Khỏi bệnh viêm đốt sống và các bệnh nan y khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

Tôi là một giáo viên với gần 20 năm trong nghề. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của cá nhân mình với tất cả mọi người để có nhiều người dân Trung Quốc cùng bạn bè đồng nghiệp hơn nữa có cơ hội để biết sự thực về Pháp Luân Đại Pháp.

Một cuộc sống tươi đẹp

Tôi có một người chồng tốt bụng và chính trực và một cô con gái ngây thơ trong sáng tinh nghịch và chăm học hành. Còn tôi, tôi có một công việc với thu nhập ổn định và tôi rất yêu thích công việc của mình. Có thể nói rằng tôi là một người đã có đầy đủ tất cả những gì mình muốn.

Do chăm chỉ làm việc nên tôi đã nhận được nhiều khen thưởng của cơ quan và trở nên rất nổi tiếng trong thị trấn nhỏ của mình. Tôi là một người đáng tin cậy và là một giáo viên giỏi được mọi người kính trọng. Gia đình và sự nghiệp của tôi đang ở trong thời kỳ tốt đẹp nhất.

Một loạt những điều không mong muốn

Khi tôi còn đang cảm thấy hạnh phúc vì gia đình và sự nghiệp của mình thì tôi bắt đầu bị nhiều loại bệnh tật. Đầu tiên là tôi bị huyết áp cao, làm cho tôi bị ngất nhiều lần trong khi đnag dạy học. Sau đó tôi phải luôn luôn mang theo bên mình nhiều loại thuốc hạ huyết áp. Mặc dù đã uống thuốc nhưng tôi vẫn liên tục bị mệt mỏi và đau đầu làm cho tôi rất khó tập trung tư tưởng.

Sau đó tôi bắt đầu có nhiều triệu chứng của các bệnh nghề nghiệp mà những người giáo viên thường bị. Tôi bị viêm amiđan và viêm họng mãn tính và phải uống cả thuốc Trung y và Tây y. Tôi cũng bị bệnh tê phù (một bệnh do thiếu hoặc không có khả năng đồng hóa sinh tố B và có biểu hiện viêm nhiễm hoặc thoái hóa thần kinh, hệ tiêu hóa và cơ tim). Ngay cả vào mùa đông phần mô viêm nhiễm và chảy máu ở giữa các ngón chân của tôi cũng không lành và ngứa không thể chịu được. Tôi phải rửa chân bằng nước thuốc liên tục. Ngay cả khi da bắt đầu bong tôi vẫn bị tê phù. Tôi cũng bị cả một căn bệnh phiền phức là cả trĩ nội lẫn trĩ ngoại. Khi trời trở lạnh, dù đứng hay ngồi tôi cũng bị đau ghê gớm. Tôi đã dùng thử rất nhiều lại thuốc cũng như rất nhiều liệu pháp gia truyền như ngồi trên gạch nung ấm, rửa bằng dấm nóng, và lau bằng khăn ấm nhưng chẳng có kết quả gì.

Hơn nữa, vào năm 1987 tôi còn bị đau lưng và chân nghiêm trọng. Khi bị nặng, tôi cảm thấy đau không chịu được ở giữa lưng, cổ, nách và ngực. Tôi đã phải đi điều trị ở các bệnh viện khắp Trung Quốc, và thử rất nhiều cách điều trị nhưng không khỏi. Trong những năm đó, tôi phải uống thuốc hàng ngày như là ăn cơm vậy. Chẳng có ngày nào là tôi không phải uống một vốc thuốc Tây, và hai ba cố trà thảo dược Trung quốc. Tuy vậy vẫn ngày một trở nên yếu đi. Nước da tôi xanh vàng và thân thể tôi phù nề. Tôi không còn cảm nhận được mùi vị của thức ăn nữa và tôi giảm từ 60 cân xuống chỉ còn 49 cân. Cuối cùng thì tôi đã phải xin nghỉ ốm dài hạn.

Trong thời gian nghỉ ốm tôi đã phải nằm liệt giường. Ngay cả khi cố gắng ngồi dậy được tôi cũng chẳng làm được việc nhà nào. Tôi không thể cúi người để quét nhà. Tôi không thể cúi người để nấu cơm. Một chuyển động nhẹ cũng làm cho tôi đau không thể chịu được. Vì vậy tôi đã phải nằm liệt giường trong một thời gian rất dài và tôi đã khóc suốt cả ngày.

Đi tìm lương y

Vì tôi quyết tâm tìm cho được cách chữa trị, nên tôi đi hỏi mọi người tên của các lương y. Tôi thậm chí còn đi chạy chữa ở chỗ những thầy mo. Cách cuối cùng là chồng tôi đưa tôi đến Bắc Kinh để chữa ở một bệnh viện đặc biệt. Sau một vài xét nghiệm y tế, 8 chuyên gia y tế đã cùng nhau hội chẩn trường hợp của tôi và tuyên bố rằng tôi bị bệnh viêm đốt sống. Khi một người bị viêm đốt sống thì tất cả các khớp bị cứng lại. Nếu người bệnh giữ thẳng người trong một thời gian dài thì cuối cùng sẽ không thể cúi người được nữa. Nếu người bệnh giữ nguyên tư thế khom người thì cuối cùng sẽ không duỗi thẳng ra được nữa. Dù cách nào thì người bệnh cuối cùng sẽ không thể sử dụng tứ chi được nữa và sẽ bị tàn tật hoàn toàn.

Tôi bị sốc khi nghe thấy chẩn đoán của các bác sĩ. Tôi mới có hơn 30 tuổi mà sẽ sớm bị tàn phế. Tôi không thể chấp nhận được điều này.

Sau khi trở về từ Bắc Kinh tôi vẫn tiếp tục phải nghỉ ốm. Trong thời gian đó, tôi rất là trầm uất. Tôi thấy chồng tôi ngày một tiều tụy vì ngoài gánh nặng công việc lại còn phải làm việc nhà. Tôi thấy đứa con gái bé bỏng của tôi đã phải mang bộ mặt đầy vẻ đau khổ. Tôi thấy bố mẹ già của tôi lo lắng cho tôi suốt cả ngày. Tóc bố mẹ bạc đi từng ngày và mặt ngày một nhiều vết nhăn. Là một người vợ mà tôi lại không thể làm việc nhà và chăm sóc chồng. Là một người mẹ nhưng tôi không thể nuôi dạy con mình. Là con gái lớn mà tôi không thể chăm sóc được bố mẹ mình. Nỗi đau khổ của tôi là không thể tả được.

Để giảm nhẹ gánh nặng cho gia đình, tôi cố gắng ngồi dậy và làm một chút việc nhà. Tôi phải dừng lại và nghỉ 5 lần trong khi chỉ quét nhà trong hai phòng. Khi tôi muốn nấu cơm, tôi không thể cúi người mặc dù tôi đã cố gắng chịu đau. Khi tôi cố nhào một chút bột để làm bánh bao, tôi toát mồ hôi khắp cả người không phải là vì nhào bột mà là vì đau. Ban đêm khi tôi muốn trở mình thì cả chồng và con tôi cùng phải giúp đỡ. Khi tôi chỉ giặt có 3 chiếc quần áo ban ngày thì ban đêm tôi đau không thể ngủ được.

Sau đó tôi quyết định chịu đau và đi làm trở lại. Đôi khi tôi phải khập khiễng bước lên bục giảng vì đau chân. Sau 45 phút giảng bài cơn đau làm cho tôi không thể bước xuống bục giảng được nữa.

Vào những ngày đó tôi luôn luôn cảm thấy lạnh. Ngay cả vào tháng 5 tháng 6 tôi vẫn phải mặc một chiếc áo dày, quần dày, và đeo một con thỏ bông để giữ ấm lưng. Mặc dù vậy tôi vẫn lạnh cóng vào mùa hè. Tôi cảm thấy cái lạnh lan ra khắp bên trong người.

Sau đó tôi thấy rằng mình không thể tiếp tục chịu đau được nữa. Khi nghe nói rằng khí công có thể chữa bệnh tôi ngay lập tức bắt đầu tập đủ các loại khí công. Tôi thử tất cả các loại khí công được truyền đến khu vực tôi ở những chẳng đỡ bệnh nào cả.

Mọi thứ đột nhiên đã tốt hơn cho tôi

Tôi tự nghĩ "Mình đã trở nên hoàn toàn vô dụng rồi." Cảm thấy mình như một người tàn phế cần chăm sóc suốt ngày, tôi nghĩ tôi thà chết còn hơn. Nhiều lần tôi đã cầm cả lọ thuốc và chuẩn bị tự tử nhưng không thể làm được khi nghĩ rằng chồng tôi đã làm cho tôi rất nhiều việc mà tôi chưa trả ơn chồng được là bao. Tôi cùng nghĩ về đứa con gái ngây thơ bé bỏng của mình cũng cần tình thương của mẹ. Tôi nghĩ về bố mẹ già của mình cần tôi quan tâm chăm sóc. Khi nghĩ về hậu quả của cái chết của mình đối với gia đình thân yêu đã làm tôi dao động và bỏ ý định tự tử. Tôi kết luận rằng mình không thể bỏ gia đình của mình được vì mọi người sẽ suy sụp nếu tôi tự tử.

Ngay trong khi tôi đang phải đối đầu với vấn đề sinh tử thì tôi gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó như là tôi được cứu ngay khi một chân tôi đã bước xuống mồ, và tôi có được một cuộc đời mới.

Đó là vào tháng 4 năm 1995. Tôi mượn được một bản của quyển sách quý Chuyển Pháp Luân từ một học viên Pháp Luân Công. Tôi đọc xong quyển sách trong có 3 ngày. Trong 3 ngày đó, tôi đã quên đi sự đau đớn và các bệnh tật của mình. Tôi cũng quên cả ăn. Như một con cừu lạc, tôi đã tìm được con đường để trở về nhà. Sự ngạc nhiên và vui sướng của tôi là không thể thả được.

Những lời của Sư Phụ Lý Hồng Chí trong quyển Chuyển Pháp Luân đã thức tỉnh tôi và đã làm tan đi các quan niệm cũ của tôi. Lòng từ bi của Su Phụ và Pháp (1) vĩ đại và sâu sắc đã hoàn toàn thay đổi cách suy nghĩ của tôi. Tôi quyết định tu luyện theo Pháp Luân Công. Và tôi đã bắt đầu một hành trình trên con đường phản bổn quy chân, quay trở về với chính mình.

Ngày đầu tiên khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi không thể cúi người được, nhưng vào ngày hôm sau, tôi cảm thấy người đã mềm dẻo hơn. Chỉ trong có một vào ngày tôi đã lại có thể di chuyển được thân thể của mình một cách tự do. Trong vòng chưa đầy một năm, tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất một cách thần kỳ.

Từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi đã trở nên rất khỏe mạnh. Tôi có thể đi rất nhanh và duỗi thẳng lưng ra. Tôi không còn bị đau đớn nữa. Giờ đây tôi đã có thể tự làm được tất cả các việc nhà. Ở cơ quan tôi là một nhân viên chăm chỉ. Tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào sau mỗi ngày làm việc. Cảm thấy khỏe mạnh làm cho tôi cảm thấy vui vẻ. Tôi cảm thấy rằng tôi lại có một cuộc sống có ý nghĩa. Trái ngược lại hẳn với quá khứ, bây giờ tôi đã là một con người hoàn toàn mới. Tất cả những người biết tôi khi tôi còn bị bệnh đều nói với tôi như sau: "Trông cô trẻ hơn trước kia", "Trông cô sống động hơn trước rồi đấy", "Trông da cô thật là hồng hào", và "Da cô trông thật mịn màng và mềm mại". Tôi biết rất rõ rằng đó là bởi vì tôi tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi phải nói cho tất cả mọi người biết một điều là: Nếu không có Pháp Luân Đại Pháp thì tôi không thể trở thành tôi ngày hôm nay; nếu không có Pháp Luân Đại Pháp thì gia đình tôi không thể có hạnh phúc. Chính là Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một cơ hội thứ hai trong cuộc đời. Tôi muốn cảm ơn Sư Phụ tôi và Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tập Pháp Luân Đại Pháp được hơn 8 năm rồi, và kể từ đó tôi không phải uống một viên thuốc nào. Tôi tự tính toán ra rằng tôi đã tiết kiệm được cho gia đình mình và chính phủ Trung Quốc khoảng 70 đến 80 nghìn nhân dân tệ [đơn vị tiền tệ Trung quốc, lương tháng của một người lao động bình thường ở thành thị Trung quốc là vào khoảng 500 nhân dân tệ] chi phí y tế.

Kể từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi không còn bị luôn luôn cảm thấy lạnh nữa. Ngay cả trong mùa đông tôi cũng cảm thấy ấm áp và thoải mái dễ chịu. (Tôi sống ở miền Bắc Trung quốc nơi có khí hậu rất lạnh. Vào mùa đông, nhiệt độ thường xuống tới 30 độ dưới 0).

Ước mơ của tôi

Tôi đang chia sẻ những trải nghiệm cá nhân của bản thân mình với tất cả mọi người bởi vì tôi muốn mọi người biết sự thật rằng: Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt. Tôi hy vọng rằng không ai sẽ hiểu nhầm Pháp Luân Đại Pháp hay các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chỉ vì những tuyên truyền giả dối trên những phương tiện thông tin đại chúng của chính phủ Trung quốc.

Do chiến dịch đàn áp dã man đối với Pháp Luân Đại Pháp, hơn một nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị tra tấn đến chết bởi cảnh sát trong các trại giam, nhà tù và trại lao động cưỡng bức. Vô số học viên Đại Pháp đã buộc phải rời khỏi nhà để tránh cuộc đàn áp.

Tôi có một ước muốn công lý cho Sư Phụ tôi, công lý cho Pháp Luân Đại Pháp, và một môi trường pháp lý để được tập Pháp Luân Đại Pháp. Gửi hàng triệu người dân Trung quốc đã bị lừa dối bởi phe phái của Giang Trạch Dân, tôi muốn nói rằng đề nghị mọi người hãy tỉnh ngộ và tìm hiểu về sự thật.

(1) Pháp: luật và các nguyên lý; các lời dạy của Pháp Luân Công

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro