Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ gương mặt của tên Cáo không thản nhiên nữa mà đang kiềm chế để không giết nó ngay lập tức.

- Tao phải công nhận rằng, quân của mày kín miệng thật.

Nó đưa ly rượu lên miệng hớp một ngụm rồi nói tiếp.

- Nhưng tụi nó thật liều lĩnh khi theo dõi tao lại lộ liễu đến thế.

Sau một hồi im lặng bỗng nhiên hắn lên tiếng.

- Khôg phải là tụi nó liều lĩnh mà.....tao.....bảo tụi nó làm thế!

Nó nói với vẻ không tin.

- Mày bảo sao?

- Đúng! Vì tao muốn biết mày sẽ làm gì?

Hắn ta nói với vẻ chắc chắn.

- Vậy thì tao phải xử bọn chúng rồi, vì bọn chúng đã làm tao lộ diện. Nhưng trước hết.......có một người mà mày cần phải gặp đấy!

Từ phía trong, một người con trai với dáng vẻ chửng chạc nhưng lại toát lên một vẻ hiên ngang, bất cần, trong bộ đồ màu đen càng làm chàng trai thêm bí ẩn. Tên Cáo chẳng thốt lên một từ nào. Mắt của hắn cứ nhìn chầm chầm vài người con trai đó.

- Chuyện này là sao hả?????

Tên Cáo quay lại quát đàn em.

- Sao tên đó vẫn còn sống?

- Sao lại còn sống? Vốn dũ đã chết đâu!

Nó nói với giọng cực kì khó hiểu.

- Nói đi!!!!!!!!

Hắn ta quát làm đám đàn em run sợ.

- E..e..em..xin lỗi! Tạ....tại lúc đó....em...em thấy....tình hình.....không được ổn....nên...nên em...mới...mới nói dối....đại ca.....

Một tên bị trói trên ghế trả lời một cách sợ hãi.

- Mày......nói dối tao sao?

- Không được rồi, sự sỉ nhục lần này quá lớn không thể tha được. Xử thôi, nếu phước lớn mạng lớn thì sẽ sống sót còn không thì cứ coi như là đi một chuyến về thăm ông bà vậy!

Nó uống cạn ly rượu trong tay rồi thả cho nó rơi xuống đất vỡ tan.

Bao nhiêu sự việc diễn ra từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đã dược một người nhìn thấy.

" Bao nhiêu năm qua, không lẽ em đã thay đổi thành một người khác?"

" Nhưng việc em còn sống, sao lại dấu diếm chứ?"

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi thấy nó bước ra ngoài.

Nó cầm điện thoại bước ra khỏi căn nhà, lựa một chỗ kín và nghe. Hắn nhanh chóng chạy lại bụi rậm gần đó để núp.

- Alô! mẹ nghe đây.

- Sao bây giờ mà mẹ vẫn chưa về?

- Bạn mẹ bị bệnh, mẹ phải ở lại chăm sóc. Dannie ngoan, qua ngủ với cậu đi nha!

- Cậu vẫn chưa về, để Dannie đến chỗ mẹ nha.

- Không được! Mẹ đang ở bệnh viện, Dannie không đến được đâu. Cậu về liền bây giờ đấy. Ngày mai là chủ nhật, mẹ sẽ đưa Dannie đi chơi, chịu không?

- Dạ chịu. Mai mẹ về nha. Tạm biệt mẹ.

- Chụt, ngủ ngon.

"Cái gì? Cô ấy đã kết hôn và có con sao? Không thể như thế được...."

Chính tai hắn nghe đấy, nhưng hắn vẫn không tin đây là sự thật. Hắn đang cảm thấy rất hoang mang.

Lúc này, ở bức tiệc.

- Yuri, Tina chị ấy đâu?

- À! Vừa rồi chị ấy bảo chúng ta về trước, chị ấy có việc phải đi tối nay không về nhà.

- Vậy phải về thôi. Để Dannie ở nhà một mình, mình thật không yên tâm.

- Về thôi!

-Này! Có ai thấy anh Jin đâu không?

Rin từ đâu đó chạy lại hỏi.

- Không, từ đầu đến giờ anh chỉ thấy một lần.

John thản nhiên trả lời.

- Chẳng lẽ anh ấy bốc hơi?

- Thôi về đi! Hắn đi tự biết đường về. Đâu còn là con nít nữa đâu.

Pi quay lưng bỏ về.

_____Căn nhà hoang_____

Mùi máu tanh đang bốc lên càng lúc càng nặng mùi. Bên trong đã có năm xác chết trên ghế vì trúng phải phi tiêu của nó.

- Tao đac nói rồi, đứa nào sợ hãi sẽ chết mà. Tiếp tục nhé!

Mắt nó bị bịt kín lại. Trên tay đang cầm hai chiếc phi tiêu. Nó đang bình tĩnh lắng nghe tiếng động của đối phương.

" Vèo...Vèo..."

Hai dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Cởi khăn ra khỏi mắt, nhìn vào kết quả.

- Trượt rồi! Dũng cảm đấy!

- Thả tụi nó ra. Về đi. Lần sau có muốn khử tao thì chọn cách kín đáo một chút nhé!

- Ok! Nhưng mày biết không, mày bị phát hiện rồi đấy.

Hắn ta chỉ nhận được cái châu mày khó hiểu của nó.

- Bà chị thật sự là không biết rồi!

Đàn em của hắn ta dẫn vào một chàng trai nó cũng khá bất ngờ nhưng lại chẳng biểu hiện gì.

- Bà chị thấy sao, khi thân phận của mình bị bại lộ vào lúc này?

- Mày lầm rôi! Bọn tao đã gặp nhau. Tao cũng biết anh ta đi theo tao từ bữa tiệc đến đây.

" Tại sao anh lại xuất hiện vào lúc này chứ?"

" Có thật là em đã biết ?"

- Thôi thì để hai người ôn lại chuyện cũ vậy. Rút.

Cả bọn nhanh chóng rút khỏi căn nhà hoang. Tiếng xe môtô càng lúc càng xa cho đến khi không nghe thấy gì nữa.

- Xử lý chỗ đó đi rồi về!

- Vâng!

Nó lướt qua hắn đi ra phía cửa nhưng bị hắn giữ lại.

- Chuyện này là sao?

- Chuyện gì?

Nó nhìn hắn với ánh nhìn không cảm xúc.

- Đừng giả vờ nữa, chuyện em còn sống sao lại giấu mọi người hả?

Hắn gần như mất bình tĩnh, kéo nó lại gần quát.

- Anh buông chị ấy ra.

Josh đẩy hắn ra khỏi người nó.

- Cậu không đủ tư cách nói chuyện với tôi!

- Anh......

Josh lăm lăm nắm đấm chuẩn bị lao vào đánh hắn thì bị nó ngăn lại.

- Đủ rồi! Anh nghe cho rõ đây, tôi vẫn chưa chết lần nào cả. Vậy nên chuyện tôi chết hoàn toàn không có. Sun! người giống tôi, cô ta đã chết rồi. Mộ nằm đó, người vẫn nằm đó muốn thì cứ đào lên mà xem. Đừng thắc mắc vì sao tôi biết. Vì tình cờ tôi phát hiện cô ta nằm ở đó thôi. Và một điều nữa anh nên nhớ, đây không phải chỗ anh muốn vào là có thể vào được. Lần sau phải cẩn thận trước khi vào đây, đi vào sẽ không có đường đi ra đâu!

Nói rồi nó bỏ đi hắn cũng chỉ biết đứng nhìn. Người mà theo hắn là giống nó đến một cách hoàn hảo. Nếu như nó còn sống, nếu như con người đó là nó thì hắn vẫn không thể hiểu được tại sao nó lại đối xử với hắn như thế. Lạnh lùng, vô cảm, không quan tâm và chẳng một lần ánh mắt hướng về phía hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro