Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40

"Sao anh không bắt tôi ngủ trên giường anh một thể luôn đi!"

"Nếu cô đã đề nghị, vậy tôi sẽ trói cô trên đó."

"Gì cơ?"

Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, ngây ngốc. Đối với những gì tôi hiểu về Lý Đỗi Đỗi, dù thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày anh ta lại nói với tôi... những thứ như thế này.

Là do tôi quá mức nông cạn sao...

Chúng tôi đang trầm mặc đối đầu nhau thì phía sau truyền đến âm thanh ồn ào bàn tán. Tôi nghiêng đầu, qua vai Lý Đỗi Đỗi nhìn vào bên trong phòng thư ký, lại trông thấy bọn họ cũng không biết tại sao đang kích động đến đỏ cả mặt. Nhìn xung quanh từ Tây sang Đông một vòng, cảm giác như vừa có một tin sốt dẻo đột ngột nổi lên giữa đám quần chúng đầy khát vọng này, vô cùng hấp dẫn.

Tôi thật sự rất xấu hổ.

Lý Đỗi Đỗi dường như cũng nhận ra ánh mắt của tôi đã không còn ở trên người anh ta. Anh ta liền quay đầu, bắn ra một ánh nhìn bén nhọn qua gọng kính viền vàng, tựa như hàng ngàn lưỡi dao sắc bén bổ về phía phòng thư ký.

Từ nam đến nữ, tất cả lập tức rụt cổ lại, im như thóc xoay người, chân tay nhanh nhẹn đóng kín cửa, một cái đầu cũng không dám thò ra.

Không còn quần chúng ở xung quanh soi mói, tôi liền cảm thấy bình tĩnh hơn, chỉnh đốn lại tâm tình, ngẩng đầu quan sát Lý Đỗi Đỗi, dò xét anh ta, sau đó quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Chẳng nhẽ anh đột nhiên thích tôi?"

Lý Đỗi Đỗi chau mày, con mắt sau gọng kính vàng hơi híp lại.

"Cô cũng thật giỏi tưởng tượng."

"Không phải vậy thì vì sao anh bỗng nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy với tôi? Vừa rồi trong hai người đánh nhau, ngoại trừ "Không dám tin yêu" tiên sinh, người còn lại anh biết?"

Ánh mắt Lý Đỗi Đỗi càng thêm vi diệu: "Cô nói, kẻ đánh nhau với hắn, chính là tên mặc áo đen ngoài đường lần trước?"

"Anh nổi cơn thịnh nộ không phải là vì "Không dám tin yêu" à? Người kia rốt cuộc là ai, tại sao sau khi xem đoạn băng ghi hình anh lại có phản ứng mãnh liệt như thế, còn đưa ra một, hai, ba yêu cầu vô lý với tôi?"

Lý Đỗi Đỗi tức giận đến mức bật cả cười, thu tay về, khoanh tay nói: "'Không dám tin yêu' là cái gì? Có đáng để cho tôi để vào mắt không?"

Tôi có chút không phục: "Vừa rồi ở trong video "Không dám tin yêu" biểu hiện cũng rất được đấy!"

"Cô cũng biết?"

"Tuy không thấy rõ hai người bọn họ đánh nhau như thế nào, nhưng cách đơn giản nhất để biết một người có lợi hại hay không chính là nhìn vào đối thủ của họ. Anh để tâm đến người đánh nhau với "Không dám tin yêu" như thế, có thể thấy được năng lực của người này rất cường đại. Mà "Không dám tin yêu" với người kia lại không phân cao thấp, nên có thể suy ra anh ta cũng rất lợi hại, hơn nữa còn đẹp trai, hào hiệp trượng nghĩa..."

Lý Đỗi Đỗi liếc mắt nhìn tôi, tựa hồ như lười nghe tôi nói tiếp, một tay bắt lấy tay tôi, kéo tôi tiếp tục đi về phía trước: "Tôi không có thời gian nghe cô nói nhảm."

Anh ta lôi tôi đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến Truyền Tống trận ở cửa hiệp hội. Tôi còn chưa kịp giảng xong đạo lý cho anh ta thì đã thấy pháp trận dưới chân lóe lên, kim quang lóe sáng, mở mắt ra đã thấy mình đứng ở dưới tòa nhà chung cư.

Bây giờ đang là nửa đêm, từ trên nhà truyền xuống hai tiếng chó sủa của Mãng Tử, tứ phía càng thêm vắng vẻ.

Lý Đỗi Đỗi liền kéo tôi về phía phòng anh ta.

Tôi lúc này lại bắt đầu có chút luống cuống: "Lý Đỗi Đỗi, anh đang nghiêm túc đấy à? Thật sự nghiêm túc à? Thật sự muốn trói tôi ở trên giường của anh?" Trong đầu tôi từ từ hiện ra hình ảnh kia, cảm thấy mình thực lòng không thể chấp nhận nổi, "Chúng ta tâm sự đã, ngồi xuống tâm sự đã."

"Không có gì để nói hết." Lý Đỗi Đỗi kéo tôi đến cửa phòng, bàn tay nắm lấy tay tôi như một khối kim loại, tôi giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được. Anh ta vững vàng móc chìa khóa ra, mở cửa vào phòng.

Cửa mở ra, ánh đèn hành lang chiếu vào phòng khách. Chó Đen lúc này đang ngồi liếm chân liếm tóc, vừa nhìn thấy Lý Đỗi Đỗi mang tôi trở về, lập tức ngồi thẳng người, vẫy vẫy cái đuôi: "Tô Tiểu Tín, cô lại làm ra chuyện gì khiến chủ nhân tôi không vui rồi? Không sợ chủ nhân đánh chết cô sao?"

"Chủ nhân mày bị điên rồi!" Không có ai để tôi nhổ nước bọt, vì vậy tôi đành phải kêu với con mèo này, "Anh ta muốn trói tôi trên giường của anh ta đấy!"

Chó Đen dường như đã bị lời nói của tôi hù dọa, trừng con mắt tròn vo nhìn Lý Đỗi Đỗi, nhìn tôi một chút, rồi lại nhìn Lý Đỗi Đỗi.

"Chó Đen, đi tha sợi dây của ngươi ra đây."

Lời vừa nói của Lý Đỗi Đỗi trực tiếp kiểm chứng cho lời nói của tôi, Chó Đen sợ đến mức nhảy dựng: "Ôi mẹ của ta ơi, Tô Tiểu Tín! Cô cho chủ nhân của tôi uống thuốc gì rồi?? Hù chết mèo!"

Khó được một lần tôi hi vọng lời nói của Chó Đen là đúng, thật sự là tôi đã hạ độc Lý Đỗi Đỗi, hại anh ta thành như vậy. Chỉ cần tôi cho anh ta giải dược là mọi chuyện sẽ lại bình thường...

Nhưng sự thật nào phải vậy! Lý Đỗi Đỗi chính là đã hóa điên rồi!

Lần này không cần tôi phải ra tay đánh mèo, Lý Đỗi Đỗi ném ra một ánh mắt, Chó Đen lập tức sợ đến mức run rẩy kêu "Meooo", xoay người chạy đến góc phòng tìm sợi dây của nó.

Lý Đỗi Đỗi thì "Đùng" một tiếng đóng cửa lại, túm cổ tôi lôi vào phòng ngủ của anh ta.

Sau đó, tôi trông thấy quan tài chuyện dụng để ngủ của Lý Đỗi Đỗi...

Quan tài!

Mẹ kiếp, thiếu chút nữa đã quên, ma cà rồng thì làm gì có giường. Anh ta ngủ trong quan tài! Anh ta muốn trói tôi trong quan tài!

Trong! Quan! Tài!

Trong nháy mắt tôi cảm thấy bị trói trên giường cũng không phải là không thể chấp nhận được.

"Không được không được không được, Lý Đỗi Đỗi, anh có lời gì, có nhu cầu gì xin cứ nói với tôi, chúng ta cùng thương lượng, anh không thể làm như vậy."

Tôi còn chưa dứt lời, Chó Đen đã ngậm sợi dây mang đến đây.

Mẹ nó, ở trong nhà mà còn có dây thừng, cho tôi xin đi? Trước đây Lý Đỗi Đỗi thật sự đã đi trộm mèo sao?

Nhưng bây giờ đây không phải là chuyện đáng để ý.

"Tôi còn phải quay lại hiệp hội, không thể giải thích rõ ràng cho cô hiểu. Nhưng với sự hiểu biết của tôi thì cô sẽ không ngoan ngoãn đợi ở chỗ này. Cho nên..." Chó Đen nhảy lên vai Lý Đỗi Đỗi, sợi dây thừng nó ngậm trong miệng rơi vào lòng bàn tay anh ta. Lý Đỗi Đỗi đưa sợi dây cho tôi, "Tự cô trói đi, sau đó nằm vào."

Muốn tôi tự trói? Còn muốn tôi tự nằm vào? Anh ta có nhân tính không đấy?

Tôi trân trân nhìn Lý Đỗi Đỗi: "Anh muốn tôi ở đây, được thôi, không thành vấn đề. Coi như tôi bị giam trong phòng anh vậy, tôi thề tôi sẽ không tìm cách đi ra."

"A." Anh ta cười lạnh một tiếng, "Cô nghĩ tôi tin tưởng lời thề của loài người?"

"Anh tin tôi một lần đi, thật lòng đấy! Tôi thật sự sẽ không đi, tôi cho anh giám sát qua camera, anh đi hiệp hội cũng nhìn được. Tôi tuyệt đối ở đây, không đi đâu cả, anh không có thời gian giải thích cho tôi cũng được, tôi sẽ ở đây chờ anh trở về."

Lý Đỗi Đỗi nghi ngờ nhìn tôi, tôi biết anh ta là kiểu ăn mềm không ăn cứng. Vì vậy hốc mắt tôi liền nổi lên đầy nước: "Tôi thực sự không muốn chưa chết đã phải chuyển vào trong quan tài. Trong phòng anh còn không có gì cả, trống vắng như vậy, rất đáng sợ."

"Có tôi nha." Đôi mắt màu xanh lục của Chó đen lóe lên, "Tôi có thể giúp đỡ cô nha."

"Anh xem, lại càng đáng sợ hơn rồi."

Chó Đen liếc mắt nhìn tôi một cái, nhảy xuống khỏi vai Lý Đỗi Đỗi, đi về phòng khách. Nó dùng móng vuốt vẽ pháp trận trên sàn nhà.
Tôi tiếp tục nước mắt lưng tròng nhìn Lý Đỗi Đỗi.

Lý Đỗi Đỗi trầm mặc nhìn chằm chằm tôi một lúc, gương mặt lúc nào cũng vô hồn như tượng không biết bao lâu rốt cuộc cũng biểu lộ cảm xúc. Trên gò má anh ta lúc ấy không có gọng kính vàng ngăn cản, làm cho tôi thấy được một tia phập phồng từ trong mắt anh ta.

Lý Đỗi Đỗi tựa như bất đắc dĩ, lại tựa như cảm thấy buồn cười.

Nhưng những tâm tình ấy, tôi chỉ kịp thấy trong nháy mắt đã biến mất rồi.

"Tốt. Ngoan ngoãn ở đây, đừng đi đâu cả." Lý Đỗi Đỗi nói, "Tôi không đùa với cô, ra khỏi căn phòng này, cô có thể sẽ chết."

Lời nói này của anh ta quá nghiêm túc, làm cho tôi cũng phải giật mình.

"Thực ra... nếu anh sớm nói như vậy... tôi sẽ không chạy loạn khắp nơi. Mọi việc đều nghe anh an bài." Tôi dừng một chút, "Hay là, chờ đợi ở bên cạnh anh an toàn hơn? Nếu không, trong khoảng thời gian này anh cứ mang theo tôi đi?"

Tôi là một người yêu mạng sống hơn tất thảy mọi thứ, cũng rất sợ chết. Ước mơ từ nhỏ của tôi là bình an ăn no chờ chết, tôi không muốn trải qua phong ba bão táp cuộc đời. Cho nên chỉ cần là việc liên quan đến sống chết của tôi, tôi chắc chắn sẽ rất hiểu chuyện.

"Đợi ở chỗ này, an toàn hơn so với ở bên cạnh tôi."

Lý Đỗi Đỗi bỏ lại những lời này, ra khỏi phòng, bước vào pháp trận Chó Đen vừa vẽ xong. Kim quang lóe lên, thân ảnh anh ta liền biến mất.

Tôi sờ cằm, ngồi bên cạnh quan tài của Lý Đỗi Đỗi suy nghĩ về những gì anh ta vừa nói. Chó Đen từ phòng khách đi vào: "Cô đừng làm lộn xộn đồ đạc trong phòng. Hỏng cô không đền nổi đâu."

Tôi không để ý đến lời trào phúng của nó: "Chó Đen, có phải tao nhầm không, nhưng vừa rồi, câu nói sau cùng của Lý Đỗi Đỗi, dường như có chút thống khổ..."

"Nhất định là cô ảo tưởng rồi, chủ nhân của tôi làm sao có thể thống khổ được. chỉ có nhân loại vô năng các cô trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì mới sinh ra cảm giác tuyệt vọng, tâm tình thống khổ, bi thương. Chủ nhân tôi vô địch thiên hạ, chưa bao giờ có loại tâm tình này."

Tôi rất chắc chắn, thời điểm Lý Đỗi Đỗi nói ra câu này, nhất định là đang cảm thấy thống khổ.
Tôi tin rằng, những năm tháng trong quá khứ chưa có tôi xuất hiện, chủ nhân vô địch thiên hạ của Chó Đen, chắc chắn cũng có lúc đã cảm thấy bất đắc dĩ và tuyệt vọng. Mà trong chuyện này, trực giác mách bảo tôi rằng, hơn phân nửa là có liên quan đến người trong băng ghi hình kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro