1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dazai người này a
Nếu ngươi hỏi hắn có sợ hãi thứ gì không, nhất định sẽ nhận lại một tràng cười nhạo.
Làm quản lí trẻ tuổi trong tổ chức Mafia cảng, đầu rơi máu chảy, với hắn sớm đã là chuyện thường ngày.    Bước trên con đường u ám, cả trong lẫn ngoài đều thuận lợi như mây trôi nước chảy. Như vậy "tình" đâu, thế gian một chữ "tình" luôn có thể làm cho lòng người sinh sợ hãi, bởi vì quá trân quý cho nên sợ mất đi. Ngài quản lí trẻ dáng vẻ kiêu ngạo, trời sinh một đôi với cặp mắt đào hoa, trong thoáng chốc có thể làm cho người ta gặp phải  ảo giác thâm tình. Nhưng mà bờ môi mỏng như lưỡi đao kia đem hắn bán

"Vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người" , ám chỉ vị quản lí này

Bởi vì không quan tâm, cho nên không sợ hãi.

Hắn cái gì cũng không sợ. Vì sáng sớm ngày hôm đó, dạng người này hắn từ đầu đến cuối đều tin tưởng

Thủ lĩnh Mori giao cho Dazai một nhiệm vụ, không quá phiền toái, tổ chức ngầm cộng tác với Mafia cảng tiến hành giao dịch nhưng bọn chúng lại đổi ý giữa chừng, tên thủ lĩnh bên đó hạ lệnh giết chết từng thành viên Mafia đến giao dịch, rõ ràng có ý định chiếm giữ con hàng làm của riêng. Loại sự tình này thường có phát sinh, bình thường mà nói không cần đội ngũ quản lý ra tay, chỉ cần cử đám thuộc hạ đi là đủ, nhưng thủ lĩnh kiên trì, hắn cũng không có lý do cự tuyệt. Hắn lần này đi có mục đích, liền muốn để đối phương biết lừa gạt Mafia cảng là chuyện không nedn làm.
"Một tên cũng không được bỏ sót" Đây là nguyên văn của thủ lĩnh, cuối cùng, ông còn bổ sung một câu: "Mang theo Chuuya."
Quay người đang muốn rời đi Dazai dừng một chút, góc áo khoác màu đen tung bay, phát ra tiếng vang rì rào,
[ Hai quản lí...... sao ], hắn ngoảnh đầu đối mặt với nụ cười ôn nhu của Mori:
"Tuân mệnh, thủ lĩnh."

Sáng sớm ngày 4/6, Dazai ngày thường luôn xuất hiện trong phòng ăn
."Sáng sớm liền muốn uống rượu ?" Cô nhân viên phục vụ có chút sửng sốt,hắn đưa mắt lên nhìn, một mảnh nhu tình dường như muốn từ trong đó tràn ra, dù là hắn thường thấy đối tất cả nữ nhân đều chỉ vì tiền mà bắt chuyện hơn chữ "tình", thế nhưng khuôn mặt cô phục vụ này có chút ửng hồng. Nàng quay người chuẩn bị đi chọn món, lại nghe khách nhân lên tiếng nói:
"Dù gì về sau sẽ không tới đây uống nữa." Nàng quay đầu, bắt gặp Dazai chỉ đang nhìn chằm chằm mặt bàn, giống như muốn giải thích cho nàng biết, lại giống như lẩm bẩm.

Từ lúc ra khỏi phòng ăn, người trên đường phố đã nhiều hơn, cách thời gian ước định còn kém mấy phút, Chuuya còn chưa tới. Dazai đứng trước cửa nhà hàng, chán nản ngáp một cái. Cất bước hướng về phía trước, đi qua dòng người trước mặt, ngồi trên ghế dài đối diện chờ Chuuya. Tựa như anh đã từng khinh bỉ mà nói, hắn nhất định sẽ không để cho mình bị thua thiệt.

Hắn đi chưa được mấy bước liền đã nhận ra phía bên phải có mùi nguy hiểm, bây giờ đang là giờ cao điểm, một chiếc xe vận tải lại đột ngột hướng về phía Dazai mà lao đến
[ Món khai vị à ],
Dazai nhếch miệng, xoay người hướng về phía trước, trên tòa nhà cao lầu đối diện, thoáng qua điểm sáng nhấp nháy liền biến mất. Là bắn tỉa. Hắn nhanh nhẹn né tránh xe hàng, một bên chú ý nhất cử nhất động tay bắn tỉa. Đoàng một tiếng, viên đạn bắn trúng ngay chỗ hắn định nhảy xuống, lòng hắn như xiết chặt

Não hắn nhanh chóng lục soát những thông tin có liên hệ với dị năng này, năng lực dự đoán chỉ có "Hoàn Mĩ" , nhưng Oda làm sao có thể hại hắn được, như vậy chỉ còn lại một khả năng.
[Thủ lĩnh Mimic à ],
Dazai nheo mắt, như vậy vừa rồi vì cái gì mà tên đó không giết hắn luôn, muốn uy hiếp? Đang lúc suy tư, viên đạn tiếp theo men theo tiếng đoàng lao tới, không chút do dự mà bắn trúng ngay phần ngực trái của hắn.

Tên đó cười khinh.

Hắn ngã xuống. Xe hàng theo sau, lốp xe nặng nề không chút lưu tình ép qua phần bụng.

"Dazai !"

Là Chuuya. Anh điều khiển trọng lực nâng chiếc xe hàng lên cao,dùng hết sức lực ném nó ra ngoài , xe hàng đâm vào tường, hóa thành một đống cặn bã.

Anh tới, nhưng đã chậm mất rồi. Dazai an tĩnh nằm trên mặt đất, dưới thân tràn lan vũng máu . Chuuya cảm thấy dường như mọi thứ đã mất tất cả màu sắc, giữa đất trời chỉ còn một mảnh đỏ rực sâu thẳm, tiến vào tâm trí của hắn. Anh lảo đảo chạy đến bên Dazai, bất lực nhìn khuôn mặt quen thuộc nọ. Mắt Dazai còn mở to, trong đôi mắt trầm tĩnh đó chỉ còn lại sự trống rỗng.

Quá an tĩnh, hắn sao có thể an tĩnh như vậy đâu, hắn hẳn là sẽ nhảy dựng lên chỉ thẳng mặt anh cười to ba tiếng sau đó nói:
"Ha ha khóc đi con sên đần !"
Sau đó Chuuya có thể hung hăng cho hắn ngay một cước, như vô số lần trước đó trong quá khứ, để tên khốn này muốn trêu đùa mình đến mức đau khổ đây mà. Hắn chờ và chờ, đợi đến khi cơ thể run rẩy không thôi, đợi đến khi nước mắt thấm ướt đuôi tóc mà rơi xuống, hoà lẫn vào máu của người kia

Anh rốt cục cũng nhận thức được, có lẽ đợi hắn tỉnh dậy là vô ích

Viên đạn trúng ngay tim, lại còn bị xe hàng nghiền ép, không có người nào gặp phải tình huống này mà giữ được tính mạng của mình cả. Chuuya đã sớm biết, nhưng vẫn ôm ấp một chút hi vọng. Anh cùng Dazai có mỗi liên hệ nào đó, Chuuya một mực tin tưởng hắn.Đó là một loại liên kết khó diễn tả bằng lời, giống như một sợi tơ đem cả hai người buộc lại với nhau,  loại liên kết này xuất hiện từ khi nào? Có thể là lần đầu tiên cùng thiếu niên nọ kề vai sát cánh trên chiến trường, có thể là cuộc chiến sinh tử lúc xâm nhập căn cứ của địch, lại có thể là lúc Dazai mặt mày nghiêm túc, nhưng nói ra mấy câu khiến anh chỉ muốn đánh hắn mà thôi: "Chuuya, ngươi là chó của ta đấy."

Đúng a, chó còn chưa chết, ngươi sao có thể đi.

Chuuya đem Dazai về bến cảng Mafia. Không có bất ngờ, bị phán định tử vong đã lâu, dời vào nhà xác. Nhìn qua bóng lưng cô đơn của anh, Mori lộ ra một chút ý cười.

Đêm đó Chuuya không hề mất ngủ, cơ hồ vừa lên giường liền rơi vào giấc mộng

Trong mộng như tua về quá khứ, mở đầu hỗn độn, tiếp theo khoảng thời gian làm vua "cừu"...... Hết thảy đều là hai màu trắng đen.Đến năm 15 tuổi, thiếu niên kia lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống của hắn, hình tượng từ đó dường như trở nên rực rỡ. Hình ảnh tiếp theo càng giống như một tập tranh xuất hiện tới tấp, trong mắt đều là hình bóng của Dazai, từ thiếu niên tới thanh niên, từ non nớt cho tới trưởng thành, cái duy nhất không thay đổi chính là cặp mắt màu hổ phách kia, cho dù chủ nhân của nó vui vẻ hay tức giận, nó vẫn luôn trầm tĩnh và vô tình như thế.

"Dazai."

 Chuuya khẽ gọi. Ngày bình thường anh luôn lớn tiếng kêu la tên hắn, đối phương chưa từng buồn bực,  chỉ quay đầu rồi cười ngả ngớn đáp trả.

"Chuuya ~" 

"Chuuya." Thanh âm gần như trong gang tấc, tựa như hiện thực và mơ hợp lại thành một . Anh đưa tay ra suy nghĩ phải bắt được huyễn ảnh trước mắt, cảm giác trong tay lại càng thêm chân thực. Chuuya bỗng nhiên mở mắt ra, cảm thấy mình từ một giấc mơ rơi vào một mộng cảnh —— Một mộng cảnh diên sắc

Dazai đang ngồi  bên giường, cúi đầu nhìn anh.

"Ta biết." Chuuya đưa tay ra, hắn xoay người ôm lấy anh. Thân thể run rẩy của cả hai áp sát vào cùng một chỗ.

"Ngươi.. cái tên này, sao lại có thể chết dễ dàng như thế hả."

Hai người mặt đối mặt,  hơi thở ấm áp đan vào cùng một chỗ. Là hơi thở tràn đầy sức sống , khó nói lên lời lại có thể đụng tay đến. Chuuya khẽ chạm vào gương mắt hắn, cảm nhận được thân nhiệt tới độ chân thực, từng đầu ngón tay đều muốn hoan hô nhảy múa.

"Chuuya."

"Ừ?"

"Ngươi khóc à"

Dazai đưa lưng về phía mặt trăng,  bắt gặp hai con ngươi màu xanh thẳm phủ một tầng hơi nước, lông mi mấp máy khiến những giọt tinh quang rải xuống.

"Ngươi cũng đâu khác gì." Đầu ngón tay anh còn cảm nhận đôi phần ẩm ướt.

Thế nhưng vì cái gì đây, vì cái gì hắn lại khóc. Dazai trong lòng quanh quẩn câu chất vấn như vậy, hắn không dám đặt câu hỏi, hắn sợ nếu Chuuya về sau đáp lại, hắn cư nhiên không thể ngang nhiên nói một câu ta cũng giống vậy.

Tên ngu ngốc kia là sợ mất đi hắn. Nhưng thế gian luôn luôn tàn khốc,  tình cảm, tồn tại sao?

Tình cảm của Chuuya là thật lòng,nhưng nó chỉ lấp đầy Dazai vào tại lúc này, lại như một con dao cắm sâu vào lòng hắn. Tựa như có người vừa gặp đã thẳng thắn nói hết mọi chuyện , cũng có người xưa nay không nguyện giao phó thực tình.

Nhưng tại sao hắn cũng khóc vậy ?

Dụi đầu vào trong hõm cổ người kia, ngăn bản thân không được run rẩy. Chuuya cũng chưa từng gặp một Dazai tay chân luống cuống như thế này, giống như là quay về lúc lần đầu gặp, hắn sẽ còn ngẫu nhiên buông lời xảo trá cùng suy nghĩ tính toán cặn kẽ, còn không có lấy một  kẽ hở.

"Chuuya......" thanh âm mơ mơ hồ hồ truyền đến.

"Ta giống như không thể chết được."

Ba, trong lòng có đồ vật gì bỗng nhiên rơi xuống, lúc chạm đất thì phát ra một tiếng vỡ vụn chua chát. Thì ra là thế, anh cười khổ. Một tia chua xót cuồn cuộn trong lồng ngực, thiếu một chút liền muốn nước mắt chảy ròng.Anh nắm lấy đôi tay đang ôm mình thật chặt của Dazai, hắn thuận thế nằm bên cạnh anh, cái cằm cấn đến hắn đau nhức. Hai người duy trì tư thế ngủ không thoải mái này, cũng không biết ai là người ngủ say trước.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời đã sớm lên tới đỉnh đầu

Hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường, màn cửa bị ai đó kéo lên, có lẽ sợ ánh nắng đã quấy rầy giấc ngủ của người

Nguyên lai không phải là giấc mộng à. Dazai hai tay che mặt. Mê mang sao? Thất lạc sao? Có lẽ còn có chút hơi an tâm? Trong lồng ngực cảm xúc quấn quít lấy nhau,đột nhiên cảm thấy rất muốn nôn.

Nghe thấy động tĩnh, Chuuya từ phòng bếp đi ra:
"Tỉnh rồi sao?" Hắn gật đầu, từ trên giường bò lên. Chuuya đã chuẩn bị xong bữa sáng, vài miếng bánh mì nướng, hai miếng trứng tráng. Hai người ngồi đối diện nhau, không ai nói ra chuyện ngày hôm qua.

"Cho nên......" Dùng cơm hoàn tất, Chuuya bắt đầu lên tiếng, "Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?"

Dazai tinh tế giảng giải —— Thủ lĩnh giao phó nhiệm vụ, bị xe hàng mạnh kẽ đâm tới, đụng độ tên bắn tỉa có  năng lực dự đoán, cùng, khởi tử hoàn sinh mình.

Anh sờ sờ cằm: "Nói đến, ta cũng cảm thấy nhiệm vụ đó là lạ, việc rất nhỏ, làm sao còn muốn quản lý đi giải quyết cơ chứ"

"Là kế hoạch của Mori, " hắn nhấp một ly nước, tiếp tục nói, "Việc thủ lĩnh muốn diệt trừ ta cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Ta vẫn thấy việc mang theo Chuuya càng kỳ quái hơn nhiều, bất quá..."

"Chuuya... Cho dù ta chết thì vẫn cho rằng ta còn tồn tại trong mơ. Người không biết cứ tưởng là ngươi muốn tỏ tình cơ đấ" Hắn ngẩng đầu lên liếc Chuuya, bắt gặp toàn thân anh đang run sợ, trực giác người này trong mồm chó nhả không ra ngà voi, còn chưa kịp ngăn cản đối phương liền hoàn thành câu nói kia.

"Chuuya quan tâm ta như vậy, không tận mắt thấy là sẽ không hết hi vọng a. Liền cho là ta chết về sau nhưng còn tồn tại trong ý niệm mộng cảnh đâu, không biết còn tưởng rằng ngươi muốn tỏ tình đâu." Chuuya đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên liền lôi người đối diện ra đánh đập. Hắn nhanh chóng né được:"Chuuya, nhìn ta như vậy chứ thật ra ta là người đã đi qua Quỷ Môn Quan một lần rồi a." Cánh tay đang giơ lên hơi khựng lại, anh quay đầu đi
"Hứ" Một tiếng. Chuông điện thoại di động vang lên, Chuuya quăng thêm câu
"Coi như số ngươi gặp may" Xong đi tiếp điện thoại. Hắn cười khẽ, rõ ràng Chuuya không muốn xuống tay đây mà

Khi quay lại, sắc mặt Chuuya nặng nề hiếm thấy.
"Là chuyện gì?" Hắn hỏi.
"Tin tức từ tổ chức, Oda đã giao chiến với thủ lĩnh Mimic, và hy sinh." Oda là tên thành viên quèn ở Mafia, Dazai thỉnh thoảng có uống cùng người đó tại quán Bar Lupin. Là bằng hữu trọng yếu của hắn, Chuuya biết.

-END_

tag chơi @lullaby-_  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro