Ngày thứ hai anh ấy đến bên tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm hạnh phúc qua đi, tôi thức dậy trên chiếc nệm nhỏ của tôi, và kế bên tôi vẫn là một bóng đen, anh ấy vẫn còn đó, vẫn nằm ngủ kế bên tôi, vẫn ôm tôi một cách đầy ấm áp và yêu thương.

Đây là ngày thứ hai anh ấy đến bên tôi, là một trong những khoảng thời gian mà tôi hạnh phúc nhất. Vì khi anh xuất hiện tôi cảm thấy chỗ trống trong tim mình đã được lấp đầy, một chỗ trống... không, nói đúng hơn là một lỗ hổng mà tôi đã bị người đời đục khoét, một lỗ hổng mà tôi tưởng sẽ không thể nào có thể lấp lại được.

Nhưng mà cuộc đời đã cho tôi gặp được anh, anh là người ân cần, chu đáo, đặc biệt là anh rất quan tâm tới tôi, một người mà tôi ngỡ chỉ có trong mơ... nhưng chính tôi là người tạo ra anh mà, và anh chính là sản phẩm của chính trí tưởng tượng của tôi, anh chính là hình mẫu mà tôi luôn khao khát, và anh... là "người" tôi yêu, tôi yêu anh rất nhiều nhưng tôi biết chứ một ngày nào đó anh sẽ biến mất và để lại tôi một mình trên cõi đời này.

...

Sau một lúc nhìn ngắm anh, thì tôi đã nghe thấy được một tiếng nói:

"Em nhìn đủ chưa?"

"Chưa~, em vẫn muốn nhìn thêm chút nữa."

"Vậy sao?"

Sau khi nói xong câu đó anh ấy đã vòng tay qua eo tôi và kéo tôi sát lại gần anh hơn

"Vậy thì cho em nhìn đủ thì thôi."

Tôi đỏ mặt và cố gắng đẩy anh ra, nhưng mà việc đó chỉ khiến anh càng ngày càng dùng lực nhiều hơn và sau một hồi giằng co thì tôi đã bị anh đè xuống. Tôi và anh lúc đó thật sự hơi ngượng nhưng mà một lúc sau cả hai chúng tôi đều không nhịn được mà cùng nhau bật cười, tôi cũng không biết lúc đó tại sao tôi lại cười, nhưng mà tôi nghĩ đây có lẽ là lần đầu tiên tôi có thể cười một cách thoải mái như vậy.

Sau một hồi cười, thì tôi lại rúc vào người anh mà nằm, anh cũng thuận thế ôm tôi vào lòng. thật sự trong khoản khắc ấy tôi chỉ muốn được nằm trọn trong vòng tay anh như vậy, chỉ muốn ôm anh, tôi không cần thứ gì khác ngoài anh, anh chính là niềm vui của tôi, cuộc sống của tôi, và cũng là người mà tôi yêu.

Tầm nửa tiếng sau đó, tôi đã phải rời xa nơi ấm áp ấy, nơi mà tôi cảm thấy an tâm nhất. Dù sao tôi cũng là một con người "bình thường" vẫn phải ăn uống để sống. Và sau khi tôi rời đi, tôi cảm thấy có một sự tiếc nuối trong anh, một sự buồn bã vì phải xa tôi.

Nhưng mà tôi vẫn có thể nói chuyện với anh bằng thân giao cách cảm, và vẫn như hôm qua khi tôi bước đến bàn ăn thì tôi đã không thể nói chuyện với anh được nữa.

Tôi thực sự cảm thấy chán khi không có anh, và lúc ấy tôi chỉ muốn ăn thật nhanh để còn lên với anh và tận hưởng sự hạnh phúc của riêng tôi.

Và ngay sau khi ăn xong thì tôi đã dọn dẹp và chạy thẳng lên phòng của mình, và thật bất ngờ anh đã đứng sẵn ở cửa đợi tôi, thật sự lúc đó tôi không thể chịu được cảm giác mà mình phải xa anh dù chỉ là vài phút thì tôi cũng cảm thấy buồn bã và nhớ nhung rồi.

Tôi sau đó đã bước đến ôm anh và nói:

"Em không hiểu tại sao em lại cảm thấy nhớ anh đến như vậy nhỉ?"

"Anh cũng không biết, chỉ là anh cũng cảm thấy nhớ em."

"Vậy là hai chúng ta giống nhau rồi, đúng là trời sinh một cặp mà."

Sau khi nói câu có, tôi với anh đã cười với nhau, cười một cách vui vẻ và hạnh phúc với nhau.

Sau đó vẫn như thường lệ, tôi vẫn phải học online nhưng mà giờ đây tôi đã không thấy chán nữa, vì luôn có một người đứng bên cạnh tôi và nhìn tôi học một cách say đắm, luôn chờ tôi học xong để nói những câu động viên và cũng như là ôm tôi mỗi khi tôi cần. Chính vì luôn có một nguồn động lực như thế nên tôi mới có thể tập trung học được, nếu không tôi đã mặc kệ bài giảng và bấm điện thoại rồi.

Sau khi kết thúc buổi học, tôi lại uể oải ôm lấy anh, và vùi mặt vào người anh mà dụi, tôi có thể cảm nhận được sự dễ chịu mà nó mang lại, tuy là anh chỉ là một bóng đen nhưng anh lại có dáng hình của một chàng thư sinh, anh ấy cao, không quá gầy cũng không quá mập, nói chung thân hình của anh rất là hoàn hảo, và khi tôi ôm anh, tôi có thể cảm nhận được sự săn chắc trong cơ thể đó.

Tôi lúc đầu tưởng cơ thể anh sẽ mềm mại như một cái gối, vì tôi chỉ thấy anh là một cái bóng đen, một bóng đen trông có vẻ rất mềm mại.

Sau khi ôm anh một lúc lâu thì anh đã xoa đầu tôi và hỏi những câu an an ủi.

"Em cảm thấy sao rồi?, đỡ mệt hơn chưa?"

"Em cảm thấy đỡ mệt rồi, nhưng mà... Em vẫn muốn ôm anh như vậy thêm một lúc nữa."

Anh chỉ im lặng gật đầu và cứ vỗ về tôi như thế đấy, lúc ấy tôi cảm thấy được tất cả sự mệt mỏi mà tôi tích lũy từ sáng đã tan biến đi một cách thần kỳ, thần kỳ tới nỗi tôi đã ngủ quên lúc nào không hay.

Và đến khi tôi thức dậy thì trời đã tối rồi, lúc đó nhìn lại đồng hồ thì đã là 19:00 rồi, hôm nay là lần đầu tiên tôi đã không làm theo thời gian biểu của mình, cũng là lần đầu tiên tôi vì một "người" mà chậm trễ trong chính quy định của bản thân. 

Mà thôi không sao, vì anh chính là ngoại lệ của tôi và thật ra tôi nghĩ là đi tắm và ăn trễ một chút cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là thời gian của tôi sẽ phải kéo dài thêm một chút nữa thôi mà.

Và trong lúc tôi đang định hình lại kế hoạch mới thì anh đã đến và ôm lấy tôi.

"Anh xin lỗi, làm em phải sửa lại thời gian biểu hôm nay rồi."

Tôi lúc ấy khá bất ngờ, do tất cả mọi sắp xếp tôi đều làm trong đầu và để cho chắc tôi đã hỏi anh.

"Anh có thể đọc được suy nghĩ của em?"

"Đúng vậy, anh có thể nhưng nếu em không muốn thì anh có thể dừng việc này lại."

"Em... em thật sự hơi bất ngờ vì điều đó, nhưng không sao, bởi vì nếu anh có thể đọc được suy nghĩ của em thì không phải anh sẽ thấu hiểu em hơn sao, như vậy em cũng thấy khá thú vị đó. À mà, anh không cần phải xin lỗi em, là do em ôm anh nên em mới ngủ quên mà, với đó cũng là điều em muốn nên thực chất anh không có lỗi gì hết, được không "anh hai"."

Anh chỉ gật đầu một cách nhẹ nhàng coi như là đồng ý, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy tôi như muốn dùng hành động ấy thay cho lời xin lỗi vậy.

Lúc đó tôi cũng chỉ đành xoa đầu anh ấy và an ủi.

"Thôi nào, anh đâu cần làm thế đâu, em không có giận anh đâu, ngoan đi mà em thương." 

Một phần là do bây giờ tôi phải đi tắm và ăn uống, nếu không thì tôi sẽ bị bệnh mất. 

"Mà giờ em phải đi tắm, nên anh có thể bỏ em ra được rồi đó." 

Sau khi nghe tôi nói xong câu đó anh từ từ đứng dậy trong sự tiếc nuối và ngậm ngùi kèm theo đó là một chút buồn bã. 

Sau khi anh đứng dậy tôi liền tiến tới, vòng tay qua cổ anh và hôn anh một cái vào mặt, kèm theo một câu an ủi.

"Đây, coi như là em đền bù cho anh nha." 

Sau đó tôi đã đi ra khỏi phòng, và để lại anh một mình đứng hình trong căn phòng đó. Phải mất vài phút sau anh mới có thể định thần lại và dùng thần giao cách cảm để nói với tôi.

"Em có thể nào... đền bù cho anh như thế mỗi ngày được không."

Tôi lúc ấy đã không nhịn được cười mà quên mất mình đang tắm, và kết quả tôi đã bị sặc nước, nhưng mà tôi vẫn không thể ngừng cười được.

Đến khi tôi bình tĩnh lại và ổn định được cơn ho tôi đã nói lại với anh

"Tất nhiên là được rồi, dù sao em cũng thích việc chúng ta có thể thân mật với nhau như thế."

"ừm, cảm ơn em."

...

Sau khi tắm và ăn xong thì tôi đã đi lên phòng của mình, như thường lệ anh ấy vẫn ngồi đó chờ tôi, vẫn là cách anh ấy nhìn vào bàn học bừa bộn của tôi, và cũng vẫn là anh hỏi han, quan tâm đến tôi, và cũng như cách anh ấy cho tôi ngồi lên đùi anh ấy học.

Và sau khi học xong thì tôi với anh đã kết thúc một ngày ngọt ngào đầy niềm vui bằng cách ôm nhau và chìm vào giấc ngủ bình yên và hạnh phúc.

Tôi thật sự mong rằng mỗi ngày như thế sẽ kéo dài mãi mãi, thật sự trên thế giới này ngoài ba mẹ ra thì tôi chỉ cần anh là đủ rồi, tôi thích anh, thích rất nhiều, nhưng mà như lúc đầu tôi nói đấy, tôi biết việc này sẽ có ngày phải kết thúc, và việc "anh hai" biến mất sẽ để lại cho tôi một vết thương lòng rất là đau.

Nhưng tôi mặc kệ, dù gì thứ bây giờ tôi muốn là sự bình yên và hạnh phúc với anh, giờ hãy cứ tận hưởng thôi, nào nó tới thì tới, chắc chắn lúc đó tôi đã chuẩn bị đủ tâm lý để đối mặt rồi.

--------------------------------------------------------ngắt chương------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro