58.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình đã từng ghét việc khóc lóc tủi hờn. Khi đó bị đau thế nào cũng chẳng rớt được một giọt nước mắt. Mình đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ mình tự làm bản thân rơi nước mắt cả.

Năm đó tâm đắc nhất câu này.

Dù vật đổi sao dời
Xin đừng lớn lên thành người bạn không ưa.

Ấy vậy mà bây giờ mình lại trở thành kẻ khó ưa như thế. Chẳng còn cứng rắn gai góc, chẳng còn cái ngông cuồng khi nào. Vứt đi tất cả để ôm lại sự yếu đuối vào thân.

Năm đó từng nghĩ, dù có mệt mỏi thế nào, vẫn còn có bạn bè thân thiết làm chỗ dựa.

Nhưng mình không làm được. Chẳng giữ được người bạn nào. Thậm chí còn muốn đẩy họ ra xa khỏi bản thân.

Đầu hai nhiều trăn trở, lắm băn khoăn.

Càng muốn tâm sự với người lớn trong nhà lại càng cảm thấy họ không hiểu mình.

Giống như có một khoảng cách cực kì xa giữa mình và họ, khiến cả đôi bên có gào khản cổ cũng không thể nghe thấy người kia. Tệ hơn là bản thân chả thể nào xoay sở để sửa chữa được lỗ hổng ấy.

Năm trước còn nghĩ, chắc là mình không còn chấp niệm với việc rời bỏ cuộc sống nữa. Năm nay thấy thực sự mọi thứ lại tệ hơn rồi.

Chỉ là trong lòng vẫn không nỡ làm người trong nhà phải buồn.

2/1/21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro