Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 giờ sáng tại Việt Nam.

Hắn tỉnh dậy như những tia nắng lọt qua khe cửa vào phòng. Chống tay xuống giường ngồi dậy. Hôm nay là ngày buồn nhất và đau khổ nhất đối với hắn. VSCN xong, khoát lên người một bộ vest đen.

Ở một nơi khác, có một chàng trai đang trên đường thăm chị gái của mình.

___________Hàn Quốc....8h30__________

- Xin lỗi! cô có phải là người đại diện cho công ty JP.

Cô gái kia khá ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt mình mà chẳng thốt nên lời.

- Sun......! Là cậu sao?

- Tôi là chủ tịch công ty HBS, Jun. Chứ không phải là người mà cô gọi.

- Rất xin lỗi! Tôi là người đại diện cho công ty JP. Thực ngày khi đã nhìn nhầm cô với người khác.

- Không sao!

- Tôi là Pi, hân hạnh được gặp cô.

Cả hai cô gái bắt tay nhau.

- Bây giờ chúng ta vào thẳng vấn đề luôn.

Sau một hồi xem xét bản hợp đồng nó lên tiếng.

- Bản hợp đồng rất tốt, không có bấn đề gì.

Mỗi người giữ một bản hợp đồng đã có chữ kí.

- Hợp tác vui vẻ!

- Hợp tác vui vẻ!

Nó cầm bản hợp đồng đi thẳng ra cửa.

- Chị làm gì mà hốt hoảng ghê thế?

- Khách hàng của chị.......là Pi.

- woa, ngạc nhiên thật đấy.

- Cũng may, hôm nay chị trang điểm khá đậm nên có gì đó hơi khác. Đi thôi ở đây chút nữa sẽ bị phát hiện mất.

_____Việt Nam 7h30. Tại nghĩa trang thành phố____

- chị à đã thêm một năm rồi, đã là tám năm rồi đấy. Chị thấy em thế nào? Kể từ hôm đó em đã học và đã đạt được những điều hai chị em mình đều muốn trước kia. Bây giờ em trai của chị đã lớn đã biết suy nghĩ rồi. Em đã có thể giúp rất nhiều cho chị Sun. Bây giờ tiền em kiếm được có thể chữa bệnh cho chị đấy nhưng tiếc là thời gian không dừng lại chị nhỉ. Năm nay chị ấy bận nên không đến thăm chị được, chị đừng buồn nhé!

Đừng trò chuyện một hồi Jan nhanh chóng rời đi vì cậu sợ mấy người kia đến sẽ phát hiện.

- chị à! Đã đến lúc em phải đi rồi. Chị yên tâm đi năm sau Sun sẽ đến thăm chị. Em đi đây, sống tốt nhé!

Jan cúi đầu chào rồi quay người bước đi. Vừa ra khỏi khu vực đó thì có va vào một người đi hướng ngược lại.

- Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi bất cẩn quá.

- Không sao!

Jan cúi xuống nhặt bó hoa lên đưa cho hắn

- Cảm ơn!.

Giọng hắn vẫn đều đều nhưng lại không cảm xúc. Nói rồi hắn cùng đi John đi thẳng. Jan đứng nhìn khi thấy hai người kia rẽ vào khu mộ của Nhã Phương thì liền bỏ đi.

- Cái này của ai nhỉ? Năm nào chúng ta tới thì cũng có rồi.

Hắn thắc mắc nhìn lại chàng trai vừa rồi nhưng chàng trai đã đi khỏi đó.

_______11h30 a.m Hàn Quốc_______

- Chị à! Vào ăn cơm thôi.

Nó thu xếp các tập tài liệu rồi đi vào nhà bếp.

- Gia đình cô làm gì?

- Gia đình em sản xuất thiết bị và sữa chữa máy bay.

- Là công ty QS sao?

- Vâng!

- Gia đình cô biết chuyện chưa?

- Rồi ạ! Gia đình em rất thích anh ấy!

- Chuyện này hai đứa tự lo liệu đi. Làm gì thì làm.

- Chị đồng ý rồi hả?

- Có cần nhắc lại không?

Gương mặt nó đanh lại.

- Không, không cần.

- Ăn đi chị no rồi.

Nó trở lại phòng khách tiếp tục làm công việc của mình. Nó biết rằng khó lắm Rin mới yêu được một người con gái nên nó cũng phải chấp nhận.

______Việt Nam ______

Đau là cảm giác bây giờ của hắn. Năm nào cũng thế, khi đi thăm nó về hắn đều nhốt mình trong phòng không ánh sáng không liên lạc với bất kỳ ai. Cũng như bây giờ quanh hắn chỉ toàn rượu và bóng tối. Chủ như thế hình bóng của nó mới không bị phai mờ.

Rồi hắn từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, một giấc ngủ có thể để hắn được gặp nó. Thời gian vẫn trôi bao đau thương dần chôn vùi. Đã nhiều năm trôi qua lại thêm một thời gian dài hắn vượt qua tất cả sóng gió của cuộc đời chỉ có một mình chẳng có ai để hắn chia sẻ...... cô đơn....... lạc lõng.......

" Tôi đã quen với cảm giác một mình.
Không quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình....
Để rồi ngủ quên......
Hơi buồn.....
Nhưng nó thật nhẹ nhàng
Đó là cuộc sống của tôi..........."

- Ê, xem này! Cô ấy lại lên trang nhất của báo rồi nè!

- Đến bây giờ em vẫn khẳng định đây là Sun, không thể nhầm được.

- Nếu Sun còn sống anh cũng phải biết chứ!

- Dừng lại hết đi.

Hắn lên tiếng không gian bỗng trở nên im lặng.

Boom và Jen đã đi hết các biển của các nước rồi nên bây giờ họ về lại quê hương để nghỉ ngơi và để xem những người bạn của mình cần giúp gì không.

John đã mở thêm chi nhánh ở Việt Nam nên hai người cứ bay qua bay lại như cơm bữa. Hắn thì càng ngày càng lạnh lùng, trái tim hắn có lẽ đã đóng băng hoàn toàn nhưng khi nhìn thấy cô gái luôn xuất hiện trang đầu của các tờ báo có gương mặt hoàn toàn giống nó, hắn đã hi vọng. Hi vọng vào một điều gì đó.

- Rin làm bản hợp đồng đi, chúng ta sẽ ký với công ty đó. Nếu họ đồng ý thì công ty ta sẽ có nguồn thu nhập tương đối ổn đấy.

- Vâng! Nhưng chúng ta chỉ nắm chắc 50% thôi, nghe đâu cô ấy khó lắm.

- thử một lần để biết.

- Em sẽ làm ngay.

- Này! Mày định làm thật hả?

John lên tiếng khi Rin đã đi khỏi.

- Mày tưởng tao đùa à?

- Này nói cho mà biết, anh mà nhìn thấy cô ta thì đừng có mà lên cơn đau tim đấy. Giống như đúc 100%, gặp Thử rồi biết.

- Nếu đã nói như vậy......thì tôi.....càng phải gặp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro