Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34
Tôi lên mạng tìm kiếm cách câu dẫn một người.
Đầu tiên, phải thu hút được sự chú ý của người đó.
Tôi nghĩ ngợi, cảm thấy việc này chắc không thành vấn đề. Lý Đỗi Đỗi ở ngay tầng một, muốn thu hút sự chú ý của anh ta, tôi chỉ cần trực tiếp tới gõ cửa là được.
Thứ hai, chủ động nói lời yêu thương.
Việc này đối với tôi mà nói thì có hơi khó khăn một chút.
Lần trước khi mở lại Weibo, bị một màn của bạn trai cũ hù dọa, vì quá sợ hãi nên tôi mới đi tìm Lý Đỗi Đỗi, còn đâu cái gì cũng chưa từng làm. Nghĩ đến cảnh phải nói lời yêu thương với anh ta ngay trước mặt con Chó Đen kia đã thấy gian nan, tôi không muốn bị nó chế giễu cả đời.
Tôi suy nghĩ, kéo chuột xuống dưới nhìn tuyệt chiêu thứ ba – hành động quyến rũ, giọng nói mơ màng, hoặc là dùng ngón tay gãi gãi cần cổ, hoặc là vô tình hất tóc.
Ôi...
Thứ tư, nói về một số đề tài nhạy cảm, hoặc mời anh ta đến chỗ ở của mình.
Ừm...
Người viết ra được những thứ này cũng rất có tâm cơ...
Tôi trầm tư một lúc, vạch ra phương án tác chiến.
Rạng sáng ngày hôm sau là giờ nghỉ ngơi của ma cà rồng. Bồi Bồi đã mang theo Mỹ Mỹ cùng Vệ Vô Thường ra khỏi nhà, dự định xông vào hiệp hội, cướp A Quý đi.
Sói con vì sợ nên không dám theo, nói rằng sẽ ở lại khu chung cư để làm hậu phương cho tôi. Nếu tôi mà không giải quyết được gì thì cậu ta sẽ dùng vũ lực ngăn Lý Đỗi Đỗi lại, không cho anh ta đến hiệp hội. Nhưng tôi cho rằng, Sói con ngay cả việc đến hiệp hội cùng Bồi Bồi cũng không dám, vậy mà còn dám mạnh mồm bảo sẽ dùng vũ lực ngăn cản Lý Đỗi Đỗi?
Sợ là còn quỳ xuống trước cả tôi.
Tôi quyết định bảo cậu ta mang Thiệu Thiệu ra khỏi nhà đi ngắm gái, như vậy thì thế lực của Lý Đỗi Đỗi sẽ giảm bớt một người. Còn những người còn lại trong khu chung cư, bình thường cũng không hay ra khỏi cửa. Như vậy, việc tôi câu dẫn Lý Đỗi Đỗi... cũng sẽ không quá mất mặt.
Trước khi đi Mỹ Mỹ đã dặn dò tôi, nếu như hiệp hội gặp chuyện không may, việc đầu tiên người ở hiệp hội làm là gọi điện thoại cho Lý Đỗi Đỗi, Lý Đỗi Đỗi dưới tình huống khẩn cấp sẽ ngay lập tức dùng pháp trận đi vào hiệp hội. Vì vậy việc quan trọng nhất tôi phải làm chính là trong buổi sáng ngày hôm nay, không được để cho Lý Đỗi Đỗi đụng vào điện thoại di động.
Sau khi người của hiệp hội phát hiện ra tội phạm đã bị cướp đi, muốn tìm đến khu chung cư này chí ít cũng phải mất từ nửa giờ đến một giờ. Khoảng thời gian đó đã đủ để bọn họ mang theo A Quý cao chạy xa bay.
Nghĩ đến việc chỉ cần chống đỡ đến giữa trưa, tôi bỗng thấy hơi vui vẻ.
Sáng sớm, tôi ra khỏi nhà đi mua chút nguyên liệu nấu ăn để trở về có thể lấy cớ tìm gặp Lý Đỗi Đỗi.
Sau đó tôi ngồi chồm hỗm ngoài cửa nhà, không dám quấy nhiễu giấc ngủ của anh ta. Tôi chỉ ước Lý Đỗi Đỗi sẽ ngủ quên, điện thoại gọi đến cũng không biết. Nhưng đáng buồn, Lý Đỗi Đỗi vẫn luôn là người rất tỉnh táo. Cách âm của khu chung cư không tốt, vừa mới nghe thấy tiếng điện thoại kêu trong nhà anh ta, tôi ngay lập tức chạy đến điên cuồng gõ cửa, nỗ lực dùng tiếng đập cửa át đi tiếng chuông điện thoại.
Vì bị tôi đập cửa quá mạnh nên chỉ sau vài giây, Lý Đỗi Đỗi đã lập tức xuất hiện. Anh ta vẫn mặc đồ ngủ, khuôn mặt vương đầy vẻ mê man và ngô nghê của người vừa mới tỉnh giấc, mái tóc loạn thất bát tao bay lung tung trên đầu. Đây là trạng thái điển hình của người đang ngủ say bị đánh thức, nhưng giọng nói của anh ta vẫn mang theo sự tự tin và trầm ổn từ trong máu.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tôi rũ mắt xuống nhìn điện thoại vẫn còn đang ở trong tay anh ta, chuông vẫn đang kêu, màn hình vẫn đang sáng. Thế nhưng... lại là đồng hồ báo thức...
Đồng hồ báo thức?
Không phải điện thoại?
Trong nháy mắt, tôi vô cùng hối hận về sự manh động của mình. Nếu sớm biết đây là đồng hồ báo thức, có chết tôi cũng sẽ không đập cửa. Không rõ Lý Bồi Bồi bên kia đang làm gì rồi, đã đến hiệp hội chưa... Lúc này, chỉ cần một cử động của tôi cũng có thể khiến Lý Đỗi Đỗi hoài nghi... Tôi đây chẳng phải là...
Một đồng đội ngu như bò hay sao?
"Tôi..." Tôi im lặng nửa ngày, "Hôm nay tôi muốn mời anh ăn lẩu."
Lúc nãy ra mở cửa, Lý Đỗi Đỗi vì đang ngái ngủ nên trông vẫn có chút ngây ngô cùng mê man, thậm chí còn có phần thân thiết. Vậy mà chỉ trong nháy mắt khi tôi nói ra câu này, vẻ mặt anh ta lạnh hẳn đi...
"Là việc này?"
Nếu như ngôn ngữ có nhiệt độ, tôi mạn phép đoán nhiệt độ bây giờ là dưới 2-3 độ C.
Tôi giơ nguyên liệu nấu ăn lên thành cái khiên chắn giữa: "Ừm... Tôi muốn làm một bữa điểm tâm... Cảm ơn, cảm ơn anh đã giải quyết chuyện bạn trai cũ cho tôi."
Đồng hồ báo thức vẫn đang kêu ầm ĩ, Lý Đỗi Đỗi nhíu mày quan sát tôi, sau đó nhìn sắc trời bên ngoài. Rồi lại quay lại nhìn tôi, bóp chặt chiếc điện thoại, khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dạng chuẩn bị chiến đấu.
"Ăn lẩu? Sáng sớm? Bữa điểm tâm?" Lý Đỗi Đỗi không nói ra mồm, nhưng tôi đã nhìn thấy từ sâu trong ánh mắt, anh ta thật lòng muốn tặng tôi bốn chữ: "Cô bị ngu à?"
Tôi ho khan một cái, tỏ ra mệt mỏi: "Ma cà rồng các anh không phải vẫn sinh hoạt vào ban đêm sao? Chúng ta ăn lẩu vào sáng sớm thế này, đối với các anh lại chính là ăn khuya. Tôi mời anh ăn khyua."
"Không ăn, đi đi."
Lý Đỗi Đỗi quay người, định đóng cửa, tôi vội vàng đưa chân chen vào.
Không thể đi! Nếu cho anh ta thời gian suy nghĩ một chút, nhất định hành vi của tôi sẽ khiến anh ta nghi ngờ! Tuyệt đối không thể thả anh ta đi!
Tôi suy nghĩ thật nhanh trước khi quyết định, trong đầu niệm đi niệm lại "bí quyết" câu dẫn – nói lời yêu thương, vuốt tóc, gãi cổ.
Tôi hướng về phía cửa, dựa lưng vào tường, gãi gãi cần cổ nhìn Lý Đỗi Đỗi.
"Đỗi Đỗi..."
Tôi dùng giọng nói mà bản thân cho rằng quyến rũ nhất, lấy hết can đảm mở miệng, Lý Đỗi Đỗi lại xoay người phun ra một câu: "Cô ăn phải cái gì rồi?"
Một câu nói của anh ta làm tôi ngay lập tức đứng thẳng người: "Không có gì..."
"Cô bị côn trùng cắn à? Gãi đỏ hết cả lên rồi, gãi gãi cái gì?"
Tôi có chút xấu hổ buông cánh tay đang gãi gãi trên cổ xuống, ho khan một tiếng, muốn tìm lại lòng tự trọng của mình: "Cái đó là... là hơi ngứa..."
"Bị bệnh mẩn ngứa thì đừng đến nhà tôi, sức đề kháng của Chó Đen gần đây rất yếu, không thể lây cho nó được." Anh ta liếc mắt, "Chữa bệnh cho nó còn đắt hơn chữa cho cô."
Tôi...
Một ngụm máu đã lên đến tận cổ họng, phun ra hay nuốt vào đều không được. Đúng vậy, tôi chính là bị nghẹn chết, bị Lý Đỗi Đỗi nói đến nghẹn chết rồi!
Khi tôi còn đang cố vật lộn thì Chó Đen đột ngột từ bên trong nhảy ra cào bắp chân của tôi, tôi theo bản năng rụt chân lại, Chó Đen lại linh động quay trở vào nhà: "Cô là đồ bẩn thỉu, không cho phép đi vào, cút cút đi, đừng chạm vào tôi."
Tôi vừa định phát tiết với Chó Đen.
"Rầm" một tiếng, Lý Đỗi Đỗi đã đóng cửa lại.
Tôi vẫn xách túi nguyên liệu nấu ăn, đứng ở cửa, cảm thấy thật may mắn. Thật may là lúc này mọi người đều không ở đây, nếu không cái mặt này của tôi có thể vứt đi luôn được rồi...
Thế nhưng nghĩ lại thì... không thể được! Tôi vẫn phải gọi Lý Đỗi Đỗi ra, tiếp tục bày trò câu dẫn, nếu không sẽ làm hỏng chuyện của Bồi Bồi!
Tôi cắn răng, vừa định gõ cửa lại một lần nữa. Nhưng khi tôi vừa giơ tay lên thì cửa nhà Lý Đỗi Đỗi đã lại nhẹ nhàng mở ra.
Lý Đỗi Đỗi mở cửa, lúc này anh ta đã đeo kính mắt vào, ung dung nhìn tôi, đẩy nhẹ gọng kính một cái, phảng phất bóng dáng của một thầy giáo chủ nhiệm nghiêm khắc ở trung học: "Vừa rồi quên đeo kính, không nhìn rõ, cũng không nghe vào tai. Tô Tiểu Tín, cô đem những lời vừa nói nói lại một lần."
Mẹ kiếp, Lý Đỗi Đỗi đeo kính vào khiến lực công kích bỗng được nâng lên một tầm cao mới! Thế nhưng tình hình lúc này không cho phép tôi bỏ chạy.
Tôi đành cắn răng nghe anh ta hỏi: "Nói đi, sáng sớm tới tìm tôi, rốt cuộc là vì việc gì?"
"Bởi vì.." Tôi há miệng, quên đi! Liều mạng một lần! Hôm nay tôi quyết tâm từ bỏ mặt mũi của mình!
"Bởi vì, tôi muốn câu dẫn anh!"
Trong vòng một giây sau khi tôi nói ra câu này, đôi tay đang khoanh trước ngực của Lý Đỗi Đỗi nhanh chóng buông thõng xuống, gọng kính viền vàng tụt xuống một tẹo, nhưng không giống với mọi khi, ngón tay thon dài của anh ta cũng không đẩy kính lên.
Anh ta nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trầm mặc, tôi nghe được âm thanh của chiếc đồng hồ báo thức.
Giờ này phút này, anh ta muốn làm gì, tôi không hề biết. Trong lòng tôi chỉ tràn đầy hi vọng, tôi mong rằng mỗi một tích tắc như thế này đều có thể thành cơ hội cho bọn Bồi Bồi bên kia.
Chừng mười giây sau, Lý Bồi Bồi có lẽ vẫn chưa làm được gì, nhưng phản ứng của Lý Đỗi Đỗi so với tưởng tượng của tôi lại vô cùng thoải mái.
"Tô Tiểu Tín."
Anh ta không ngay lập tức mắng tôi, mà lại kêu tên tôi, hỏi tiếp: "Cô định... câu dẫn tôi?"
Tôi xong rồi!
"Đỗi Đỗi, tôi muốn câu dẫn anh."
Lý Đỗi Đỗi đột nhiên tiến lên, một bước này khiến cho anh ta vượt qua ngưỡng cửa. Khoảng cách giữa tôi và anh ta bỗng chốc rút ngắn lại. Dáng người cao ngất của Lý Đỗi Đỗi tạo ra cảm giác áp bức không rõ, mơ hồ mà nặng nề, tôi theo bản năng lùi về sau một bước.
"Cô có biết cô đang nói cái gì không?" Anh ta cất giọng không vui, nhấn mạnh từng chữ rất rõ ràng, khí thế cũng rất dọa người, bước từng bước tới gần tôi.
"Tôi..." Anh ta càng lúc càng áp sát, tôi không nói nên lời, chỉ biết lùi dần về phía sau.
"Cô có biết câu dẫn là cái gì không?"
Tôi lùi đến cửa phòng Vệ Vô Thường, nhưng anh ta và Lý Bồi Bồi đã đi hiệp hội, hiện tại không ở nhà, cửa phòng hiển nhiên sẽ không mở. Tôi không còn đường lui nữa.
"Cô có biết một con người khi câu dẫn một con quỷ hút máu, sẽ có kết cục như thế nào không?"
"Rầm" một tiếng, qua bờ vai của tôi, hai tay anh ta bỗng chống đập mạnh vào cửa. Toàn thân tôi run lên. Len lén ngẩng đầu, tôi trông thấy ánh mắt hung hãn khác hẳn bình thường của Lý Đỗi Đỗi. Đằng sau gọng kính viền vàng đó như thể là ánh mắt của một con chim ưng, đang nhìn chằm chằm vào con mồi, mang theo sát ý lạnh đến thấu xương thấu tủy.
"Cô có biết tôi và cô, khác nhau không?"
Anh ta đang tức giận.
Bởi vì tôi nói tôi muốn câu dẫn anh ta, mà anh ta tức giận.
Anh ta cho rằng... tôi đang vượt quá giới hạn của bản thân.
Lý Đỗi Đỗi từ từ há miệng, tôi kinh ngạc nhìn thấy hai chiếc răng nanh của anh ta đang chậm rãi dài ra, lộ dần khỏi đôi môi, càng ngày càng bén nhọn khiến người ta khiếp sợ. Tôi thật sự đã bị Lý Đỗi Đỗi hù dọa...
Anh ta bây giờ giống hệt với ma cà rồng trong truyền thuyết. Anh ta đặt răng nanh bên cổ tôi, tôi không dám thở.
"Tôi và cô đã nói với nhau bao nhiêu lần rồi, con mồi."
Đây là lần đầu tiên từ khi bước chân vào khu chung cư này, tôi thật sự cảm nhận được, phi nhân loại này muốn giết tôi.
Chuyện sinh tử của tôi, dường như không phải do tôi quyết định, toàn bộ là ở anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro