Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Một câu chuyện được bắt đầu từ quá khứ.
• Một câu chuyện chẳng phai mờ theo thời gian.
• Một hiện tại chênh vênh.
• Một tương lai mà chưa ai nói trước điều gì.
               ___________________

- Cạn li vì hai thằng độc thân nào!

- Này, cậu mới đổi màu tóc hả?

Hắn nhìn lên tóc của John.

- Ừ,màu nâu. Đẹp chứ?

- Sao bằng tao.

- Tự tin vừa thôi bạn ạ!

- Khi nào mày bay qua Anh lại.

- Hết tuần sau.

- Bây giờ ở đâu?

- Nhà trước kia vẫn ở.

- Nè, thôi đi.

John lấy ly rượu trên tay hắn.

- Đứng dậy tao đưa mày về.

Về đến nhà, anh còn phải gồng mình để đưa hắn lên phòng.

- Vào giường nằm đi, mày nặng thật đó.

- Bây giờ mày mới biết à? Vô tâm thật đấy.

- Mày treo ảnh Sun ở đây à, sao phở che lại thế?

- Tao không muốn ai nhìn thấy cô ấy.

- Mày định chiếm làm của riêng à?

- Có lẽ thế!.
             ___________________
    
• Chỉ biết giờ em không cần một người nào nữa.
• Chiều nhạt, nắng tắt tình yêu phai.
• Ngày tàn, tháng nhạt ta chia tay.
• Trời sao, mây trôi mình em nhớ.
• Mưa buồn, ảm đạm nước mắt rơi.
             ____________________

6 giờ sáng ở Hàn Quốc

Nó mệt mỏi bước ra khỏi giường. Hôm nay Jan sẽ về Việt Nam thăm Nhã Phương. Ngồi thẫn thờ trước bàn trang điểm nhớ lại mọi chuyện.
     ___________Kí ức___________

- Khôn hồn thì biến đi trước khi tao cho tụi bay đi theo bọn nó.

Trên tay nó cầm gậy, dưới chân là những cái xác còn trước mắt tôi kia dẫm đạp lên nhau mà chạy.

- Hai ở đâu để tôi đưa hai người về?

Một lát sau.....

- Hai người ở đây sao?

Đây là nơi có thể diễn tả bằng hai từ "tồi tệ"

- Tôi là Sun, rất vui được làm quen.

Nó đưa tay ra trước mặt hai người đó.

- Tôi là Lâm Nhã Phương, đây là em tôi Lâm Hoàng Quân.

Nhã Phương bắt tay nó.

- Sao hai người có thể ở những nơi thế này chứ?

- Đành chịu thôi gia đình tôi bị phá sản, bố mẹ tôi thì bị vu oan nên mất, hai chị em tôi chỉ còn chỗ này.

- Cô bị thương rồi lại đây tôi bắn bó cho.

- Đối với tôi những vết thương này đâu là gì chứ. Tôi có sống được bao lâu nữa đâu.

- chị ấy bị bệnh, lúc đó gia đình khó khăn không có tiền chạy chữa bây giờ chữa cũng chẳng lành.

Gương mặt cậu nhóc đã đẫm nước mắt.

- Thời gian của tôi nhiều lắm thì chỉ còn trong tuần này.

Đôi mắt của cô bé cũng đã rưng rưng.

- Cái này hai người cầm đi, tôi biết hai người cũng chẳng có gì ăn đâu nên đừng có từ chối.

- Không, sự giúp đỡ của cô như vậy là đủ rồi. Tôi không nhận đâu.

- Cứ nhận đi rồi tôi sẽ bắt cô trả mà, tôi đi trước.

- Hẹn gặp lại.
         *********************
- Tôi có chuyện muốn nhờ cô.

- Tôi sao?

- Cô biết võ chứ?

- Một chút.

- Lần trước cô nói, nếu cô mất nỗi lo lớn nhất là con nhóc, đúng chứ?

- ừ!

- Tôi và cô sẽ trao đổi.

- Chuyện gì?

- Bar Win, cô biết chứ?

- Có.

- Tôi là chủ của quán bar đó, 3 ngày nữa tôi có một cuộc chiến nhưng tôi không thể tham gia được vì tối đó tôi phải sang Anh. Tôi bị bệnh tim sau 3 ngày không phẫu thuật thì sẽ chẳng có cơ hội.

- Vậy nên có muốn tôi đóng giả cô trong trận chiến sao?

- Đúng! Tôi không biết các phẫu thuật có thành công hay không.

- Lỡ tôi chết trong trận chiến đó thì sao?

- Cứ coi như tôi đã chết cô chỉ cần làm nhà nó thôi. Mọi chuyện cứ để tôi.

- Tôi hứa sẽ cho cậu nhóc cuộc sống mới. Cậu Nhóc sẽ được tiếp tục đi học.

- Chuyện này.......

- Cô vào nói chuyện với cậu nhóc đi có câu trả lời thì ra gặp tôi.
            ********************
- Tôi biết là cậu buồn, tôi cũng buồn nhưng như thế sẽ tốt cho cô ấy hơn. Tôi biết mỗi đêm cô ấy bị hành hạ bởi những cơn đau đúng chứ ?

Nó chỉ nhưng được cái gật đầu từ Quân.

- cậu vào đây, đây là gia đình tôi.

Nó chỉ vào bức ảnh treo giữa nhà.

- Đây là bố, đây là mẹ, đây là anh hai.

- Gia đình chị hạnh phúc nhỉ. Gia đình tôi cũng từng như vậy!

- chúng ta đến bệnh viện thôi từ nay tên của cậu là Jan, còn tôi là Jun. Cậu cũng thay đổi cách xưng hô đi.
         _______________________

- Chị à!

Tiếng gọi làm nó quay về hiện tại nhìn chàng trai trước mặt mình.

- Em....... ôm chị được không?

Nói dáng rộng cánh tay mình ra.

- Lâu rồi không gặp, em nhớ chị đến phát điên rồi nè!.

Chàng trai sà vào lòng nó ôm rất chặt.

- Cái thằng này, bớt cái tính trẻ con đi.

- Không được! nhờ nó mà mới có người thích em đấy!

- Rin nhà ta mà cũng có người thích sao?

- Em biết tính chị rất khó nên em đưa cô ấy ra mắt gì trước.

- Được rồi! Xuống đi lát chị xuống.

Nó xuống phòng khách với chiếc váy ôm. Trong nó già dặn và chửng chạc hơn.

- Lấy cho tôi ly nước cam

Cô gái thấy nó bước xuống thì vội cuối đầu chào cũng ngỡ ngàng trước nhanh sắc của nó.

- Em qua thăm hai chưa?

- Em có qua, ở được 3 ngày thì anh ấy sang Việt Nam thăm chị đấy!

- Khi nào em về Việt Nam.

- Cũng phải chào Jan một tiếng rồi mới đi được chứ!

- Jan về Việt Nam hôm qua rồi.

- Đi sớm thế sao? Tiếc thật.

- Đã có công việc ổn định chưa?

- Chắc em sẽ xin bào công ty anh Jin.

- Lát nữa chị đi kí hợp đồng, em chở chị đi nha.

- Vâng!

Nó cầm ly nước uống rồi chuyển ánh  mắt sang cô gái kia.

- Cô tên gì?

- Nguyễn Nguyệt Ánh, chị cứ gọi em là Yuri.

- Tôi là Jun.

- Vâng.

Nó nhìn lên đồng hồ gần 8h rồi.

- Cô ở chơi, tôi và Rin đi có việc.

- Vâng! Chị đi cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro