Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41

Tôi bị nhốt trong phòng của Lý Đỗi Đỗi.

Chó Đen chẳng buồn quan tâm đến tôi, nó nhìn tôi chán chê một lúc, cuối cùng cũng đi về phía ổ của mình ở phòng khách để ngủ.

Tôi không muốn đứng gần quan tài của Lý Đỗi Đỗi, bởi vì quan tài của Lý Đỗi Đỗi khác xa so với quan tài của Lý Bồi Bồi. Bồi Bồi nuôi một con chó Alaska ngốc nghếch, quan tài bị gặm rách rưới đến mức không thể nhìn nổi, thỉnh thoảng còn bị con chó béo phệ đấy nằm vào.

Nói cách khác, quan tài của Lý Bồi Bồi theo chủ nghĩa siêu thực, tràn đầy màu sắc hài hước và hoang đường.

Mà quan tài của Lý Đỗi Đỗi lại quy củ, rất quy củ... Thi thoảng liếc một cái thì không có vấn đề gì, nhưng nếu nằm gần nó cả đêm thì cũng có chút vi diệu.

Tôi quyết định phân tán sự chú ý của mình đi chỗ khác, vì vậy tôi bỗng có hứng thú với máy tính của Lý Đỗi Đỗi.

"Chó Đen." Bởi vì chủ nhà không ở đây, cho nên tôi chỉ có thể hỏi ý kiến đầy tớ của chủ nhà, "Tao có thể mượn máy tính của Lý Đỗi Đỗi để nghịch một tí không?"

"Chủ nhân có nói là không thể nghịch sao?"

"Không có." Chó Đen lạnh lùng không thèm trả lời tôi nữa, tôi liền an tâm ngồi xuống mở máy tính để bàn ra. Đợi hai ba phút, không có mật mã, hệ thống tự động chuyển đến màn hình chính.

Màn hình của Lý Đỗi Đỗi cũng rất quy củ, ngoại trừ những phần mềm thường thấy thì không còn thứ gì khác. Tôi đang định theo thói quen cũ: vào QQ, đăng nhập tài khoản rồi mở trang truyện tranh của mình ra. Thế nhưng lại có một chuyện vô cùng thần kì xuất hiện....

Tôi mới chỉ đánh một chữ "truyện", nhưng thanh tìm kiếm đã ngay lập tức tự động hiện ra hai chữ "truyện tranh"...

Ơ?

Sự tình bỗng có chút

Trình duyệt gợi ý như vậy có nghĩa là, người dùng rất thường xuyên tìm kiếm cụm từ này, lần sau khi tìm kiếm lại thì sẽ ngay lập tức tự động hiện ra.

Nói cách khác, nếu người sử dụng cái máy vi tính này lúc trước không tìm kiếm cụm từ "Truyện tranh", thì chắc chắn trình duyệt chắc sẽ không tùy tiện gợi ý như vậy.

Vì thế tôi có thể kết luận, Lý Đỗi Đỗi... chắc chắn đã tự mình tìm kiếm truyện tranh.

Nghĩ tới đây, không hiểu vì sao tôi bỗng nhiên chột dạ đứng bật dậy.

Dường như... tôi đã phát hiện ra chuyện gì rồi.

Tôi ngồi lại xuống ghế.

Trang mạng hiện ra liên tiếp các kết quả với từ khóa "truyện tranh". Sau khi tìm thấy truyện của bản thân, con chuột theo bản năng trượt đến góc trên cùng bên phải màn hình. Bởi vì bình thường khi tôi mở truyện tranh của mình ra, việc đầu tiên cần làm chính là đi kiểm tra bình luận hoặc chuẩn bị đăng chương mới.

Đây là máy tính của Lý Đỗi Đỗi, cho nên không có tài khoản của tôi. Nhưng lại rất thần kỳ là, cái máy tính này cũng không phải đang ở trạng thái khách.

*Trạng thái khách: là chỉ vào xem chứ không có tài khoản đăng nhập.

Lý Đỗi Đỗi này,.....

Con mẹ nó lại có tài khoản trên trang truyện tranh!?

Tôi đảo mắt qua tên tài khoản, Thiên Diệp.

Thiên Diệp!

Là anh ta! Tôi biết anh ta!

Người này lần nào cũng mua VIP để đọc truyện, nhưng đọc xong đều để lại bình luận không ra gì.

Vỏn vẹn có mấy câu, không phải "Nói bậy" thì chính là "Ah."

Anh ta cũng không bao giờ nói ra nguyên nhân coi thường tôi đến vậy, chỉ đều đặn để lại vài câu nói ngắn ngủi mang tính châm chọc khiêu khích. Nhưng chương mới ra thì vẫn mua VIP để xem!

Tôi vẫn luôn quý trọng bình luận của các độc giả, cái nào cũng phải đọc kỹ từng câu từng chữ. Thông thường đều là những bình luận cổ vũ rất dễ thương, tôi sẽ vừa đọc vừa mỉm cười.

Nhưng mỗi lần đọc! Mỗi lần! Mỗi lần!

Lần nào tên Thiên Diệp này cũng ngay lập tức phá hỏng tâm tình của tôi, tôi đều phải đọc liên tục cả tá bình luận cổ vũ khác mới có thể bình tĩnh lại.

Hừ, nếu không phải là bị giam ở trong phòng này, tôi!

Tôi... cũng không thể biết.

Hiện tại cuối cùng tôi cũng biết được! Thì ra chính là Lý Đỗi Đỗi anh!

Tôi dùng tài khoản của Lý Đỗi Đỗi, đọc qua một lượt bình luận của anh ta, đột nhiên thấy từng câu chữ trên màn ảnh thật quá mức sống động! Tôi nổi hết cả da gà!

Tôi cảm thấy khó chịu kinh khủng, thì ra anh ta lại lặng lẽ đọc truyện tranh của tôi, còn giấu diếm tốt đến thế. Đồ khôn lỏi, thật không nghĩ tới anh ta là loại làm việc này sau lưng người khác như vậy!

Thế nhưng... Chờ đã....

Bây giờ hình như cũng không phải lúc để tính toán chuyện anh ta bình luận nói xấu tôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cho đến giờ trong truyện tranh của mình, tôi vẫn chưa vẽ ra cái gì đại nghịch bất đạo với Lý Đỗi Đỗi.

Thế nhưng phần bình luận lại là một chuyện khác, độc giả dường như đã tưởng tượng ra đủ các sự việc, cái gì mà ôm, hôn, ngủ, kịch liệt, cường bạo,... không thiếu cái nào.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt.

Ân....

Tôi ôm trong lòng tâm tình bất ổn, mở truyện tranh của mình ra, dùng tài khoản của Lý Đỗi Đỗi, xem qua một lượt các bình luận. Sau đó tôi ôm mặt thở dài, yên lặng tắt máy tính đi.

Tuy tôi không hút thuốc lá, nhưng lúc này cũng muốn ngậm một điếu để thể hiện sự tang thương.

Thời thế quả thực đã thay đổi, các độc giả nữ bây giờ, đều quá bộc trực.

Tôi làm sao có thể quên hàng trăm bình luận muốn tôi ngã vào lòng Lý Đỗi Đỗi. Tôi cũng làm sao có thể quên, có người còn tận tình chỉ bảo cách làm, cũng đã miêu tả ra không biết bao nhiêu buổi tối giữa tôi và Lý Đỗi Đỗi, đến cả hài tử có khi cũng có rồi.

Dùng tài khoản của Lý Đỗi Đỗi đọc lại bình luận một lần nữa, quả thực là xấu hổ đến vô cùng thê thảm.

Sau này tôi hẳn là cần phải đối mặt với bình luận "Ah" và "Nói bậy" của Thiên Diệp... Mà bình luận của anh ta, ngoại trừ nói tôi, hẳn là còn nói đến nhóm người hâm mộ của tôi!

Xin lỗi người hâm mộ, lúc này đây tôi phải thừa nhận, tôi không có cách nào chiến đấu vì các bạn.

Khi tôi đang ngồi ủ rũ như kẻ thua trận thì QQ vang lên tiếng "ting ting".

Là Chíp Chíp-chan tới tìm tôi.

"Hai ngày hôm nay sao cậu không online?" Chíp Chíp-chan hỏi tôi, "Cả Weibo cậu cũng không định mở lại! Đề cử to như thế cũng không thấy trả lời, sau này cậu định theo trường phái cao lãnh à?"

Tôi vô lực gõ bàn phím: "Hai ngày nay quá bận rộn, đến giờ chuyện mới tạm gọi là ổn. Ngày mai mình sửa bản vẽ xong thì sẽ quay trở lại."

Lý Đỗi Đỗi nói tôi chỉ cần ở trong phòng anh ta vào buổi tối. Nên có lẽ, vào ban ngày tôi vẫn có thể trở về phòng của mình, cùng lắm tôi cố gắng đổi ngược thời gian nghỉ ngơi và làm việc, ban ngày làm việc là được rồi.

"Hai ngày này cậu bận gì đó? Giống như là biến mất luôn vậy."

"Ừ... Một ít chuyện loạn thất bát tao thôi."

"Được rồi được rồi, tớ còn chưa kịp nói là hai hôm nữa tớ sẽ đến Trùng Khánh chơi đấy."

"Gì cơ?" Tôi ngồi lại ngay ngắn, "Cậu đến chơi sao?"

"Dự định là thế, hiện tại nhóm bạn tớ vẫn chưa quyết định xong. Xem cậu khi nào rảnh rỗi nha mỹ nhân của tớ, tớ muốn đến gặp tri kỷ của mình một chút. Chúng ta cùng đi dạo xem phim!"

Tôi bỗng cảm thấy vô cùng phấn khích, khi tôi còn học cấp 2 cấp 3 thì mỗi cấp đều có bạn thân. Thế nhưng chúng tôi lại ngày càng xa cách, không học cùng nhau nữa, không có gì để nói, lâu dần cũng không còn liên hệ với nhau. Lên đến đại học, các bạn cùng phòng cũng rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi thì chẳng còn gặp nhau.

Sau đó tôi lại chuyển đến khu chung cư của Lý Đỗi Đỗi, đến bạn bè là một người thường cũng không có. Bây giờ còn phát hiện ra bạn trai cũ mà tôi cho rằng rất bình thường, hóa ra cũng không phải là người thường.

Thâm tâm tôi kỳ thực rất khát khao có một người bình thường, yên ổn bên cạnh làm bạn.

Tôi bấm ngón tay tính toán thời gian một chút.

"Trong năm ngày tới thì mình vẫn hơi bận, năm ngày tiếp theo có lẽ cũng chỉ đỡ hơn một chút. Vì lí do an toàn, khoảng 10 ngày nửa tháng nữa chúng ta mới có thể gặp nhau được. Lúc đấy cậu có thể tới được không?"

"Không thành vấn đề, nếu cậu đã bận, tớ cũng muốn tranh thủ thời gian vẽ thêm một chút."

"Tốt!"

Chia tay Chíp Chíp-chan xong, nội tâm tôi vẫn không ngừng gợn sóng. Có một loại cảm giác thật muốn trở lại làm người bình thường.

Tôi tính toán đợi đến mai khi Lý Đỗi Đỗi trở về, tôi sẽ hỏi một chút cách thu xếp của anh ta, đại khái là sự uy hiếp đến tính mạng này của tôi bao giờ sẽ kết thúc. Ừm... tuy là khi nhìn thấy Lý Đỗi Đỗi tôi hẳn sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng nếu như anh ta không soi mói truyện tranh của tôi, thì tôi cũng sẽ không làm gì cả.

Đại gia nhà anh định giả bộ hồ đồ, thì tôi cũng giả bộ cùng anh!

Tôi nằm trên ghế sofa ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, Lý Đỗi Đỗi vẫn chưa trở về. Tôi ngồi đợi cả ngày, đến tận tối vẫn chưa thấy ai. Đói đến mức không thể chịu nổi, thế nhưng có lệnh cấm, tôi cũng không dám ra khỏi phòng. Vì vậy tôi quyết định gọi điện cho anh ta. Điện thoại vừa kêu được hai tiếng đã tắt, chưa đầy 30 giây sau đã có tin nhắn gửi về: "Họp."

Tôi tranh thủ thời gian, vội vã gửi hồi âm hỏi: "Bao giờ tôi có thể ra khỏi phòng? Trong phòng anh chẳng có gì để ăn, tôi cũng không thể ăn thức ăn của Chó Đen. Đồ bên ngoài cũng không gọi được, tôi sẽ chết đói mất."

Tin nhắn rất nhanh lại được trả lời.

"...Thật vô dụng."

Tôi....

Tôi là người đấy! Tôi là người! Bình thường mỗi khi anh ta muốn uy hiếp tôi chẳng phải đều nhấn mạnh việc tôi chỉ là con người sao! Con người! Con người muốn ăn cơm! Lúc này anh ta lại cố tình quên mất tôi là con người đúng không?

"Tôi bảo Vu Thiệu trở về đưa cơm cho cô."

Anh ta lại nhắn tiếp một tin nhắn, trấn an sự đói bụng đến khó chịu của tôi.

Tôi ngồi trên ghế salon, nhìn đồng hồ treo tường, nghe tiếng kim kêu tí tách, nôn nóng chờ người đem cơm tới.

Nửa tiếng sau, Vu Thiệu giống như thiên sứ giáng trần đến gõ cửa. Tôi thề từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa từng gặp cậu bé nào đáng yêu như thế. Cậu ta mang theo một hộp cơm: "Tiểu tỷ tỷ, mang cho cô thức ăn." Tôi hoan hỉ nhận lấy, sau đó nghe Vu Thiệu nói tiếp: "Năm này tới, tôi sẽ là người đưa cơm."

Tôi quay đầu nhìn cậu ta: "Cái gì?"

"Lý Đỗi Đỗi nói, năm ngày tới anh ta bề bộn nhiều việc, không về được. Căn phòng này cho cô ở, nhưng cô không thể rời khỏi đây, mỗi ngày tôi sẽ thay anh ta đến kiểm tra một chút, tiện thể cho cô ăn uống."

Tôi ngơ ngác nhìn Vu Thiệu: "Sau năm ngày thì sao? Tôi vẫn bị giam à?"

"Năm ngày sau rồi nói tiếp. Tôi đi chơi đây, xin chào."

Vu Thiệu sung sướng phất tay với tôi một cái, xoay người đi ra ngoài.

Tôi xách túi đồ ăn, cảm giác như mình đang ở đằng sau khung sắt, nhìn cậu ta bước ra ngoài thế giới.

Tôi lại nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lý Đỗi Đỗi: "Rốt cuộc thì tôi sẽ bị giam bao lâu?"

"Tùy tình hình, cô cứ chuẩn bị tinh thần cả đời đi."

Tôi: "???"

Tôi ngơ ngác đứng bất động tại chỗ, Chó Đen nhảy lên đầu vai của tôi. Nó hả hê nói: "Ôi dàoooo! Cô thế này thì có khác gì góa phụ đâu? Không bằng treo cổ chết luôn đi cho rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro