Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, là sinh nhật của Dannie nên hầu hết tất cả người giúp việc trong nhà đều bận rộn, nhờ thế mà căn nhà ồn ào hơn hẳn.

- Con trai dậy thôi, hôm nay là sinh nhật của con phải dậy chuẩn bị chứ. Không thì mọi người sẽ bảo con mẹ chẳng đẹp trai đâu.

Vì tối qua cậu nhóc ngủ muộn nên sáng ra gọiãi chẳng chịu dậy. Khi nghe nói là mình xấu thì cậu nhóc ngồi bật dậy chạy vào phòng tắm.

Gần một tiếng đồng hồ sửa soạn, châu chuốc thì bây giờ cậu nhóc chẳng khác hotboy là mấy. Khách khứa đã đến đông đủ, có cả tụi kia nữa và tất nhiên không thể thiếu hắn. Buổi tiệc sinh nhật được tổ chức cho đến 5 giờ chiều. Thì kết thúc.

- Chúng ta cũng về thôi.

John cầm tay Pi kéo đến chỗ tụi kia.

- Không, lát nữa chúng ta có việc cần phải giải quyết.

Nói rồi Pi bỏ đi.

Ở phòng khách. 10 con người đang chăm chú nhìn Pi.

- Cô muốn mói gì với chúng tôi sao?

Nó lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

- Bảo Dannie lên phòng đi.

Pi nói mà mắt cứ dán chặt vào cậu bé.

- Dannie ! Lại đây. Con lên phòng mở quà đi nhé, lát nữa cho mẹ xem, được chứ!

- Vâng!

Cậu nhóc vui vẻ chạy lên phòng vì được mở quà.

- Rồi! Bây giờ có chuyện gì?

- Tôi sẽ cho cô nói trước. Cô có chuyện gì để nói không?

- Người có chuyện muốn nói là cô mà, sao lại là tôi.

Nó thấy bất an, có vẻ như Pi đã biết chuyện gì đó của nó thì phải.

- Pi, rốt cuộc là em muốn nói chuyện gì?

- Mọi người chỉ cần im lặng và lắng nghe là được.

Chuyển ánh mắt đến phía nó.

- Bao nhiêu năm qua, che giấu tất cả mọi chuyện......cô.......không cảm thấy mệt sao?

Mọi người hướng ánh mắt nhìn Pi rồi lại nhìn nó. Có vẻ hắn đã đoán ra một phần nào đó của câu chuyện.

- Chuyện gì?

Pi không nói gì chỉ nở nụ cười bí ẩn nhìn nó.

" Ting....ting...ting...."

Nhìn vào màn hình điện thoại rồi lại nhìn Pi.

- Cô không nghe điện thoại sao? Có lẽ người đó cần nói chuyện với cô đấy.

- Không cần đâu, cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

- Cô chưa nghe mà đã biết sao? Tôi nghĩ nếu như anh hai gọi thì phải có chuyện gì đấy quan trọng lắm.

Bây giờ không chỉ mình nó mà còn có Rin, Boom và Jan đều có linh cảm không tốt cho chuyện này.

- Anh hai của cậu ngồi đó, người cậu yêu cũng ngồi đó, còn có cả đứa bạn thân là tôi đây. Cậu tính giấu đến bao lâu???? Cậu.....và cả em nữa....

Pi chỉ tay vào Boom và Rin rồi tiếp tục nói.

- Hai người biết chuyện mà ra vẻ nbư mình chẳng liên quan. Mấy người đang xem tụi này là đồ ngốc đấy à!

Pi hét lên đôi mắt trừng trừng nhìn nó.

Mọi chuyện đã bắt đầu rối tung lên rồi. Đây là chuyện mà nó không thể lường trước được. Nó không ngờ mình lại để lộ sơ hở nhiều đến vậy.

- Pi, em đang nói gì thế?

- Em đã bảo là anh chỉ cần nghe thôi.

Đứng phắt dậy đi đến chỗ nó.

" Soẹt...."

Lớp da trên cổ nó bay ra dính trên tay nhỏ.

- Chuyện....chuyện này.....vậy....chuyện hôm đó là thật sao?

Hắn mở to mắt hết cỡ nhìn nó.

Biết rằng ngày hôm nay sẽ đến nhưng nó không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Đập tay xuống bàn đứng phắt dậy và quát lớn.

- Đúng vậy! Tôi xem mấy người là đồ ngốc đấy thì sao? Thật không ngờ mấy người lại bị tôi lừa gạt dễ dàng như vậy. Mấy người tưởng tôi thích gặp mặt mấy người lắm hả? Hả?

Và ngay lúc đó nó đã nhận cú tát thật đau từ Pi.

- Mấy người thì biết gì chứ, thấy sai thì lại quát tháo lên mà chẳng cần biết lý do thế nào. Mấy người tưởng việc này chỉ dừng lại ở mức này thôi sao?

Cơn giận đang bùng phát, người nó hầu như không còn đứng vững nữa.

- Chị à! Bình tĩnh nào.

Jan bước đến vịn vai nó từ phía sau.

Điện thoại run lên từ túi quần của Rin, cậu nhấc máy lên nghe và gương mặt theo đó bỗng chốc thay đổi.

- Chị......bọn chúng........bắt đầu hành động rồi!

- Ở đâu?

- Chỗ cũ!

- Quản gia, tiễn khách. Mọi chuyện đã kết thúc. Đã quá rõ ràng rồi, tôi cũng chẳng có trách nhiệm gì phút giải thích cho mấy người hiểu.

Nó quay lưng bước thẳng lên phòng. Lòng nó bây giờ hoàn toàn nặng trĩu. Lo sợ ? Người như nó mà cũng biết lo sợ sao? Đúng..... là nó lo sợ. Sợ rằng chuyến đi này nó còn có thể trở về trọn vẹn được hay không. Mối thù này đã đeo bám nó suốt chừng ấy năm, dù muốn hay không thì cũng đã đến lúc chấm dứt tất cả mọi chuyện. Nếu còn kéo dài sẽ còn nhiều người bị tổn thương.

Lúc này ở dưới phòng khách.

- Mọi người nên về đi chuyện này vốn dĩ là chuyện của em và chị ấy. Kể cả Pi và Boom, 2 người này cũng chỉ là trợ giúp. Chuyện này đã đến lúc phải kết thúc mọi người đừng làm em phải khó xử.

- Tụi này là bạn thân chí cốt, dù có xảy ra chuyện gì tụi này cũng sẽ giúp.

- Nhưng mà....

- Thay đồ đi.

Với khuôn mặt lạnh, chỉ vỏn vẹn 3 từ nó bỏ mặc tất cả bước vào phòng bếp.

Sau khi thay đồ mọi người nhận vũ khí từ nó phòng bếp của nó được dùng để tất cả các loại súng kiếm và các loại vũ khí lợi hại khác nữa tất cả được giấu kín ở trong các ngăn kéo tủ để vật dụng hay là ở ngay phía dưới bếp ga. Tuyệt nhiên từ lúc đó đến giờ nó không mở miệng nói với ai câu nào. Mọi kế hoạch được Rin triển khai một cách chặt chẽ và kỹ lưỡng.

________Ở bìa rừng Phía Nam________

Đây là khu rừng âm u và ẩm mốc. Cây cối rậm rạp chỉ le lói một chút ánh sáng yếu ớt của cảnh hoàng hôn. 300 đó là số người của hai bên. Cả hai bên đứng đối mặt với nhau khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro