Chương 6: Song Tử, Thiên Bình những người cuối cùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'' Con tôi...'' tiếng gọi xé ruột gan của một bà mẹ trẻ bất lực đang cố gắng tách dòng người chạy nạn vô vọng nhìn bóng con mình đang dần mờ sau lớp khói bụi. Nhưng tiếng gào khóc cũng chẳng thể nào át lại tiếng ầm ầm từ trận đông đất và tiếng nổ đùng đoàng của các loại bom. Đúng vậy đây chính là mật tàn khốc của chiến tranh, sinh li tử biệt đau khổ là vậy. Tưởng chừng sinh mạng nhỏ bé này sẽ cứ như vậy mà biến mất trở thành một phần của những gì mà người ta vô tâm gọi là hậu quả hay trở thành lí do để nhà nước đòi sự bồi thường sau chiến tranh, nhưng kô. Một bóng dáng nhỏ đã lao vào màn khói bụi mưa bom đó để cứu nó. Dùng chính sinh mệnh của mình để bảo vệ nó an toàn giao cho người mẹ trẻ, cô ngã xuống dòng máu đỏ tuơi đối lập với làn da trắng nõn, ghê rợn, đứa trẻ càng khóc to. Có lẽ nó chưa thể hiểu nhưng từ khi sinh ra con người vẫn theo bản năng khóc lóc sợ hãi trước cái chết và khóc vì được sống, vì vậy cô gái mỉn cười nhìn những giọt nước mắt đó mà nhắm mắt. Tên cô được sướng lên, kô như lúc nhỏ được cô giáo gọi nhận thưởng học sinh giỏi hay những lúc vị chủ toà soạn gọi nhận tràng vỗ tay vì sự dũng cảm trong công tác mà lần này bởi đồng nghiệp cộng sự của cô, họ đau khổ xót xa cho một cô gái trẻ tuổi như vậy: "Song Tử...". Tiếng kèn vang lên, người đọc diễn văn giọng trầm bổng thể hiện sự thương nhớ xót xa, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt những cô gái đa cảm, mỗi người một vẻ mặt một biểu hiện nhưng bao trùm tất cả vẫn là không khí tiếc thương u buồn. Từng dòng người mặc đồ đen lặng lẽ đến để những bông cúc trắng tượng trưng cho sự tưởng nhớ người đã khuất lên ngôi mộ. Không có người thân đưa tiễn cô là con một ba mẹ cũng vừa mất, lễ tang này là do những đồng nghiệp tổ chức. Lặng lẽ đến lặng lẽ đi, một sinh mệnh cứ vậy mà kết thúc. Khi mọi người ra về hết chỉ còn lại 2 người hay chính xác hơn là 2 linh hồn đứng đó. Khẽ đưa tay chạm nhẹ vào bức ảnh trên tấm bia lạnh như băng cô gái trong ảnh cười xinh đẹp đến thế, đôi mắt to lấp lánh có hồn là vậy 'haziii' linh hồn phát ra tiếng thở dài. "cô thật xinh đẹp, song Tử'' linh hồn còn lại cất giọng, giọng của nó rất trong và cao, chứng tỏ 'người' này là nữ, một cô gái kiêu ngạo. "ừ nhưng cũng có để làm gì đâu. Xinh đẹp như tôi cũng như cô cuối cùng cũng phải chết, lại còn chết trẻ như vậy. Haziii'' linh hồn kia cất giọng, buồn bã trả lời. "cô hối hận sao?'' lần này không nghe ra cảm xúc. "không tất nhiên rồi'' hồi tưởng lại những giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ trẻ, nụ cười thơ ngây trên mặt đứa bé mà cô cứu. Cô có thể hối hận sao? Nếu làm lại có lẽ cô vẫn sẽ chọn làm vậy- ''tôi chĩ luyến tiếc chút thôi, nếu biết sẽ chết sớm như thế thì kiểu gì tôi cũng sẽ hưởng thụ thật tốt cuộc sống trước đó''nói rồi đứng dậy, lưu luyến nhìn lại tấm ảnh lần cuối như từ biệt cuộc sống trước đó, cô quyết tâm xuay đầu nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt, gần như trong suốt dưới ánh mặt trời của cô bạn ma mới quen nở nụ cười ''như vậy để trước khi đầu thai không hối tiếc tôi không hối tiếc lần nữa, cô có phiền nếu đưa tôi đi tham quan địa phủ một chút? Thiên bình!'' "tất nhiên là... Rất hân hạnh rồi nhưng mà giờ còn quá sớm vậy Song Tử cô có thể dẫn tôi đi coi lại thế giới này lần nữa kô?'' linh hồn tên Thiên Bình đó nhướng đôi lông mày cắt tỉa xinh đẹp của mình, thản nhiên nở một nụ cười đủ câu hồn đoát phách tất cả đàn ông trên thế giới này. Rồi giơ tay ra làm động tác mời quý tộc. Thanh nhã và lịch sự. Song Tử nở nũ cười đáp lễ, xinh đẹp mà tinh nghịch lắm tay Thiên Bình cùng bước. "có thể cùng mĩ nữ đi phố là phước của tôi. Rất hân hạnh.''. Hai cô gái cùng lắm tay nhau bước đi, họ tồn tại họ nhìn thấy mọi người quan sát thấy tất cả nhưng không ai thấy họ. Vậy cũng không cô đơn vì họ có nhau. Tình bạn lặng lẽ nảy sinh có khi chỉ từ những điểu đơn giản như thế. Song Tử khi còn sống là một phóng viên trẻ, tuổi trẻ tài cao sự nghiệp đầy triển vọng, cô lại không ngại xông pha nơi nguy hiểm mang những tin tức hot nhất về cho tòa soạn. Nhưng cô cũng kô vì vậy mà kiêu ngạo, luôn luôn hòa đồng, trên môi lúc nào cũng treo một nụ cười thân thiên. Lại thêm tính cách hài hước, ăn nói khéo loéo hiểu lòng người nên cô rất được đồng nghiệp rất yêu quý, kính trọng. Cái chết này, thay đổi rất lớn đối với Song Tử lúc cứu đứa trẻ cô thuần túy chỉ vì không muốn nhìn thấy cảnh gia đình bị chia rẽ như gia đình cô. Lúc viên đạn bắn vào người cô chỉ duy nhất tền tại cảm giác đau đớn nhưng giọt nước mắt của đứa bé trong ngực rớt vào tay như thể nước bỏng khiến cô kô khỏi kiên trì đến phút chót. Cô đã làm được giây phút ngã xuống cũng là lúc linh hồn cô không thể bám trụ cơ thể nữa. Buồn cười sao lúc đó cô còn cho rằng mình bị ảo giác, rằng mình kô trúng viên đạn nào cả chỉ đến khi muốn đưa tay chạm vào thằng bé mới nhận ra tay mình xuyên qua người nó. Đau đớn có, bi phẫn có, tuyệt vọng có nhưng tuỵêt nhiên cô không hối hận vì đã cứu đứa trẻ đó. Lơ lơ lửng lửng đần thích nghi với cuộc sống kô trọng lượng cô thấy người cộng sự của cô mang cô về nhà băng rồi thuê vé máy bay đưa cô về quê hương mình làm tang lễ, cô thật muốn cảm ơn anh ta nhưng có lẽ kô còn cơ hội, chỉ có thể lặng lẽ vận dụng chút lăng lực cỏn con của mình giúp anh ta thăng vé số. Trong quá trình đó cô gặp Thiên Bình, một cô gái trong bộ máy nhà nước cô ấy là nhà ngoại giao, xinh đẹp tự tin nhưng khó gần vốn dĩ hai người sẽ chẳng chút liên quan nếu Thiên Binh kô đột nhiên rủ lòng tốt giúp cô khi cô gần như bị suy kiệt khi ở quá gần con người dương khí và âm khí vốn vẫn luôn đối nhau mà. Sau đó mặc cho Thiên Bình lạnh lùng thì Song Tử vẫn cố gắng quấn quýt, cố chấp bằng được mời cô ấy tham dự lễ tang của mình. Cũng nhờ vậy mà tình bạn được nảy sinh. Cũng nhờ lần đi dạo phố này mà cô hiểu thêm về Thiên Bình, quá khứ của cô, mặt nhiệt tình sau lớp mặt nạ băng lãnh. Giống cô Thiên Bình xuất thân từ tầng lớp gia tộc có truyền thừa lâu đời nhưng lại một mực muốn theo đuổi sự nghiệp riêng vì vậy vấp phải sự phản đối của gia tộc, nếm đủ cực khổ cuối cùng cũng bộ lộ được tài năng được cấp trên coi trọng cất nhắc. Tuy nhiên đó là nơi nào chứ bộ máy chính trị, bô mặt nhà nước dễ ăn vậy sao. Từ cấp trên cho tới sếp lớn, có vợ chưa vợ già trẻ có hết đều nhìn cô với ánh mắt bỉ ổi vô sỉ. Trong công tác bị ăn đậu hũ, trên tinh thần năm ngày thì có tới ba ngày bị sếp lớn phu nhân tới cảnh cáo dằn mặt, đồng nghiệp nói bóng gió mình đi lên theo quy tắc ngầm. Tổn thương, chai sạn, từ từ cô dùng chính khuôn mặt băng lãnh thái độ hờ hững đáp trả họ, cũng nhờ vậy mà cô sống yên ổn hơn một chút, nhưng hậu quả chính là cô không thể thật tâm với bất kì ai bóng ma trong lòng quá sâu đậm. Mọi việc tưởng như đã kết thúc nhưng đâu phải, giới chính trị nơi người ăn thịt người yên ổn là một từ quá xa vời. Cha mẹ cô mất thế lực bọn họ e ngại kô còn, vậy thì đâu ai rảnh quan tâm tới tài năng gì chứ trước cứ ưu tiên quyền lợi của mình mọi thứ khác nói sau, cuộc sống của cô rơi vào địa ngục. Tuyệt vọng cô từ chức chỉ tiếc đó là hành động quá ngu ngốc mất chức mất quyền nhiều tiền thì sao? Vẫn bị quyền thế đè bẹp cả thôi bản thân đã rơi vào tầm ngắm những tưởng vậy là xong ai dè cô được hắn cứu vớt. Hắn tuổi trẻ, đẹp trai gi đình quyền thế, đủ để ngăn cản dư luận cùng các thế lực khác. Bên nhau rồi yêu vốn là chuyện bình thường nhưng khi có được cô hắn ta nhẫn tâm đem cô chốc say rồi tặng cho sếp lớn từ đó cô biết thì ra thế giới này vẫn luôn như vậy kô có thứ lợi ích nào cho kô cả, tình cảm cũng kô dư thừa mà bố thí cho nhau. Hahaha, thất vọng cùng tuyệt vọng cô tự vẫn. Nhưng bi thảm hơn Song Tử cô thành danh như vậy nổi tiếng như thế mà không có lấy nổi một người bạn chân thành tiễn đưa cô tới chặng cuối cuộc đời tất cả chỉ còn lại là lễ truy điệu của nhà nước với cán bộ có cống hiến tên cô được xếp chung với tên của hơn 10 người khác vô vị kô nổi bật. Không người biết đến cùng quan tâm, kông ai tưởng nhớ thậm chí họ hàng cũng kô một ai ló mặt. Thật đáng châm chọc cô ăn ở tồi vậy sao? Hahaha. Song Tử lặng lẽ lắm chặt tay cô, họ dừng bước trước cổng ngiã địa nơi mở ra lối vào tới địa ngục, nhìn vào đôi mắt u buồn của người con gái trước mặt song Tử trịnh trọng nói "từ nay, dù có thế nào cô nên nhớ vần luôn có người ủng hộ cô vô điều kiện là tôi. Chúng ta cùng dựa vào nhau.'' Thiên Bình bất ngờ, nhưng chỉ thóang qua đi, môk khẽ cong lên một góc nhỏ, ý cười ấm áp rốt cuộc cũng lan tới khóe mắt. Nhẹ đáp lại một tiếng kiên định và rõ ràng: "được'' dù có thế nào chúng ta vẫn có thể dựa vào nhau. Mỉm cười cùng bước dù phía trước là địa ngục chúng ta vẫn bên nhau (cảm giác đang viết truyện les). Không khí trong nghĩa trang về đêm rõ ràng âm u hơn rất nhiều, các bóng trắng mờ đục từ khắp nơi tu tập về, lặng lẽ yên ắng họ kô nói chuyện hay đàm dạo chỉ lặng lẽ nhìn nhau lặng lẽ quay đi. Khi đồng hồ điểm đúng 12 giờ, tiếng chuông nhà thờ ngân vang cũng là lúc không gian trước mặt các oan hồn vặn vẹo, đầu trâu mặt ngựa đúng như tên gọi xuất hiện tay cầm bản danh sách chỉ huy các linh hồn xếp hàng báo tên. Thiên Bình cùng Song Tử nhanh chóng đứng vào hàng nhưng đến lượt họ thì lại bị đuổi ra " các cô chưa tới lúc đi đầu thai trường hợp này qua bên kia chút xử lí sau'' giọng hăm hè, hơi thở hôi thối khiến người ta phát tởm nhưng vì là hồn ma nên hai ngươi cũng chẳng cảm nhận được gì mấy, yên lặng tránh sang một góc nhìn nhau đều thấy trên mặt hiện hai dấu ? to đùng. Chưa tới lúc đầu thai = chưa tới lúc chết = có thể sống lại. Hi vọng khấp khởi lóe sáng trong mắt hai người xem ra họ có cùng suy nghĩ tư duy. Không hể phủ nhận là hai người vẫn còn rất lạc quan. Chỉ là... Đời kô đẹp như mơ. Hàng dài các linh hồn mau chóng kết thúc cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, cố kìm nén ra vẻ kô quan tâm nhưng kô khỏi thắc mắc chỉ là bọn họ cũng kô muốn hỏi nhiều. Sinh ra từ gia tộ lớn từ nhỏ họ đã là người đứng từ trên cao nhìn xuống đời nào có thể hạ mình đối với hai tên quỷ sai. Chỉ đến khi một cánh cổng khác được mở ra, hắc ám và đen tối, cảm giác rờn rợn khiến họ không thể không buông bỏ tự trọng mà mở miệng hỏi thăm. Nhưng lúc này đã kô còn cơ hội, họ bị đẩy vào, cánh cổng hút lấy họ, kô thể chống cự, thế giới xoay tròn đảo điên rõ nhất có lẽ là thanh âm gọi tên nhau và lời ca kì quái nào đó cứ văng vẳng trong đầu. Khúc hát linh hồn lần cuối cùng vang lên. Nó đã làm xong nhiệm vụ dẫn lối cho các linh hồn đặc biệt về đúng nơi mà họ nên ở. Kế tiếp sẽ là một hồi chông gai, cuộc chiến đẫm máu là kết cục kô thể tránh, thắng thua phân định một lần và mãi mãi. Ở một nơi nào đó không nằm trong tam giới vượt qua ngũ hành, có hai người, hai lão nhân gia một người được bao bọc bởi ánh sáng chói mắt một người được bọc bởi bóng tối hắc ám, hai màu sắc vốn đối chọi giời lại hiền hòa giao thoa một cách hoàn hảo. Hai người mang hai màu sắc ấy cũng vậy ngồi đối diện bình tâm nói chuyện với nhau. "Chúa Thượng ngươi chuẩn bị lâu quá đấy đã bắt đầu chơi được chưa?''- rõ ràng là giục giã nhưng âm điệu vẫn nhàn nhã như vậy chỉ có tròng măt đen linh hoạt thỉnh thoảng đảo qua tiết lộ người này đang sốt rột, hưng phấn. "nguơi rất tự tin với con cờ của mình sao? Ma Vương? Đã huấn luyện kĩ càng rồi?'' "hắn rất tài năng ta kô cần dạy nhiều. Ngược lại ngươi thì sao?''-giọng bỗng cao lên thể hiện sự tự hào. "con bé còn cần rèn luyện thêm nhưng ta luôn có lòng tin vào nó.'' "người đừng quên bản chất của nó là gì?'' "không can hệ. Con bé sẽ tự quyết định bản chất của nó không phải nơi sinh ra nó quyết định bản chất.'' "như vậy là đủ. Ngươi đã chuẩn bị xong chúng ta bắt đầu'' "Được''- giọng nói này từ đầu đến cuối vẫn vậy từ tốn mà ấm áp khiến người ta cảm thấy an tâm. Trước mặt họ là bàn cờ những quân cờ đặc biệt một bên là 12 chòm sao 12 linh hồn vừa được dẫn dắt, một bên lại không thể nhìn rõ chỉ thấy nổi bật trong đó là một con cờ hình chàng trai vô cùng yêu nghiệt với đôi mắt hổ phách đỏ như máu. Tên của anh ta là Xà Phu.

GAME START

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chòm#sao