Chương IX: Nếu như không có anh ở bên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng phải miêu tả tỉ mỉ chi tiết thì các bạn cũng biết rồi đấy, khi đối mặt với vị cứu tinhTiểu Tuấn Kiệt, cổ họng tôi như bị hẳn cả một cái màn thầu to oạch chặn ngang, câm nín không dám phát ra tiếng động, chỉ đành co ro như một cây nấm nhỏ trong sương đêm.

Anh cũng chẳng nói chẳng rằng, nhanh nhẹn trả tiền rồi lôi tôi xềnh xệch ra khỏi quán.

Trên đường về nhà, tôi lí nhí cảm ơn anh trên dưới chục lần, hối hận không thôi. Chắc anh không vì chuyện này mà hiểu lầm tôi là một đứa hư hỏng, vì tương lai con trẻ mà sẽ mách với mẹ tôi chứ?

A di đà Phật, Phật Tổ linh thiêng, cầu mong người đừng giáng tai họa khủng khiếp ấy xuống đầu con.

Tôi cứ thế tự lẩm nhẩm cầu nguyện trong lòng như một con tự kỉ, đến khi nghe thấy giọng nói trầm ấm nhưng xa cách của anh thì giật mình đánh thót.

"Đói chưa?"

Tất nhiên, tất nhiên là đói rồi, bụng sôi ục ục ngay trước mắt đây này. Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng tôi chỉ để dành trong bụng, không dám phun ra khỏi miệng những từ ngữ chỉ dành cho bạn bè cùng trang cùng lứa trên lớp với anh.

"Em cũng cảm thấy hơi đói rồi" – Tôi vừa đáp lời vừa lén nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh .

"Vậy ra quán kia ngồi ăn nhé" – Tuấn Kiệt giơ tay chỉ về phía quán ăn nhanh phía bên trái đường.

Vậy cũng được. Dù gì thì cũng chỉ một mình tôi ăn trưa ở nhà, bố mẹ đều đi làm cả rồi, Thành Thành thì từ sáng đã xổng chuồng đi tà lưa gái, mất tung mất tích rồi còn đâu.

Được mời ăn miễn phí thế này, dù có hơi ngại nhưng chỉ tiếc là đầu tôi lại rất ngoan ngoãn nghe lời bạn dạ dày, gật gật không biết mỏi mệt.

Ngồi trong quán Fastfood, tôi kiên nhẫn, à, người phải kiên nhẫn đúng ra là anh. Tôi chỉ có phận sự ngồi chờ thức ăn dâng lên miệng, còn Tuấn Kiệt thì đành xếp hàng gọi đồ.

Tôi vân vê mép áo cho đến khi không thể khiến nó trở lại phẳng phiu được nữa mới thấy anh bê một khay thức ăn bước đến, nếu như phải đứng trồng cây lâu như vậy, tôi đã bỏ quánh về nhà cho rồi.

Trong sâu thẳm kí ức, tôi không rõ là mình đã quên mất thứ gì mà lòng cứ bứt rứt không thôi. Ngồi cả nửa ngày tôi mới chợt nhớ ra, "a" lên một tiếng khiến cho miếng bánh vô tội trong mồm không những đã bị nghiền nát đến thảm thương mà còn suýt chút nữa là rơi ra ngoài.

"Chết rồi, cặp sách của em" – Tôi cuống lên, hoang mang quay sang anh anh.

"Ồ" – Tuấn Kiệt mặt dửng dưng nhìn lại tôi, mặt không cảm xúc.

Lúc đó, tôi tức giận đến mức chỉ muốn lật bàn, nhưng bản năng của dã thú nguyên thủy vẫn may mắn kìm lại được, tôi chỉ còn cách ngồi suy nghĩ kĩ càng, lật lại trí nhớ. Hừ hừ, dù gì thì khi nhìn người khác rơi vào hoàn cảnh như thế, anh cũng phải biểu cảm cho hợp với tình hình dầu sôi chảo bỏng hiện giờ chứ, cái mặt chưng hửng thế kia, nhìn rõ ghét ra.

Trong khi tôi đang thầm tự trách bản thân mình bỏ đồ đâu liền quên đấy, phần nhiều là trách cứ anh vô tình, vô tâm, vô cảm thì Tuấn Kiệt liền cất tiếng phá tan bầu không khí kì dị.

"Nó đây này" – Anh cầm trên tay chiếc ba lô màu nâu in hình miếng bánh oreo nằm rải rác ra trước mặt tôi, bất lực thở dài.

Tôi trố mắt nhìn sự vật hiện tượng trước mặt, lâu đến mức khiến anh phải ngại mà quay mặt đi nơi khác, hừ nhẹ.

"Cảm...cảm ơn anh"

Tôi lúng túng đỡ lấy chiếc ba lô, hận sao lại không tự cho mình một cái tát vì vừa nãy hiểu lầm anh.

"Em đến đó để đánh bản dịch lên wed à?" – Tuấn Kiệt sau một phút trấn tĩnh lại tinh thần, mới quay sang tôi hỏi.

"Vâng" – Tôi đáp, dường như cảm thấy có gì đó kì quái, liền hỏi lại – "Sao anh biết hay vậy?"

"Lúc ở trong quán net, anh thấy em để quên cặp sách, cầm lên thì khóa cặp chưa kéo nên mới vô tình nhìn vào bên trong, bản thảo tiếng Trung lẫn tiếng Việt của em, khụ, nằm ngổn ngang.... – Đến khi nói ba từ cuối, giọng anh ngày càng nhỏ đi rồi im bặt.

Tôi ngượng chín người, má đỏ như trái bồ quân, ho khan hai tiếng rồi tiếp tục công cuộc làm ngơ – ăn như lợn – làm ngơ của mình, cứ thế.

Nhưng dù gì, tôi cũng đã có thể chứng minh được mình trong sạch, không bị khép vào tội danh "trốn nhà đi chơi net" nữa. Nghĩ đến đây, tôi bất giác thở phào.

Vậy là không để lại tiếng xấu rồi.

Ngồi ăn được tầm mười lăm phút thì cả tôi lẫn anh người nào người nấy đều no căng bụng. Vì anh đã thanh toán tiền trong lúc gọi đồ nên chúng tôi cứ thế ôm bụng (tất nhiên là lần này tôi không thể bỏ quên bạn cặp sách rồi) ra khỏi cửa hàng.

Tuấn Kiệt và tôi, người đi trước kẻ theo sau, nối đuôi nhau về nhà. Tôi cúi đầu im lặng, bước đi, mắt dán lên những lát gạch vỉa hè màu đỏ nhợt nhạt vì đã phải hứng bao nắng mưa, bất giác suy nghĩ linh tinh. Khụ, là một Sắc nữ kiêm Trạch, tôi không thể nào xóa bỏ khỏi đầu suy nghĩ bậy bạ khi nhìn những viên gạch được lát đều đặn, khéo léo ấy....

Vì cứ ngơ ngẩn bước đi như vậy cho nên tôi hậu đậu đâm phải một người qua đường, suýt chút nữa thì ngã, nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, bù lại, vai phải trở nên đau điếng.

Cho đến khi đầu óc đỡ quay cuồng thì tôi mới ngu ngốc nhận ra rằng...

MÌNH ĐANG VÔ DUYÊN TRỒNG CÂY TRÊN ĐƯỜNG!!!

Tôi hậm hực đánh mắt về phía người đàn ông vừa đụng phải, miệng thầm chửi thề.

"Gia Hân, sao chậm vậy?" - Tuấn Kiệt bất đắc dĩ quay lại, nhìn thấy tôi đang đứng như trời trồng thì mặt liền tái xanh.

Trong một phần nghìn giây của cuộc đời, tôi được một cánh tay mạnh mẽ ôm ngang lưng, kéo rất thô bạo. Lướt qua mắt tôi là vô số hình ảnh nhạt nhòa, tiếng còi xe ô tô inh ỏi...

Mùi hương của anh thoáng chốc thoảng qua mũi tôi, rất dễ chịu.

Tôi được anh kéo khỏi cánh tay tử thần trong gang tấc, miệng bất giác thở hổn hển.

Cho đến khi nhận biết được chuyện gì xảy ra, tôi thực ăn năn hối cải vô cùng. Tuy là không phải đứng giữa làn đường, nhưng do chiếc xe ô tô chết tiệt suýt tông phải tôi đó, vì đi lượn lách đánh võng như đang trên đường đua của riêng mình, lại di chuyển với tốc độ cao, vô duyên tràn sang cả lề đường dành cho xe đạp nên mới dẫn đến tình cảnh này.

Nếu như hôm nay không có anh ở bên, tôi thật không biết phải xoay xở ra sao trong tiệm net...

Nếu như hôm nay anh không ở bên, tôi đã phải một mình buồn tủi ngồi cô đơn ăn bữa cơm đạm bạc...

Và cũng vì có anh ngay bên cạnh, với tay là có thể chạm vào được, tôi mới giữ được mạng sống của mình.

Tuấn Kiệt ra sức hỏi han tôi, có đau ở đâu không? Liệu có bị quệt phải chưa? Và cũng động viên tôi đừng sợ hãi rất nhiều.

Anh. Có lẽ chính là thần hộ mệnh bằng xương bằng thịt của cuộc đời tôi...

_____________________________

Ahihihi, vì hôm nay trời mát mẻ nên ta liền nhân cơ hội này leo lên tầng ba đánh truyện lên mạng. Sau hơn một tháng mất tăm mất tích, ta đã trở lại, mặc dù đã viết đên chương 13 rồi :3

Nếu như có duyên thì một ngày trời mát mẻ gần đây, ta sẽ gặp lại các nàng.

Si iu ơ gên~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sad