Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5
Tôi cảm thấy tôi thật sự đang thích một người. Mà người đó, lại không phải Lý Đỗi Đỗi.

Chuyện là thế này.

Trong đêm mưa ấy, sau khi trở về nhà cùng với cái ô Lý Đỗi Đỗi đưa, tôi cũng chẳng hề để lời dặn của anh ta trong lòng. Tôi cho rằng anh ta chỉ đơn thuần muốn dọa tôi mà thôi.

Vì vậy, ngày hôm sau, sau khi sáng tác cả đêm, trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra nào là bánh nướng mật, bánh hoa nướng, rau hẹ nướng, thịt xiên nướng... Những hình ảnh đó đã khiến tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định tiêu ít tiền để tự khao bản thân.

Tôi cầm chìa khóa, mặc bộ ngủ nhung hình san hô mở cửa đi mua thịt nướng.

Ở một mình thích nhất là điểm này, muốn làm gì thì làm cái đấy, không cần phải hỏi ý kiến người khác.

Tòa chung cư của Lý Đỗi Đỗi nằm ở vị trí rất hẻo lánh, không ai ship đồ ăn đến. Quán đồ nướng gần nhất cách đây phải nửa tiếng, muốn mua một xiên thịt nướng cũng phải qua cả ngọn núi nhỏ, xung quanh đều là khu nhà cũ đường vắng tanh.

Trong đầu tôi còn đang toàn là ý tưởng về cảnh kết truyện, vừa nhảy xuống cầu thang vừa nghĩ đến kết cấu cùng nội dung bản thảo.

Đột nhiên, từ góc phố phía trước truyền đến một giọng nói trẻ con. Ở chỗ rẽ đó có cây đèn đường cũ còn chưa được sửa, tỏa ra ánh đèn mờ ảo, đang đung đưa.

Theo ánh đèn đung đưa, tôi nhìn thấy một đứa bé đang đứng quay mặt về phía vách tường cũ kĩ. Bóng dáng đứa bé như đồng hồ quả lắc, theo sự lay động của ánh đèn đường mà vung qua vung lại.

Mặc dù tôi là một tác giả có sức tưởng tượng không quá phong phú, nhưng ít nhiều gì cũng vẫn là tác giả. Trong nháy mắt nhìn thấy thằng bé, tôi đã tự động nghĩ ra một vạn chuyện quỷ quái, đem chính bản thân ra dọa thành bộ dạng đầy mồ hôi lạnh.

Tôi đấu tranh tư tưởng, nhìn từ sau lưng thằng bé, thấy bộ đồng phục tiểu học thì cũng bình tĩnh được chút ít, hóa ra là học sinh tiểu học ở gần đây.
Tuy rằng, sự thật là trong thâm tâm tôi đang rất muốn chạy càng xa càng tốt khỏi thằng bé này.

Đúng rồi, tôi ở khu chung cư toàn phi nhân loại lâu như thế, kiến thức về phi nhân loại cũng đầy đủ, nhưng chưa bao giờ nghe bọn họ nhắc đến ma quỷ.

Có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều thôi.

"Cậu bé, em đứng đây làm gì? Đã muộn như vậy sao còn chưa về nhà?"
Tôi đi đến gần thằng bé rồi vươn tay ra muốn vỗ vai, nhưng chưa kịp đụng đến thì thằng bé đã quay đầu.

Khuôn mặt tím xanh đen, hai mắt nhắm, không khác loài quỷ trong phim ma là mấy.

Tôi há hốc miệng hoảng hốt, lùi về phía sau một bước, không ngờ đến lại dẫm phải một bàn chân mềm oặt ở đằng sau! Tôi lảo đảo, mắt cá chân hơi lệch, dịch sang bên cạnh một chút mà vẫn chưa thể đứng vững. Đúng lúc ngọn đèn trên đầu dao động, khóe mắt tôi liếc đến người đứng đằng sau.

Là một người phụ nữ, đang chằm chằm gắt gao nhìn thẳng vào tôi!
Làn da cô ta khô quắt, đen xì, mạch máu đen chạy từ huyệt thái dương đến tận trong mắt, mà con mắt lại lồi hẳn ra ngoài, cảm giác như chỉ cần động nhẹ là sẽ rơi mất.

"Mẹ nó!" Tôi run một cái, Adrenaline tràn ngập cơ thể, sau khi đã ở chung với phi nhân loại, nhất là phải gặp Lý Đỗi Đỗi mỗi ngày một nhiều, khi bị dọa sợ, phản ứng đầu tiên của tôi không phải chạy, mà là gào vào mặt cô ta, "Cô dọa chết tôi rồi!"

Nói một câu xong, tôi cùng cô ta hai mặt nhìn nhau một lúc.

Mẹ nó, không đúng, đây không phải là người, những phi nhân loại tôi biết nhìn cũng không giống như thế này.

Cô ta... trên người cô ta có mùi thi thể phân hủy.

Cương thi.

Tương Tây bắt thi đã làm rơi mất vài con cương thi.

Lời kể của Lý Bồi Bôi từ chỗ sâu nhất trong đại não tôi bỗng tự động chui ra, tôi còn chưa kịp định thần thì nhoáng một cái, cương thi đã xông tới!

Hai vai tôi bị đẩy mạnh, chân tôi vấp vào cục đá nhô lên, tôi suýt thì ngã gục xuống.

Tôi cảm thấy đầu gối và xương mũi nếu không nhầm thì đều đã vỡ, máu mũi chảy đầy xuống áo. Nhưng giờ phút này tôi cũng không quan tâm lắm đến sự đau đớn nữa, lấy tay lau mạnh một cái, chống người bò lên phía trước hai bước. Cương thi sau lưng lại không chịu buông tay, còn ôm tôi thật chật. Rõ ràng là đã nhìn thấy chân tôi đang cố gắng bò dậy, liền bám theo.

Cô ta ôm lấy eo tôi, tôi chạy không thoát, phải quay người liều mạng lấy hai tay chống lấy đầu của con cương thi. Mồm cô ta mở rộng như muốn cắn cổ tôi, để tôi chảy máu, hít thở không thông, sau đó sẽ ăn thịt tôi.

Tôi duỗi chân, ngoại trừ việc lãng phí chút sức lực còn lại thì bất kì động tác phản kháng nào cũng đều không hiệu quả. Tôi chỉ còn cách nằm trên mặt đất chống khuỷu tay, bàn tay đỡ lấy cằm của cô ta, ra sức chống chọi. Đêm qua mưa khiến đường xá vô cùng lầy lội, quần áo của tôi bị nước bùn thấm ướt, lạnh buốt thấu vào tận tim. Từ cơ thể bên ngoài cho đến từng khớp xương, tất cả đều cứng ngắc lại. Nếu còn giằng co thêm nữa, tôi nhất định sẽ bị cô ta ăn tươi nuốt sống.

"Cương thi tỷ tỷ, chúng ta cùng thương lượng." Tôi cố gắng nói, "Tôi thức ngày thức đêm, gan không được tốt, trong cơ thể đều là độc tố, cô đừng ăn tôi, tôi chỉ cho cô một cách, cô hãy nhìn theo con đường này đi lên núi, nơi đó có khu chung cư, trong nhà đều là vật ăn được!"

Cô ta không để ý tôi, giống như căn bản là nghe không hiểu tôi nói gì.

Cuộc đàm phán thất bại, tôi chỉ có thể kêu cứu. Nhưng vừa mở miệng ho một phát, cương thi đột nhiên quay đầu cắn được bàn tay tôi, hàm răng cô ta dùng sức, trực tiếp cắn nát da thịt tôi. Máu từ khóe miệng cô ta chảy ra, tôi đau đến mức kêu lên, dùng tiếng thét chói tai đòi cứu mạng.

Nhưng mà hét nửa ngày, trong cái khu vực vốn đã cũ đang đợi phá bỏ nên người dân đều chuyển đi nơi khác này, ngay cả con chó kêu cùng tôi cũng không có.

Ở một mình chính là không tốt ở điểm này... Bạn có xảy ra chuyện gì, người khác cũng đều không biết...

"Thế là không bao giờ được ăn thịt nướng nữa rồi..." Tôi có chút nghẹn ngào, trong phim người bị cương thi cắn đều sẽ biến thành cương thi, tôi nghĩ mạng của mình sắp mất rồi, rất là uất ức, "Bản thảo cũng còn cảnh kết chưa vẽ xong..."

"A."

Trong màn đêm yên tĩnh mơ hồ truyền đến một tiếng cười khẽ.

Giọng nói dễ nghe đến mức tôi tưởng là tự mình sinh ra ảo giác, liếc nhìn thằng bé vẫn đang nhắm chặt mắt, đang buồn bực, tôi chợt thấy có ánh sáng lóe lên, sức nặng trên người đột nhiên biến mất.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cạnh chân tôi có một người choàng chiếc áo dài đen đang đứng đấy.

Từ đầu tới đuôi che kín mít, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra.

Vào giờ phút này trong tay anh ta chính là con cương thi vừa rồi cắn tôi. Cương thi trong tay anh ta giống như một món đồ chơi, không hề có một chút năng lực phản kháng nào: "Cút ngay."

Anh ta tiện tay ném con cương thi kia xuống đất, cương thi lăn vài vòng, nhặt về cho mình một mạng. Nữ cương thi thế mà lại không vội vã trốn đi, cô ta nhìn chằm chằm vào chàng trai trong chốc lát, hướng về phía cầu thang nhảy tới, tôi cho rằng cô ta còn muốn cắn tôi, nhưng không phải vậy. Cô ta nhảy đến bên cạnh đứa bé kia, một tay ôm thằng bé, chăm chú ôm vào trong lồng ngực, sau đó mang theo đứa bé bỏ đi.

Chàng trai áo đen từ đầu tới cuối cũng chỉ đứng im nhìn, cũng không ngăn cản cương thi rời đi.

Tôi cũng ngỡ ngàng theo dõi anh ra.
Lúc này, cơ thể tôi mới bất giác run lên bần bật. Cũng không biết là vì nghĩ linh tinh nên sợ, hay là vì quần áo đều đã ướt làm tôi rét đến thấu xương.

Càng không biết hay là...

Là vì người này đang từng bước một đi về phía tôi, làm cho tôi không hiểu sao lại run rẩy.

Anh ta dừng lại bên cạnh tôi.

Tôi đại khái có thể tưởng tượng mình bây giờ chật vật đến như thế nào.

Bộ đồ ngủ hình san hô dính đầy nước bùn, mặt đầy nước mắt nước mũi pha với máu, nằm đấy ôm cánh tay bị cắn nát.

Nhất định là chẳng ra thể thống gì.

Anh ta ngồi xổm xuống, áo choàng đen phảng phất như có pháp chú, làm cho tôi và anh ta dù cách nhau gần đến vậy, cũng không thể nào nhìn thấy mặt.

Cả cánh tay anh ta cũng được bao tay da che kín mít. Tôi không biết người này là ai, chỉ cảm nhận được bàn tay anh ta đang xoa đầu tôi, cực kì êm ái, như là vuốt ve một món đồ sứ, cực kì cẩn thật.

Thật ôn nhu...

Tay của anh ta xoa lên mái tóc tôi, rồi xoa đến mặt, sau đó dùng ngón cái giúp tôi lau máu mũi.

Anh ta không nói lời nào, tôi lại nhịn không được.

"Đại ca, anh là ai?"

Vì vậy anh ta cười.

Giọng anh ta dễ nghe như vậy, làm tôi không biết dùng từ gì để miêu tả. Anh ta buông tay ra, lùi về phía sau một bước, động tác vô cùng phóng kháng, áo bào phâp phới, cảm giác như nhân vật bước ra từ truyện tranh, từ tiểu thuyết, từ phim truyền hình anh hùng.

Thân là một người không có sức tưởng tượng nhưng tôi vẫn là một tác giả truyện tranh đầy nhiệt huyết. Tôi đột nhiên, cảm nhận được mình động tâm.

Trái tim bỗng nảy lên.

Tôi vẫn cho là, không có khả năng trần đời tồn tại người có thể khiến tôi xúc động đến mức này, cho dù đó là những phi nhân loại kì lạ, những sinh mệnh thần kì đến mê người đi chăng nữa...

Không biết cho đến khi nào, thì kì tích này mới có thể lặp lại một lần nữa...

"Cho nên, cuối cùng anh ta cũng không nói mình là ai?"

Lý Bồi Bồi vừa gặm táo vừa hỏi. Mỹ Mỹ cùng sói con ở bên cạnh liên tục phụ họa gật đầu "Rốt cuộc là ai? Ở trong chung cư của chúng ta sao? Thuộc loại gì?"

Tôi đang muốn trả lời thì cửa phòng lại bị một người một cước đá văng: "Tình yêu đến bất ngờ." Lý Đỗi Đỗi khoanh tay đứng ở ngưỡng cửa, "Đều không lo mà đi kiếm tiền đi, còn ngồi đây lười biếng?"

"Bọn em cũng cần được nghỉ ngơi mà, chứ gần đây đều làm việc rất chăm chỉ." Lý Bồi Bồi mới được phát tiền lương, nói chuyện cũng tự tin hơn, "Anh đừng nói gì, để nghe Tiểu Tín nói xong đã."

Tôi nhìn ánh mắt hiếu kì của của ba người bọn họ, ho một tiếng: "Quả thực như anh ta nói."

"Gì cơ?"

"Tình yêu sét đánh, tình yêu đến bất ngờ."

Vốn tình tiết ngày hôm qua thật sự rất rung động lòng người, nhưng vì Lý Đỗi Đỗi nói ra một câu như vậy đã làm hỏng hết không khí. Tự mình nói ra miệng còn thấy hơi buồn nôn, xoa xoa tay, tôi nghiêng người trừng mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi: "Anh lại đến đây làm gì?!"

Một tờ đơn thuốc được vung tới trước mặt tôi, Lý Đỗi Đỗi sắc mặt còn khó chịu hơn tôi: "Tiền thuốc men ngày hôm qua nhớ trả cho Lão Vu bà ở tầng sáu."

Ngày hôm qua cũng bởi vì sự xuất hiện của Lý Đỗi Đỗi, đã làm cho cuộc tương phùng của tôi và anh chàng áo choàng đen nhanh chóng đi vào hồi kết.

Trong khoảnh khắc Lý Đỗi Đỗi tìm đến, chàng trai áo đen bỗng nhiên biến mất tựa như làn sương. Tôi ngây ngốc ngồi yên tại chỗ, còn đang trong dư vị chìm đắm với chuỗi hành động vừa rồi, còn đang suy đoán, người này chẳng lẽ đúng là mình vừa gặp đã yêu, thì thấy Lý Đỗi Đỗi xuất hiện trong tầm mắt.

"Tô tiểu thư." Anh ta gọi tên tôi, vô cùng nghiêm túc.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi như vậy, anh ta cau mày, khóe môi hơi căng thẳng: "Nói với tôi một câu."

"Nói... gì?"

"Nói cô vẫn ổn."

"Tôi... vẫn ổn." Tôi ngốc nghếch trả lời một câu, sau đó chậm rãi tỉnh lại, "Lý Đỗi Đỗi, tôi vừa rồi, giống như gặp gặp được thiên mệnh anh hùng."

Đúng vậy, mặc dù chàng trai áo đen không mặc một thân khôi giáp, không giẫm mây lành bảy màu, cũng không có vạn người dõi theo, nhưng vừa rồi, anh ta thật giống như anh hùng cái thế, xuất hiện trong sinh mệnh của tôi.

"Tôi cảm thấy, tôi đã động tâm với người đó." Tôi ôm ngực, nhìn Lý Đỗi Đỗi, "Anh có tin vào câu nói "Vừa gặp đã yêu" không?"

Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi, trầm mặc mất một lúc.

"Tôi tin tưởng, bánh sẽ không rơi từ trên trời xuống, dựa vào bộ dạng ngốc nghếch này của cô, không xứng đáng có được một tình yêu như vậy." Anh ta nói, "Cô tỉnh táo lại một chút, trở về trị thương đi."

Sau đó anh ta kéo tôi trở về nhà. Tìm Vu sư ở tầng sáu... Vâng, đó là một vu sư, nhưng bởi vì tính cách có phần ẻo lả, cho nên Lý Đỗi Đỗi gọi là lão vu bà. Vu sư lúc ấy còn đang đắp mặt nạ thì bị Lý Đỗi Đỗi gọi ra mở cửa nên vẻ mặt rất không vui. Lúc trị liệu cho tôi dùng lực đạo cũng lớn, nhưng điều này không quan trọng. Tôi vẫn luôn đắm chìm trong hồi ức với chàng trai áo đen, không thể kiềm chế được.

Cho tới bây giờ tôi vẫn còn thẫn thờ.

Tôi nhận lấy hóa đơn tiền thuốc, cho vào trong túi: "Tôi tự biết đường trả, không cần anh phải nhắc." Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, vừa định hỏi một câu, "Ngày hôm qua anh làm thế nào mà tìm được tôi vậy?". Nhưng đưa đơn thuốc xong, anh ta cũng không nhìn lại mà quay đầu đi thẳng, không nói thêm câu nào.

"Cho nên..." Lý Bồi Bồi mở miệng, lôi kéo ánh mắt của tôi, "Cậu không biết gì về lai lịch người ta, cũng không biết tên, không biết thuộc giống loài gì, vừa gặp đã yêu rồi hả?"

Lý Bồi Bồi tổng kết câu chuyện ngày hôm qua của tôi bằng một câu.

Tôi suy nghĩ lại lời cô ấy vừa nói, sau đó thận trọng gật đầu: "Đúng, tớ đúng là như thế, vừa gặp đã yêu."

Thậm chí, tôi biết, người ấy, căn bản cũng không phải là người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro