Nghiên cứu sinh Tiến sĩ: Bệnh thấp khớp của tôi đã biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bài của một học viên ở Đào Viên, Đài Loan

Tôi là một nghiên cứu sinh tiến sĩ năm thứ nhất ở một trường đại học của Mỹ. Ngay sau Tết Âm lịch năm 2004, tôi bắt đầu bị đau ngón tay và cổ tay, có vẻ giống như bệnh đau khớp. Bác sĩ của trường chẩn đoán đây là một loại đau do dùng máy tính nhiều quá. Tôi phải dùng thuốc, nhưng thay vì thuyên giảm, tôi lại bị tác dụng phụ của thuốc như bị đau bụng chẳng hạn. Đến cuối tháng 2, chỗ đau lan đến tận vai. Vào đầu tháng 3, cơn đau như kim châm ở phái trên lưng và đầu gối làm tôi tỉnh giấc vào khoảng 2, 3 giờ sáng. Bác sĩ của trường không thể chẩn đoán ra nguyên nhân cơn đau của tôi. Ông giới thiệu tôi đến một bác sĩ chuyên khoa khớp và miễn dịch ở một bệnh viện nổi tiếng hơn ở địa phương. Vị bác sĩ đó khám cho tôi rất kỹ lưỡng nhưng cũng không thể chẩn đoán được nguyên nhân của bệnh. Ông khuyên rằng nếu các triệu chứng kéo dài đến 3 tháng thì rất nhiều khả năng nó là một loại của bênh thấp khớp. Sự không rõ ràng đó đã ảnh hưởng rất lớn đối với tôi và tình trạng của tôi đã trở nên tồi tệ hơn.

Tôi điên cuồng tìm kiếm trên Internet những thông tin về bệnh viêm khớp. Việc nghiên cứu của tôi đã cho thấy rằng các triệu chứng của tôi nhiều khả năng giống một loại thấp khớp nào đó. Tôi thậm chí trở nên không thể cầm đũa cho chặt được nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục gửi nhiều thư điện tử đến các bác sĩ chuyên khoa khớp và miễn dịch ở các bệnh viện lớn trên khắp Đài Loan để tìm kiếm câu trả lời. Hầu hết họ đều trả lời rằng, "Có thể là anh bị thấp khớp, nhưng chúng tôi không thể chẩn đoán cho anh nếu không gặp anh trực tiếp ở phòng khám của chúng tôi ở Đài Loan." Điều này làm cho tôi rất không vui.

Tình trạng của tôi tiếp tục tồi tệ đi và việc đi lại của tôi cũng đã trở nên khó khăn. Căn bệnh này thường tấn công các khớp trước. Các khớp có thể bị biến dạng nghiêm trọng, và sau đó nó có thể tấn công đến tim. Sau vài năm hay thậm chí là có thể vài chục năm, bệnh nhân có thể chết. Bố mẹ tôi đã gần 60 tuổi và phải tự nuôi mình và em trai em gái tôi bằng đồng lương hưu ít ỏi của mình. Nó sẽ là một gánh nặng lớn đối với bố mẹ tôi nếu bố mẹ tôi phải trả tiền chữa bệnh cho tôi. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng vì những cơn đau mà tôi phải chịu.

Tôi nhìn lại lần cuối cùng các tài liệu mà tôi thu thập được trên Internet về bệnh thấp khớp. Đột nhiên có một cái gì đó làm tôi chú ý. Tôi tìm thấy một bài trên một trang web của một ai đó đã chữa khỏi bệnh thấp khớp. Tôi nhanh chóng lướt qua bài đó do một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc viết. Trong lòng tôi rất nghi ngờ. Liệu điều này có phải thật không? Sau đó tôi xem tất cả các bài viết trên trang web đó. Tôi đọc thấy rằng ung thư, bệnh xương phát triển nhanh, và các bệnh kỳ lạ khác đều đã được chữa khỏi nhờ tập Pháp Luân Công. Một tia hy vọng lớn lóe lên trong tim tôi. Tôi nghĩ rằng tôi nên học Pháp Luân Công càng sớm càng tốt nếu nó thần kỳ như vậy. Tôi tìm kiếm trên Internet với từ khóa Pháp Luân Công. Tôi tìm thấy các liên kết từ một trang web của Hồng Kông đến các trang web trên khắp thế giới. Từ đó tôi tìm thấy tên của các liên lạc viên ở nhiều trường Đại học ở Mỹ. Họ cung cấp các bài giảng Pháp Luân Công miễn phí. Thật ngạc nhiên là một tình nguyện viên Pháp Luân Công ở trường Đại học của tôi là một người Tây phương. Tôi ngay lập tức gửi thư điện tử và gọi điện cho anh ấy nhưng không gặp. Tôi thắc mắc liệu anh ấy đã ra trường chưa?

Tôi luống cuống nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm. Tôi tìm thấy trên trang web Pháp Luân Công của Hồng Kông các băng hình hướng dẫn tập năm bài công pháp của Pháp Luân Công. Theo khuyến nghị của các học viên, tôi nghe 9 bài giảng Pháp của Lý Sư Phụ trên Internet. Tôi tải xuống và in ra quyển sách Chuyển Pháp Luân là quyển sách chính của Pháp Luân Công và đọc qua một lần.

Sau khi đọc quyển Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi. Một số thuật ngữ tôi nghe tương đối mê tín nhưng theo khuyến nghị của các học viên khác mà tôi tìm thấy trên trang web, tôi biết rằng quyển Chuyển Pháp Luân dạy con người ta đề cao tâm tính của mình. Khi xem băng hình các bài giảng của Lý Sư Phụ, ban đầu tôi bị buồn ngủ. Nhưng tôi có ấn tượng sâu sắc về nụ cười và nỗ lực không mệt mỏi của Sư Phụ khi dạy con người ta hướng Thiện. Điều kỳ lạ là đêm thứ hai sau khi tôi học các bài công pháp và chính thức bắt đầu tập, tôi thấy rất nóng và phải đạp chăn ra khi ngủ. Ngày hôm sau, hơi thở tệ hại của tôi do bị bệnh đã biến mất.

Tôi tập luyện chăm chỉ hơn. Giờ đây tôi đã có thể ngủ ngon và thấy ngon miệng. Tôi quyết định quay trở lại Đài Loan bởi vì tôi không muốn làm phiền các bạn học cùng lớp nhiều quá. Tôi lại có hy vọng! Tôi biết rằng có rất nhiều học viên Pháp Luân Công ở Đài Loan, và tôi hy vọng là sẽ học được từ họ cho tiết của các bài tập. Tôi về đến Đài Loan vào buổi tối ngày 13/4/2004 trên xe lăn, và về đến nhà vào khoảng 11 giờ đêm. Vào 5 giờ sáng ngày 14/4 tôi đến điểm luyện công tại Trường Công nghiệp và Nông nghiệp Đào Viên để luyện công cùng với các học viên khác.

Vào buổi sáng ngày 15/4/2004 bố mẹ tôi đưa tôi đến Bệnh viện Changgen ở Linkou để gặp bác sĩ. Dùng các xét nghiệm chẩn đoán mới nhất cùng với các kết quả xét nghiệm máu trước đây, hai giáo sư y học đã chẩn đoán bênh của tôi là Hội chứng Hypermobility (đau lặp đi lặp lại ở một số khớp.) Các bác sĩ bảo tôi rằng tôi sẽ phải chịu đau đớn suốt đời. Họ bảo tôi rằng tôi sẽ không thể nhấc vật nặng hoặc làm việc nặng. Họ cũng nói với tôi rằng tôi sẽ phải sống phụ thuộc vào thuốc giảm đau suốt cuộc đời. Sau khi rời khỏi phòng khám của bác sĩ trên xe lăn tôi đã nhớ ra và bảo bố mẹ tôi rằng tôi muốn tập Pháp Luân Công!

Cùng ngày hôm đó, bố tôi mua cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân. Trong khi tôi đọc quyển Chuyển Pháp Luân lần thứ hai tôi tập nhiều hơn. Vào buổi tối ngày 16/4 tôi đi đến một buổi hội thảo học Pháp Luân Đại Pháp trên đôi chân khập khiễng của mình. Tôi nhớ lời của một học viên rằng: "Nếu anh có thể tự đi bộ đến điểm luyện công thì anh không cần phải làm phiền bố mình." Nên tôi đi từ từ đến điểm luyện công Đào Viên.

Ngày 19/4, tôi tham dự một khóa học mới gồm 9 ngày về Pháp Luân Công. Các chấm đỏ xuất hiện trên cổ tôi cùng với ngứa không thể chịu nổi. Tôi phớt lờ chúng và tập bài 5, ngồi thiền bất cứ lúc nào tôi cảm thấy ngứa.

Khoảng một tuần sau, các chấm đỏ trên cổ tôi đã biến mất, và mặc dù tôi vẫn cảm thấy hơi đau ở đầu gối, nhưng tôi đã có thể đi lại như một người bình thường. Ban đầu tôi chỉ có thể ngồi thiền trong 10 phút. Bây giờ tôi có thể ngồi 50 phút. Mợ ba, cậu ba và những người bạn của mẹ tôi tất cả đều bắt đầu tập Pháp Luân Công sau khi nhìn thấy những thay đổi nơi tôi.

Việc phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp của Giang Trạch Dân và những người theo ông ta ở Trung Quốc là một sự tuyên truyền đã lừa dối rất nhiều người. Giờ đây, sau khi đã rất may mắn trở thành một học viên Pháp Luân Công, tôi sẽ tập luyện chăm chỉ. Tôi sẽ cố gắng hêt sức để nói cho nhiều người hơn nữa biết sự thực về cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc và về khả năng trị bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro