44. You can remember nothing but deep sadness and misery.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hôm nay lại có thêm một người tự tử vì trầm cảm. Mỗi ngày đều có nhiều người vì nỗi u uất đó mà ra đi, khi tôi đọc những dòng chia sẻ đau buồn của người nhà, của bạn bè họ dòng cuối cùng tôi luôn đọc được những lời trách y như nhau. "Tại sao không chịu chia sẻ với người khác?" "Tại sao lại chịu đựng một mình?"

Làm sao để người khác hiểu được đây. Trầm cảm nó thực sự là một căn bệnh, nó không đơn giản chỉ là một cảm xúc buồn như khi bị điểm thấp hay khi bạn bị mất một vật gì đó. Đầu óc bạn lúc nào cũng bí bách, không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Lúc nào bạn cũng nghĩ "tại sao mình lại tồi tệ đến thế",  và không cách nào thoát ra khỏi sự rằn vặt bản thân. Nó giống như đeo một cái cùm ở cổ vậy, bạn sẽ luôn cúi gằm vì gông cùm nặng trĩu đó. Nhìn tới những người bạn sáng lạn bên cạnh và bạn lại càng thu mình lại, họ đẹp đẽ biết bao thì bạn lại thấy mình đáng bỏ bấy nhiêu; vì bạn luôn u uất buồn tẻ và không gì hơn ngoài sự buồn rầu. Bạn luôn sợ hãi người khác biết được bạn chỉ là một kẻ đáng thương như vậy, bạn luôn sợ mình sẽ gây phiền phức cho người khác, bạn luôn sợ người khác sẽ chán ghét bạn. Và tất cả những nỗi lo sợ ấy lại khiến bạn càng lẩn sau vào bóng tối, tự làm tổn thương mình. Cách tốt nhất mà bạn có thể làm là biến mình thành kẻ vô hình trong mắt mọi người. Lâu dần nó sẽ trở thành một "khối u ác tính", nó kiểm soát toàn bộ tâm trí của bạn, giam cầm bạn trong ngục tù của tội lỗi tối tăm và không có hy vọng. Một số người đủ may mắn khi chữa trị trầm cảm lúc nó mới chớm nở, một số người thì lại đã quá muộn. 

Tâm hồn của những người như vậy luôn rất nhạy cảm, có thể khi người khác chỉ vô tình nói ra một câu vu vơ thôi cũng trở thành một con dao cứa sâu vào cơ thể họ. Những người vô tâm vô phế nói, chỉ có kẻ yếu đuối mới như thế thôi tập mạnh mẽ lên. Nếu thử đặt mình vào hoàn cảnh của người bị trầm cảm, có lẽ bạn mới thấu được họ đã mạnh mẽ thế nào để ôm những nỗi đau đó. 

I have nothing to share. My memory doesn't work well. I can remember nothing but deep sadness and misery.

My world is black but I hope that everyone's world will always be beautiful and If there is next life, me too.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro