thúc tức giận đến ngã ngửa, cho dù quan hệ giữa bọn họ không tốt nhưng vẫn coi như là thân thích. Loại chuyện này quá ghê tởm. “Ngọc Khê, cháu định làm sao giờ?”

“Chắc chắn phải đưa đến cục công an, loại chuyện này quyết không thể dung túng.” Nói chuyện là Khương Sâm, người này nếu đổ một lọ dichlorvos vào trong nước, không nói độc chết bao nhiêu cá, mà về sau cá trong ao nhà bọn họ ăn cũng không an toàn.

Ngọc Khê không nói gì, cậu cũng là ý này.

Tam thúc lắc đầu, anh cũng hết lời để nói, “Thúc đi tìm lục thúc.” Vừa nói xong, liền thấy Vương Bảo Thiện đột nhiên chồm từ dưới đất lên chạy trốn, chạy tới hướng bên kia.

Thân thể Khương Sâm còn chưa chuyển, nhẹ nhàng khều một hòn đá nhỏ, bắn vào đầu gối hắn ta, chỉ vậy cũng khiến người ngã xuống đất. Từ đầu tới cuối lông mày Ngọc Khê cũng chưa động.

Việc này ầm ĩ lớn, tiếng hổ gầm trước đó trong thôn không ít người đều nghe được động tĩnh, tam gia gia cũng nhanh chóng đi đến, đến cùng còn có vài người tương đối có tiếng nói trong thôn, chờ nhìn đến tình huống này, hoàn toàn không có gì nghi vấn. Người này đến để hạ độc, huống chi Khương Sâm vòng quanh rừng một chuyến, kề bên núi hoang mà tam thúc nhận thầu là hai mươi gốc nho cạn đã bị độc chết, cây cối nhà Ngọc Khê đều xanh biếc nhìn mười phần khỏe mạnh, nhưng hơn hai mươi cây này lại héo rũ, thoạt nhìn không phải làm từ hôm nay, hai ngày nay vội vàng thu hoạch vụ thu nên không chú ý tới bên này.

Biết tình huống, tâm tình Ngọc Khê cực kỳ không tốt, những gốc nho cạn đó đều do Ngọc Khê lấy từng hạt một trên ngọn núi đến, phải biết rằng nho cạn hoang dại càng ngày càng khó tìm, ít nhất cánh rừng cách thôn gần nhất đã không còn nhìn thấy, những gốc này đều lấy từ sâu trong rừng. Năm trước Ngọc Khê có trồng nho cạn, không được nhiều lắm, nhưng Ngọc Khê nhưỡng rượu theo phương pháp cổ, số lượng không lớn, hương vị lại vô cùng ngon. Loại này Ngọc Khê trồng sau núi không ít, đã định nhưỡng rượu, hoặc là làm tương hoa quả, chuyển đến kinh thành bán. Mà một lần này tổn thất đến hai mươi gốc, một mẫu cũng xong rồi.

Ngọc Khê làm người hòa khí, nhưng đối với loại chuyện này cậu hoàn toàn không thể tha thứ, người này hôm nay có thể hạ độc cây nhà bọn cậu, về sau nói không chừng sẽ gây bất lợi cho người. Huống chi cậu chẳng có chút xíu ấn tượng tốt nào đối với gã họ hàng này cả.

Chuyện này cứ làm theo trình tự pháp luật, nửa đêm xe cảnh sát liền vào thôn, mang người đi, hơn nữa đến phá án còn là mấy người đội trưởng Lí lần trước đến giải quết án phóng hỏa, hiện hắn đã trở thành đội trưởng đội cảnh sát huyện.

Đội trưởng Lí trước đó có ấn tượng rất tốt về một nhà Ngọc Khê, lần này lại có liên quan đến nhà bọn cậu, hắn liền đặc biệt chú ý. Tới nơi này thăm dò một chút tình huống, chuyện Vương Bảo Thiện hạ độc đã xác định, vụ án này hoàn toàn không còn nghi vấn. Chỉ là lúc bọn hắn tìm kiếm chứng cớ tại nhà Vương Bảo Thiện lại phát hiện đầu mối mới. Thế nhưng phát hiện ra một chai xăng rỗng, nhà Vương Bảo Thiện không có xe, người trong thôn đại đa số dùng xe cũng dùng dầu ma-dút, xăng thật sự hiếm thấy, hắn nhớ rõ ràng, án phóng hỏa nhà Ngọc Khê sử dụng chính là xăng. Vậy đây tuyệt đối là phát hiện ngoài ý muốn.

Đội trưởng Lí mang người đi còn mất sức một phen, cha mẹ Vương Bảo Thiện cũng chính là con gái con rể của đại gia gia ở Tây phòng, bỗng chốc náo loạn lên, nói cái gì cũng không cho dẫn người đi. Bà cô của Ngọc Khê càng càn quấy hơn, cuối cùng vẫn bị cảnh cáo mới thả người.

Chờ xe bọn hắn vừa đi, bà cô Ngọc Khê bèn chạy đến cửa nhà Ngọc Khê mắng, thô tục thật sự khó nghe. Giọng cũng lớn, khiến người ta vô cùng phiền chán. Hai tiểu gia hỏa trong phòng ngủ cũng thiếu chút nữa bị đánh thức. Ngọc Khê thả một mạch cả bốn chú chó đi ra ngoài, nếu không phải Đại Hoàng và Đao Sẹo còn thủ phía sau núi, cậu thật muốn kéo hai đứa nó về. Cũng may chó nhà bọn cậu hung danh ở ngoài, dùng vẫn rất tốt. Cuối cùng dọa người chạy mất.

Sự tình sau đó rất thuận lợi, đội trưởng Lí trải qua một đêm đột kích thẩm vấn, Vương Bảo Thiện thừa nhận nhanh chóng, bản thân không chỉ hạ độc, mà lửa cũng là hắn phóng.

Hỏi nguyên do cũng là oán hận chất chứa sâu đậm, thậm chí sau này lúc đội trưởng Lí nói với Ngọc Khê, Ngọc Khê vẫn khó hiểu. Nếu nói nguyên nhân Vương Bảo Thiện oán hận bọn cậu sớm nhất chính là, vào thời điểm cha mẹ Ngọc Khê qua đời, mẹ hắn và người nhà thương lượng muốn âm mưu đoạt nhà cửa của Ngọc Khê, bọn chúng nghĩ nhà Ngọc Khê chỉ có ba đứa nhỏ, trước lấy quyền giám hộ bọn nó đến, vậy ngôi nhà đó chẳng phải là của bọn chúng sao. Chờ đứa nhỏ đến nhà bọn chúng, bọn chúng có thể đem đứa hai đứa ba cho người khác, về phần đứa lớn có thể làm việc, nuôi cũng không có gì. Bọn chúng nghiên cứu như vậy, thấy chẳng có gì sai. Cứ như vậy, mẹ Vương Bảo Thiện không ít lần nói với con mình, đợi tương lai nhà tới tay, vừa vặn cho hắn cưới vợ.

Nói nhiều lần, Vương Bảo Thiện liền nghiêm túc, không ngờ sau này ầm ĩ lớn, đám Ngọc Khê tự ra độc lập. Ai cũng không gặp may.

Sau này nhà Ngọc Khê càng ngày càng tốt, Vương Bảo Thiện nhìn mà tức, ghen ghét không được, huống chi Ngọc Khê còn từ chối hắn vào thành làm công, trong lúc vô tình hắn nghe được Lâm Minh Viễn nói chuyện với Lâm Minh Thanh, ý tứ là, bọn họ làm công có liên quan đến cậu cả Ngọc Khê. Hình như là Tống Cương Tống Cường đã đến cái tiệm gì đó hỗ trợ, mà cái tiệm đó còn có liên quan đến Lâm Ngọc Khê. Hắn nghĩ rằng Lâm Ngọc Khê từ chối yêu cầu của mình vào thành làm công, trong lòng càng hận. Liền một mạch phóng hỏa đống củi.

Về phần hạ độc, đó là bởi vì Lâm Ngọc Khê thế mà có tiền như vậy, chi gấp đôi giá nhận thầu phía sau núi. Hắn đã định trả thù cậu, nguyên nghĩ tưới dichlorvos lên cây, khiến cậu tổn thất thảm trọng. Buổi tối hôm trước đã làm như vậy, lần thứ hai hắn định hạ độc những cây giống hồ đào, hồng tùng bên trong núi vừa trồng xuống không bao lâu, những cây đó đáng giá hơn nho cạn bên ngoài nhiều. Cũng vì đi vào bên trong mới phát hiện lúc trước điều tra vị trí chưa nhìn thấy, nhà Ngọc Khê mới đào cái ao mới. Hạ độc trong nước coi như lâm thời mới nảy ra ý định.

Vương Bảo Thiện mưu toan không tồi, nếu không phải Tống Chí phát hiện ra hắn lén lút bên cạnh, Ngọc Khê cũng sẽ không cho Đại Hoàng và Đao Sẹo thủ phía sau núi. Cho nên nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tất cả đều có số.

Vương Bảo Thiện bị bắt bỗng chốc oanh động toàn bộ thôn, người trong thôn tuy e ngại đại gia Tây phòng kia, không gióng trống khua chiêng nghị luận, nhưng sau lưng đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, Vương Bảo Thiện này ngày thường cũng không phải cái thứ gì tốt, hành vi tiểu nhân, có thù tất báo, toàn làm những việc tổn nhân bất lợi kỷ. Cha mẹ hắn lại chẳng là gì cả, không có ai coi trọng toàn gia này, hiện cái dạng này, cũng là gieo gió gặt bão mà thôi.

Mẹ Vương Bảo Thiện và đại nãi tây phòng đến náo loạn mấy lần, ban đầu Ngọc Khê còn cho bọn họ vào phòng một lần, sau này trực tiếp cho Bốn Mắt mang theo ba cô vợ của nó canh trước cửa, không bao giờ cho vào nữa, thậm chí Bốn Mắt vừa thấy, chỉ cần đi qua cầu đá liền đuổi theo cắn, đương nhiên không thể cắn thật, nhưng như vậy cũng khiến bọn họ sợ hãi. Vất vả hơn một tuần mới tính yên tĩnh. Mà Vương Bảo Thiện, tuy còn chưa có hình phạt, nhưng mười năm còn xem như nhẹ, phóng hỏa hạ độc, đều là trọng tội.

Mặc kệ nói như thế nào thì Ngọc Khê xem như đã rút được gánh nặng.

Chương 74

Xuân đi xuân đến, đảo mắt đã qua hai năm, Ngọc Khê đã 16, hiện giờ cậu đã là học sinh năm hai trung học phổ thông.

Hai năm nay Vĩnh Tuệ thiền sư luôn ở lại nhà Ngọc Khê, Vĩnh Tuệ thiền sư ban đầu chỉ thầm nghĩ ở hơn nửa năm thôi, bởi vì trao đổi đạo thuật phật hiệu với Ngọc Khê, lại dạy ba anh em cậu một ít học thức, đành ở lại thêm hai năm, mãi đến đầu năm Thiếu Lâm đưa tin, Vĩnh Tuệ thiền sư mới trở về.

Khương Sâm trong hai năm nay thường đến chơi, hắn đã coi nơi này trở thành nhà của mình, không kể Ngọc Khê có thể nhận tình cảm của hắn hay không. Trên thực tế hai năm qua tình cảm của hắn chưa từng thay đổi, thậm chí theo thời gian trôi qua tình cảm càng thêm nồng hậu, thế nhưng hắn chưa từng biểu hiện ra ngoài, hắn không hy vọng Ngọc Khê vì vậy mà phiền não. Tất cả hãy cứ để thuận theo tự nhiên.

Nhị oa hiện thời đã là đứa nhóc tiểu học năm bốn, cũng nhảy lớp giống anh bé, Vĩnh Tuệ thiền sư học thức phong phú, dạy hai đứa nhỏ học thức mà bọn nhóc cảm thấy hứng thú. Ví như tam oa thích thư pháp, nhị oa lại dành nhiều tinh lực đặt ở cờ vây, ở phương diện này thiên phú của bé thật sự không tầm thường. Tam oa vẫn nghịch ngợm như cũ, nhưng nhờ có thư pháp hun đúc, tính cách tiểu gia hỏa vẫn có chút ảnh hưởng, không còn khiến Ngọc Khê luôn lo lắng nữa. Giống như ông cụ non vậy, quỷ quái làm cho người ta dở khóc dở cười.

Lâm gia phát triển rất tốt, không nói đến tiền lời từ cửa hàng ở kinh đô, trong nhà bên này hàng năm cũng thu vào rất nhiều. Mấy anh em đã không còn vì tiền mà phát sầu, ngọn núi Ngọc Khê nhận thầu trải qua hai năm chăm sóc, hiện đã tiến vào thời kỳ thu hoạch ổn định. Ngọc Khê lại gia tăng thêm vài trận pháp có tác dụng tốt cho thực vật, thực vật trên núi thế lớn vô cùng tốt, vốn cây cối cần mười năm để trưởng thành, giờ xem ra có thể giảm bớt đến bảy năm, càng đừng nói đến nho cạn hay trà đỗ quyên vốn có thế lớn cực nhanh.

Ngọc Khê lợi dụng lá đỗ quyên làm ra trà đỗ quyên, nho cạn làm rượu trái cây, mứt hoa quả, sơn đinh tử làm trà sữa, mâm xôi xanh trong viện nhà, đậu đỏ, ngoại trừ trực tiếp bán, còn có thể chế tác thành mứt hoa quả, Ngọc Khê căn cứ theo một số món ăn trong tạp ký tứ hải để thực hiện, học tập bên trong rồi lợi dụng trận pháp gia tăng độ ngon của món ăn, trải qua một thời gian nghiên cứu, cuối cùng làm ra một số lượng ít, ví như lợi dụng trái cây dại làm ra mứt hoa quả, hương vị vô cùng ngon, mứt hoa quả bên ngoài bán xa không thể sánh bằng.

Một năm trước Ngọc Khê nhờ tam thúc trồng một vài loại trái cây dại bọn cậu cần lên phần đất mà cậu nhận thầu, trên núi của tam thúc cũng bị Ngọc Khê lén lút thiết trí trận pháp, cam đoan những trái cây dại ấy có thể thuận lợi sống, như vậy cũng giúp một nhà tam thúc giảm bớt rất nhiều công việc, những trái cây đó bộ dạng giờ đều vô cùng tốt.

Từ lúc Ngọc Khê làm mứt hoa quả và rượu trái cây đưa vào kinh đô, cửa hàng Lâm gia càng bán được ngày càng nhiều, vài năm kinh doanh coi như rất có danh tiếng, còn bởi vì bán tùy ý lại khá ít, được gọi là thiên kim khó mua. Cũng không có cách nào, cho dù Ngọc Khê có dạy cho người khác làm mấy thứ này như thế nào, có trận pháp hạn chế cũng không thể nhiều. Huống chi bởi vì Ngọc Khê luôn duy trì quan hệ với vài võ quán thế gia, cung cấp hàng hóa không ngừng, còn lại đưa tới chợ bán liền càng ít đi, vật lấy hiếm làm quý nên cậu kiếm không ít.

Tuy cậu cung cấp mấy thứ này cho vài võ quán thế gia, giá còn thấp hơn trong tiệm bán một hai tầng, nhìn như là thiệt, trên thực tế Ngọc Khê rõ ràng, nguyên nhân vì bọn họ vẫn duy trì quan hệ thân cận, mới khiến cửa hàng Lâm gia ở kinh đô không có gì phiền toái, khai trương đến nay luôn thật vững vàng. Đây đã là chỗ tốt rồi.

Cửa hàng ở kinh đô thu vào Ngọc Khê không cần đến lấy, mà hướng dẫn cho Trương Chí Huy tiến hành đầu tư, cậu cũng không dùng được tiền, cửa hàng thu vào nhờ mặt hàng trứng vịt này rất ổn định, mỗi tháng đã đạt tới ba mươi vạn đồng, trong đó bao gồm các nhà hàng lớn ở kinh đô đặt hàng, đơn đặt hàng từ những thành phố khác, đây vẫn là kết quả do Ngọc Khê không muốn biến trứng vịt nhà mình phổ biến giống trứng vịt bình thường, từ đó khống chế, cậu vốn có bí phương độc nhất vô nhị, không tất yếu tranh đoạt thị trường với trứng vịt muối thông thường, thậm chí một năm trước thuận theo giá thị trường tăng lên, điều chỉnh giá trứng phỉ thúy lên một chút, như vậy mỗi tháng trừ tất cả phí tổn tạp vụ, ổn định thu vào ba mươi vạn.

Bằng đó tiền đều được Trương Chí Huy dùng đi đầu tư, Trương Chí Huy là bác sĩ, hắn đương nhiên sẽ không đầu tư cái gì, đơn giản nhất chính là mua nhà, đây là do chịu ảnh hưởng của Tằng Cốc, ba người Ngọc Khê kết phường kinh doanh công ty, thu vào rất cao, thế nhưng số tiền đó ngoại trừ một phần bị Tằng Cốc cầm phát triển công ty, một phần khác liền làm phòng đầu tư đất đai, đương nhiên hắn đầu tư đều là tứ hợp viện tương đối cũ nát, trên thực tế tuy hai năm qua Ngọc Khê không thấy được tiền mặt, nhưng giá trị công ty quả thật tăng lên rất nhiều. Trương Chí Huy cũng từ nơi này nhìn ra cơ hội kinh doanh, đầu tư toàn bộ tiền vào trong.

Cho tới bây giờ Ngoc Khê đều mặc kệ việc này. Tiền nhiều tiền ít đối với cậu đã không còn ảnh hưởng. Cậu cũng không quá để ý. Năm trước Hàn Hạo Dương từ chỗ cậu mua một tấm bùa hộ mệnh, liền trả cậu mười vạn nguyên, tuy cậu không biết chính xác giá bùa hộ mệnh, nhưng chỉ nhìn vào thời điểm mừng năm mới Hàn Hạo Dương lại gia tăng gấp đôi lễ tặng thì biết giá tấm bùa hộ mệnh ấy tuyệt đối vượt qua mười vạn nguyên. Từ nơi này có thể nhìn ra tiền đối với Ngọc Khê đã không còn là vấn đề.

Năm trước Ngọc Khê nhảy lớp thi trung học, bởi vì trường sơ trung của bọn cậu phải phá bỏ, tất cả học sinh phải lên trường trên huyện học tập, như vậy Ngọc Khê sẽ không tiện, huống chi giáo viên chủ nhiệm của cậu ban đầu dạy ở sơ trung cũng đã bị điều đến trung học, Ngọc Khê không có cách nào nhàn nhã giống trước kia, bất đắc dĩ cậu liền nhảy cấp, thành tích thi trung học không tồi, tuy bởi vì cậu thi không phải là tiếng Nga tinh thông, ngược lại thi tiếng Anh khiến cho cậu đánh mất vài phần điểm, thành tích này cũng vững vàng trong top năm toàn huyện tiến vào trường trung học số một của huyện, thậm chí trường trung học số một của tỉnh cũng gửi thư thông báo trúng tuyển.

Đáng tiếc cả hai trường này cậu đều không đi, ngược lại đến trường trung học số hai của huyện, nơi mà lực lượng giáo viên và cơ sở vật chất đều rất không tốt, đây phải quy công cho giáo viên chủ nhiệm trước kia, vị giáo viên chủ nhiệm này gọi là Tần Mục, là một người khá thông thoáng, Ngọc Khê cũng nhờ ông ấy mới nhàn nhã được hai năm, lần này trường học xác nhập, Tần Mục bởi có quan hệ công việc mà được điều đến trường trung học số hai, nhưng lại trở thành phó chủ nhiệm văn phòng của trường, tuy chỉ là phó chủ nhiệm, nhưng vẫn dễ tiến chức hơn trước kia.

Ngọc Khê cân nhắc một chút thấy bản thân vẫn không có cách nào buông bỏ công việc trong nhà để mỗi ngày đi đến trường. Cho nên đi tìm vị giáo viên chủ nhiệm này, Tần Mục tuy thấy thỉnh cầu của Lâm Ngọc Khê có chút khó xử, nhưng cũng đồng ý thoáng cho cậu một chút, dù sao Lâm Ngọc Khê là vì ông mới vào trung học số hai.

Trung học khác với sơ trung, trên phương diện học tập không thể qua loa, Tần Mục trực tiếp tìm hiệu trưởng trường học, tuy hiệu trưởng có chút phê bình kín đáo đối với một học sinh không thể đến trường bình thường, nhưng tình huống Lâm Ngọc Khê đặc thù, cậu lại luôn luôn tự học, cuối cùng đồng ý cho cậu một tuần học năm ngày, buổi tối không cần đến tự học, thành tích cuối kỳ luôn phải đứng trong top ba của trường. Yêu cầu này vô cùng cao, dù sao thành tích trung học không dễ giữ vững như vậy. Luôn giữ vững trong top ba thật sự có chút khó.

Ngọc Khê biết đây là phúc lợi lớn nhất mà mình có thể tranh thủ, may mắn trong nhà hiện cũng không có gì cần quan tâm.

*****

“Nhị oa, thu thập túi sách xong chưa? Đừng quên mang gì nhé.” Ngọc Khê một bên bỏ đồ ăn cho năm ngày vào cái sọt, một bên quay đầu hỏi nhị oa.

“Thu thập xong rồi ạ.” Nhị oa từ trong phòng đáp lời, kéo tam oa qua đi giày vào cho bé. Tam oa mơ mơ màng màng đi đến bên ngoài, ôm đùi Ngọc Khê, “Anh, buồn ngủ.”

Ngọc Khê xoa xoa đầu tam oa, “Đi rửa mặt sẽ không còn buồn ngủ nữa, buổi sáng có bánh đậu bánh cuốn và xúc xích em thích ăn nhất đấy.”

Tam oa nghe xong miệng khẽ nhép một tiếng, mơ mơ màng màng chạy đến bên cạnh chậu nước.

Ăn điểm tâm xong, Ngọc Khê thu dọn đồ đạc trong nhà một chút, lửa trong bếp cũng dập. Mang theo hai em trai ra ngoài, khóa kỹ cửa.

“Bốn Mắt, chúng mày ngoan ngoãn giữ nhà nhé.” Ngọc Khê dặn dò Bốn Mắt, đến chuồng dê kéo Tiểu Khôi Khôi ra, hiện Tiểu Khôi Khôi đã một thước ba thước bốn, lông cả người chỉ có hai sắc xám và trắng, mềm mại mượt mà, hai mắt hữu thần, nhìn là biết cơ trí.

Nhị oa trèo lên trước, sau đó đưa tay kéo tam oa, Ngọc Khê tùy tay đỡ tiểu gia hỏa lên, hai anh em ngồi vững vàng, Ngọc Khê liền kéo Tiểu Khôi Khôi xuất môn.

Ba anh em đi đến cửa nhà tam thúc, gặp vợ Lâm Minh Phi (Đại Trụ), “Chị dâu.” Ngọc Khê dừng lại đưa chìa khóa nhà qua.

Vợ Minh Phi tiếp nhận chìa khóa, “Em đợi lát nữa mẹ chị làm bánh ngô sáng, đều chuẩn bị xong rồi, các em cũng đến sớm quá, anh em còn chưa dậy đâu.” Nói xong đi vào trong phòng. Lâm Minh Phi kết hôn vào tháng chạp năm kia, tân nương tử chính là người ban đầu lục thẩm giới thiệu, gọi là Đỗ Lệ, là người lanh lẹ chịu khó, ngày thường rất tốt với đám Ngọc Khê.

Một lát sau Đỗ Lệ đi ra khỏi phòng, cầm theo bao nhỏ, “Này, giữ lại để giữa trưa ăn, em đỡ phải làm.”

“Chúng em đi đây, nhà đành nhờ chị dâu trông hộ nhé.”

“Yên tâm đi.” Đỗ Lệ gật đầu, đã quen rồi, chỉ cần buổi sáng mở cửa lớn, thả gia súc bên trong ra ngoài, buổi tối đóng cửa nhìn xem thiếu gì không, còn lại là nhặt trứng gà vắt sữa dê, chỉ là chuyện thuận tay cũng không thấy nhiều phiền toái.

Ngọc Khê gật đầu, cũng ngồi vào trên người Tiểu Khôi Khôi, ba anh em ngồi hết ở bên trên, Tiểu Khôi Khôi bộ dáng không có cảm giác gì, Ngọc Khê đưa tay kéo hai em trai vào trong lòng rồi nhẹ nhàng vỗ Tiểu Khôi Khôi, chú lừa lông ngắn ngay lập tức chạy đi, gần như trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Đỗ Lệ ra bên ngoài nhìn nhìn, lắc đầu, bất kể nhìn bao nhiêu lần đều thấy con lừa này thần kỳ.

Đúng thật thần kỳ, hiện giờ Tiểu Khôi Khôi nhà Ngọc Khê đã thành danh ở ngoài. Tiểu Khôi Khôi không thể nghi ngờ là một chú lừa nhỏ, vừa được một thước ba bảy, không quá cao. Thân thể cũng gầy yếu, nhìn nho nhỏ xinh xinh, nếu không phải lông nó mượt mà, cơ bắp khỏe mạnh, người khác còn tưởng rằng dinh dưỡng không đầy đủ ấy.

Đầu năm ngoái, Tiểu Khôi Khôi có thể chở người, đợi đến khi Ngọc Khê thử qua mới biết được chú lừa này khác biệt, có thể là Ngọc Khê thường xuyên đưa vào chân nguyên lực, tốc độ của chú lừa cực nhanh. Có sách ghi chép lại rằng vào thời Đường Huyền Tông, có một loài thông minh, biết nhận đường, ngày đi ngàn dặm, bản lĩnh thần kỳ, đó là lừa Thiên Lí, mà Tiểu Khôi Khôi nhà Ngọc Khê tuy không đạt được ngày đi ngàn dặm, nhưng cũng có thể ngày đi trăm dặm, tính nhẫn nại tốt, lực lớn.

Ngồi ở bên trên cực kỳ vững vàng, Ngọc Khê từng cưỡi nó đến Cáp thị, một đường không ngừng, đến nơi cũng vẫn chưa cảm giác quá mỏi mệt. Có thể thấy được sự chịu đựng tốt. Ngọc Khê thấy Tiểu Khôi Khôi nhà mình còn có thời gian để phát triển, có lẽ một ngày nào đó ngày đi ngàn dặm cũng không phải vấn đề.

Giờ Ngọc Khê phải lên huyện đến trường, đương nhiên sẽ không bỏ lại em trai, một năm trước Vĩnh Tuệ thiền sư ở nhà, Ngọc Khê để tam oa đi theo Vĩnh Tuệ thiền sư học tập, mỗi ngày cậu đi tới đi lui giữa trường học trên huyện và nhà, hiện tại Vĩnh Tuệ thiền sư về Thiếu Lâm Tự, Ngọc Khê đành phải đưa cả tam oa đến nhà trẻ ở huyện, nhị oa cũng đến tiểu học huyện, vừa vặn nhảy lớp một năm.

Ngọc Khê thuê một tiểu viện trên huyện, anh em ba người từ thứ hai tới thứ sáu đều ở trong này, thứ bảy chủ nhật về nhà.

Ngọc Khê trước đưa nhị oa tam oa đến trường học nhà trẻ, sau mới trở lại tiểu viện đi thuê, sân không lớn, ở thị trấn rất thông thường, để được nhiều tiền thuê nhà, ba mặt sân đều xây phòng ở, như vậy đất trống trong viện ít đi rất nhiều, nếu không phải vì an trí Tiểu Khôi Khôi, cũng để nhị oa tam oa có chỗ hoạt động, Ngọc Khê càng muốn thuê nhà lầu hơn. Dù sao mùa đông bên này cần sưởi ấm.

Đặt sọt vào phòng bếp, Ngọc Khê cũng không đem đồ ăn bên trong lấy ra, đồ ăn trong sọt có thể để trong thời gian lâu chút.

Trong phòng chỉ có đồ dùng hàng ngày đơn giản, anh em Ngọc Khê chỉ chiếm ba gian nhà giữa, nhìn thời gian sắp đến giờ đi học, Ngọc Khê thu thập một chút, chuẩn bị cho Tiểu Khôi Khôi ít bã đậu và nước, “Mày ở nhà thành thật đợi. Đừng chạy đi ra ngoài.”

Tiểu Khôi Khôi lôi kéo tay áo Ngọc Khê, bộ dáng có chút không tha, Ngọc Khê thở dài, “Chờ thêm vài ngày nữa vợ Đại Bạch sinh, ta sẽ cho Đại Bạch đến ở cùng mày nhé.” Ngàn phòng vạn phòng thì vợ Đại Bạch vẫn có thai, Ngọc Khê vừa nghĩ đến trong nhà sẽ có thêm một đống thập tam thái bảo, liền cực kỳ buồn bực. Cái bang tiểu gia hỏa này cũng không thể giết ăn thịt, lại phải nuôi, cả ngày ở nhà quấy rối.

A ô — Tiểu Bụi Bụi kêu giắt cổ họng, buông tay áo Ngọc Khê ra.

Trường trung học của Ngọc Khê cách tiểu viện cậu thuê không xa, Ngọc Khê đi vào lớp, vừa ngồi xuống tiếng chuông liền vang lên.

“Lâm Ngọc Khê, cậu có thể đừng đúng giờ như thế được không?” Bạn ngồi cùng bàn ghé lên trên bàn cực kỳ buồn bực mà nhìn đồng hồ.

“Sao vậy?” Ngọc Khê quay đầu hỏi.

“Lại thua bữa điểm tâm rồi.” Tằng Kiến vô cùng buồn bực nói.

Bên này vừa dứt lời, Tào Giai phía trước cố gắng quay lại, “Ha ha, ai bảo cậu không nhớ lâu.”

Ngọc Khê trợn trừng mắt, vừa nghe là biết, hai người này lấy cậu ra đánh cược.

Ngọc Khê cũng không quản bọn họ, lấy sách ra, xem nội dung hôm nay phải học, chương trình trung học càng ngày càng khó, chương trình học mỗi ngày còn rất nhanh, Ngọc Khê không dám sơ suất, mỗi ngày lên lớp đều cực kỳ nghiêm túc, về nhà cũng sẽ ôn tập. Cho dù có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, cậu cũng không dám thả lỏng, năm nay phân ban văn hóa, Ngọc Khê lựa chọn khoa văn, cậu định thi đại học vào hệ lịch sử hoặc hệ triết học.

Học cái gì chuyên nghiệp đối với cậu đã chẳng quan trọng nữa, học đại học phần nhiều là làm phong phú bản thân, ở trong vườn trường đại học càng có thể tiếp xúc được với tri thức sâu sắc hơn.

“A, Ngọc Khê này, cuối tuần là mười một, mấy đứa bạn cùng ký túc xá chúng tớ muốn cùng đi chơi, cậu có đi không?”

“Đi đâu?” Ngọc Khê quay đầu hỏi.

“Chưa nghĩ ra, cậu có đề cử gì không?” Tằng Kiến ghé vào nơi đó hỏi.

“Này các cậu định đi đâu nha? Mang mấy nữ sinh được không?” Tào Giai nghe được lời Tằng Kiến nói, xoay người, đầy hưng trí hỏi, ánh mắt nhịn không được ngắm về phía Ngọc Khê bên kia.

“Đi chứ, càng nhiều người càng chơi vui.” Tằng Kiến hưng trí cao lên, mấy nữ sinh cùng ký túc xá đám Tào Giai bộ dạng đều rất xinh đẹp.

“Vậy chúng ta đến đập chứa nước Nam Lĩnh chơi đi. Nghe nói nơi đó không hề thiếu cá đâu, chúng ta một bên câu cá một bên nướng thế nào?” Tào Giai hưng trí bừng bừng.

“Đi. Nói vậy định rồi.” Tằng Kiến ngồi thẳng thân mình, đưa tay kéo Ngọc Khê, “Ngọc Khê cậu cũng đi đi.”

Ngọc Khê lắc đầu, “Trong nhà tớ còn có việc, đi không được.” Đây không phải từ chối mà thật là có việc.

“Ai nha, thật là, hoạt động năm nhất của lớp chúng ta cậu cũng chưa tham gia vài lần. Lần này là lần đầu tiên lớp chúng ta tụ hội. Đi đi.” Tằng Kiến vào năm nhất chính là bạn học ngồi cùng bàn với Ngọc Khê.

“Trong nhà thật có việc, không phải bắp sắp chín sao, vừa vặn thừa dịp mười một thu hoạch bắp.”

Tằng Kiến bỗng chốc thấy hơi giận, tuy tình huống Lâm Ngọc Khê cậu ta không rõ lắm, nhưng cũng biết cha mẹ cậu qua đời, cậu ta tuy hơi nghịch ngợm, nhưng cũng không khó làm người. Chỉ là có chút thất vọng.

Ngọc Khê cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo sắp đến mùa thu hoạch. Tằng Kiến coi như là bạn cậu, bởi vì phải đến muộn về sớm, quan hệ giữa Ngọc Khê với nam sinh cùng lớp rất bình thường, cũng chỉ có Tằng Kiến bởi vì ngồi cùng bàn với cậu nên hai người mới khá tốt.

Tào Giai đằng trước nghe xong lời Ngọc Khê nói, ánh mắt tối đi, có chút thất vọng.

Chương 75

Thứ sáu Ngọc Khê tan học trước nên về nhà thu thập một chút, dắt tiểu Khôi Khôi đến đón nhị oa tam oa, trường tiểu học tan học sớm hơn trung học, nhị oa đã tan học từ sớm, thế nhưng Ngọc Khê đã sớm dặn dò bé, không được ra khỏi vườn trường quá sớm, vừa đến quả nhiên giống như trước đang ở trong phòng thư tín làm bài tập.

“Ông Lưu, em trai cháu lại làm phiền ông. Đây là rượu trái cây của cháu làm, ông nếm thử xem.” Ngọc Khê mở cửa, đưa rượu trái cây nhà mình nhưỡng cho ông lão ngồi ở cửa. Trường tiểu học của nhị oa cách trung học của Ngọc Khê một đoạn khoảng cách, Ngọc Khê mỗi ngày đều tới đón, một năm nay số trẻ con bị mất tích ở chỗ bọn cậu lại gia tăng, cậu tuyệt đối không dám sơ ý, trước tiên chào hỏi, để nhị oa tan học đợi ở trong phòng thu tín của ông Lưu, lão gia tử giúp trông đứa nhỏ nên thế nào Ngọc Khê cũng phải cám ơn người ta.

“Cháu xem thằng nhóc cháu còn khách khí với gia gia như vậy làm chi. Chuyện cũng đâu phải lớn.” Ông Lưu bảo vệ cửa híp mắt cười hề hề, tiếp nhận chai rượu của Ngọc Khê.

Nhị oa bên kia đã thu thập đồ đạc xong, “Ông Lưu, cháu về nhà cùng anh trai đây ạ.”

“Ừ, đi thong thả.” Ông Lưu nhìn hai anh em đi ra ngoài, trong lòng nghĩ hai anh em cũng thật thân thiết.

Ngọc Khê tiếp nhận túi sách của nhị oa, “Bài tập hôm nay làm xong chưa? Trường học lên lớp thế nào? Có nghe không hiểu không?”

“Làm xong rồi ạ, thầy giáo giảng rất đơn giản.” Nhị oa cũng không thấy chương trình lớp bốn học có gì quá khó.

“Đơn giản cũng phải chăm chỉ học, em kém người ta một niên cấp đấy, học ít hơn một năm khẳng định có chỗ thiếu sót, nếu chỗ nào không hiểu thì phải hỏi thầy giáo nhé.”

“Vâng, em biết rồi.” Nhị oa lên tiếng, trèo lên phía sau lưng tiểu Khôi Khôi.

“Này, anh mua bánh ngọt, em ăn hai miếng. Lót dạ chút, về nhà nấu cơm còn lâu.” Ngọc Khê lấy bánh ngọt hình hoa mai mua từ cửa hàng ra, cầm khăn tay sạch sẽ bao lại, “Đừng lấy tay chạm vào, còn chưa rửa tay.”

“Anh cũng ăn đi.” Nhị oa cầm bánh ngọt đưa đến trước miệng Ngọc Khê.

“Em ăn đi. Trên đường tới anh đã ăn hai miếng rồi, bánh mới rất ngon. Ngày 1/10 các em được nhỉ bao nhiêu ngày?” (1/10 là ngày quốc khánh Trung Quốc)

“Năm ngày ạ. Liền với thứ bảy chủ nhật.”

“Ừ, giống bọn anh.”

“Anh này, bánh ngọt ăn ngon thật.” Quai hàm nhị oa đều phồng lên.

“Nhà họ còn làm hộ nữa đấy, chờ nghỉ lễ xong, chúng ta mang chút trứng gà với bột mỳ đến, làm nhiều chút, đợi đến trường em với tam oa đều mang theo ăn giữa khóa cho đỡ đói.”

“Vâng.” Nhị oa gật gật đầu.

Hai anh em nói chuyện một lúc thì đến nhà trẻ của tam oa, nhà trẻ này rất tốt, họ sau năm giờ mới tan học, một ngày cung cấp ba bữa cơm. Thức ăn cũng tốt, ở thị trấn mà nói thì nhà trẻ này xem như nhà trẻ tốt nhất. Thế nhưng giá cả cũng đắt, học phí của nhà trẻ còn nhiều hơn học phí của hai anh em Ngọc Khê và Ngọc Hồ.

Đến nhà trẻ, chưa đi đến sân đã ngửi thấy mùi cơm, không hề thiếu phụ huynh chờ ở ngoài, còn chưa tan học. Ngọc Khê dắt tiểu Khôi Khôi nhưng chưa tiến vào, hai người ngay tại bên ngoài, nhị oa ăn ba miếng bánh ngọt, hiển nhiên là đói bụng, đúng là thời điểm thân thể phát triển, đói mau, Ngọc Khê thấy cho dù không mang theo bánh ngọt bình thường cũng phải làm chút bánh bích quy linh tinh. Nhị oa hình như gầy đi chút.

Ước chừng đợi mười phút, liền thấy giáo viên nhà trẻ mang bọn nhỏ đi ra, tam oa học ở lớp lớn của nhà trẻ, bé học cùng Vĩnh Tuệ thiền sư không ít thứ, nhận được chữ đọc được sách, toán học đã vượt qua bọn nhỏ cùng tuổi, Ngọc Khê đưa bé đến nhà trẻ cũng hi vọng tam oa có thể tiếp xúc với các bạn bè nhỏ, học cách kết bạn, thế nhưng trước mắt xem ra năng lực trao đổi của tiểu gia hỏa này không kém.

Các bạn nhỏ lớp lớn ra sớm, Ngọc Khê liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngay tiểu gia hỏa lưng đeo túi sách nhỏ, buổi sáng mặc cho bé quần bò yếm, chỗ đầu gối đã đen, chắc chắn lại nghịch nghợm.

“Anhhh ——” tam oa vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai anh trai của bé, hưng phấn chạy ra khỏi đội ngũ, thẳng đến chỗ Ngọc Khê.

“Chậm một chút.” Ngọc Khê vội nhanh tiếp được.

“Hắc hắc. Anh à, anh à, hôm nay em được hoa hồng nhỏ đó.” Ánh mắt tam oa sáng ngời. Dùng sức ưỡn ngực. Ngọc Khê thấy thật sự là một đóa hoa hồng nhỏ, giống hoa mai. Nhưng đỏ tươi.

“Ồ, hôm nay biểu hiện thật ngoan.”

“Em giúp cô giáo lau bàn nha.”

“Thật ngoan.” Xoa xoa tóc tam oa, lúc này cô giáo của tam oa đi đến, Ngọc Khê cười đón, “Cô giáo Trịnh. Ngọc Hải nhà chúng em không nghịch ngợm chứ.”

“Không đâu, Ngọc Hải hôm nay biểu hiện rất ngoan, khóa số học có phép trừ cũng đều trả lời đúng. Rất thông minh.” Trên cơ bản chỉ cần đứa trẻ không làm sai quá lớn, cô giáo đều sẽ khen ngợi.

Ngọc Khê cười càng xán lạn, “Không nghịch ngợm là tốt rồi, vậy cô giáo Trịnh chúng em đi đây. Ngọc Hải nói tạm biệt với cô giáo đi nào.” Hiện giờ là lúc đón con em nên Ngọc Khê cũng không tiện nhiều lời.

“Cô giáo gặp lại nha.” Tam oa vẫy vẫy tay với cô giáo.

Ngọc Khê ôm tam oa lên tiểu Khôi Khôi, từ trong bao lấy mũ ra đội cho tam oa. Đến tháng mười thời tiết lạnh, tiểu Khôi Khôi tốc độ lại nhanh, sợ có gió. Đội cho bé xong xuôi, bản thân cũng ngồi ở bên trên, nhẹ tay vỗ, tiểu Khôi Khôi liền vững vàng chạy đi. Nó nhận được đường còn biết trốn người, căn bản không cần thiết Ngọc Khê nắm trong tay. Ngọc Khê chỉ cần giữ chặt hai em trai là được.

Phụ huynh giáo viên và trẻ con trước cửa trường không ít người chú ý tới ba anh em này, nói thật cứ việc đã nhìn hơn một năm, nhưng vẫn thấy rất thú vị. Cưỡi lừa tới đón đưa đứa nhỏ, đây tuyệt đối mới lạ.

Bình thường bởi vì cách phòng thuê không xa, Ngọc Khê cũng không cưỡi lừa, đón hai em về là được, chỉ vào thứ sáu mới đón như vậy. Vốn mọi người cũng chỉ thấy ba anh em này thật cá tính, có một lần Ngọc Khê đón hai nhóc trở về, vừa vặn gặp phải một phụ huynh đang lái xe, mang con về nông thôn, tiện đường, nhà này quen biết bọn cậu, con nhà hắn và tam oa cùng lớp.

Khoảng thời gian này nhà có xe riêng rất ít, cho nên nhà này bình thường hay khoe khoang, thấy bọn cậu cưỡi lừa còn cùng vợ cười nhạo một chút, sau đó lái xe chèn ba anh em ra phía sau. Trong lòng còn xem thường, không nghĩ đến vừa ra khỏi thị trấn, không cách quá xa, liền thấy chú lừa lông ngắn từ sau chạy vượt lên, không bao lâu liền đi qua, trời ạ, một chú lừa chạy nhanh như xe.

Người này cũng không kín miệng, liền đem việc này nói ra ngoài, ở nhà trẻ có vài phụ huynh có xe thấy thú vị, bèn đi theo đua vài lần, tuy rằng không khoa trương như vị phụ huynh kia nói, nhưng vẫn có thể chạy bằng tốc độ ô tô, dù chỉ như vậy thôi thì tốc độ của chú lừa này cũng quá nhanh, hơn nữa cẩn thận phát hiện, chú lừa chạy vô cùng vững vàng, người ngồi bên trên gần như không xóc nảy gì. Cứ như vậy một truyền mười mười truyền trăm, lừa nhà Ngọc Khê liền nổi danh.

Việc này khiến Ngọc Khê phiền não hai ba tháng, không ít người đến hỏi thăm tiểu Khôi Khôi có bán hay không, làm cậu không bớt phiền. Tiểu Khôi Khôi đã là một thành viên của nhà bọn cậu, thế nào cũng không thể bán.

Đến nhà thì tam oa đã đang ngủ, tiểu gia hỏa này gần như mỗi lần đều sẽ ngủ, Ngọc Khê đặt bé lên trên kháng, trước nhóm lửa nấu cơm, tam oa đã ăn ở nhà trẻ, đợi lát nữa dậy nếu đói bụng, ăn chút bánh ngọt là ổn.

Ngọc Khê rán mấy cái bánh chiên hành, làm thêm một nồi hầm thập cẩm.

Cơm chiều xong, Ngọc Khê nhìn tình hình trong nhà, đều rất bình thường, động vật trong nhà đã quen thuộc, buổi tối mỗi thứ sáu đều thành thật ở nhà, cả Đại Hoàng, Đao Sẹo và Tông Tông đã an cư ở phía sau núi cũng trở về, Đại Hoàng và Đao Sẹo luôn ở cùng một chỗ, Ngọc Khê bày Ngũ Hành trận, mùa đông trong động cũng không lạnh, ngay từ đầu Tông Tông cũng đi theo hai đứa nó ở, sau này không biết tại sao, Tông Tông cứ bị đuổi trở về, tiểu gia hỏa chậm rãi thành thói quen chui vào cùng đám Bốn Mắt trong ổ chó.

Tông Tông hiện đã lớn, chỉ nhìn bề ngoài thì chỉ là gấu ngựa đang phát triển, dưới tác dụng của chân nguyên lực, thân hình nó càng thêm khổng lồ, xấp xỉ nặng khoảng nửa tấn. Chỉ có tính cách còn đơn thuần thành thật giống như hồi nhỏ, lại chẳng hoạt bát như hồi đó nữa. Thích nhất là nằm ẹp trên đất nhà Ngọc Khê, giường không dám để nó lên, sợ áp sập giường. Năm trước Ngọc Khê đào cái động ở núi phía sau cho nó, ngay bên cạnh động của Đại Hoàng và Đao Sẹo. Biến thành hiện tại mấy con chó nhỏ cùng nó ở trong sơn động.

Bốn Mắt cùng ba cô vợ của nó hai năm nay sinh thêm bốn nhóc, tính cả đám sinh vào ngày mồng tám tháng chạp là bảy nhóc cún con, trong nhà tổng cộng có mười hai con chó. Ngọc Khê đặt tên cho mấy nhóc này đều ấn theo ngày mồng tám tháng chạp, từ Sơ Nhất đến Sơ Thất, nghĩ về sau lại có thêm chó liền xếp theo từ mùng chín cho bớt việc. (Đoạn này mình ko hiểu lắm L)

Vì dàn xếp mấy chú cún, Ngọc Khê lại làm thêm ổ chó, cậu nuôi chó từ lúc nhỏ nhất, chờ lớn chút đều bị Đao Sẹo đưa đến ngọn núi, nuôi giống như sói vậy, rất lợi hại. Gần như cách một ngày liền vào núi săn bắn, đều có thể thu hoạch một ít, những con mồi này ngoại trừ nuôi sống bản thân, còn có thể cung cấp cho nhà Ngọc Khê thịt để ăn. Ngọc Khê thấy rất hữu dụng, tốt hơn đám thỏ nhà cậu nhiều.

Dê mẹ bởi liên tục hai năm sinh sản, năm kia Ngọc Khê cho nó ngừng một năm, năm trước lại sinh ra hai bé dê. Hiện giờ đã có bảy chú dê đời hai, trong đó có năm cô dê cái. Nuôi trong nhà cậu không nỡ ăn, không bỏ được bán, thời gian dài quá liền trật, về sau phải khống chế số lượng. Tám con dê bình thường phải đi phía sau núi ăn cỏ, bởi vì là địa bàn của Đại Hoàng, cũng không có dã thú thường lui tới.

Từ năm kia Đại Hoàng cắn gãy cánh tay Vương Bảo Thiện, phía sau núi nhà Ngọc Khê không còn người tới nữa.

Trong nhà còn có ba con gà mái, cung cấp trứng gà cho nhà ăn, hiện tại bởi vì ba anh em Ngọc Khê không ở nhà ăn cơm, hàng tháng còn giữ lại được một ít. Cái bình đựng trứng gà trong phòng kho đã được nửa bình, vừa vặn tuần sau cầm đem làm bánh ngọt.

Về nhà, cảm giác thật khoan khoái, sáng sớm Ngọc Khê liền lên núi tu luyện, hô hấp bầu không khí mới mẻ, đứng trên tảng đá, người giống như đang bay trên trời vậy.

Ăn qua điểm tâm, nhị oa liền giúp cậu thu ngô, lúc này đến phiên tam oa vận chuyển, có tiểu Khôi Khôi nên cũng đơn giản.

Khí trời hôm nay đẹp, cuối thu khí sảng, ánh nắng tươi sáng, hai năm gần đây tuyết rơi càng ngày càng chậm, cậu nhớ hồi nhỏ vào tầm hạ tuần tháng chín liền bắt đầu tuyết rơi, hiện đã tiến vào tháng mười rồi, vậy mà thời tiết còn có chút ấm áp.

Ngọc Khê không nấu cơm, buổi sáng làm cơm xong, thừa dịp còn dư lửa, ném vài củ khoai tây khoai lang còn có trứng gà vào trong bếp, giữa trưa lấy ra, bóc lớp vỏ cháy bên ngoài đi, nóng hầm hập, trong vị ngọt còn mang theo chút vị khét, trứng gà có hai quả quá gần lửa, bị vỡ, hương vị rất ngon. Giống như trứng nướng bên ngoài bán vậy.

Buổi chiều Ngọc Khê thu lại ngô phân tán bốn phía nhà, đông một chỗ tây một chỗ.

Lưng đeo sọt, mắt thấy chỉ còn một khoảng nhỏ, chợt nghe phía đông có động tĩnh, cũng nhờ cậu thính tai, hai năm nay tu vi không thể nào gia tăng, ngũ cảm lại mạnh hơn, hiện giờ ngồi trong nhà nhưng nhất cử nhất động ở sau núi đều nằm trong tay cậu, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như lần Vương Bảo Thiện hạ độc nữa.

Nghe động tĩnh, tay Ngọc Khê không ngừng, nhanh chóng thu số ngô còn lại, lúc định đi vừa vặn thấy Đại Trụ ca từ phía đông vội vàng cưỡi xe bò trở về.

“Đại Trụ ca, phía đông sao lại có động tĩnh lớn như vậy?”

“Em có thể nghe thấy? Không phải có vài đứa học sinh đến hồ Ảnh Sơn câu cá sao, kết quả ngã vào bên trong, vừa rồi kêu người tới cứu.”

“Sao lại chạy xa như vậy để gọi người.” Hồ Ảnh Sơn hồ cách thôn bọn cậu cũng không gần.

“Sao có thể đợi đến thôn chúng ta được, bên kia không ít người còn đang thu bắp kìa, tám phần là đã cứu người lên rồi, chỉ là bà vợ của Xuyên Tử ồn ào, có chị ta thì một chút việc nhỏ như hạt vừng đều có thể trở thành chuyện lớn. Chưa đi đến thôn liền kêu cứu người, còn tưởng xảy ra chuyện lớn thế nào chứ.

Người hai bên bờ ruộng đều chạy ra xem náo nhiệt cũng không kêu loạn. Lúc anh tới có không ít người đi qua. Em nói xem đám học sinh này không có việc gì chạy vào trong núi làm gì, lúc này nước rất lạnh, bọn họ còn lội vào trong nước. Thảo nào gặp chuyện không may.” Đại Trụ ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng không lo lắng gì, tất cả đều là bởi vì hồ Ảnh Sơn có chút kỳ quái, không nói đến việc hồ nước trong suốt thấy đáy, nó còn có đặc điểm là, người ở trong không dễ dàng trầm xuống, trừ phi ngã vào bên trong một ngụm sặc đã chết, bằng không chờ cứu viện tới vẫn là kịp. Nếu không quá hoảng loạn như vậy, nói không chừng tự mình cũng lên được.

Đây cũng là nguyên nhân trẻ nhỏ trong thôn bọn họ không được vào hồ trong núi, một cái là cách thôn xa, một cái khác chính là, trước kia có người mê tín nói rằng hồ có quỷ, có người lại nói hồ là hồ tiên, bằng không sao nước từ trong hồ chảy ra lại uống ngon như vậy, lại có người nói trong hồ có một xà yêu sinh sống, thời gian lâu lắm rồi, mặc kệ là hồ tiên hay là hồ yêu, dù sao ở bản địa không ai đi xuống. Hai năm nay tình huống mới tốt chút.

Ngọc Khê vừa nghe đột nhiên nhớ tới, hay là đám Tằng Kiến đi nhỉ. Càng nghĩ càng có khả năng, bọn họ ngày đó đã nói đến Nam Lĩnh câu cá, Nam Lĩnh cách chỗ bọn cậu cũng không xa, không khéo lại đổi địa phương.

Nghĩ như vậy bèn trực tiếp đem để sọt trước cửa viện, dặn dò nhị oa một tiếng liền hướng tới đầu phía đông thôn mà đi.

Chờ cậu đến đầu thôn phía đông, liền nhìn thấy một đám người đi tới, tập trung nhìn vào, người ướt nhẹp đi đầu đằng trước không phải chính là Tằng Kiến sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro