Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Y Lợi Minh bị Lâm Nhàn hỏi đến ngẩn người, lúc này mới nhớ ra mục đích mình đến đây.

Y Lợi Minh: "À, tôi tới đây có công việc cho cô."

Lâm Nhàn sửng sốt, nghi ngờ nhìn Y Lợi Minh, cô theo Y Lợi Minh đã 3 năm, nói thật, công việc của cô ít nhất trong 7 người, Y Lợi Minh không thích cô, chủ yếu là vì trước kia cô không có gì đặc sắc, lại yếu đuối.

Mà người ta không chỉ ghét kẻ yếu còn thích bắt nạt kẻ yếu.

Y Lợi Minh nhíu mày: "Ánh mắt này của cô là ý gì? Tôi cho cô công việc cô còn không vừa ý?"

Lâm Nhàn: "Nói công việc trước đi! Bị anh chồn chúc tết mấy lần rồi." Coi như hiếm lắm mới cho cô công việc cũng là để bôi đen cô, thậm chí trong nhóm có chuyện người liên lụy đầu tiên cũng là Lâm Nhàn.

Y Lợi Minh: "... Nói gì vậy? Tôi sao có thể là cáo?"

Lâm Nhàn: "Cùng anh ở một chỗ, tôi ngay cả gà cũng nhận rồi."

Y Lợi Minh: "..."

Lâm Nhàn quay đầu nhìn hai vị "Đại tướng " bên cạnh Y Lợi Minh, cười nói: "Đội trưởng giả với ngụy liên hoa chưa từng tới phòng nhỏ này, hôm nay sao lại tới đây vậy?"

Đội trưởng giả Tiêu Trọng Vi: "???"

Ngụy liên hoa Ông Quân Ngưng nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâm Nhàn đột nhiên đập bàn đứng dậy: "Lâm Nhàn, cô nói vậy là có ý gì?"

Lâm Nhàn đút hai tay vào túi quần, ung dung đứng lên, nhìn Ông Quân Ngưng nói: "Cô không hiểu à? Cô giỏi giả bộ đáng thương nhất nhưng cũng đừng coi người khác là đồ đần. Điêu Trác ngã rồi, cô chuẩn bị khóc như nào đây? Tôi cảnh cáo cô, lần này cô dám bôi đen tôi, tôi sẽ khiến cô giống Điêu Trác. "

Ông Quân Ngưng có tình cảm với Đới Trác, nếu không cũng không bởi vì hắn thích Lâm Nhàn mà ghen tuông.

Nghe vậy cô ta hét lên như bị kích thích: "Cô ngay từ đầu đã biết có máy quay đúng không? Cô cố ý dụ dỗ Trác Trác".

Lâm Nhàn nhíu mày, cô vươn tay nắm lấy cổ áo Ông Quân Ngưng, buộc Ông Quân Ngưng nhìn mình.

Sau đó cười lạnh nói: "Tôi không biết có camera nhưng biết chuyện này không đơn giản."

Thấy tia lửa giữa hai người bắn ra bốn phía, Y Lợi Minh nhanh chóng đứng dậy, tách tay Lâm Nhàn ra: "Có chuyện gì thì nói, đừng đánh nhau, đừng đánh nhau."

Anh ta dùng sức tách ra, không động.

Y Lợi Minh: "..." Chà chà.

Lâm Nhàn hất Ông Quân Ngưng ra , cô ta ngã xuống sô pha như con búp bê rách, rất đáng thương.

Lâm Nhàn ghét bỏ nói: "Nói cô là liên hoa, cô thật sự giả bộ luôn à? Ông Quân Ngưng, trong phòng này có mấy người không hiểu cô. Đều đã chịu thiệt từ côm cô giả bộ cho ai coi? "

Ông Quân Ngưng: "..."

Vừa nói, Lâm Nhàn lại nhìn Y Lợi Minh: "Tôi đề phòng Điêu Trác, cũng đề phòng anh, ngay cả công việc mà người đại diện giao cho, tôi cũng phải đề phòng. Y tiên sinh, anh cho rằng vì cái gì? Vì tối biết chuyện tốt không đến lượt tôi. "

Y Lợi Minh: "..."

Lâm Nhàn: "Cho tôi cái quảng cáo tốt như vậy? Diễn cùng tiểu lưu lượng nổi tiếng nhất bấy giờ? Ngay cả khách sạn cũng xếp cho tôi phòng tốt nhất, có phải anh nghĩ một người nghèo, nghèo đến lúc nhìn thấy tiền sẽ không còn đầu óc nữa đúng không ?"

Y Lợi Minh lúng túng cười cười, chuyện này bọn họ không để tâm, mục đích của bọn họ là muốn Lâm Nhàn chân chính rời khỏi ngành giải trí, cho nên bây giờ Lâm Nhàn nói gì, Y Lợi Minh lười phản bác. Coi như anh nói anh không dính dáng tới chuyện này, Lâm Nhàn sẽ tin sao? Nhưng mà cho dù Lâm Nhàn không tin thì làm gì được?

Lâm Nhàn thở hắt ngồi xuống, thấy Ông Quân Ngưng vẫn hung tợn nhìn mình. Trước kia những người này nếu không vừa lòng với cô sẽ lập tức quát mắng. Hiện tại bọn họ đánh không lại cô, chỉ có thể trừng mắt, Lâm Nhàn lại thấy không quen.

Lâm Nhàn: "Ông Quân Ngưng, cô cũng không cần bất bình thay Điêu Trác. Phát sóng trực tiếp cũng cô cũng xem rồi. Anh ta buồn nôn như vậy, cũng không phải tôi bắt anh ta làm. Cô thích rác rưởi, không có nghĩa là tôi cũng thích. Cô không biết tôi buồn nôn nhừng nào đâu, không  phải vì có camera tôi đã đánh gãy xương anh ta rồi."

Ông Quân Ngưng: "... Cô." Có thể nghĩ đến ánh mắt Đới Trác khi nhìn Lâm Nhàn, cô không khỏi buồn nôn, nhưng so với sự phản bội của Điêu Trác, cô càng hận việc Lâm Nhàn câu dẫn hơn.

Nếu không phải Lâm Nhàn dụ dỗ, Điêu Trác sẽ không thích cô cũng sẽ không phản bội mình.

Giống nhiều người phụ nữ khác khi người đàn ông của mình ngoại tình, họ tình nguyện cãi nhau với tiểu tam còn hơn tin vào chuyện chồng không còn yêu mình nữa.

Ông Quân Ngưng hiện tại là người nổi tiếng nhất trong nhóm, ngay cả khi Điêu Trác ngã xuống, Y Lợi Minh cũng giúp cô ta làm các loại quan hệ công chúng. Hiện tại trên mạng một bộ phận đều thấy Ông Quân Ngưng đáng thương, thậm chí có người còn nói rằng Ông Quân Ngưng căn bản không biết Điêu Trác yêu đương với cô chỉ để xào cp.

Tất nhiên, những điều này Lâm Nhàn không quan tâm.

Nhìn thấy Ông Quân Ngưng rốt cuộc không còn ngồi một bên hung tợn nhìn mình, Lâm Nhàn nhìn Y Lợi Minh, Y Lợi Minh hắng giọng nói: "Đây, xem một chút công việc mới."

Lâm Nhàn đưa tay nhận hợp đồng, là một chương trình giải trí.

Lâm Nhàn cũng nghiêm túc xem, cô đã đi qua rất nhiều thế giới, đã sớm mệt mỏi với chuyện đấu đá chém giết, nhưng đối với cô mấy trò đùa nhỏ trong ngành giải trí chỉ là gia vị cuộc sống mà thôi. Càng không cần nói trước khi rời khỏi thế giới này cô đã ôm giấc mơ xuất đạo đẹp đẽ.

Cho dù là bản thân, Lâm Nhàn cũng muốn hiện thực hóa ước mơ này.

Sau khi đọc kỹ hợp đồng, chương trình này nói tốt không tốt, nói xấu cũng không xấu.

Lâm Nhàn ngẩng đầu nhìn Y Lợi Minh: "Dũng giả vượt chướng ngại vật "?"

Đây là một chương trình của đài địa phương, thử thách tất cả các loại nhiệm vụ khó khăn. Hết cấp này đến cấp khác, mỗi cấp vượt qua sẽ cộng dồn tiền thưởng. Vượt qua hết các cửa ải sẽ nhận được 300 nghìn tệ, trong đó sẽ có hai lần được quyền dừng lại, số tiền thưởng lần lượt là 50 nghìn tệ và 80 nghìn tệ, so với 300 nghìn tệ thì đương nhiên ít hơn. Khi chọn chơi tiếp nếu thất bại tiền thưởng sẽ về không.

Mặc dù chỉ là chương trình trên kênh địa phương, nhưng rating tốt, thường là mấy người trung niên xem. Chủ yếu xem dáng vẻ xấu mặt của bọn họ để tìm niềm vui.

Tỷ suất người xem hiện nay không bằng trước, khán giả cũng không coi thần tượng là quan trọng nhất.

Cho nên đây là điểm không tốt, nhưng cũng không phải là một công việc tồi.

"Tại sao lại mờitôi?" Lâm Nhàn hỏi.

Y Lợi Minh cười nói: "Cô dạo này khá nổi tiếng trên mạng, nhất là đoạn vung dao trong live stream, hiện đã thành meme lan truyền khắp nơi."

Lâm Nhàn: "... Ồ."

Y Lợi Minh: "Bọn họ thấy cô có kỹ năng này, gần đây vì phát sóng trực tiếp cũng hot. Cho nên mới mời cô."

Lâm Nhàn: "Tiền lương là bao nhiêu?"

Y Lợi Minh: "Thắng hay không đều là 90 nghìn tệ."

Lâm Nhàn vui vẻ, vứt hợp đồng sang một bên nói: "Ý của anh là? Thắng cũng là 90 nghìn tệ? Tiền thưởng không phải 300 nghìn tệ à?"

Y Lợi Minh: "..." Cmn, cô thật sự cho rằng mình có thể thắng à? Tuy rằng không biết cô học thủ đao hoa ở đâu, nhưng trong "Dũng giả xông về phía trước" có rất nhiều cấp độ nhưng đều rất khó. Nếu không, đài truyền hình phải trao thưởng đến chết à?

Nhưng mục đích của Y Lợi Minh là muốn cô ký hợp đồng, vì vậy anh nói: "Được rồi, cô thích thì mau kí tên đi!"

Lâm Nhàn liếc mắt, Y Lợi Minh nói chuyện tốt như vậy chắc chắn là có bẫy, cô gọi 4637: "Ngốc nghếch, lên mạng tra thử, tên này nhìn là biết không có lòng tốt!"

4637 cất cuốn sách nhỏ đi: "Được rồi! Ký chủ chờ một lát."

4637 không phải thần, trái đất to như vậy, nó cũng không có khả năng nhanh chóng tìm ra đáp án.

Lâm Nhàn không vội, bỏ hợp đồng sang một bên, nhàn nhã nói: "Tôi suy nghĩ một lát."

Y Lợi Minh: "... Không đúng, cô có tư cách gì mà suy xét? Cô hiện tại là nhân viên làm công ăn lương?"

Lâm Nhàn tựa lưng vào ghế, hề lo lắng: "Ăn lương cũng không phải tiền của anh."

Y Lợi Minh: "..."

Y Lợi Minh bị cô làm cho tức ngực khó chịu, đúng lúc này, có người gõ cửa.

Điền Nhạc vội vàng mở cửa: "Để tôi để tôi, các người tiếp tục nói chuyện."

Y Lợi Minh: "..." Này là muốn tức chết anh phải không?

Không bao lâu ngoài huyền quan truyền đến giọng nói kinh ngạc của Điền Nhạc.

Y Lợi Minh quay đầu liền thấy Văn Sóc ngồi trên xe lăn đi vào.

Y Lợi Minh nhanh chóng đứng dậy chào: "Văn tổng."

Văn Sóc gật đầu, lãnh đạm hỏi: "Cậu tới bàn chuyện hợp đồng với cô ấy?"

Y Lợi Minh gật đầu: "Đúng thế."

Văn Sóc: "Nghe bảo không mang hợp đồng nên tôi thuận đường đem đến."

Nói xong, anh đặt hợp đồng xuống bàn, nhìn Lâm Nhàn nói: "Cô tự suy nghĩ đi, nghe nói gần đây cô rất hot, scandal cũng không phải sự thật, bên kia mới mời cô. Nhưng cái bánh lớn này cô ăn nổi không? "

Cơ hội lớn nha, thành công liền nổi tiếng. Không thành công, có thể dìm chết cô.

Lâm Nhàn cười với anh, cầm lấy hợp đồng xem xét, sau đó nhướng mày nhìn Y Lợi Minh: "Anh ấy mang tới là "Duyên đến tình yêu ở đây", tôi cảm thấy so với của anh tốt hơn đấy."

Nghe vậy, Văn Sóc cúi đầu che đi nụ cười đắc ý.

Y Lợi Minh ở một bên kinh ngạc, chương trình này không phải đã định cho Trọng Vi sao? Tiêu Trọng Vi cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Nhàn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâm Nhàn cầm lấy bút trên bàn ký tên, đắc ý nhìn hai người, sau đó nhìn về phía Văn Sóc nói: "Cám ơn Văn tổng giúp tôi mang tới."

Văn Sóc vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện nhỏ, với tư cách là chủ tịch công ty, đây là chuyện nên làm."

Y Lợi Minh: "???"

Lâm Nhàn cười tủm tỉm hỏi: "Vậy anh uống thuốc chưa?"

Văn Sóc: "... Uống rồi."

Lâm Nhàn sửng sốt không nghĩ tới anh sẽ uống, lại hỏi: "Anh đau ở đâu à?"

Nghe thấy lời này, Văn Sóc mím môi, cuối cùng khó khăn thốt ra một chữ: "Đầu."

Thế là, Lâm Nhàn yên lặng đưa tay vào túi lấy ra một lọ thuốc giảm đau đặt vào tay anh, sốt sắng nói: "Vậy thì uống thêm đi."

Văn Sóc: "???"

Y Lợi Minh: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro