2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt hắn bỗng nhiên co giật lại một chút. Quả nhiên là dạng này a. Nếu không phải vì sự thật hắn chưa chết làm choáng váng đầu óc, hắn sớm nên phát hiện kế hoạch của Mori. Trợ giúp Mimic giết chết lũ trẻ Oda nhận nuôi, cưỡng bức người đi đến con đường báo thù,giải quyết xong kẻ nọ là tâm nguyện của thủ lĩnh sẽ được hoàn thành, đồng thời tiêu diệt mimic. Chỉ cần như vậy là Mori Ougai không chỉ đạt được giấy phép sử dụng dị năng hợp pháp từ chính phủ, còn có thể nhờ vào đó loại bỏ cái gai trong mắt ông, dự tính này thật sự rất thâm thúy

Duy nhất biến số là, Dazai hắn, không chết được.

Về sau mấy ngày,hắn cư trú trong nhà anh luôn. Kỳ quái một chỗ chính là, hắn tựa hồ không tìm Mori để bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Ban ngày Chuuya vẫn như thường lệ, bởi vì lời nhắc nhở của hắn, không được nhắc tới hắn trong công việc

Sinh hoạt giống như trước không có gì khác biệt, ngoại trừ trong nhà có thêm một người. Dazai có thể kiên nhẫn đợi Chuuya ở cửa, hoặc ngồi yên bên cửa sổ nguyên một ngày, nhìn mặt trời từ phương đông hướng đến phương tây, thời điểm tia sáng cuối cùng của mặt trời biến mất hẳn, Chuuya sẽ trở về. Mỗi khi nhìn thấy hắn bất động như bức tượng sáp, Chuuya đều thở dài
"Ăn một chút gì đi." Anh nói, đem câu "Tội gì" Nuốt xuống.

Chuuya có khi tới khuya mới về nhà, nhưng không thấy bóng dáng hắn. Tựa như hôm trước, tựa như hôm qua, lại so với hôm nay—— Ngày mười hai tháng sáu. Bởi vì kinh nghiêm hai ngày trước, anh không vội mà tìm hắn, chỉ an tâm dùng bữa tối,  chờ được một Dazai vết thương chồng chất, quần áo thậm chí còn ướt đẫm, lảo đảo đi vào từ cổng, rồi nói với hắn một câu "Cố lên"

Nhưng hôm nay đợi hoài đợi mãi, chưa thấy có dấu hiệu trở về, điện thoại anh bất chợt lóe sáng, lúc này vừa vặn sang ngày mới.Ý thức được bản thân tựa như đang đợi tên chồng đê tiện về muộn, Chuuya có chút tức giận, ngã người xuống giường. Mặc dù biết tên kia sẽ không chết nhưng... anh vẫn luôn thấy có chút không nỡ. Chân Chuuya đặt trên giường, không chịu nằm yên, vung vẩy khắp nơi, chân phải đá vào chân giường, tạo ra vô số tiếng phanh, phanh, phanh, giống như một loại máy móc dùng để tính thời gian vậy. 

 Đá lần thứ 93, Chuuya nhịn không được nữa, anh ngồi dậy, cầm điện thoại lên và thử gọi cho Dazai. Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia là tiếng ồn ào quen thuộc, Dazai không biết là đang hô hào cái gì nữa. Chuuya liền cúp máy, cầm lấy áo khoác rồi lái xe đi quán bar mà trước kia họ thường đi.

Anh đến đúng lúc Dazai đang nói chuyện vui vẻ với cô nhân viên cửa hàng, đã vậy còn vừa nói vừa khoa trương múa chân múa tay, đối phương một vẻ dở khóc dở cười, không biết phải phản ứng như thế nào với vị khách vì say rượu mà cứ nắm lấy tay mình buôn chuyện không thôi .  Đôi mắt say lờ mờ mông lung, hắn thoáng nhìn qua Chuuya, xoay người lại kêu to tên anh. Nhân viên cửa hàng thấy người khách có người quen tới, thở dài nhẹ nhõm, hơi cúi mình vái chào liền bận bịu lo những chuyện khác. Sắc mặt anh tối sầm bày đi tới chỗ hắn, đem chén rượu lên trước mặt hắn dội xuống, Dazai khẽ run rẩy, một chút rượu chảy vào trong mắt, đau rát.

Nhìn thấy hắn mở mắt còn không được, trông thật đáng thương, Chuuya lại có chút mềm lòng, anh lúc đầu chuẩn bị nói cái gì đó đại loại như

"Con cá thu đáng chết, tại sao ngươi dám đi lâu như thế, ngươi không biết ta sẽ lo lắng sao!??" Không được, câu này nghe cũng buồn nôn không kém.. Nghĩ một hồi, anh đi lấy cốc nước sạch, lần nữa dội vào đầu Dazai, cồn bị pha loãng, Hắn khó khăn lắm mới mở to mắt, hỗn hợp chất lỏng trên thân áo somi loang ra một mảnh màu đậm, tóc cũng ẩm ướt ngượng ngùng dính vào nhau, nhìn qua vô cùng chật vật.

Nhìn xem bộ dáng của hắn lúc này đi, Chuuya hảo tâm cười. Anh lại muốn chút rượu, đặt hắn ngồi chỗ đối diện. Trải qua 2 lần bị dội nước vào mặt, Dazai đã thanh tỉnh hơn phân nửa, hắn hoảng sợ nhìn Chuuya cầm chén rượu hướng vào miệng: "Ngươi định uống rượu à?"Dáng vẻ anh say khướt, nhưng hắn nếu nhìn được thì không chừng Dazai còn chưa chết thì đã bị anh cắt bỏ hai cánh tay rồi. . Chuuya thuận tay đem áo khoác cởi để ở một bên, dùng ánh mắt còn lại liếc mắt nhìn hắn: "Chỉ cho ngươi uống, không cho phép ta uống?"

 Đã lâu rồi Chuuya chưa động tới rượu, nói đúng ra là lâu lắm rồi chưa có uống say quá. Tửu lượng anh không tốt, ai cũng biết, mỗi lần uống say anh kiểu gì cũng sẽ la to, mắng chửi người, quẳng đồ vật, mà mắng không chừa bố con thằng nào. Bởi vì sợ hỏng việc, cũng sợ người khác chê cười, Chuuya luôn quản lí nghiêm ngặt lượng rượu cố định ở trong người. Trong những buổi tiệc của Mafia cảng, anh cũng không để mình uống say, khiến các thành viên cầm ghế ngồi hóng buôn chuyện về anh đều thất vọng nặng nề.

Lần cuối Chuuya uống say là lúc nào nhỉ? Dazai nghĩ, tuy nói đã thanh tỉnh chút, trong đầu dù sao vẫn còn chút mơ hồ. Người trước mắt uống tiếp một chén rồi lại một chén nữa, Chuuya tửu lượng không cao, chưa được bao lâu liền say, con mắt màu xanh lam nhanh chóng phủ một tầng hơi nước, tầm nhìn không rõ ràng. Tình huống này như đã gặp ở đâu đó trong kí ức. Là, hắn thầm nghĩ. Lần trước Chuuya cũng uống rượu không ngừng như thế này, chính mình cũng nhìn hắn như thế, nhưng điểm khác biệt duy nhất, chính là khi đó, chính mình đã uống say rồi

Về sau ra sao đâu? Hắn chỉ nhớ rõ hai người lảo đảo vào phòng, chiếc giường bởi vì không chịu nổi áp lực đột nhiên xuất hiện, phát ra tiếng két két. Ngay sau đó, tiếng quần áo ma sát vào nhau, tiếng của những hôn ướt át, cùng với tiếng nghẹn ngào tiến vào đầu của Dazai. Ánh trăng xuyên qua màn cửa, chiếu sáng đôi mắt thất thần của người dưới thân, hắn chỉ cảm thấy sắc lam đó che lấp hết vạn vật, và cả thế gian cũng khiến cho người ta say mê không thôi. Hắn cúi người, đặt một nụ hôn lên khóe mắt đối phương, khẽ thì thầm một câu gì đó.

 "Chuuya, ta thích ngươi."

"Dazai." Giọng anh có chút khàn, Chuuya bắt lấy cổ áo hắn. Dazai bị kéo về thực tế, nhìn thằng lùn say xỉn trước mặt, cười cười tự giễu. Nhất định là nhớ lầm, làm sao hắn lại nói mê sảng được chứ, ngược quá rồi

Kết hết nợ sau, Dazai đỡ một Chuuya đang bất tỉnh nhân sự, miệng còn hùng hổ, đi ra khỏi quán bar. Hai người đi uống rượu, xe liền để một xó ở chỗ kia, Dazai không chắc rằng mình có thể đem người này về nhà an toàn hay không nữa. Dù có tấm thân bất tử nhưng hắn không muốn chịu những cơn đau do gặp tai nạn xe cộ đâu. Xem ra, đi bộ vẫn là cách tốt nhất.

Hắn đem tay người kia quấn quanh cổ mình, thuận tiện nâng cả thân thể lên. Nhưng vì hắn quá cao so với anh, tư thế này chả khác gì người kia đang bám dính lấy Dazai cả, rất không thoải mái.Quyết định đem Chuuya đặt trước mặt mình, hai tay luồng dưới nách người kia, cứ như vậy mà lôi hắn đi về phía trước. Bởi vì chiều cao không đồng đều nên cả hai trông giống như một con chim cánh cụt to lớn và quái dị. Chuuya đã không còn sức nói chuyện nữa, anh nhắm mắt lại,  anh cứ ung dung để hắn lôi đi, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng hừ hừ khó chịu.

Trên đường im ắng, chỉ có đèn đường làm bạn. Trong đêm gió mát nhẹ nhàng thổi qua gò má, Dazai đem áo khoác choàng lên thân thể người kia, nhẹ nhàng bế lên, còn mình chỉ mặc mỗi bộ quần áo bị ướt ban nãy. Cảm thấy có chút lạnh, liền đem người đang vùi đầu vào trong ngực ôm chặt hơn nữa. Ánh đèn mờ nhạt soi sáng hai gò má ửng hồng hơn phân nửa vì lạnh, hắn nhịn không được cúi đầu cọ xát. Thấy trên mặt có chút lạnh, Chuuya đưa tay đẩy ra, hắn nhẹ nhàng phà hơi thở ấm nóng vào trong hõm cổ,  anh thấy ngứa ngáy, liền ngừng động tác của mình.

"Ta nói ngươi....." Hắn ghé sát tai thì thầm, "Vì cái gì mà phải cấm? Rõ ràng đã lâu lắm không uống say." Không có trả lời, giống như đã ngủ thiếp đi. Chán nản, anh định ngẩng đầu lên, lại nghe thấy Chuuya nhỏ giọng nói: "Từ khi ngươi đến, mỗi ngày đối với ta đều là cuối cùng."

 Yên lặng, đèn đường chiếu xuống bóng hai người, rút ngắn lại duỗi dài. Đột nhiên cảm thấy, cứ đi bộ như vậy cũng tốt

Tốt về sau, Dazai nhẹ đặt Chuuya xuống giường, đang muốn đứng dậy dọn sạch sẽ, lại bị đối phương kéo lại, chờ hắn quay đầu lại mới buông lỏng tay. Tựa như nhớ tới cái gì đó, hắn run rẩy cúi người hỏi hắn: "Chuuya, ngươi nguyện tự tử đôi với ta chứ?"

Có lẽ chúa trời muốn để hắn nói ra câu đùa này mới không cho một mình chết đi. Tuy nghe có vẻ hoang đường, nhưng đâu đó trong hắn khẳng định không hề hoang đường chút nào. Trực giác Dazai mách bảo đây là chặng đường cuối rồi

Chuuya nghe vậy mở mắt ra nhìn hắn, nhưng lại bị ánh đèn chiếu vào gây khó chịu . Hắn tắt đèn, kéo màn cửa sổ ra, còn chưa kịp quay người liền nghe được hồi âm sau lưng
"Theo ý ngươi" .

[ Đêm nay chúng ta đều nói mê sảng ]

Anh bị động tĩnh của Dazai làm cho thức giấc, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm cơn buồn ngủ, nghe được tiếng binh binh bang bang từ phòng bếp, sợ là hắn không biết tự lượng sức mình mà chuẩn bị bữa sáng. Đây chính là khai thiên tích địa đầu một lần, anh không đi quản hắn, tùy ý để hắn muốn làm gì thì làm

Hắn đem bữa sáng đặt trước mặt anh, chỉ thấy đủ loại đồ vật bày đầy đĩa, còn số rau củ không biết là thứ gì. Chuuya không nhịn được mà nhìn thoáng qua hắn, cái tên này nhất định chưa ăn chay bao giờ cả. Bàn ăn hoàn toàn yên tĩnh, cũng không phải vì bữa sáng Dazai làm rất khó nuốt, mà do cả hai đều không muốn là người đầu tiên đề cập tới chuyện hoang đường tối hôm qua. Mặc dù tửu lượng không cao, nhưng cũng không quá tệ,anh hiện tại rõ ràng nhớ kỹ tối hôm qua Dazai đã nói cái gì, và Chuuya đã đáp lại ra sao.

Cuối cùng vẫn là hắn sự yên tĩnh, tiếng gọi "Chuuya"" vừa phát ra khỏi miệng, đối phương liền đem lời chặn lại trở về:
"Ta không đổi ý."Nói xong lại tỏ vẻ như mấy câu vừa rồi không phải do mình nói vậy, quay mặt sang một hướng khác. . Dazai rõ ràng nhìn thấy khóe mắt hơi đỏ. Hắn vươn tay ra muốn an ủi người trước mắt, anh lại đứng dậy, nói:
"Chuẩn bị lên đường kỹ càng đii." Vươn đi ra tay nhất thời bỗng nhiên giữa không trung.

[ Ta muốn ngươi đổi ý ], hắn muốn nói như vậy, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nhanh chóng bị nuốt xuống.

Dazai sợ, hắn không dám nhận một kết cục khác. Hắn sợ có ngày Chuuya cuối cùng sẽ bỏ đi trước hắn, duy chỉ còn hắn cô độc tại chốn dương gian này.

Thu thập thỏa đáng về sau hai người đi xuống lầu."Muốn chụp mũ sao?" hắn chỉ chỉ đỉnh đầu Chuuya, đối phương do dự một chút, đem mũ lấy xuống, đang lên lầu liền bị hắn vượt lên trước một bước."Hãy để cho ta phục vụ mĩ nhân trước khi rời khỏi thế giới này đi." Chẳng biết từ lúc nào, cái mũ đã nằm yên vị trong tay hắn, khoa trương dùng tay xoắn mấy vòng, giống như là chuẩn bị mở màn biểu diễn.

Lái xe một chút liền đến bờ biển. Gió biển mang theo mùi tanh nồng thổi vào mặt, Chuuya bị không khí trong xe đè nén, hơn nữa anh còn chịu những tác dụng phụ từ cơn say rượu ngày hôm qua, anh nhất thời bị làn gió làm cho chóng mặt. Dazai đỡ lấy anh, tay trái thuận thế mà trượt xuống phía dưới, vào lòng bàn tay của anh . Thân nhiệt của Chuuya luôn cao một chút so với hắn, lúc này không biết sao, trong lòng bàn tay hơi lạnh lại tiết ra chút mồ hôi mỏng.

"Khẩn trương sao?" Dazai mỉm cười nhìn anh, Chuuya nghiêng đầu nhìn, thân thể lại không tự giác dựa sát vào. Hắn dùng vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mảnh khảnh đó, anh khẽ dụi vào ngực hắn, nghe được một chút.. một chút thôi, nhịp tim đập mạnh một cách rõ ràng, trong lòng nhiều cảm xúc hỗn hợp lấy dâng lên, choáng thành đáy mắt một mảnh khí ẩm. Cảm giác được ngực ấm áp, Dazai buông lỏng ra vây quanh tay, đối còn chưa dừng nước mắt Chuuya, cúi đầu hôn lên. Nước mắt cùng nước bọt tại khóe miệng hai ngươi trao đổi, mặn mặn, tựa như hương vị của biển, mùi vị của tử vong.

Nụ hôn coi như chấm dứt, hắn lại nhìn , bờ môi mấp máy, giống như là đã dùng hết sự chân thành dồn nén trong suốt cuộc đời.

"Chuuya, ta yêu ngươi."

Không có trả lời. Chuuya giữ chặt Dazai nhảy xuống biển, nước biển tràn qua đỉnh đầu trước một sát na (*), rốt cục mới mở miệng.

"Câu nói đó là ngươi nợ ta."

Lần tiếp theo mở mắt, anh phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh viện. Đầu đau kịch liệt như muốn nổ tung, thử cử động một chút, tựa hồ không gặp trở ngại gì, vấn đề duy nhất là những chỗ nước ngâm phải sưng lên chứ. Trí nhớ lúc trước chậm rãi chắp vá thành hình trong đầu, bờ biển, nước ngâm, tự tử đôi, Dazai...... Anh ngồi dậy, tứ phương suy nghĩ tìm tới một người hướng hắn nói rõ tình huống hiện tại. Y tá đem động tĩnh bên này thông tri bác sĩ, bác sĩ chạy đến, hướng tỉnh lại bệnh nhân giải thích một phen.

"Ngư dân đưa cậu cùng một người khác mò đưa tới bệnh viện......"

"Xui xẻo thay, người kia đã không qua khỏi......"

"May mắn chính là cậu hoàn toàn không bị ngạt thở, phát hiện này làm chúng tôi rất ngạc nhiên, sau khi trải qua nhiều cuộc thảo luận với chuyên gia, có thể kết luận rằng cậu đã ăn một loại thực vật hiếm thấy, giúp người ta thở được dưới nước

Bác sĩ còn đang líu lo không ngừng nói gì đó, ý thức Chuuya đã sớm không biết đi nơi nào. Nguyên lai là tại bữa sáng động tay chân sao, anh quả thực nhịn không được bật cười,  đột nhiên hỏi: "Thi thể người kia vẫn còn đang nhà xác chứ ?" Bác sĩ nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ trả lời là có. Tiếp lấy anh nhìn thấy bệnh nhân một cái xoay người xuống giường, chạy ra ngoài.

Nhà xác bên trong, không để ý nhân viên công tác ngăn cản, Chuuya nhấc tay xốc lên cơ thể Dazai được trùm bởi tấm vải trắng, hắn cứ như vậy lặng yên nằm, thế gian vạn vật cùng hắn từ đây không liên quan. Hai người mặc dù gần trong gang tấc, lại không có một tơ một hào liên hệ. Nhân viên công tác một bên cẩn thận tại cửa ra vào chú ý đến động tác anh, một bên thông tri bảo an. Có thể Chuuya về sau chỉ là một thằng ngốc đứng đấy, giống như cùng mặt đất hòa thành một thể.

"Thành công rồi, Dazai." Chuuya thì thào lên tiếng."Thành công."

Quá trình trở về nhà tiêu hao toàn bộ sức lực. Vừa vào nhà liền thả người xuống giường, Dazai trước đó để lại trên lầu chiếc mũ chính đoan đoan chính chính lộn ngược tại đầu giường. Hắn vươn tay ra muốn đem mũ xoay chuyển tới, một tờ giấy từ bên trong rơi ra. Chuuya trong lòng siết chặt, liền vội mở tờ giấy ra đọc.

Ánh mắt mơ hồ, anh nghe thấy tiếng cổ họng mình phát ra thanh âm kỳ quái, giơ tờ giấy cười to, nước mắt không có cách nào kiềm lại được, thuận theo khóe mắt mà chảy ra, thấm ướt từng sợi tóc màu cam đỏ rối tung. Chuuya cảm giác mình giống như vừa bị tạt rượu vào mặt, cay đến mở mắt không ra, chật vật không chịu nổi. Trên tờ giấy chỉ có đơn giản mấy chữ.

Tình chết chưa thoả mãn.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro