Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau hắn cứ như người mất hồn vậy. Làm trước quên sau tính tình lúc nóng lúc lạnh đi làm về thì nhốt mình trong phòng ai nói gì hỏi gì cũng chẳng trả lời.

- Thằng này kỳ ghê, nó bị như thế không biết. Nhìn nó đâu phải là người đâu là ma thì đúng hơn!

- Em thấy anh ấy bị như thế kể từ khi dự tiệc sinh nhật về.

- Có khi nào nó bị.....

- Bị gì....???

- Trúng tà...

" Bốp....bốp....bốp...."

- Nói bậy hả mày!

Vì một câu nói mà Jen ăn luôn ba chiếc dép.

Cả bốn người tụ tập buôn chuyện của hắn tại phòng khách, trong khi đó hắn đã ra xe và đi mất dạng.

- Thôi đi! Jin muốn vậy thì cứ để vậy đi. Đừng làm phiền nữa, cứ mặc kệ đi.

- Nè Pi, hôm nay em phải qua bên Công Ty HBS bàn về hợp đồng 100 cái áo cưới đấy.

- Được rồi, em sẽ đi liền.

_____Công Ty HBS_____

- Xin Chào! Cô cần gì ạ?

- Tôi là người bên công ty JP qua bàn về hợp đồng với Chủ Tịch Jun.

Pi đưa thẻ công ty của mình cho cô nhân viên.

- Vâng! Hiện tại Chủ Tịch đang có cuộc họp khoảng một lát nữa sẽ xong. Cô có thể vào phòng ngồi đợi.

- Mời cô ngồi.

- Được rồi, cô cứ đi làm việc đi.

Cô nhân viên đi ra ngoài và đóng cửa lại. Nhỏ cũng tò mò về căn phòng của chủ tịch sẽ như thế nào. Nghĩ là làm nhỏ đứng dậy đi quanh phòng rồi bước lại chiếc bàn đặt bên ô cửa kính, đặt người ngồi xuống chiếc ghế.

- Oa..... ngồi vào vị trí này đúng oai thật!

Nhỏ đẩy cho chiếc ghế xoay quanh với vẻ thích thú. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị đóng băng khi ánh mắt chạm vào khung ảnh trên bàn.....

- Không thể nào.......Tuyệt đối không thể.

Bản hợp đồng 100 chiếc áo cưới kết thúc sau 2 tuần.

- Chủ tich, chị không nên uống nhiều như thế.

Yuri khẽ nhắc nhở nó.

- Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh.

- Cô không sao chứ!

Pi bước đến bên nó vuốt vuốt vào lưng và đưa tay vén tóc qua một bên, cử chỉ thật thân mật.

- Ổn cả chứ?

Nó chẳng nói gì chỉ gật nhẹ đầu.

- Vậy tôi ra ngoài trước đây.

Nhỏ quay người bước trở lại bàn tiệc nhưng khuôn mặt bộc lộ một cảm xúc nào.
               ____________________

- Chào bác sĩ.

- Cô cần gì?

- Tôi muốn ông xác định một số chuyện.
                ____________________

- Pi...Pi........Pi...

- Ơ.....hả?

- Em làm sao thế? Sao lại ngồi thừ người vậy!

- Chuyện lạ lắm anh ạ!

- Chuyện gì?

John thắc mắc chẳng biết có chuyện gì mà lại khiến Pi như vậy.

- Haizzzz...... chưa có kết luận, không chắc chắn được, phải cần thêm thời gian.

- Em lẩm bẩm cái gì thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?

- Vẫn chưa đến lúc.

- Ơ......

Những ngày sau đó Pi luôn tìm cách tiếp cận và nói chuyện với nó. Với sự thông minh của nhỏ cộng thêm sự hiếu khách và chẳng cảnh giác của nó thì Pi nhanh chóng tìm ra được rất nhiều manh mối về việc Sun.....còn......sống!
                ____________________

- Tôi đến đây có phiền anh không?

- Không, cô ngồi đi.

Gương mặt hắn bây giờ phải nói là là quá lạnh, hắn chẳng tỏ ra một thái độ nào khi gặp nó.

- Cô đến đây ắt hẳn phải có việc gì đó.

Nó đặt tấm thiệp nhỏ lên bàn và đẩy qua phía hắn.

- Sắp tới là sinh nhật của con tôi. Mong anh sẽ đến dự.

- Tôi sẽ xem lại lịch của mình, có thời gian thì tôi sẽ đến.

" ting...ting...ting..."

- Alô?

Nó nghe điện thoại mà gương mặt bỗng chốc trở nên tức giận. Chẳng cần trả lời điện thoại nó cúp máy luôn khi người bên kia nói hết.

- Tôi có việc phải đi rồi. Chào!

Vừa bước ra khỏi phòng hắn thì gặp Rin.

- Ủa, chị!

- Đi...!

Chẳng cần biết có chuyện gì, thấy nó như thế Rin cũng lủi thủi đi theo.

       ________Bãi đậu xe_________

- Có chuyện gì sao chị?

- Vừa rồi thằng khốn người theo dõi chị. Chị đã gặp hắn và hắn biết được chứ còn sống. Jin cũng vậy, anh ấy đang nghi ngờ chị.

- Sao chuyện lại ra như vậy chứ?

- Chị không biết! Bây giờ bọn chúng đang làm loạn kia kìa, phải đi giải quyết đã, không thì ta bị quấy rối dài dài.

- Em đi với chị!

Bar wind phía sau bãi đất trống.

- Tụi mày định làm loạn đấy à?

Rin bước đến trên người cậu quần da đen, áo ba lỗ đen, giày bata đen tay cầm côn dài 1m vắt lên vai.

- Oh! Ai đây, mày chỉlà một thằng quản lý mà giám lên mặt sao?

- Sao lại không! Hạn như mày, không đủ tư cách nói chuyện với tao nữa là......

Cậu cười nữa miệng sĩ nhục hắn.

- Này đừng đắc ý! Bà chị của mày sợ quá trốn luôn rồi nên mày mới ra mặt chứ gì!

Tên đó vừa dứt câu thì cả đám cười rộ lên.

- Tao đến hơi muộn mà tụi bây đã dắc ý rồi sao?

Nó xuất hiện từ phía sau, tay cầm kiếm nhật, quần dài màu đen rách toe tua với áo ba lỗ ngắn cũng đen nốt.

- Không có việc gì à! Sao suốt ngày cứ gây chuyện với tụi tao thế?

Rin gãi đầu vẻ khó hiểu.

- Đúng! Rảnh mới kiếm tụi bây chơi nà!

- Nhưng tụi tao không rãnh. Mà có rãnh thù thời gian cũng không dành cho tụi mày. Muốn thì cứ lên......

- Đánh....!

Nhận được tín hiệu cả gia bên xông vào đánh. Cuộc chiến kết thúc khi cả hai bên không có ai có thể đấu được nữa. Người của hai bên bị thương không hề nhẹ.

- Ủa chị...Rin...2 người....sao thế này?

Tina thấy thế, tay chân cứ luống cuống. Yuri trên cầu thang đi xuống thấy cả hai nằm ở ghế sofa mà đứng hình.

- Sao....sao....hai người....Chuyện gì thế này?????

Phải mất đến 30 phút mới xử lý xong các vết thương trên người.

- Hai người liều thật đấy! Nhỡ có chuyện gì thì sao?

- Làm sao mà có chuyện gì được chứ! Đây vẫn chưa là trận chiến cuối cùng. Đừng lo.

- Hai người thế này, không lo mới lạ.

"Ting...ting...ting..."

- Chị ở đâu đấy?

- Tối nay chị sẽ ở ngoài, em lo cho Dannie đi.

- Chị cũng phải dành thời gian cho Dannie đi, chị cứ công việc mãi thôi.

- Chị biết rồi.

- Chị lên phòng trước đây. Mấy đứa đi nghĩ đi.

Tina dìu nó đứng dậy và lên phòng.

Yuri nhẹ nhàng dìu Rin đến giường và giúp cậu nằm ngay ngắn.

- Được rồi anh ngủ đi. Em về phòng đây!

Chưa đi được bước nào đã bị Rin kéo xuống giường và ôm chặt lại.

- Nè! Bỏ ra, em phải về phòng.

- Không, anh muốn ngủ với em cơ!

- Tránh ra đi.

- Nằm yên, ngủ đi!!!!

Cậu chồm người dậy trừng mắt nhìn cô.

- Ngủ thì ngủ, làm gì ghê thế!

- Như vậy mới ngoan.

- Xí! Thấy ghét.

Quay mặt vào người Rin rồi ôm chặt lấy cậu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro