Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi chỉ nhận lời cảm ơn kiểu này thôi."

Chết tiệt. Tôi thế mà bị nụ cười và ánh mắt của cậu ta thu hút, mãi một lúc lâu mới kéo lại được sự tỉnh táo. Tôi dùng lực thật mạnh đẩy Tuấn ra, hai tay đánh loạn xoạn lên người cậu ta, miệng liên tục oán trách:

"Cái tên này, vừa nãy bị đánh vẫn chưa đủ à? Cậu thèm đòn đến thế cơ à?"

Chẳng biết đánh cậu ta như vậy có xi nhê gì không nhưng mà tôi vẫn đánh, đánh đến khi hai tay tôi đỏ hết cả lên thì mới dừng lại. Tôi mặc kệ Tuấn đứng đó mà kêu đau, quay gót bước đi thẳng về phía trước. Tôi bước đi nhanh nhất có thể, gió đêm thổi vào mặt tôi liên tục nhưng nó vẫn chưa đủ để xua đi cái nóng ran từ má tới tận mang tai. Không cần nhìn gương cũng biết giờ mặt tôi không khác gì trái cà chua.

Là do tôi xấu hổ hay tức giận nhỉ? Ôi không thể ngờ, vừa rồi tôi đã hôn môi với con hàng người yêu cũ, thậm chí lại là kẻ tôi ghét nhất chứ. Lịch sử tình trường của tôi không dài nhưng excrush mà tôi ghét nhất chắc chắn là Tuấn.

Tôi đi được một đoạn dài nên đã mệt lả người, kiếm một hàng bán chè thái và bánh mì cay ngồi vào ăn. Thôi những lúc như vậy ăn uống là tốt nhất. Nhưng ngay sau đó không khí bàn ăn trở nên ngưng trệ khi Tuấn ngồi vào vị trí trước mặt tôi, cậu ta gọi món rồi liên tục cố gắng bắt chuyện với tôi nhưng tôi vẫn cứ im lặng, kệ cậu ta tự kỉ một mình mà ăn chè thái và đĩa bánh mì cay.

Chỉ là hình như số phận đang muốn trêu đùa tôi thì phải. Thế méo nào tôi lại không mang tiền, một đồng cũng không có. Lúc này tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt người đối diện, vẻ khiêu khích hiện rõ trên gương mặt của cậu ta, cứ như là "Không có tôi trả tiền thì cậu ở lại đây mà rửa bát".

Đời đến thế là đen, chị chủ quán đã đứng bên cạnh mà tìm mãi không còn đồng nào trong túi cuối cùng chị ấy khó chịu nói:

"Không có tiền mà ngồi ăn như bà hoàng. Mau nghĩ cách xoay xở tiền đi, chỗ tôi không phải chỗ từ thiện."

Đến nước này rồi thì cần gì thể diện nữa, tôi nuốt nước bọt một cái, ánh mắt khẩn khoản nhìn Tuấn: "Bạn tốt, bạn có thể tính tiền bữa ăn này giúp tôi được không?"

"Chúng ta đâu có quen biết." Tuấn nhún vai.

Tôi cố gắng kìm chế mong muốn được đấm vào mặt cậu ta, mỉm cười thân thiện tiếp tục nói: "Chúng ta quen biết nhau mà, cậu sao thế nhỉ. Vừa nãy còn đứng ở kia nói chuyện vui vẻ hoà đồng đây. Thôi chỗ bạn bè, cậu trả tiền giùm tôi đi, cần gì cứ nói, tôi đáp ứng hết."

Giả trân quá. Tôi không ngờ mình có thể cố gắng nói ra những lời như vậy. Và thật may không phụ tấm lòng giả tạo của tôi, Tuấn đã đứng lên trả tiền và xin lỗi chị chủ quán giúp tôi. Người vừa mới nhăn mày khó chịu vì tôi không trả tiền giờ được nói chuyện với Tuấn thì mặt tươi tắn hẳn, cười phơi phới như nhà nông được mùa.

Tôi lắc đầu ngao ngán, chị gái à, chị mê trai quá rồi. Dù Tuấn đẹp trai thật đấy nhưng vẻ đẹp cũng không thể che đậy được cái xấu tính của cậu ta. Phải mất tận 15 phút mới tính xong tiền, lúc này tôi mới được đi về. Đi lại con đường cũ về nhà, lần này Tuấn và tôi đi song song nhau nhưng cả hai vẫn không nói lời nào. Cuối cùng người phá vỡ yên lặng trước là cậu ta.

"Này, tôi muốn hỏi. Cái kiểu ăn mặc lúc tôi bước vào phòng cậu đấy là phong cách hàng ngày của cậu hả?"

Phá vỡ yên lặng kiểu này thì tôi thà chết trong trong im ắng còn hơn, tự nhiên tên điên lại đề cập đến vấn đề này. Tôi vẫn bước đi không thèm trả lời nên cậu ta đe doạ:

"Vừa nãy ai đó hứa lên hứa xuống ngọt sớt, giờ đã nuốt lời rồi. Lật mặt nhanh thật."

Tuấn nói vậy là cố tình khích bác tôi là kẻ thất hứa, hết cách tôi đành phải trả lời.

"Ừ đúng rồi đấy, đấy là phong cách ăn mặc của tôi. Vừa ý cậu chưa."

"Lần sau mặc áo lót vào không là sẽ xệ đấy." Tuấn tỏ vẻ như rất quan tâm tới tôi. Cái sự quan tâm này tôi xin phép không nhận.

"Tôi xệ hay không liên quan gì tới cậu." Tôi đứng gần về phía cậu ta, dí sát mặt vào mà hét lên.

"Có liên quan chứ. Nếu xệ rồi sau này tôi sờ không sướng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro