76 - 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76

“Lâm Ngọc Khê, sao cậu lại ở đây?” Chờ đoàn người đi vào, Tằng Kiến mới phát hiện người đứng ở đầu đường hóa ra chính là người bạn ngồi cùng bàn của mình, lúc này Lâm Ngọc Khê mặc quần jeans áo sơmi trắng, trên đầu đội đấu lạp che mất đại bộ phận khuôn mặt làm cho người ta hơi khó nhận ra.

Ngọc Khê cười cười, “Nhà của tớ ở gần đây.” Nói xong nhìn về phía Ngũ thúc, “Ngũ thúc, vài đứa này là bạn học của cháu, để các cậu ấy tới nhà cháu đi.”

Ngũ thúc mặt mày mang cười,”Vậy vừa vặn, cháu chiêu đãi đi, cũng đừng để chúng đến hồ Ảnh Sơn nữa, thay quần áo, đừng để bị đông lạnh.”

“Vâng, cháu biết rồi.” Ngọc Khê gật đầu đáp lời, “Đi thôi, đến nhà của tớ. Sao chỉ có vài người các cậu, không phải Tào Giai đã nói là muốn đi chơi cùng các cậu sao?”

“Ai biết, đã hẹn xong rồi, kết quả lại thay đổi. Không đến.” Tằng Kiến thấy có chút không vui, trước đó đã nói xong, kết quả không có tới, mặt mũi hắn có chút khó coi.

“Lâm Ngọc Khê, nhà cậu ở tại đây à. Vậy sao cậu không ở nội trú.” Một nam sinh trong lớp bọn cậu tên là Quách Vân Sơn hỏi. Trên người hắn cũng đều là nước, hiển nhiên cũng rơi xuống nước.

“Không, em trai tớ phải đến trường ở trên huyện, chúng tớ ở bên ngoài gần đấy.” Trong vài học sinh này ngoại trừ Tằng Kiến và cậu là cùng lớp năm nhất, còn lại đều là năm hai được phân đến cùng lớp, cho nên cũng không quen thuộc.

Quách Vân Sơn cười cười không hỏi lại.

“Các cậu làm sao lại rơi vào hồ Ảnh Sơn?” Ngọc Khê nghĩ tới hỏi.

Cậu vừa hỏi câu này, Tằng Kiến liền có chút ngượng ngùng, một nam sinh quần áo ẩm ướt khác nở nụ cười, “Còn không phải tại Tằng Kiến, câu cá kết quả bị cá kéo vào trong nước.” Nam sinh này vóc người có chút thấp, ngồi chỗ đầu phòng học, Ngọc Khê và hắn đều không nói chuyện nhiều, người này gọi là Chu Triều.

“Nói đến đây tớ hỏi cậu một chút, hồ ở chỗ các cậu sao lại kỳ quái như vậy, sau khi tớ rơi vào trong nước, cảm giác không bị trầm xuống, đến mép nước muốn leo lên trên lại dùng không nổi lực, cảm giác nước rất dính. Nếu không phải như vậy, Sơn tử và Chu Triều cũng sẽ không bị tớ kéo xuống.” Tằng Kiến thấy lúc đó cảm giác có hơi kỳ lạ.

Ngọc Khê lắc lắc đầu, “Tớ cũng không rõ lắm, từ nhỏ trong nhà đã dặn không được đến hồ Ảnh Sơn chơi. Tớ thật sự chưa xuống lần nào.”

Rất nhanh liền đến cửa nhà Ngọc Khê, bởi vì không quá quen thuộc, vài người nói chuyện không nhiệt tình lắm, tổng cộng bọn họ có sáu người, là bạn học cùng phòng ngủ.

Vào sân, cái sọt lúc trước bỏ lại còn để trước cửa, Ngọc Khê thuận tay cầm đi vào, xoay người nói với mấy người, “Đây là nhà của tớ, Tằng Kiến ba cậu đi tắm rửa một cái đi. Tớ tìm quần áo cho các cậu.” Nói xong liền thấy mấy người Tằng Kiến nhìn đằng ra sau cậu, Ngọc Khê vừa quay đầu lại, “Không có việc gì đâu, đây là Bốn Mắt nhà chúng tớ, tớ mang bọn cậu tiến vào, nó sẽ không cắn người.”

Tằng Kiến khá lớn mật, Ngọc Khê nói không cắn người sẽ không cắn người, trực tiếp liền đi vào bên trong, “Tắm rửa ở chỗ nào. Tớ cảm giác trong quần áo của tớ có bèo.” Hắn bồi hồi ở bên bờ không ít thời gian, trên người ngoại trừ nước còn có chút bùn rạ linh tinh.

Khác với hắn thả lỏng như vậy là Quách Vân Sơn, hắn nghe Lâm Ngọc Khê nói cậu đưa vào sẽ không cắn người, như vậy nói đúng là nếu không phải cậu mang vào, con chó kia cũng sẽ cắn người.

Ngọc Khê đã sớm thấy bọn họ chật vật, trực tiếp mang ba người Tằng Kiến đến gian tắm rửa, nơi này không còn giống hai năm trước nữa, trên đất là đá vuông màu xanh đen, là chính Ngọc Khê cắt từ tảng đá lớn trên núi đá xuống, từng khối trải qua cắt mài, biến thành những miếng đá vuông vắn bằng nhau, bên trái gần cửa là bồn rửa tay, bồn rửa tay làm bằng sứ trắng, bàn bên ngoài là Ngọc Khê dùng đá cuội gắn lại, phía bên phải là bồn cầu sứ trắng, dưới bức tường phía đông đối diện cửa là một cái bể lớn, bên ngoài là đá cuội, bên trong còn lại là tảng đá gắn liền. Phía đông bể có mở một ô vuông cửa sổ, lắp kính mờ. Toàn bộ toilet thoạt nhìn sạch sẽ ngăn nắp, căn bản không giống như ở nông thôn có được.

“Vòi hoa sen bên đỏ là nước ấm, bên xanh là nước lạnh, vòi nước bên này cũng giống vậy.” Ngọc Khê giải thích cho bọn hắn cách chỉnh độ ấm, hiện giờ căn phòng này đã không nhìn ra đến gì có liên quan tới trận pháp nữa, dù cho cuộc sống của Ngọc Khê ở trong này có chút ngăn cách, nhưng vẫn sẽ có một ít người đi đến bái phỏng, tựa như năm trước Cơ Thần cùng Đoan Mộc Hi đến thăm, bọn họ đều có chút thu hoạch tại đại hội giao lưu cổ võ lần trước, trải qua thời gian hai năm, bọn họ song song tiến vào hóa kình kỳ, bọn họ đến cũng là muốn nhìn một chút xem có thể từ chỗ Ngọc Khê học được gì không.

Đừng nhìn Ngọc Khê rất thành thật với Khương Sâm và Vĩnh Tuệ thiền sư, nhưng cậu lại không hy vọng trước mặt người bên ngoài triển lãm quá nhiều, cho nên cùng Khương Sâm hai người làm một ít che giấu cho trận pháp. Ít nhất ở mặt ngoài nhìn không ra cái gì.

Ngọc Khê lấy ra ba chiếc khăn lông từ trong ngăn tủ cạnh bồn rửa tay, “Ừm, ba cậu cùng nhau tắm? Hay là tắm riêng?”

“Nơi này lớn như vậy, cùng nhau tắm đi.” Tằng Kiến đã bắt đầu cởi áo, bọn họ nội trú nên bình thường tắm rửa đều là cùng nhau.

Ngọc Khê không nói gì nữa, đi ra ngoài xem Triệu Quần, Cao Sảng, Cố Bắc còn đang đứng ở cửa, “Vào nhà đi.” Cậu hẳn là nên xem lại một chút, có phải do không làm tốt quan hệ với bạn học. Khai giảng đã một tháng rồi mà quan hệ với bạn học còn thật xa lạ.

Ba người đi theo Ngọc Khê vào nhà, trong phòng không có người, cũng không biết nhị oa tam oa đi đâu, cửa mở rộng bốn phía.

Ngọc Khê mang ba người vào đông phòng, “Các cậu còn chưa ăn cơm đúng không.”

Triệu Quần cười, “Một con cá cũng chưa câu được lên đâu.”

“Ngồi đi, tớ tìm quần áo cho ba cậu ấy đã, vừa vặn tớ cũng chưa ăn cơm tử tế, trong nhà có mấy thứ, chúng ta nướng ngay trong viện đi.” Bạn học đến một chuyến kiểu gì cũng không thể không ăn cơm đã đi, hơn nữa xem vài người cầm bao lớn bao nhỏ, không khéo đang định đóng quân dã ngoại ở ngoài ấy chứ.

“Không cần phiền toái như thế đâu, đợi lát nữa bọn họ thay quần áo xong, chúng tớ đi về luôn thôi.” Cố Bắc có chút ngượng ngùng, dù sao không quen, lần này quấy rầy nhiều không tốt.

“Chúng ta là bạn học cùng lớp, vừa vặn nhân cơ hội này làm quen một chút.” Ngọc Khê vừa mở thùng tìm quần áo vừa nói.

Cậu ngày thường ở trong trường học là một người rất đạm nhạt, với đồng học chỉ giống như sơ giao, cũng không sâu sắc, thế nhưng nếu cậu biểu đạt thiện ý với ai, người đó có thể cảm nhận ra luôn. Quả nhiên ba bạn học này rất nhanh thả lòng, không còn mất tự nhiên nữa.

Ngọc Khê tìm vài món quần áo của mình, lại lấy thêm quần lót mới, quần áo của cậu không ít, bởi vì ở nông thôn mua quần áo không tiện, lúc Khương Sâm mua quần áo cho mình liền mua luôn cho bọn cậu, chờ lúc nào đến liền mang về cùng, mợ cũng thường xuyên gửi cho. Nhưng so với quần áo mà mợ mua cho, Ngọc Khê càng thích mặc của Khương Sâm mang đến, mặc tùy tiện, lại thoải mái.

Ngọc Khê cầm quần áo ra khỏi cửa, mới vừa đi tới cửa chợt nghe đến vài tiếng thét chói tai, vừa nghe là biết ngay đó là tiếng kêu của ba người Tằng Kiến, Ngọc Khê chạy nhanh tới toilet, mấy bạn học trong phòng cũng chạy ra, xem xảy ra chuyện gì.

Ngọc Khê mở cửa toilet, liền thấy ba người Tằng Kiến đang cuộn mình trong bồn tắm, dường như muốn dán người mình vào trong tường đến nơi, ánh mắt sợ hãi nhìn đằng trước.

“Đại Hoàng, ta nói bao nhiêu lần rồi, không được đi vệ sinh trong nhà, phía sau núi có rất nhiều chỗ. Mày đã ngồi hỏng hai cái bồn cầu rồi đấy.” Ngọc Khê cau mày bất đắc dĩ nhìn Đại Hoàng ngồi trên bồn cầu, lần này đi còn biết xốc nắp bồn cầu lên cơ đấy.

Đại Hoàng biểu hiện đặc biệt vô tội, hướng về phía ba người Tằng Kiến, gầm nhẹ một tiếng, nếu không phải ba nhóc này kêu như vậy thì Ngọc Khê đâu thể phát hiện nó ở trong này đi vệ sinh chứ.

Quách Vân Sơn xoa xoa mắt, có phải mình hoa mắt không nhỉ, thấy thế nào cũng giống như ánh mắt con hổ đông bắc này mang uy hiếp vậy.

Đại Hoàng giơ chân nhấn vào cái nút phía sau bồn cầu một cái, xả nước. Nhẹ nhàng mà nhảy từ trên bồn cầu xuống, lại duỗi chân đậy nắp bồn cầu lên. Đầu bự cọ cọ lưng Ngọc Khê, quay đầu nhìn thoáng qua bồn cầu, nhẹ nhàng giật giật chân trên đất, đôi mắt nhỏ nhòm Ngọc Khê, ý tứ là ngươi xem ta hiện tại rất nhẹ tuyệt đối sẽ không ngồi hỏng bồn cầu đâu, mà cái thân hình béo ú nhìn không ra xương cốt kia, chỗ nào có thể nhìn ra là nhẹ hở.

Ngọc Khê trợn trừng mắt, vỗ đầu nó một chút, “Đi đi – nên làm gì thì làm đi.” Cũng không biết Đại Hoàng từ khi nào dưỡng thành sở thích này nữa.

Đại Hoàng đong đưa rời đi, biểu cảm vô cùng thích ý, ba người đi theo cùng Ngọc Khê sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám.

“Ngọc – Khê – đây là có chuyện gì? Tớ không hoa mắt chứ, đây là hổ đông bắc?”

Ngọc Khê nhìn ba người chen chúc thành một đoàn trong bồn tắm, sắc mặt mang theo chút xấu hổ, “Ừ, Đại Hoàng ở nhà chúng tớ đã nhiều năm, yên tâm đi, nó không cắn người. Quần áo tớ để ở tới này, các cậu tiếp tục.”

Lại nói tiếp Ngọc Khê thật đúng là chưa từng vào bể tắm công cộng đâu. Nhìn bọn họ như vậy thấy thật sự vô cùng kỳ quái.

Tuy rằng Đại Hoàng xuất hiện làm sáu thiếu niên có chút kinh hồn chưa định, thế nhưng vẫn là người trẻ tuổi, năng lực thừa nhận mạnh, rất nhanh liền tiếp nhận việc Lâm Ngọc Khê nuôi hổ. Trải qua đoạn khúc chiết này cũng khiến tình hữu nghị giữa đám thiếu niên đi thêm một bước.

Giá nướng của nhà Ngọc Khê đều có sẵn, mọi người cùng bắt tay vào làm, rất nhanh mùi nướng liền từ trong viện truyền ra ngoài.

“Oa – Ngọc Khê cậu nướng thịt ăn ngon thật.” Tằng Kiến ăn lang thôn hổ yết, những người khác cũng có chút mãnh liệt, ban ngày ép buộc vậy nên giờ đều đói bụng.

Trên tay không ngừng, Ngọc Khê cấp tốc xếp thịt lát, khoai tây lát, nấm lên giá nướng, quét dầu rắc muối, đôi tay giống như bươm bướm bay lượn trên giá nướng.

Quách Vân Sơn phát hiện ra người bạn học của mình thật đúng là thật thần kỳ, tiếp xúc càng nhiều, càng sẽ phát hiện cậu bất phàm.

“Anhhhh” tam oa người chưa tới, tiếng đã tới trước. Không đợi bé tiến vào sân, Sơ Nhất đến Tịch Bát từ bên ngoài chạy trước vào sân. Thấy có người lạ ở cũng không phản ứng quá lớn, nhảy nhót trong sân, hai ba nhóc cắn xé chơi đùa. Chạy một hồi mệt liền nằm xuống bên cạnh nhau.

Theo sau chính là tam oa, đứa nhỏ này còn ôm một con cá lớn.

“Con cá này bắt thế nào?” Cá trong ao nhà bọn cậu càng lớn càng linh hoạt, không dễ dàng bắt được.

“Ha ha, là Tông Tông bắt.” Tam oa cười hề hề nói.

“Nó lại xuống nước. Ăn mấy con?”

Tam oa xòe bàn tay.

Ngọc Khê trợn trừng mắt, ao này nuôi cá nhanh lớn, hơn nữa chất thịt tươi mới, sau khi nhà mình nuôi cá, bọn cậu liền chẳng ăn ở bên ngoài nữa. Tông Tông cũng vậy, mỗi lần đều xuống ao bắt cá, nếu không phải Ngọc Khê phát hiện sớm, hạn chế nó, ao cá này sợ là một con cũng không thừa.

“Đến đây nào Ngọc Hồ Ngọc Hải, đây là mấy bạn học của anh, đến chào hỏi một chút.”

“Ngọc Khê à, em trai cậu thật đáng yêu, giống như em bé trong tranh tết ấy.” Tằng Kiến kinh thán nói. Mấy người khác cũng đồng ý cách nói này của hắn, bộ dạng của Lâm Ngọc Khê đã đủ tốt, không ngờ em trai cậu cũng không kém, mày rậm mắt to, trắng trẻo nõn nà, mà bé nhỏ tuổi hơn này, bộ dạng mập mạp tròn vo, thật giống như trên tranh tết vậy.

Ngọc Khê ôm lấy cổ tam oa, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt mang theo tự hào. Đây là em trai cậu, đứa nhỏ nhà ai so ra cũng kém.

Chương 77

Nhị oa tam oa chào hỏi mấy anh trai xong,”Hai em đi rửa tay đi, anh đi xử lý cá một chút, đợi lát nữa làm cá nướng cho các em ăn.” Ngọc Khê tiếp nhận cá trên tay tam oa, thấy người bé ẩm ướt, “Thay quần áo mau.”

Nhị oa nhìn thoáng qua quần áo tam oa, lôi kéo bé vào nhà, không được một hồi hai anh em lại đi ra, đã đổi xong quần áo, nhị oa còn tìm cho em trai một chiếc áo khoác, sợ bé ăn đồ nướng bị dính dầu.

Ngọc Khê nhờ mấy bạn học tự chậm rãi nướng, hiện giờ bụng vài người cũng đỡ đói hơn, vừa nói chuyện vừa nướng đồ, nhị oa mang tam oa đi đến, trực tiếp tự mình ra tay thả vài miếng khoai lang lên, nhìn trình độ thuần thục của tay bé là biết trong nhà hay ăn thịt nướng.

Mấy người Tằng Kiến nhìn hai cậu em của Ngọc Khê, dường như không phải trẻ con bình thường, trẻ con mới lớn bằng vầy mà làm việc căn bản không cần người lớn trông, tự mình cũng biết mình làm gì.

Ngọc Khê vào phòng lấy gia vị nướng cá, cậu chân trước vừa mới vào phòng, dê mẹ bên ngoài liền mang theo vài đứa nhóc vào viện, một đám bụng tròn như viên, vừa thấy là biết đã ăn no cỏ, chịu trận pháp ảnh hưởng, thực vật chung quanh nhà rất tươi tốt, ngay cả cỏ cũng mơn mởn, cho dù mùa đông đến, cỏ cũng sẽ không héo rũ, mùa đông có tuyết, tuyết dày giúp mặt cỏ giữ ấm, hơn nữa sức sống của chúng nó mạnh, rất nhiều cỏ đều có thể sống sót, như vậy cũng cung cấp đủ cỏ khô cho dê và thỏ trong nhà.

Năm đó Vương Bảo Thiện vào ngục giam, bị phán mười ba năm, ba mẹ hắn không muốn bồi thường án phạt ba vạn đồng của Vương Bảo Thiện, đến sang năm bèn bỏ trốn, Vương Bảo Thiện dù sao cũng là cháu ngoại của đại gia tây phòng, đại nãi tây phòng lại không ít lần tìm nhà Ngọc Khê phiền toái, duy nhất khiến Ngọc Khê có chút an ủi là, núi phía sau nhà Ngọc Khê thành cấm địa của người trong thôn, ai cũng không dám đến đấy, nếu bị Đại Hoàng cắn một miếng, cũng không phải là đùa giỡn, núi phía sau nhà Ngọc Khê có một ít bí mật cũng được lưu lại, bằng không nếu ai nhìn thấy cây cối trên núi mọc như vậy đều sẽ thấy kỳ quái.

Dê mẹ và dê con cũng không về chuồng dê, mà đi đến trước sân phía tây chuyển động, đây cũng là một loại thói quen, giống như ăn no tản bộ loanh quanh vậy.

Theo sát sau bọn chúng chính là Tông Tông, khổ người Tông Tông thật sự quá lớn, lại không thiếu ăn, béo ú ụ, một bước ba rung, thịt run lên run lên.

Nó to lớn rất dễ nhận ra, thế cho nên mấy người Tằng Kiến liền nhìn thấy ngay, lúc này bọn họ cũng không kêu to, chỉ đều ngây ngốc.

Nhị oa phát hiện mấy anh trai đột nhiên không nói chuyện, ngẩng đầu thì thấy, “Các anh không cần sợ nha, đây là Tông Tông, là nhà chúng em nuôi.”

Tông Tông chậm rì rì đi tới, cái mũi nhúc nhích, ngửi thấy mùi.

“Tông Tông, vài vị đây là khách, chào hỏi nào.” Nhị oa cười vỗ vỗ đầu Tông Tông.

Tông Tông vừa thấy mấy người, đầu hơi dao động, hé to miệng, “Ngao ——” cổ họng há to ra. Thổi bay tóc Cố Bắc cách nó gần nhất.

Nhị oa che cái mũi, dùng sức vỗ vỗ đầu Tông Tông, “Tông Tông, đi – nhanh đánh răng, toàn mùi cá.” Nói xong lôi kéo lỗ tai Tông Tông đi hướng toilet. Tông Tông một mặt vô tội, thật sự không muốn đi toilet đâu, nhưng mà lỗ tai bị nắm rồi, không tự chủ được bị mang theo.

“Lâm Ngọc Hồ, em làm gì đấy?” Ngọc Khê nghe được tiếng kêu của Tông Tông vội chạy ra, phát hiện mấy đồng học của mình sắp biến thành đầu gỗ, lại nhìn bộ dáng nhị oa túm Tông Tông rời đi, biết ngay tiểu gia hỏa này lại hù dọa người ta mà.

Nhị oa thè lưỡi, chạy nhanh lôi kéo Tông Tông vào toilet.

“Lâm Ngọc Khê, nhà các cậu còn có cái ‘ kinh hỉ ’ gì nữa, cậu nói luôn một thể cho chúng tớ biết đi.” Quách Vân Sơn là người lấy lại tinh thần trước hết, bất đắc dĩ nói với Lâm Ngọc Khê, may mắn trước đó có hổ đông bắc làm tiền lệ, bằng không vừa rồi mấy người bọn họ lại bị xấu mặt, hiện chỉ bị dọa ngây dại thôi.

Ngọc Khê ngượng ngùng cười cười, “Cũng không có gì, trong nhà còn có một con sói, nhưng mà nó ở phía sau núi, hẳn là sẽ không đến nữa. Động vật trong nhà đều nuôi từ nhỏ. Không cần sợ, chúng nó sẽ không cắn người.” Cậu nghĩ mình nói ra lời này chỉ sợ không có uy tín gì, không thấy vài bạn học chân còn đang hơi run sao.

“Cậu giỏi.” Tằng Kiến giơ ngón tay lên với Ngọc Khê, người khác nuôi chó trong nhà trông cửa, cậu ta dưỡng hổ gấu trấn trạch.

Ngọc Khê cười cười, cậu cũng không biết làm thế nào an ủi vài người, dù sao động vật nhà cậu dọa người ta, cậu đâu ngờ mình đi vào có một hồi vậy mà Tông Tông đã trở lại, nghĩ đến đây Ngọc Khê trừng mắt, tam oa còn đang ở một bên vụng trộm hí hửng kìa. Hai nhóc này một đứa tâm giảo hoạt như hồ, một đứa e sợ bất loạn. Đến cậu còn không biết hai thằng nhỏ này làm sao mà dưỡng thành tính cách này đây.

Cũng may mấy bạn học rất nhanh điều chỉnh lại, bọn họ đều là mười bảy mười tám tuổi, lá gan lớn, nhanh chóng đánh tan sợ hãi trong lòng, còn biểu hiện nồng hậu hứng thú với Tông Tông, bọn họ đều chưa thấy gấu thật sự, có một hai người đã đi qua vườn bách thú, cũng là quan sát từ cách thật xa, nào được như hiện tại khoảng cách tiếp xúc bằng không.

Ban đầu Tằng Kiến khá lớn mật sờ sờ Tông Tông, thấy Tông Tông ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, mật càng tăng lên. Chờ Ngọc Khê bắt đầu nướng cá, mấy đồng học đã ở bên người Tông Tông chơi quên trời quên đất.

“Đáng tiếc hôm nay không mang máy ảnh, bằng không chụp mấy tấm thì tốt rồi.” Triệu Quần có chút đáng tiếc.

“Máy ảnh nhà chúng tớ có. Nhị oa em đi lấy, ở trong tủ kháng ấy. Còn có cuộn phim, cũng cùng một chỗ.” Ngọc Khê trên tay không ngừng, ngoài miệng sai sử nhị oa.

Máy ảnh là Khương Sâm lấy đến, Ngọc Khê kế thừa thói quen của cha, cách một đoạn thời gian liền mang hai em trai lên chợ chụp ảnh, sau này Khương Sâm liền mang đến một chiếc máy ảnh để cậu tùy tiện chụp, mỗi lần đến còn mang một bao cuộn phim, Ngọc Khê không chỉ ghi lại quá trình trưởng thành của mấy anh em, mà còn ghi lại sự trưởng thành của đám động vật trong nhà, mỗi lần chụp ảnh đều trở thành chuyện mà mỗi thành viên gia tộc vui sướng nhất.

Quả nhiên nhị oa vừa đem máy ảnh ra, Tông Tông đang nằm sấp trên mặt đất liền đứng dậy, quẳng Tằng Kiến đã cọ đến trên lưng nó ngã xuống dưới.

Nhị oa biết dùng máy ảnh, lúc ở trong phòng đã lắp cuộn phim xong xuôi, Tông Tông đối diện khoa tay múa chân, Ngọc Khê vừa thấy động tác của Tông Tông là biết nó muốn chụp đầu tiên, liền thấy tứ chi và đầu Tông Tông đột nhiên ngưỡng lên, khóe miệng cong lên giống như nịnh nọt, thoạt nhìn dị thường khôi hài. Động tác này vừa ra, mấy người Tằng Kiến nhìn choáng váng.

Nhị oa không cô phụ Tông Tông bày pose, tách tách lưu lại trong nháy mắt.

Phốc —— phốc – Mấy bạn học của Ngọc Khê liền cười văng lên. Chú gấu này thật quý, “Ngọc Khê, nó đây là ý tứ gì?” Triệu Quần cười đau cả bụng.

“Ha ha, nó học từ Đao Sẹo nhà chúng tớ đấy, chính là con sói ở phía sau núi kia.” Ngọc Khê lắc lắc đầu.

Bên này còn chưa cười xong, bên kia Sơ Nhất đến Tịch Bát tất cả đều đi đến, chúng nó vốn đều hoạt động ở chung quanh, đi đến nơi này, liền thấy tám nhóc cún, hoặc ngồi hoặc nằm, tam oa cũng đi đến bên người chúng nó, xếp vài tư thế cho cả đám, chỉ cần tam oa xếp đặt xong, chúng nó sẽ không động. Tuyệt đối là người mẫu tốt.

“Thiên tài, Ngọc Khê à động vật nhà các cậu nuôi thế nào vậy, thật thần kỳ.”

Ngọc Khê bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không có cách nào, đây đều là do trước kia khi chụp ảnh nhị oa và tam oa làm ra, hiện tại trên vách tường trong ổ chó đều dán  không ít ảnh chụp, lớn nhỏ đủ cả. Tập ảnh của nhà bọn cậu cũng đã đầy nhiều tập.

Tuy rằng nhạc đệm trung gian không ngừng, nhưng lần tụ hội này vẫn thật viên mãn, mọi người chơi đến cuối đã hoàn toàn phóng túng, cũng không còn sợ hãi dã thú Lâm gia nữa, Tằng Kiến thậm chí bảo Ngọc Khê gọi lão hổ và sói phía sau núi tới, mọi người cùng nhau chụp ảnh. Cũng là một lần trải nghiệm cực kỳ quý giá.

Mấy người Tằng Kiến ở Lâm gia một đêm, ngày thứ hai trở về.

Vài ngày nghỉ quốc khánh Ngọc Khê trải qua vừa phong phú lại bận rộn, 1/10 qua đi, ba anh em Ngọc Khê lại bắt đầu cuộc sống học sinh ngoại trú.

Trung tuần tháng mười, trận tuyết đầu tiên mới buông xuống, một chút chính là ba ngày, hệ thống sưởi của thị trấn cũng không ấm áp như cậu tưởng, không có cách nào Ngọc Khê chỉ có thể tiếp tục bố trí trận pháp.

Đầu tháng mười một, trung học tiểu học đều nghênh đón kỳ thi giữa kỳ, Thành tích của Ngọc Khê vẫn duy trì top 3 toàn khóa, hiện giờ thời gian học tập tăng nhiều, thành tích của cậu càng thêm ổn định.

Sau khi thành tích công bố, trung học tiểu học lục tục mở họp phụ huynh. Tình huống của Ngọc Khê giáo viên trong trường học đều rõ, tại ngày này vị trí của Ngọc Khê nhất định trống. Mà họp phụ huynh cho nhị oa do Ngọc Khê đi dự.

Năm trước trường học của nhị oa bởi vì một vài nguyên nhân nên không mở họp phụ huynh, năm nay là lần đầu tiên Ngọc Khê tham gia, trước kia tiểu học trong thôn không tổ chức, với cậu mà nói vẫn thật mới lạ, cậu cũng muốn biết nhị oa ở trong trường học biểu hiện thế nào.

Ở trong một đám người trung niên ba bốn mươi tuổi, Ngọc Khê vô cùng nổi bật.

“Vị bạn học này, em là?” Ngọc Khê tìm được lớp của nhị oa, giáo viên đứng ở cửa bèn chặn cậu lại.

“Dạ, chào cô giáo Lí, em là anh trai của Lâm Ngọc Hồ, em đến họp phụ huynh cho bé.” Ngọc Khê thật lễ phép nói với chủ nhiệm lớp nhị oa.

Cô giáo Lí sửng sốt một chút, tiếp liền nở nụ cười, “Em chính là anh trai của Lâm Ngọc Hồ sao, chào em, cô vừa tiếp nhận lớp này, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt.” Cô giáo Lí nói rồi vươn tay ra.

Ngọc Khê cười nắm tay với cô giáo, “Ngọc Hồ ở trong trường học đã làm phiền cô Lí, may nhờ có cô dạy dỗ, Ngọc Hồ mới có thành tích này.” Kỳ thi giữa kỳ năm nay nhị oa được hạng nhất.

“Nào có, Lâm Ngọc Hồ là đứa nhỏ rất thông minh, bình thường cũng rất yêu thích học tập.” Nụ cười trên mặt cô giáo Lí càng lớn, “Như vậy, họp phụ huynh sắp bắt đầu, em đi vào trước ngồi, đợi lát nữa họp phụ huynh kết thúc, chúng ta nói chuyện chút.” Cô giáo Lí rất hòa ái, cô tiếp nhận lớp này đã nghe qua chủ nhiệm lớp trước đó giới thiệu qua tình huống trong lớp, trong đó Lâm Ngọc Hồ là một học sinh vô cùng đặc thù.

“Vâng, đợi lát nữa bàn lại ạ.” Ngọc Khê biết cô giáo Lí chắc chắn có sự tình đàm luận với cậu.

Ngọc Khê vào phòng học, tìm được vị trí của Ngọc Hồ, bé ngồi xếp thứ năm phòng học, hiện tại tiểu học từng lớp có khoảng năm sáu mươi học sinh, xếp thứ năm xem như vị trí trung gian.

Trên bàn đặt bài thi trong cuộc thi năm nay, Ngọc Khê xem lướt qua một chút, toán học ngữ văn tư tưởng phẩm đức của nhị oa đều là tối đa, chữ viết thật tinh tế, cậu không ngờ nhị oa mỗi ngày đều kiên trì viết chữ bằng bút lông như vậy, một tuần cũng có thể viết được một hai ngàn chữ to, chữ viết đẹp hơn đứa nhỏ cùng tuổi nhiều.

Nhìn qua như là đáp án mẫu chính xác. Nhìn một đám mực đỏ bên trên, còn có số 100 đỏ tươi kia, trong lòng Ngọc Khê có loại tâm tính tự hào như ngô gia có con trẻ trưởng thành vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro